Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 09
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
🍌🌼
Ngay lúc đó, đến suy nghĩ xé nát cái đứa kia mấy dây leo khác cũng có luôn.
Cái gì gọi là đồng đội heo.
Chính là đây này!
Vốn dựa vào làm nũng bán moe là có thể lươn lẹo cho qua, lần này thì tốt rồi.
Quả nhiên, không chờ Đường Kỷ Chi lên tiếng, Qua Qua và Đằng Xà đã bùng nổ. Hai đứa nó phun tào đầy xem thường, Dây Leo Quỷ chột dạ, tự giác tự động chui vào bản vẽ, thuận tiện xúm lại đánh hội đồng cái cọng dây leo làm chúng nó bại lộ.
Cô bé quàng khăn đỏ trơ mắt nhìn Dây Leo Quỷ bò vào túi Đường Kỷ Chi, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Lại nhìn qua Đằng Xà, cô nhóc cũng không ngốc, ánh mắt lấp loé một trận sau đó cúi đầu đi về phía trước.
Đường Kỷ Chi cũng thu cả Đằng Xà và Qua Qua vào bên trong bản vẽ, dùng ngón tay sờ sờ thân thể Chu Tước, cũng đưa nó trở lại bản vẽ.
Bản vẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, nói rõ Chu Tước đúng là không có chuyện gì.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Ba người cùng cô bé quàng khăn đỏ trở về, Đỗ Tử Khiêm nhỏ giọng nói: "Anh Đường, vừa nãy cô bé quàng khăn đỏ chạy tới cứu chúng ta hả?"
Đường Kỷ Chi nhìn bóng lưng cô bé quàng khăn đỏ: "Có lẽ là vậy."
Đỗ Tử Khiêm không rõ: "Nhưng tại sao cô ta lại muốn cứu chúng ta?"
Cô bé quàng khăn đỏ này không giống như cô bé quàng khăn đỏ tốt bụng và đáng yêu như trong truyện cổ tích.
Bạn của cậu ta đã chết trong tay cô bé quàng khăn đỏ.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Đỗ Tử Khiêm vừa đau khổ vừa sợ hãi.
Đây đúng là điểm khiến Đường Kỷ Chi nghi ngờ, cậu để Dây Leo Quỷ trói cô bé quàng khăn đỏ, người sau không chỉ không tính sổ còn dùng thức ăn mua chuộc Dây Leo Quỷ, hơn nữa còn chạy tới cứu họ, hành động này cũng không phù hợp với tính cách của cô nhóc.
Dựa theo lời nói hung ác trước đó cô bé quàng khăn đỏ, sau khi giành được tự do chạy tới đây thì phải liên thủ với công chúa Bạch Tuyết ra tay với họ mới phải.
Đường Kỷ Chi hơi nhức đầu, rất muốn tìm một người để thương lượng. Đi bên trái là Đỗ Tử Khiêm cả mặt đều là sợ hãi, đừng nói thương lượng, có thể bảo cậu ta kiềm chế thân thể đừng run rẩy đã tốt lắm rồi.
Đi bên phải... Tầm mắt Lam Đồng vẫn luôn đặt trên người cô bé quàng khăn đỏ, móng tay dài nhọn của anh đã khôi phục như cũ, nhưng hơi thở lạnh như băng vẫn quanh quẩn trên người không biến mất.
Có thể bàn bạc cái gì với một người cá đây.
Đường Kỷ Chi không thể không trở thành người đảm đương "trí tuệ", có trời mới biết cậu ghét động não đến thế nào, cậu thích hợp với cuộc sống không cần suy nghĩ quá nhiều chỉ cần nằm trên ghế tắm nắng thôi.
"Vừa nãy tôi đánh nhau với cô ta, thân thể của cô ta rất suy yếu, đâu đâu cũng có nhược điểm." Lam Đồng bỗng nhiên thu lại tầm mắt trên người cô bé quàng khăn đỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Kỷ Chi.
"Anh nói là công chúa Bạch Tuyết?"
"Ừm."
Nghe nói như thế Đỗ Tử Khiêm ngẩng cổ lên hóng chuyện.
Đường Kỷ Chi cạn lời trong chốc lát, sau đó quyết định giáo dục con của mình: "Đừng có gặp phải chuyện gì cũng dựa vào vũ lực."
Lam Đồng hơi nhíu mày.
Anh không ủng hộ câu này của Đường Kỷ Chi.
Trong thế giới của người cá, cường giả vi tôn. Vua của biển rộng, một khi gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, hoặc là muốn đạt được thứ gì đó đều dựa vào vũ lực để giải quyết.
Mặc dù hơi thở trên người công chúa Bạch Tuyết rất quái dị, nhưng một người dù cho mạnh mẽ đến đâu cũng phải phụ thuộc vào thân thể để tồn tại.
Giống như loài cá mập hổ* tự xưng hung ác giữa đại dương bao la, chỉ cần tìm được "nhược điểm" của nó thì có thể dễ dàng xé nó ra.
"Chúng ta vừa mới đến đây, bây giờ vẫn chưa biết nơi này có bao nhiêu nhân vật trong truyện cổ tích, cũng không thể đến một người chúng ta liền giết một người được, như vậy không tốt." Đường Kỷ Chi kiên trì giáo dục, "Chúng ta là người bên ngoài, nếu là người ngoài thì phải lễ phép một chút, có thể không động thủ thì không động thủ."
Lam Đồng đón tầm mắt của cậu, một lát sau mới nói: "Được."
Đường Kỷ Chi vỗ vỗ vai anh, vui mừng nở nụ cười, cảm thấy mình giáo dục rất thành công.
Làn đạn:
【 Nhìn xem dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng giáo dục đại mỹ nhân này đi, ai động thủ nhiều nhất hả??? 】
【 Người mới này quên mất chuyện bảo Đằng Xà đập quan tài một cách hung tàn vừa nãy rồi? 】
【 Xé con rối, trói cô bé quàng khăn đỏ, uy hiếp đe dọa quan tài, xin hỏi chàng trai này chỗ nào thể hiện ra lễ phép vậy? 】
【 Nội tâm Lam Đồng chắc chắn đang nghĩ: Tôi tin cậu mới quỷ á. 】
【 Không biết tại sao, nhìn thấy đại mỹ nhân bị Đường Kỷ Chi giáo dục, tui nghĩ... 】
【 Lầu trên, tui cũng nghĩ! 】
...
May mà lúc này Đường Kỷ Chi không mở bảng ra, nếu không sẽ nhìn thấy làn đạn một loạt +1 +2 +n.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến nhà gỗ của cô bé quàng khăn đỏ.
Thật ra Đường Kỷ Chi muốn hỏi cô bé quàng khăn đỏ chuyện có liên quan đến công chúa Bạch Tuyết, nhưng cậu đoán cô bé quàng khăn đỏ có lẽ không muốn nói chuyện với cậu, nên thức thời không hỏi.
Bên trong nhà gỗ rất yên tĩnh, Lưu Trung Nguyên và những người khác như rùa rụt cổ ở trong phòng không ra ngoài. Cô bé quàng khăn đỏ đi lên lầu ba, nhưng lúc chân cô nhóc vừa sải bước lên cầu thang lầu ba thì dừng lại.
Cô nhóc quay đầu, duỗi ra ngón tay út ngoắt Đường Kỷ Chi: "Anh, theo em lên lầu ba."
Đường Kỷ Chi thành khẩn nói: "Có thể không đi không?"
Trở lại nhà mình, cảm xúc cô bé quàng khăn đỏ tốt hơn rất nhiều. Cô nhóc nhìn chằm chằm Đường Kỷ Chi, bỗng nhiên cười khúc khích: "Không đi thì anh ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai."
Ngón tay của cô nhóc di chuyển, chỉ sang Đỗ Tử Khiêm.
Đỗ Tử Khiêm: "..."
Cậu ta run sợ trong lòng mà nhìn về phía Đường Kỷ Chi.
Đối diện với vẻ mặt kinh hãi muốn khóc của Đỗ Tử Khiêm, Đường Kỷ Chi thỏa hiệp: "Được rồi, anh đi lên với em."
Lần đầu tiên trong cuộc đời ở riêng một mình với con gái đó.
Đường Kỷ Chi liếc mắt nhìn cô bé quàng khăn đỏ, ặc... Không thể xem như là con gái được, như vậy cảm thấy an ủi không ít.
Thấy mình uy hiếp được Đường Kỷ Chi, cô bé quàng khăn đỏ có vẻ rất vui. Cô nhóc xoay người đi trước, Đường Kỷ Chi đuổi theo, Lam Đồng tự nhiên cũng đi theo.
Đỗ Tử Khiêm: "..."
Cậu ta có lòng muốn kéo lại không dám động.
Cô bé quàng khăn đỏ quả nhiên phát hiện nhiều thêm một người, cô nhóc xoay người, sắc mặt đen thui, mất hứng nói: "Em không gọi anh."
Đường Kỷ Chi mới vừa muốn nói chuyện, không ngờ Lam Đồng tự mở miệng. Anh nói: "Không phải em thích tôi à?"
"Ai thích anh chứ." Cô bé quàng khăn đỏ chống nạnh, quát, "Lớn lên xấu như vậy, tóc còn dài hơn cả em."
Nếu nói Lam Đồng xấu xí thì cõi đời này không có mỹ nhân rồi.
Đây là một loại sỉ nhục với kỹ năng vẽ của cậu, thế nhưng Đường Kỷ Chi không hé răng một lời.
Trước đây không lâu, khi cô bé quàng khăn đỏ có mắt đen tuyền nhìn thấy Lam Đồng đã nói là —— "Gương mặt của anh rất đẹp, em thích anh "
Từ đó có thể suy ra, thứ cô bé quàng khăn đỏ có mắt đen tuyền thích và thứ cô bé quàng khăn đỏ bây giờ thích là tương phản nhau.
Lam Đồng lạnh nhạt nói: "Vừa nãy em nói thích tôi."
"Đó cũng không phải tôi, đó là..." Cô bé quàng khăn đỏ thốt lên, đột nhiên nhận ra được gì đó lại nuốt lời chưa nói vào, "Nói chung không cho phép anh cùng lên, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Lam Đồng không hề bị lay động, đã thấy Đường Kỷ Chi nhẹ lắc đầu với anh.
Lam Đồng: "..."
Anh dần cau chặt mày, con ngươi màu xanh lam càng lúc càng lạnh lẽo, bây giờ anh cực kỳ, cực kỳ không thích cô bé quàng khăn đỏ.
Nhưng dưới ánh mắt của Đường Kỷ Chi, anh dừng bước, nhìn theo Đường Kỷ Chi và cô bé quàng khăn đỏ biến mất khúc quẹo cầu thang lên lầu ba.
Đỗ Tử Khiêm nheo mắt nhìn sắc mặt của anh, đoạn nói: "Anh, anh Đường lợi hại như vậy, còn có thể dao động người khác, anh ấy... Cô bé quàng khăn đỏ chắc chắn sẽ không tổn thương anh ấy."
Lam Đồng chuyển tầm mắt sang cậu ta.
Đỗ Tử Khiêm rụt đầu lại, cậu ta cảm thấy một giây sau Lam Đồng sẽ ném cậu ta đi.
Lam Đồng cũng không ra tay, anh ổn định chốc lát lại hỏi: "Ai đề xuất chuyện danh sách biến mất?"
Đỗ Tử Khiêm: "Chú Lưu."
"Chú ta nghỉ ngơi ở đâu?"
Đỗ Tử Khiêm chỉ về gian phòng số 1.
Lam Đồng trực tiếp đi tới chỗ gian phòng số 1, nghĩ đến việc Đường Kỷ Chi nói phải lễ phép, anh đứng thẳng người, cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa.
Da đầu Đỗ Tử Khiêm mơ hồ ngứa ngáy, không có Đường Kỷ Chi ở đây, vào lúc này cậu ta mới phát hiện áp bức mà Lam Đồng mang đến cho người ta mạnh biết bao nhiêu.
Trực giác nói cho cậu ta biết, Lam Đồng tìm Lưu Trung Nguyên không phải là vì chào hỏi thân thiện gì.
Cậu ta muốn chạy về phòng của mình, nhưng lại không dám, đành phải kinh sợ rúc mình ở đây chờ Lưu Trung Nguyên mở cửa.
Thế nhưng, Lưu Trung Nguyên không mở cửa, thậm chí còn không lên tiếng.
"Cậu tới." Sợi tóc Lam Đồng khẽ lay động, Đỗ Tử Khiêm đành tiến lên hai bước, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhẹ nhàng gõ cửa, "Chú Lưu, là tôi."
Vẫn không trả lời.
Đỗ Tử Khiêm dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Lam Đồng, trong phút chốc, cậu ta có cảm giác nhớ nhung cô bé quàng khăn đỏ một cách quỷ dị.
Lam Đồng nhíu mày.
Anh đang suy nghĩ từ "lễ phép" kia.
Cuối cùng quyết định, mới vừa nãy anh đã lễ phép xong, bây giờ có thể vứt qua một bên rồi.
Đỗ Tử Khiêm thấy anh đi tới, theo bản năng lùi sang bên cạnh, sau đó cậu ta liền thấy Lam Đồng giơ tay lên "đẩy" cửa phòng số 1.
'Ầm' một tiếng, khuông cửa rung chuyển kịch liệt, cánh cửa đổ rạp xuống, lộ ra Lưu Trung Nguyên bên trong sắc mặt trắng bệch đang giơ dao lên.
"Mày, mày muốn làm gì?!"
Lúc cô bé quàng khăn đỏ mang người trở về, Lưu Trung Nguyên ở phòng số 1 cách cầu thang gần nhất đã nghe hết toàn bộ chuyện họ vừa nói.
Tất nhiên cũng nghe thấy Lam Đồng hỏi Đỗ Tử Khiêm câu "Ai đề xuất chuyện danh sách biến mất?"
Là "người cũ" sống sót lâu nhất ở đây, việc cứ cách ba ngày biến mất một người giúp Lưu Trung Nguyên có thể tránh khỏi việc mình xảy ra chuyện, mà còn nhờ vào đó lôi kéo người về phe mình, nên IQ tuyệt đối không thấp.
Hắn không biết Lam Đồng định làm gì, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết tốt nhất không nên trêu chọc Lam Đồng —— Người cùng Đường Kỷ Chi vào buổi tối đi ra ngoài còn có thể an toàn trở về, như vậy người này hắn chắc chắn không thể đối phó được.
Chỉ cần hắn không lên tiếng, mà đây là nhà cô bé quàng khăn đỏ, dù lá gan Lam Đồng có lớn đến đâu cũng không dám làm chuyện quá khác người, nhưng hắn không ngờ rằng Lam Đồng thế mà trực tiếp đập nát cửa phòng hắn.
"Cô bé quàng khăn đỏ ghét nhất khách phá hỏng đồ đạc trong nhà của cô ta, chọc giận cô ta..."
Lam Đồng bước một bước vào trong, cuống họng Lưu Trung Nguyên như bị bóp nghẹt, một chữ cũng không nói ra được. Hắn nhìn cặp mắt màu xanh lam lạnh lẽo không cảm xúc kia, trong nháy mắt kinh hãi đạt đến cực điểm.
Hắn không hề do dự mà tin tưởng, cái người mới tên Lam Đồng này muốn giết mình.
Hắn bắt đầu tự hỏi, Lam Đồng rốt cuộc là người mới hay vốn là thứ ám hắc trong thế giới này?
Đường Kỷ Chi cũng không biết Lam Đồng ở dưới lầu "lễ phép thẩm vấn" Lưu Trung Nguyên, từ khi bước vào phạm vi lầu ba, cậu giống bước chân vào một thế giới yên tĩnh khác.
Lầu ba chỉ có một phòng, toàn bộ dùng màu hồng nhạt làm chủ đạo. Trên vách tường màu hồng ngoài hành lang có treo một ít tranh, là chuyện về cô bé quàng khăn đỏ mang đồ sang tặng bà ngoại, sau đó sói xám đã ăn bà ngoại và giả thành bà ngoại, rồi lại ăn cô bé quàng khăn đỏ.
"Đó là cô bé quàng khăn đỏ đời thứ nhất." Cô bé quàng khăn đỏ đi vào phòng của mình, lúc trở ra trong tay còn ôm một con búp bê, cô nhóc ngửa đầu nhìn Đường Kỷ Chi, đoạn nói.
Trong lòng Đường Kỷ Chi hơi động.
Mặc dù không hiểu tại sao cô bé quàng khăn đỏ lại đột nhiên biết điều dễ nói chuyện như vậy, nhưng cậu rất hiểu chuyện thuận lời của cô nhóc nói: "Đời thứ nhất?"
"Em là cô bé quàng khăn đỏ đời thứ ba." Cô bé quàng khăn đỏ nói, "Cô bé quàng khăn đỏ tốt bụng không có kết quả tốt, chỉ có thể cùng bà ngoại làm thức ăn cho sói xám."
Đường Kỷ Chi hiểu.
Cô bé quàng khăn đỏ đời thứ nhất vì tốt bụng nên cô nhóc và bà ngoại đều bị sói xám ăn.
Cô bé quàng khăn đỏ đời thứ hai đã rút ra bài học từ chuyện đó, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì cũng thất bại.
Thế là có cô bé quàng khăn đỏ đời thứ ba, mà ba đời giữa cô bé quàng khăn đỏ và sói xám đều tồn tại một loại quan hệ.
Cô bé quàng khăn đỏ không giải thích quá nhiều, cô nhóc ôm búp bê đi vào phòng, Đường Kỷ Chi theo sau.
Căn phòng cũng dùng hồng nhạt làm chủ đạo, ở giữa có một cái giường công chúa hình tròn, đâu đâu cũng có con rối, có plastic, vải, kéo dán, hình người, động vật... Đủ loại, không thiếu gì cả.
Cô bé quàng khăn đỏ nhảy lên giường, cô nhóc đứng trên giường gần như có thể nhìn thẳng vào Đường Kỷ Chi.
"Chúng ta làm giao dịch đi." Cô bé quàng khăn đỏ nói.
"Giao dịch?" Đường Kỷ Chi hơi cúi đầu, chuyện cô bé quàng khăn đỏ nói nằm ngoài dự liệu của cậu, "Em giao dịch gì với anh?"
Ánh mắt cô bé quàng khăn đỏ càng ngày càng sáng: "Anh là người ngoại tộc, em biết anh còn có một thứ thần kỳ có thể thu thú cưng của anh. Như vậy... Yêu cầu của em là, lúc anh rời đi mang em đi cùng."
Khóe miệng Đường Kỷ Chi nhẹ nhàng cong lên: "Công chúa nhỏ xinh đẹp của anh, nếu em nói là giao dịch, chỉ nhắc tới yêu cầu của em mà không đề cập tới chuyện đáp lại thì không phù hợp với từ giao dịch rồi."
"Chị Bạch Tuyết đang nhìn chằm chằm anh, còn cả cái anh mắt xanh tóc dài kia nữa." Nhắc tới Lam Đồng, cô gái nhỏ bĩu môi, cô nhóc ghét nhất một người đàn ông tóc còn dài hơn cô nhóc, còn đẹp hơn cô nhóc nữa!
"Anh đáp ứng yêu cầu của em, em có thể bảo đảm anh và mắt xanh sẽ không trở thành vật sưu tập của chị ấy."
Đường Kỷ Chi sửa lại quan niệm của cô nhóc: "Không có em, bọn anh cũng chưa chắc sẽ trở thành vật sưu tập của cô ấy."
"Đường Kỷ Chi, anh đừng tưởng rằng anh có vài con sủng vật lợi hại là có thể muốn làm gì thì làm. Anh là người ngoại tộc, thế giới này không hoan nghênh người bên ngoài. Đối với chúng tôi mà nói, các anh là khách mà bất cứ lúc nào cũng có thể ăn vào bụng." Thấy Đường Kỷ Chi không sảng khoái nhanh chóng đáp ứng mình, cô bé quàng khăn đỏ dần dần không nhịn được, đến cùng vẫn còn là con nít, bàn luận chiến thuật tâm lý sao được như người trưởng thành.
Đường Kỷ Chi cắt ngang lời cô nhóc: "Công chúa Bạch Tuyết rất lợi hại phải không?"
Cô bé quàng khăn đỏ cắn ngón trỏ của mình, tựa hồ có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: "Em chỉ biết chị ấy là công chúa Bạch Tuyết thứ 8.453, em đánh không lại chị ấy, thế giới này, không ai là đối thủ của chị ấy cả."
"Bao gồm cả hai vị thánh nhân của tụi em." Cô bé quàng khăn đỏ cười rộ lên, "Hai vị thánh nhân sáng lập ra tụi em, sau đó phát hiện không khống chế được tụi em, vốn là muốn gạt bỏ tụi em đi nhưng bọn họ lại rất nhân từ, cho là giết hết tụi em thì quá mức tàn nhẫn, vì vậy đã nhốt tụi em ở chỗ này, để tụi em tự sinh tự diệt."
"Anh nói xem bọn họ yêu tụi em không?"
Cô bé quàng khăn đỏ càng nói càng kích động, trong mắt tràn đầy huyết sắc: "Em không muốn đợi ở đây nữa! Cô bé quàng khăn đỏ đời thứ nhất nói cho em biết, nếu tụi em đã tồn tại thì nhất định sẽ có ý nghĩa, nhân gian rất tốt đẹp, đó mới là nơi tụi em cần phải đến."
Huyết sắc trong mắt dần dần trở nên đậm màu, thân thể cô bé quàng khăn đỏ đang run rẩy, cô nhóc có vẻ đang khống chế bản thân. Mấy giây sau, đôi mắt từ từ khôi phục trắng đen rõ ràng, cô nhóc phồng quai hàm: "Anh có đồng ý không?"
Đường Kỷ Chi nói: "Anh phải suy nghĩ một chút đã."
Cô bé quàng khăn đỏ tức giận đến nhảy dựng lên: "Anh! Em đã không tính toán chuyện con chim nhỏ nhà anh đốt tóc em thì chứ! Cả chuyện dây leo nhà anh trói em còn cù léc em nữa! Vừa nãy em còn cứu các anh từ trong tay chị Bạch Tuyết! Em còn tưởng anh là một người..."
Đôi mắt to như quả nho của cô nhóc đong đầy nước mắt, vừa đau lòng vừa ấm ức: "Anh là người đầu tiên gọi em là công chúa nhỏ, anh..."
Cô nhóc nói không ra lời, cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Tên người ngoại tộc này quá ghê tởm.
Cô không thích anh nữa.
Đường Kỷ Chi thở dài, cô gái nhỏ đau lòng ấm ức yên lặng rơi nước mắt so với việc hu hu khóc lớn càng là vũ khí trí mạng hơn.
Qua chốc lát, Đường Kỷ Chi hỏi: "Trước khi anh đồng ý với em, em thành thật trả lời anh một vấn đề."
Cô bé quàng khăn đỏ mở to đôi mắt hồng hồng: "Anh hỏi đi."
Đường Kỷ Chi nhìn cô nhóc thật sâu, mắt cậu rất đẹp, như bầu trời đầy sao thăm thẳm và huyền bí.
"Cô bé quàng khăn đỏ có đôi mắt đen tuyền là cô bé quàng khăn đỏ đời thứ mấy?"
Trong nháy mắt cô bé quàng khăn đỏ chợt nín khóc.