Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 25
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
🍌🌼
Vừa nghĩ tới mình đã nuốt Qua Qua, Đằng Xà vừa sốt ruột lại vừa sợ hãi. Nó vặn vặn cơ thể, đoạn mở to cái miệng dữ tợn muốn nhổ Qua Qua ra.
Khi rắn lớn bò ra tập kích, Lý Mặc biết có chạy cũng vô dụng, trong lúc kinh hoảng hắn lớn tiếng bảo các đội viên nằm xuống đất giả chết. Nhân lúc không ai để ý tới, hắn bèn tìm một nơi tự cho là an toàn nằm rạp xuống, sau đó hơi híp mắt chú ý động tĩnh xung quanh.
Lúc thấy rắn lớn há miệng, đầu hắn "ông" một tiếng, chợt nghĩ là rắn lớn đã phát hiện hắn. Trong nỗi sợ hãi vô ngần một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng, tiếp đó hắn vươn mình bò lên, chẳng kịp phân biệt phương hướng đã co chân chạy như điên.
Mà hướng hắn chạy trùng hợp lại là hướng Đường Kỷ Chi và Lam Đồng đang đi đến. Hắn hét to: "Chạy mau! Có ma vật họ rắn cỡ lớn!!!"
Chợt bước hụt chân một cái, Lý Mặc ngã nhào xuống đất.
"Chủ nhân, tui hông cẩn thận nuốt Qua Qua rồi, không phun ra được." Nhìn thấy Đường Kỷ Chi, Đằng Xà lập tức bò lại, trong giọng nói đều là hoảng loạn cực mạnh.
"Đằng Đằng cậu đừng... đừng... lắc..., thật... thật... choáng..."
Đằng Xà không dám di chuyển nữa, nó ngẩng đầu bất lực nhìn Đường Kỷ Chi: "Hu hu... Chủ nhân, tui làm sao mới có thể cứu Qua Qua ra..."
Lý Mặc bị ngã đến đầu óc choáng váng, không hiểu tại sao rắn lớn lại không công kích hắn, nhưng hắn không kịp nghĩ đến những chuyện này, hắn bò dậy, quát to: "Các anh ngơ ra đó làm gì, chạy mau đi!"
Bóng tối dần bao phủ, Đằng Xà đang tới gần, trên mặt Lý Mặc đều là tuyệt vọng.
Cứ chờ chết như vậy sao?
Không!
Trong mắt Lý Mặc bừng bừng lửa giận, bỗng nhiên rút ra một khẩu súng, quay người "ầm ầm" nổ súng với Đằng Xà. Thứ hắn nhắm vào chính là hai mắt Đằng Xà, song song đó còn phát tiết hét to: "A a a a."
Đằng Xà sợ nó di chuyển một chút thì Qua Qua trong bụng nó sẽ trượt đến chỗ sâu hơn, nó nhắm mắt lại, rống với Lý Mặc: "Nhân loại cút ngay!"
Vết thương trên đầu nó còn chưa lành, toàn thân chỗ yếu nhất là hai mắt, chỉ chút không chú ý đã bị đạn bắn vào vết thương, đau đến mức cả cơ thể của nó đều run lên: "Đau quá! Nhân loại, mi nhất định phải chết!"
Nửa người trên của nó không thể động, nhưng nửa người thì có gì mà lo?
Vì vậy Đằng Xà vung đuôi lên, đuôi của nó không biết lúc nào bị người khác ôm lấy, tiếng rít gào thay nhau vang lên, nó trực tiếp ném cái người kia về phía Lý Mặc.
Cắn mi không chết, chẳng lẽ đập còn không chết sao!
Người bị ném lên giữa không trung bị doạ cho hôn mê, Lý Mặc cất súng đi, phát hiện là đồng đội của mình bèn cắn răng đưa tay đón lấy. Lực mạnh nện xuống khiến trước mắt Lý Mặc biến thành màu đen, trước lúc ý thức chìm vào bóng tối, hắn nghe thấy một giọng nói ——
"Dừng lại!"
Truyền đạt mệnh lệnh xong, Đường Kỷ Chi nhìn bãi cỏ trống bừa bộn trước mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cậu đã biết chuyện không bình thường, mặc dù không thể xác định những người này có phải người tốt hay không, trong tay có có dính mạng người hay không, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là người.
Cậu không ngại để Đằng Xà tung hoành ngang ngược với đám ma vật, nhưng không có nghĩa là sau khi Đằng Xà tàn phá bừa bãi con người thì cậu có thể thờ ơ không động lòng.
"Đại Hoàng!" Cậu cảm thấy mình phải đặt ra cho Đằng Xà thêm một quy định, nếu không được cậu cho phép, không thể tùy tiện động thủ với con người.
Lời giáo dục còn chưa thốt ra khỏi miệng ——
"Hu hu hu." Đằng Xà khóc lớn, "Qua Qua không còn phát ra tiếng nữa, có phải cậu ấy chết rồi..."
Nước mắt như mưa đá rơi xuống từ mắt Đằng Xà, trong nháy mắt tưới ướt nhẹp cả mặt đất. Đường Kỷ Chi cách rất gần, thiếu chút nữa đã bị nước mắt Đằng Xà xối cho lạnh thấu cả lòng mề.
Lam Đồng kéo Đường Kỷ Chi lùi về sau, tiện thể đá văng Lý Mặc và đội viên của hắn đã hôn mê dưới đất, sợ họ bị Đằng Xà bò qua đè chết.
"... Đằng Đằng... Tui không chết..." Giọng Qua Qua lại vang lên, nhưng mà lần này có cảm giác hơi ngộp, có lẽ là do lại tuột sâu vào trong bụng, "Nhưng mà Hôi Hôi choáng... Ngất đi rồi... Oẹ... Trong bụng cậu thúi quá..."
Sinh vật nào đó không biết tên gọi là Qua Qua bị mùi trong bụng Đằng Xà xông cho sắp đắc đạo thăng thiên.
Được bạn thân đáp lại Đằng Xà không khóc nữa. Đầu tiên nó dùng ánh mắt lom lom nhìn Đường Kỷ Chi, sau đó, nó chuyển mắt về phía Lam Đồng.
Bởi vì nó phát hiện, mình hình như xin sai người rồi.
Lam Đồng cau mày, quét một vòng thân thể Đằng Xà—— Nó không dám dựng nửa người trên lên.
"Qua Qua ở đâu?"
"Tui không biết." Đối với Đằng Xà mà nói, bất kể là hình thể của Qua Qua hay Hôi Hôi, đều cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức đủ để quên đi sự tồn tại của bọn nó.
Lam Đồng: "..."
"Nếu muốn cứu bạn của mày, chỉ có một cách." Lam Đồng suy nghĩ một chút, đoạn nói.
Đằng Xà vừa nghe có cách thì không thể chờ đợi được nữa: "Cách gì?"
Lam Đồng: "Xé bụng mày ra."
"Đúng vậy." Đồng từ dựng thẳng của Đằng Xà lấp lánh có thần, chóp đuôi cũng nhếch lên, "Sao tui không nghĩ tới nhỉ!"
Nó trở mình, lộ ra cái bụng trắng toát, đoạn nói với Lam Đồng: "Anh tới đi."
Lam Đồng tới gần, năm ngón tay thon dài khép lại.
Lúc này, khán giả hưng phấn xem livestream lần thứ hai mơ hồ, vốn là chuyện đang rất kích thích, mọi người xem đến hết sức kích động, kết quả đảo mắt một cái Đằng Xà ngã xuống mặt đất, Lam Đồng sắp động thủ với nó!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ma vật nói cái quễ gì vậy!
Lúc khán giả khổ não suy đoán,【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】nhìn màn hình, từ khi thăng cấp trở thành hội viên kim cương, hắn đã có thể nghe hiểu lời ma vật.
Như vậy lại có thêm nhiều niềm vui, trong nháy mắt làm dịu đi khó chịu khi phải bỏ ra số tiền cực lớn để thăng cấp trở thành hội viên kim cương.
Hắn rất thích Đằng Xà, lỡ như Lam Đồng thật sự xé con rắn kia ra thì phải làm sao đây?
Tam điện hạ căng thẳng chú ý: Người mới đang làm gì đó, vào lúc này còn không mau ngăn cản?!
Nếu như nói bây giờ có chỗ nào bất mãn với cái livestream này thì thứ Tam điện hạ bất mãn nhất là tính tình chậm rì rì kia của người mới, hắn coi mà muốn nổi khùng. Có đôi lúc, hắn hận không thể tự mình chui vào màn hình đẩy một cái cho nhanh.
Livestream có thể dùng tiền khen thưởng streamer, cũng có thể đưa ra yêu cầu cho streamer, nhưng loại phát sóng trực tiếp này thì không được, nó giống như xem TV, chỉ có thể nhìn, không thể can thiệp.
Thật sự là sốt ruột muốn chết.
Có một khán giả phát ra một cái làn đạn tổng kết:【 Tui hiểu rồi, bạn của Đại Hoàng - Qua Qua là con ma vật nho nhỏ vừa nãy, bị nó ăn vào trong bụng rồi! Nó đang xin Lam Đồng cứu Qua Qua, cho nên Lam Đồng mới nói xé bụng cứu đó. 】
【??? Chuyện này có thật không? 】
【 Chòi má, hình như chính là như vậy... Ha ha ha ha, tui cười chết, một đứa tuỳ tiện cho ý kiến, một đứa dám nghe theo, tui thế mà không thể phân biệt rốt cuộc là đại mỹ nhân ngốc, hay là rắn lớn ngốc nữa. 】
【 Cám ơn lầu trên đã giải thích, cười muốn ói ẻ! 】
【 Xé bụng cứu Qua Qua? Một năm cười của tui đều dùng ở đây rồi! 】
【 Rắn bự ngu ngục, xé bụng mày Qua Qua được cứu ra, nhưng mày thì hẻo đó. 】
【 Ha ha ha ha, cứ cảm thấy đại mỹ nhân là cố ý. 】
Tam điện hạ vốn định lát nữa lên dây cót phát làn đạn giải thích, không ngờ lại bị người ta đoạt trước.
Hắn: "..."
Lại nhìn màn hình, Đường Kỷ Chi cuối cùng cũng coi như có phản ứng. Hắn không để ý tới đám khán giả cướp danh tiếng kia nữa, chỉ chăm chú nhìn màn hình...
Đường Kỷ Chi đen mặt kéo Lam Đồng lại, lửa giận bị Đằng Xà nhóm lên chợt biến mất gần hết. Cậu nhịn rồi lại nhịn, bỗng "phụt" một tiếng bật cười.
Lam Đồng: "?"
Con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo tràn đầy nghi hoặc, không hiểu Đường Kỷ Chi vì sao lại cười.
"Lam Đồng, anh mau ra tay đi." Đằng Xà giục, "Còn không ra tay nữa tui sợ sẽ tiêu hóa Qua Qua luôn."
"Ngu ngốc." Đường Kỷ Chi chọt chọt cái cục nhô ra trên đầu rắn lớn, "Xé bụng mày ra, mày còn sống được sao?"
Đằng Xà: "..."
Đúng nhỉ.
"Hu hu, vậy phải làm sao bây giờ?" Nó lại bắt đầu khóc, "Đều do đám nhân loại đáng ghét này, nếu không phải bọn họ bắt Qua Qua đi, sao tui lại nuốt Qua Qua chứ. Qua Qua sắp chết rồi, tui, tui..."
Nghẹn ngào biến thành gào khóc.
Cái đuôi rục rà rục rịch muốn cuốn lấy một người trả thù.
"Tao đang nghĩ cách, đừng khóc." Đường Kỷ Chi nhìn thấu tâm tư của nó, "Thành thật chút đi."
Cậu đang nhìn làn đạn, nói không chừng người xem có thể cung cấp một vài cách có ích, kết quả ——
【 Để rắn lớn ráng sức kéo mấy lần rồi lôi ra không được sao. 】
【 Phương pháp của lầu trên có thể đó. 】
【 Lôi ra +1 】
【 +2 】
【 Thân rắn có thể nhúc nhích, kéo ra là phương pháp tốt nhất! 】
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu ngước mắt nhìn cái đuôi phía xa xa của Đằng Xà, kinh ngạc phát hiện, thật ra người xem nói rất có lý. Hình như đây là một biện pháp khả thi, thế nhưng phải thực hiện làm sao đây.
Cậu có chút đau đầu.
"Mẹ ơi, con tỉnh rồi, con có thể giúp một tay đó."
Trong lúc Đường Kỷ Chi bắt đầu tưởng tượng kiến nghị của khán giả đưa ra, bên trong bản vẽ, trong đám Dây Leo Quỷ có một dây chợt động.
Đường Kỷ Chi thực sự không nhận ra năm cọng dây leo này khác nhau chỗ nào. Trước đó năm Dây Leo Quỷ ngủ cùng lúc, không ngờ bây giờ có một dây đã "tỉnh".
"Mày giúp thế nào?" Đối mặt với giọng nói non nớt của dây leo, Đường Kỷ Chi cũng lười tính toán nó gọi "mẹ", giọng cậu bất giác dịu lại.
Lam Đồng liếc mắt nhìn về phía cậu.
Dịu dàng của Đường Kỷ Chi đối với anh mà nói có một sức hấp dẫn rất khác, không nhịn được mà muốn tới gần.
Nghĩ như vậy, anh cũng làm theo.
Được "mẹ" đồng ý, Dây Leo Quỷ vui vẻ duỗi dây leo từ bản vẽ ra, lại múa may quay cuồng trước mặt Đằng Xà: "Con có thể chui vào trong bụng Đại Hoàng, kéo Qua Qua và Hôi Hôi ra ngoài!"
Mắt Đằng Xà sáng lên, cũng không tính cãi nhau với Dây Leo Quỷ: "Được đó được đó."
Dây Leo Quỷ có thể tự do co lại, nó chui vào bụng Đằng Xà kéo Qua Qua và Hôi Hôi ra đúng là lựa chọn tốt nhất. Đường Kỷ Chi sờ sờ dây leo: "Cực cưng thật thông minh, đi đi."
Dây leo được khen bèn xấu hổ hơi co lại, liếc thấy Lam Đồng tới gần, dây leo lập tức cứng lên, cuối cùng chậm rãi từ một bên khác của Đường Kỷ Chi vòng qua Lam Đồng chui vào miệng Đằng Xà.
"A... mẹ ơi, trong bụng Đại Hoàng thật sự rất là thúi." Không lâu sau, truyền đến giọng nói cục cưng ghét bỏ của dây leo.
Đường Kỷ Chi luôn cảm giác mình đang sử dụng công nhân vị thành niên, cậu chợt cười nói: "Ngoan, nhịn chút nữa."
"Nơi nào thúi." Đằng Xà nhỏ giọng biện giải.
Làm một con rắn bự biến dị, từ khi bắt đầu có ý thức thì đã ở trên toà đảo này, đói bụng thì tìm thức ăn, ăn no thì ngủ, ai lại để ý có đánh răng hay không, có tắm hay không đâu chứ?
"Tìm được rồi." Dây Leo Quỷ "ai nha" một tiếng, khiến đoàn người đều giật mình, "Chúng nó bị thúi tới hôn mê á."
Đường Kỷ Chi đỡ trán.
Chỉ chốc lát sau Dây Leo Quỷ cuốn lấy Hôi Hôi ướt nhẹp kéo ra ngoài, mùi vị khôn kể tràn ngập ——
"Mẹ ơi! Con muốn tắm! Tắm!!!"
"... Được."
Đường Kỷ Chi bịt mũi, cậu vốn tưởng rằng xông đến ngất xỉu là cách nói khoa trương mà thôi, nhưng mà... Mấy năm nay Đằng Xà ăn cái gì thế!
Bị ghét bỏ Đằng Xà tự giác đuối lý, nhưng mà nhìn thấy bạn thân đã ổn, nó cảm thấy rất vui vẻ. Nó cẩn thận dùng chóp đuôi cuốn lấy Hôi Hôi đầy mùi, lại chở Đường Kỷ Chi và Lam Đồng bò ra hướng gần biển nhất.
Sau khi bọn họ rời đi, đồng cỏ khôi phục lại yên tĩnh. Không lâu sau, Lý Mặc mở mắt ra từ từ bò lên khỏi mặt đất.
Toàn thân hắn run rẩy mất khống chế, không biết là sợ sệt, hay là vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Hắn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
"Anh Lý." Một người vai áo bị máu thấm ướt đi ra từ phía sau thân cây, vẻ mặt gã hốt hoảng, trong hoảng hốt lại mang theo chút điên cuồng, "Anh thấy không, hai người nọ là một nhóm với con rắn quỷ kia! Bọn họ không phải là ma vật biến thành người chứ?"
"Chúng ta xong đời rồi, ma vật có thể biến thành người, vậy chúng ta còn có thể tiếp tục sống tiếp à." Gã ngã nhào trên đất, vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn, "Con người sống không nổi nữa, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ chết hết, chết rồi biến thành ma vật, lại từ ma vật biến thành người, chúng ta là quái vật, quái vật buồn nôn."
Lý Mặc sợ hãi không thôi, tim đập càng ngày càng nhau, lại theo bản năng nói: "Không thể! Ma vật không thể biến thành người, Cao Thành Phong, cậu tỉnh lại đi!"
"Vậy anh giải thích thử xem vì sao rắn quỷ không những không công kích bọn họ, mà còn mang bọn họ rời đi?"
Lý Mặc đỡ gã dậy: "Có thể rắn quỷ xem bọn họ là đồ ăn..."
Hắn còn chưa dứt lời, lướt qua vai Cao Thành Phong, hắn nhìn thấy có mấy người đi đến từ hướng rắn quỷ.
Phát hiện sắc mặt Lý Mặc không ổn, trong mắt còn kinh hoàng hơn cả việc gặp phải Đằng Xà, khiến tâm tình người ta sợ hãi. Đồng tử co lại rất nhanh, Cao Thành Phong cuối cùng cũng coi như thanh tỉnh một chút: "Anh Lý, anh làm sao vậy?"
"Là người của Ác Ma." Lý Mặc rít ra từ kẽ răng.
Mặt Cao Thành Phong mới vừa khôi phục chút máu, nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
"Ồ, chết nhiều như vậy à, đêm nay có lộc ăn rồi."
"Lão Mạc, bên kia còn có hai con sống đấy."
Từ trong rừng đi ra tổng cộng có năm người, xung quanh mắt mỗi người đều có hoa văn khó coi dùng đủ mọi màu sắc vẽ thành, ánh mắt lập loè nhìn về phía Lý Mặc và Cao Thành Phong không hề che giấu ác ý.
*
Cạnh biển.
Dây Leo Quỷ cực kỳ ghét nước, nhưng nó càng không thích trên người mình có mùi khó ngửi —— Cảm giác của nó có thể lan truyền cho mấy dây leo khác. Chịu ảnh hưởng của nó, bốn dây leo còn lại mơ hồ có ý tỉnh lại.
"Mẹ ơi, mẹ giúp con tắm nha." Dây leo làm nũng.
Đường Kỷ Chi vừa định đáp ứng, Lam Đồng đã mở miệng: "Tự mày không biết? Hay là muốn tao dạy?"
Dây Leo Quỷ sợ đến mức thiếu chút nữa đã tự buộc mình lại, nó lập tức đổi giọng: "Mẹ ơi, con rất giỏi đó, con sẽ tự tắm mà."
Nó đặc biệt khéo léo lăn trên bờ cát một vòng, cuối cùng lại từ từ thăm dò tiến vào trong nước, nhỏ giọng nức nở tự mình tắm rửa.
Bên này Đằng Xà bỏ Tai Hồ vào trong nước, đám lông trên người nó xỏa tung, một sinh vật nho nhỏ màu xanh lá trồi ra khỏi đám lông, trôi trên mặt biển.
"Qua Qua." Đằng Xà phun ra cái lưỡi đẩy Tai Hồ ra, cẩn thận nhìn Qua Qua.
Qua Qua không phản ứng.
Nói thật, Đường Kỷ Chi cực kỳ hiếu kỳ dáng dấp Qua Qua ra sao. Mà không chỉ mình cậu hiếu kỳ, 40 ngàn+ khán giả đang xem cũng vô cùng tò mò.
Cậu kéo Lam Đồng tới gần.
Đây là một sinh vật nhỏ gầy, dài khoảng sáu, bảy cm, toàn thân màu xanh lá, đỉnh đầu có hai mảnh lá cây be bé, rất giống một loại rau—— Cọng giá.
Chỗ khác chính là, hai bên thân thể có hai cái tua khá nhỏ, vậy đây hẳn là... lông tuyến*.
*触手 – Thực vật học thì đây là cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi.
Qua Qua nhìn qua cực kỳ yếu, một tay là có thể bóp chết, mang ra ăn thật sự là cái loại không đủ nhét kẽ răng kia ấy.
Đường Kỷ Chi có một chút tiếc nuối.
Cậu dùng hai ngón tay túm lấy lá cây trên đỉnh đầu Qua Qua kéo nó từ trong nước ra, cậu chợt phát hiện Qua Qua có chân —— Nhưng cái chân lại y như rễ.
Đột nhiên, thân thể Qua Qua quẫy đạp.
"A a a tại sao tui không thấy gì hết, tui đã chết rồi sao???" Hai cái lá Đường Kỷ Chi nắm run rẩy dữ dội, cậu giật mình buông tay ra, Qua Qua rơi xuống đất.
"Ồ? Có thể thấy rồi? Tui còn sống?"
"Đằng Đằng!" Nhìn thấy Đằng Xà, nó vui mừng chạy tới, "Tui rốt cục nhìn thấy cậu, tui rất nhớ cậu."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu hiểu rồi, hai cái lá vừa nãy cậu nắm là mắt của Qua Qua.
"Qua Qua! Tui cũng nhớ cậu!" Đằng Xà hưng phấn dựng thẳng nửa người trên, sau đó ưỡn ẹo thân thể xoay vòng vòng, gió nổi lên thổi bay Qua Qua ra ngoài.
"... Đừng xoay vòng vòng nữa." Qua Qua cảm nhận tự do bay lượn (giữa không trung), lời nhắc nhở của nó chậm mất một giây.
Đường Kỷ Chi quay đầu lại nhìn thử Qua Qua bị thổi tới đâu rồi, lại nhìn thấy dây leo quấn lấy Tai Hồ, quấn luôn cả miệng của nó, sau đó dây leo duỗi dài, có vẻ là đang tìm nơi "hạ miệng".
Hai mí mắt của cậu giật liên hồi: "Không thể ăn!"
Tai Hồ liều mạng vẩy đuôi —— Miệng nó bị dây leo bịt lại, không có cách nào kêu cứu.
Lúc nó bị Đằng Xà đẩy ra cũng đã tỉnh rồi, đang định lên bờ, ai biết còn chưa kịp hành động, đảo mắt đã bị dây leo tha đi, bịt miệng kéo xuống nước —— Bởi vì trên người nó quá thối, dây leo muốn rửa sạch rồi ăn sau.
"Mẹ ơi, con không muốn ăn cậu ấy, con đang giúp cậu ấy tắm rửa đó." Dây leo lặng lẽ buông miệng Tai Hồ ra, "Phải hem Hôi Hôi."
Hôi Hôi: "..."
"Vâng, đúng thế." Nó khó khăn gật đầu.
Nó lo lắng mình mà không gật đầu, cái dây leo này chớp mắt sẽ ăn mình luôn.
Dây leo vừa thoả mãn lại tiếc nuối thả nó lại bãi cát —— Thịt Tai hồ nghe thui đã thấy rất thơm rồi.
Tự giác cảm thấy mình đã tắm đến thơm ngào ngạt, dây leo rụt về quấn lấy tay Đường Kỷ Chi không muốn xa rời.
Tai Hồ run lẩy bẩy, ở đây bất kể là người hay là thú, nó đều đánh không lại.
Qua Qua cuối cùng cũng rơi tự do xuống đất, thân thể nó nhẹ, rơi xuống cát cũng không đau, sau đó mới chạy về bên này. Đừng thấy nó nhỏ mà lầm, tốc độ cũng rất nhanh, không bao lâu đã chạy tới: "Hôi Hôi cậu đừng sợ, tui giới thiệu cho cậu biết nha. Đây là bạn thân của tui Đằng Đằng, cậu ấy đặc biệt đặc biệt lợi hại đó, có cậu ấy ở đây chúng ta sẽ an toàn."
Tiếp theo nó nhìn về phía Đường Kỷ Chi, chợt "Oa" một tiếng, hai cái lông tuyến chống eo, lá cây ngẩng lên: "Đằng Đằng, nhân loại này lớn lên thật là đẹp, tui thích anh ấy, chúng ta nuôi anh ấy có được không?"
Lam Đồng tiến lên một bước, theo động tác của anh, lay động ngoài khơi tựa hồ dừng lại một giây.
Anh cụp mắt nhìn Qua Qua: "Mày muốn nuôi ai?"
Qua Qua: "..."
Được gòy, hơi thở thật là đáng sợ.
Chân nó nhanh chóng cắm vào cát, không quá 3 giây đã vùi mình xuống chỉ còn hai cái lá lộ ra bên ngoài.
Lần này càng giống cọng giá hơn.
Lam Đồng vẫn nhìn chằm chằm nó.
Từ từ, hai cái lá cũng chui vào bên trong cát.
--- Hết chương 25
HAPPY NEW YEAR, chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhiều sức khỏe, mọi chuyện đều như ý:3