Từ Yến phủ đến Doãn gia trang, Cận mất hết ba ngày đi không ngừng nghỉ, thay đổi tổng cộng sáu con ngựa mới có thể đưa Y Y đến nơi nàng muốn đến bình an.
Quản gia nhà họ Doãn vẫn chưa đổi, rất nhiều người kinh ngạc nhìn nàng, nhưng không dám lên tiếng, cho thấy đã được phân phó từ trước.
Cận ôm nàng tiến thẳng vào phòng trong, nàng nhẹ nhàng xoa mặt mình để giúp sắc mặt trông hồng hào hơn đôi chút.
Doãn trang chủ vẫn không muốn nhìn thấy nàng, ông không cần loại nữ nhitham sống sợ chết làm bôi nhọ thanh danh gia đình như nàng. Y Y không thèm để ý đến sắc mặt ông, rút một sợi tơ đưa cho Cận.
Cận hơn nửa ngày mới để ý, nhẹ nhàng cột vào cổ tay Doãn trang chủ.
Doãn trang chủ giãy dụa vài lần, Cận liền giữ tay ông lại, Y Y bắt mạch rất chăm chú, sắc mặt nàng hồng hào, tuy rằng tiều tụy nhưng không thể nhìn ra bệnh trạng.
Nhưng không ai biết nàng bắt mạch lâu như vậy, là vì không cầm nổi sợi tơ.
Vừa chẩn mạch xong đã có một nha hoàn nhanh nhẹn lấy giấy bút, đều là loại trước kia nàng quen dùng.
Nàng chậm rãi viết, sau một chuỗi tên các loại dược liệu và định lượng là một hàng chữ nhỏ: Chẩn đơn thuốc này, quỳ tạ Doãn trang chủ hai mươi năm dưỡng dục.
Doãn trang chủ lẳng lặng nhìn đơn thuốc, chữ viết tuy không có lực nhưng cũng không làm ông nhìn ra điều gì. Y Y rời đi, nếu Doãn trang chủ biết được ý nghĩa của cuộc gặp mặt này, liệu ông sẽ đứng dậy tiễn nữ nhi duy nhất của mình lần cuối hay không?
Trên đường rời khỏi Doãn gia trang, vị quản gia bên cạnh vẫn nhịn không được lên tiếng: “Tiểu thư, phu nhân… được chôn cất ở Vọng Trần Hiên.”
Y Y lẳng lặng nhìn về một hướng, chậm rãi cúi xuống lạy, Cận nâng nàng dậy, vẫn cột nàng vào trước ngực mình như cũ, giục ngựa chạy, đến cổng thành nàng đột nhiên nhìn lại: Mẫu thân, không cần đợi, sẽ không trở về, từ nay về sau, con sẽ không trở về nữa…
Nước mắt rơi xuống, chưa vương bụi đã bị gió tuyết vùi lấp.
Từ sau khi trở về Yến phủ, tinh thần Y Y ngày càng mơ hồ, không có chút tin tức gì tử Chiết Hoa công tử, nàng thường ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mưa tuyết ngoài cửa sổ, cứ nhìn cả ngày như thế.
Về sau lục tục có tin tức, tin tức từ giang hồ lúc nào cũng hư hư thực thực, có người nói Chiết Hoa công tử mang bên mình tám báu vật, tin tức đó không biết từ đâu mà lan truyền, nghe nói hắn ác chiến với cả một đội quân nhân mã, có người nói Chiết Hoa công tử vì cướp lấy mật rùa vạn năm tại mắt biển mà bị thương rất nặng, có người nói quan phủ dẫn theo biết bao nhiêu quân lính tẩy trừ hắn, ác chiến một trận tại sa mạc, sống chết không rõ.
Có người nói mười hai sát thủ của Thiên Cung thành công chặn giết hắn, về sau lại lan ra tin tức Lãnh đại thị vệ cùng hắn ác chiến.
Y Y biết mình vận số sắp hết, nhưng… Ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt cũng không thể sao?
Rõ ràng chính mình bày ra kết cục này, lại không hiểu từ khi nào, ở sâu trong nội tâm lại tồn tại sự lưu luyến.
Chiết Hoa công tử rốt cuộc cũng gấp gáp trở về, mang theo một thân vết thương lớn nhỏ và tám loại báu vật. Vì thế ngay cả Diệu thần y luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi khoảng hốt.
“Diệu thần y, có thể chế thuốc rồi.” Giọng nói hắn rất nhẹ, sau lưng là một vết dao dài từ đầu vai đến sau thắt lưng, sâu đến xương. Khắp người vết thương nhiều vô số kể, hắn đứng trước mặt Diệu thần y, nói: Diệu thần y, có thể chế thuốc rồi.
Diệu thần y ánh mắt rầu rĩ, không có phương thuốc nào cả, mất hồn đan vốn là thiên hạ đệ nhất khó giải, tám vị thuốc trân quý không thể có được, nàng cho hắn chút hy vọng, sau đó để hắn chết trên đường bôn ba.
Y Y nghe được tiếng vang, vậy mà lảo đảo từ trong phòng đi ra. Chiết Hoa công tử thấy vậy liền lao đến ôm lấy nàng, tay nàng chậm rãi xẹt qua vết thương trên lưng hắn, dù dính máu cũng không phát hiện, nhưng lại nhận ra mái tóc trên trán hắn rối rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên hôn lên môi hắn, gắn bó dây dưa, từng chút từng chút sâu dần.
Trong mắt họ, không có người ngoài.
Diệu thần y biết đó đã là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, chậm rãi quay mặt đi.
Hai người từ từ tách ra, Y Y lẳng lặng nhìn ngắm nam nhân trước mặt mình.
Dòng nước mắt chậm rãi chảy dọc khuôn mặt nàng, nàng vô cùng chậm rãi bắt tay ra dấu.
Tiếu Thiên Niệm, kiếp sau, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.
Tiếu Thiên Niệm lẳng lặng ôm nàng, cảm giác nhiệt độ cơ thể trong lòng dần dần lạnh đi, cuối cùng không thể ấm áp lên được nữa.