Có một ít tình tiết gây khó chịu, mn cân nhắc trước khi đọc.
*
Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 06
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
🍌🌼
Mặt trời bị tầng mây che khuất, bốn phía chợt tối sầm lại. Người cầm súng để trần nửa cánh tay, phía trên có hình xăm màu xanh đen, xung quanh mắt của gã cũng dùng thuốc màu tô vẽ đủ mọi hoa văn màu sắc, trông rất xấu.
Ánh mắt của gã dính chặt trên mặt Đường Kỷ Chi, khiến Đường Kỷ Chi có loại cảm giác buồn nôn và phát run khi bị rắn độc bò qua người.
Ngoại trừ người này, còn có ba người đi đến từ một hướng khác, La Điệt bị bẻ tay về phía sau, khóe miệng rách da, đỉnh đầu bị chỉa vào một khẩu súng.
Không một ngoại lệ, xung quanh mắt của bọn gã đều tô vẽ thuốc màu, cái này giống như tượng trưng cho thứ gì đó, hoặc giả là có ý nghĩa riêng.
"Không ngờ lại gặp được ba con dê béo ở góc này." Người chỉa súng vào La Điệt mở miệng, "Vu Thăng, cậu đi xem xem cái tên bên kia đã chết chưa."
Một người đàn ông nhỏ gầy đi đến chỗ Thời Tiểu An ngã xuống.
"Lão Mạc, tên này trông rất ngon đấy." Người kia chuyển mắt lên người Đường Kỷ Chi, mắt sáng gã lên, huýt sáo một tiếng.
Đường Kỷ Chi nhìn sang, vẫn là đối diện với một đôi mắt tràn đầy ác ý.
Mạc Xuyên dùng súng nâng cằm Đường Kỷ Chi để cho cậu ngẩng đầu lên, ngữ điệu thoải mái: "Khố Luân, tên này là của tôi, cậu đừng cướp của tôi."
"Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn này đi." Người đàn ông tên Khố Luân kéo tóc La Điệt, ánh mắt thu hồi khỏi người Đường Kỷ Chi, "Xem ra mày rất có bản lĩnh, nên mới có thể nuôi cực phẩm như thế ở bên người."
Nói đoạn gã bèn giẫm mạnh đầu La Điệt xuống đất.
"Anh!!!" Thời Tiểu An vai trúng đạn bị Vu Thăng kéo lại đây, máu nhuộm đỏ một bên vai cậu ta, sắc mặt cậu ta trắng bệch, nhìn thấy một màn này thì liều mạng gọi to.
Mặc dù La Điệt bị người ta kiềm chế, nhưng giọng hắn rất bình tĩnh: "Bọn mày muốn cái gì?"
Khố Luân lại không để ý đến hắn, giao hắn vào trong tay của một gã đàn ông còn lại, sau đó đi đến chỗ Thời Tiểu An đang trợn to đến muốn rách cả mí mắt.
Gã ngồi xổm xuống, bóp lấy mặt Thời Tiểu An, sau khi liếc mắt quan sát, liền quay đầu xem Đường Kỷ Chi, một lát sau khà khà cười rộ lên: "Có một đứa được rồi. Tên này đã trúng một phát đạn, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, thịt cũng non, chờ lát nữa đem nấu đi."
Vu Thăng nhấc súng lên.
Trong mắt Thời Tiểu An lộ ra tuyệt vọng, liều mạng giãy dụa.
"Mày muốn cái gì! Chúng ta có thể trao đổi!" Giọng La Điệt khàn khàn, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn Khố Luân. Gã đàn ông đang giữ hắn bỗng dùng gậy gỗ trong tay đánh lên đầu hắn một cái.
"Thành thật chút đi!"
Có máu tràn ra.
Bốn người này đã không còn nhân tính.
Lòng bàn tay Đường Kỷ Chi chảy đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn.
Có lẽ một màn này tương đối kích thích, khán giả xem đến phát chán cuối cùng cũng có hứng thú lên tiếng, làn đạn đột nhiên bắt đầu tăng lên:
【 Chà chà, ba ngày, sống ba ngày, người mới rốt cục cũng sắp đi lĩnh cơm hộp. 】
【 Đến đi, nội dung vở kịch cuối cùng cũng coi như có chút kích thích. 】
【 Phe địch trang bị rất mạnh, một lưới bắt hết, thật đáng tiếc. 】
【 Đù má! Cái gì gọi là nấu lên rồi ăn??? Là ý mà tui nghĩ à? 】
【 Thật muốn nhìn vẻ mặt lúc này của người mới, có muốn để lại câu di ngôn gì không? 】
...
Mạc Xuyên chỉ nhìn chằm chằm con mồi của mình, không chút để ý tới Khố Luân. Gã dời mắt xuống cổ áo Đường Kỷ Chi, ánh mắt tà ác: "Mở ra."
Trong thời gian ngắn, Đường Kỷ Chi đã thăm dò xong tình huống của đối phương. Trong bốn người này, ba người có súng, hơn nữa tạo hình súng của bọn họ rất kỳ lạ, không giống với súng mà cậu từng thấy trong phim ảnh.
Mà người cầm gậy gỗ thì một thân cơ bắp rắn chắc, là người vạm vỡ nhất trong bốn người, bên ngoài gậy gỗ có một lớp màu đỏ sậm.
Cậu đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra, bốn người này là tay già đời, bọn gã phát hiện bọn cậu, mà La Điệt lại không phát hiện bọn gã.
Người bình thường có thể nói đạo lý, trao đổi vật phẩm. Mà người đã đánh mất nhân tính, giảng đạo lý cũng không thấm vào đâu.
Đây là nhóm người thứ hai mà Đường Kỷ Chi gặp khi lên đảo, cũng làm cho cậu rõ ràng ý trong câu nói "không nên tin con người" của La Điệt.
Bốn người này mang đến cho cậu cảm giác nguy hiểm và buồn nôn hơn rất nhiều so với ma vật.
Cậu cần phải nghĩ cách giải trừ nguy cơ.
Đường Kỷ Chi ngước mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Xuyên.
Mạc Xuyên híp mắt lại, "cạch" một tiếng, súng lên nòng.
Mấy giây sau, Đường Kỷ Chi mở miệng: "Các anh có muốn ăn đồ ăn bình thường không?"
"Mày nói cái gì?"
Đối mặt với nòng súng, Đường Kỷ Chi khẽ mỉm cười, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, không có chút sợ sệt khi đối mặt với cái chết: "Ý của tôi là, anh không thể giết tôi, cũng không thể thương tổn tôi, bởi vì tôi có thể tìm được đồ ăn bình thường."
Lời này vừa nói ra, Mạc Xuyên sửng sốt. Một bên khác Khố Luân dùng súng đụng vào vết thương của Thời Tiểu An cũng dừng lại, chậm rãi quay người.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt nóng bỏng của mọi người ở đây đều tập trung trên người Đường Kỷ Chi.
Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, Đường Kỷ Chi thầm siết chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cậu không nhanh không chậm nói: "Các anh không tin? Nhưng tôi lừa các anh có ích lợi gì? Mạng của chúng tôi nằm trong tay các anh, bất cứ lúc nào các anh cũng có thể lấy đi, sao không bỏ ra chút thời gian, lỡ như tôi nói sự thật thì sao."
"Lẽ nào các anh không muốn ăn đồ ăn bình thường? Ví dụ như hamburger, gà rán, thịt xiên nướng, vịt nướng, vịt quay..."
Theo một chuỗi tên món ăn cậu báo ra, cuống họng bốn người không tự chủ "ực" một cái.
Sau khi lên cái đảo này, chỉ là đồ ăn đã có thể bức điên một đám người.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp mặc dù không nhìn thấy mặt Đường Kỷ Chi, nhưng có thể nghe được giọng của cậu. Giờ khắc này người xem phát sóng trực tiếp đã tăng lên tới ba ngàn, nghe Đường Kỷ Chi không chút hoang mang nói ra đoạn lời thoại này, làn đạn lướt qua như một làn khói:
【 Đù má! Vô liêm sỉ! 】
【 Năng lực mở mắt nói mò của người mới này thiệt trâu bò. 】
【 Bốn tên ngu đối diện này sẽ tin sao? 】
【 Trời **, tui thấy một tên ngu nuốt nước miếng. 】
【 Trời mé, nếu không phải mấy ngày nay tôi đều xem người mới thì tôi cũng tin lời cậu ta nói đó. 】
...
"Mày biết mày đang nói gì không?" Mạc Xuyên kề lại gần, ánh mắt như rắn độc, "Tên trước đó dám gạt bọn tao, mày đoán xem kết cục của nó ra sao."
Khố Luân cũng đi tới, lấy ra một cái cưa nhỏ, quơ tay trên mặt Đường Kỷ Chi: "Bọn tao cưa từng miếng từng miếng thịt của nó, sau đó đem nướng ăn. Lúc bọn tao ăn xong nửa người dưới của nó, nó còn chưa có tắt thở đó."
Đường Kỷ Chi mở to hai mắt vô tội nhìn gã, tựa như không biết ý trong lời nói của gã khủng bố đến mức nào.
"Anh nói rất đáng sợ, cho nên tôi không dám lừa anh." Đường Kỷ Chi nghiêm túc nói, "Sắc trời còn sớm, có muốn thử một chút không?"
Mạc Xuyên và Khố Luân liếc mắt nhìn nhau, Mạc Xuyên âm u nói: "Vậy bây giờ mày liền mang đồ ăn ra đây, nếu bọn tao hài lòng tất nhiên sẽ thả bọn mày ra."
Đường Kỷ Chi: "Tôi cần một chút thời gian."
Một giây sau, "đoàng" một tiếng, Khố Luân thu súng.
Ấn đường của Thời Tiểu An xuất hiện một lỗ máu, tuyệt vọng, sợ hãi và nghi hoặc đan xen trên mặt, cuối cùng biến thành hình ảnh cố định. Máu từ ấn đường ồ ồ chảy ra, mấy giây cuối cùng, ánh mắt của cậu ta giãy dụa nhìn về phía La Điệt, thân thể co giật dần dừng lại.
"Tiểu An!" La Điệt gầm lên, hắn không để ý hết thảy mà giãy giụa muốn đứng lên, Khố Luân dời nòng súng về phía hắn.
Đầu óc Đường Kỷ Chi trống rỗng, động tác Khố Luân ở trong mắt cậu tự động phát chậm lại, nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, cậu nghe thấy giọng của mình vang lên: "Nếu mày muốn giết anh ấy, đồ ăn tao nói, mày vĩnh viễn cũng không chiếm được."
Nương theo câu nói này, Khố Luân chuyển nòng súng chỉ về hướng của cậu.
Người đàn ông kiềm lấy La Điệt dùng gậy gỗ đập La Điệt ngất đi.
"Nó nói bình tĩnh như thế, ngược lại chúng ta có thời gian, không ngại thử một lần." Mạc Xuyên mở miệng, nhét khẩu súng vào trên eo mình, "Tao thật ra muốn nhìn thử, đồ ăn trong miệng con dê béo tao săn được này từ đâu ra."
Gã đẩy cây súng của Khố Luân ra: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Được chứ." Khố Luân cũng thu lại súng, cười híp mắt nhìn Đường Kỷ Chi, "Mày nói cần thời gian, muốn bao nhiêu?"
Trong mắt của Đường Kỷ Chi đều là hình ảnh Thời Tiểu An và La Điệt nằm trên đất, máu của họ chảy về một chỗ, đọng thành một vũng lớn.
La Điệt có còn sống hay không, cậu không thể xác định.
Nhưng cậu biết Thời Tiểu An chết rồi.
Thời Tiểu An một giây trước còn thúc giục cậu mau hái trái cây, đã chết rồi.
Cậu ấy chỉ có mười lăm tuổi.
Cậu ấy nói muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, muốn ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.
Bây giờ, cậu ấy đã chết.
La Điệt sống chết không rõ.
Mà chính cậu buông lời nói dối, vốn là muốn kéo dài thời gian, cố gắng tìm cách thoát thân.
Đối phương là lũ hung ác không có nhân tính, lúc nào cũng có thể giết người, mỗi một động tác của cậu, đều ảnh hưởng đến sự sống chết của bản thân.
Viền mắt của Khố Luân có màu đỏ sậm không bình thường, trông tương tự như mắt của ma vật. Trong nháy mắt khi Đường Kỷ Chi đối mắt với gã, nhịp tim gấp gáp bỗng nhiên bình thường lại.
Cậu nói: "Mười phút, chỉ cần mười phút. Sau mười phút, nếu tao không lấy ra được thứ bọn mày cần thì cứ tùy tiện xử trí tao."
"Bọn mày đã giết một người bạn của tao, bây giờ tao muốn đến xem một người bạn khác, tao cần anh ấy phối hợp."
Vũ khí của La Điệt đã bị cướp đi, Khố Luân liếc mắt ra hiệu với người kia, người sau thả La Điệt ra. Đường Kỷ Chi đi tới nâng La Điệt dậy, sau đầu của hắn bị đập ra một cái lỗ, hơi thở yếu ớt.
Mười phút, cậu chỉ có mười phút, cậu đang suy nghĩ nên làm gì.
Nhất định phải để La Điệt tỉnh lại.
Ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên phát sinh chấn động kịch liệt, Đường Kỷ Chi không đứng vững, cả người lăn ra ngoài. Lúc lăn đi, cậu theo bản năng kéo áo của La Điệt.
Nhưng mà chấn động càng lúc càng lớn, tay cậu mất lực buộc phải buông lỏng La Điệt ra. Cậu bắt đầu mất khống chế lăn đi, cùng lúc đó, bên tai nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thân thể của cậu đụng vào một cái cây, phản xạ có điều kiện ôm lấy thân cây để ổn định thân hình. Đường Kỷ Chi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt đất trước đó bỗng nứt ra một khe lớn, người cầm gậy gỗ kia lọt vào trong khe.
Mà từ trong vết nứt đột nhiên duỗi ra một cái đuôi bò cạp màu đen cường tráng, dài khoảng mười mấy mét. Nó nhẹ nhàng vung một cái, cuối đuôi đâm thủng người Vu Thăng không kịp né tránh, sau đó giơ lên cao, lại nặng nề thu về.
Bụi bặm bay tứ tung, một cái đầu bọ cạp xấu xí, dữ tợn chậm rãi dò ra từ trong vết nứt.
Vào giờ phút này, Khố Luân và Mạc Xuyên làm gì còn nhớ đến Đường Kỷ Chi, hai người điên cuồng thoát thân.
Con bò cạp lớn bò ra ngoài, cây cối chung quanh toàn bộ ngã rạp, Đường Kỷ Chi cuối cùng cũng ôm không vững cái cây kia, thân thể lần thứ hai lăn đi. Cậu không thể nào nắm lấy thứ gì đó để giữ vững thân thể, trong mơ hồ, cậu nhìn thấy con bò cạp lớn kia nhìn sang chỗ cậu.
Đó không phải ảo giác!
Con bò cạp lớn chuyển động thân thể qua chỗ cậu, nó vừa đi là long trời lở đất.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, mưa rào bỗng nhiên rơi xuống. Trận mưa này đến rất kỳ quái, đồng thời lại to đến lạ, không thể xem như là mưa mà tựa như một trận lũ lụt từ trên trời giáng xuống, làm mờ hết thảy trong tầm mắt.
Đường Kỷ Chi không cách nào thấy rõ xung quanh, cậu bị nước lũ cuốn đi, lại cảm thấy dòng nước mang theo cậu tránh đi mọi va chạm. Suy nghĩ của cậu trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng bỗng nghe một tiếng réo đau đớn chói tai, ngay sau đó đất rung núi chuyển, lại sau đó cậu chẳng còn biết gì nữa.
【 Này, này là xảy ra chuyện gì thế??? 】
【 Cái gì cũng không nhìn thấy, tất cả đều là nước! 】
【 Nhìn đến mức đầu tui choáng váng, muốn ói, không xem nữa. 】
【 Không hiểu ra sao! 】
【 Người mới đã chết rồi sao? 】
【 Tới cái này mà còn không chết nữa thì vận may chắc nghịch thiên rồi! 】
Trong làn đạn đều là mắng chửi, người thoát ra không ít, nhưng vẫn còn một đám người vẫn kiên trì ở lại. Đại khái là qua mấy phút, bọn họ nhìn thấy trong một mảnh trắng xoá bỗng xuất hiện một cái tay trắng nõn thon dài.
--- Hết chương 06