[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 14:




Tạ Lệ từ trong khe cửa nhìn Thường Tiểu Gia. Ánh đèn ngoài hành lang rất mờ nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt Thường Tiểu Gia không quá tốt, dù sao lúc này đã hơn hai giờ sáng.
Trên cửa, dây xích kia vẫn không có thả ra.
Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Tôi biết cậu?”
Thường Tiểu Gia không vì vấn đề này mà nổi giận, chỉ nhấc một chân đạp vào cửa, lần thứ hai lạnh lùng nói: “Mở cửa!”
Trong hành lang vốn yên tĩnh, cậu đạp cửa gây ra tiếng động quá lớn, Tạ Lệ cảm thấy âm thanh ở phòng bên cạnh cũng ngừng lại.
Tạ Lệ bình thản nói: “Nói trước đi, cậu muốn tôi mở cửa làm cái gì?”
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi mất ngủ.”
Tạ Lệ hỏi cậu: “Tôi dưới cái nhìn của cậu chỉ là cái gối?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, cậu thập phần thiếu kiên nhẫn đạp cửa hai lần: “Mở cửa!”
Tạ Lệ lo lắng cậu tiếp tục đạp cửa nhân viên nhà nghỉ sẽ xuất hiện can thiệp nên anh mở khóa cửa. Lúc cửa vừa mở ra, Thường Tiểu Gia liền đi tới nhảy lên người anh ôm cổ anh.
Giống như là phản xạ có điều kiện, Tạ Lệ không kịp suy nghĩ vòng tay đỡ mông Thường Tiểu Gia ôm cậu vào trong ngực. Tạ Lệ ngẩng đầu nhìn cậu, một tay với ra sau khóa trái cửa, sau đó hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Hai chân Thường Tiểu Gia kẹp lấy eo Tạ Lệ, đầu dựa vào trên vai anh, nói: “Đi ngủ.”
Tạ Lệ hít sâu một hơi, ôm Thường Tiểu Gia đến giường.
Thường Tiểu Gia trợn tròn mắt nhìn khắp phòng, lãnh đạm nói: “Hoàn cảnh quá kém.”
Tạ Lệ cúi người để cậu xuống giường: “Dù sao cũng tốt hơn ngục giam.” Lúc anh định đứng dậy Thường Tiểu Gia dùng hai chân kẹp lấy anh không chịu buông.
“Không khá hơn bao nhiêu” Thường Tiểu Gia nhìn anh nói.
Tạ Lệ nói: “Bởi vì tôi nghèo.” Tay anh vòng ra sau nắm lấy chân Thường Tiểu Gia muốn kéo ra, cảm giác được nên Thường Tiểu Gia kẹp chặt hơn. Anh lột giày của cậu lấy ngón tay cào lòng bàn chân cậu.
Thường Tiểu Gia lập tức rụt chân lại.
Tạ Lệ đứng thẳng người.
Thường Tiểu Gia nhìn thân trên không mặc áo rồi lướt xuống quần bò mở rộng, bên trong là quần lót nửa kín nửa hở của anh.
Tạ Lệ hỏi cậu: “Đêm nay cậu muốn ở chỗ này ngủ.”
Thường Tiểu Gia không trả lời, mà chỉ nói: “Cỡi quần ra.”
Tạ Lệ không nói, chỉ đứng ở bên giường nhìn cậu.
Thường Tiểu Gia ngồi xếp bằng ở trên giường, bỏ tay vào áo sơ mi sờ soạng một chút rồi thả tay xuống nói: “Tôi không mang tiền, không phải anh nghèo sao? Tôi có thể cho anh tiền.”
Tạ Lệ nắm hàm dưới của cậu, nhẹ giọng nói: “Không bán.”
Thường Tiểu Gia thờ ơ cười một tiếng, quay mặt sang hất tay của anh ra, cúi đầu bắt đầu cởi nút áo sơmi, cậu cởi áo, rồi cỡi quần ra. Khi còn lại quần lót thì chui vào chăn của Tạ Lệ.
Bên trong còn lưu lại nhiệt độ của Tạ Lệ.
Thường Tiểu Gia nói: “Có thể ngủ chứ?” Cậu nhích qua một bên, chừa một chỗ cho Tạ Lệ.
Tạ Lệ đứng một lúc mới cởi quần bò vén chăn lên giường nằm bên cạnh Thường Tiểu Gia. Anh muốn tắt đèn, Thường Tiểu Gia đè tay của anh lại, nói: “Đừng tắt.”
Anh tự nhủ trong lòng: Thường Tiểu Gia sợ tối.
Vì vậy Tạ Lệ không tắt đèn, chỉ xoay đèn bàn qua một hướng khác, sau đó quay qua ôm Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia ôm lấy anh, nói: “Tối hôm qua tôi không ngủ.”
Tạ Lệ không lên tiếng, động viên vuốt tóc của cậu.
Thường Tiểu Gia tiếp tục nói: “Đêm nay vẫn ngủ không được.”
Tạ Lệ hỏi cậu: “Cậu về nhà?”
Thường Tiểu Gia “Ừ” một tiếng.
Tạ Lệ còn nói: “Về nhà sao còn ngủ không được? Không phải là phòng của mình sao?”
Thường Tiểu Gia nói: “Không quen, sợ.”
Tạ Lệ không hiểu cậu đang sợ cái gì, anh hỏi: “Có tôi ở đây không sợ nữa?”
Lúc Thường Tiểu Gia nói chuyện, đôi môi kề sát làn da Tạ Lệ, nhẹ nhàng cọ: “Đã tốt hơn rất nhiều.”
Tạ Lệ nói: “Cậu không tìm được những người khác ôm cậu ngủ?”
Giọng nói Thường Tiểu Gia khó giải thích được: “Tại sao tôi phải tìm những người khác?” Nói xong không nhịn được nói thẳng: “Đừng ầm ĩ, tôi muốn ngủ.”
Tạ Lệ không nói gì thêm, tâm tình của anh phức tạp, trong lúc nhất thời không thấy buồn ngủ. Anh cảm thấy Thường Tiểu Gia chui đầu vào trong lồng ngực của mình, rất nhanh không động đậy.
Tiếng nói của đôi nam nữ phòng bên cạnh đã ngừng, qua mấy phút, đột nhiên Tạ Lệ nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của cô gái.
Anh đoán đầu giường của hai căn phòng kề chung một bức tường, tiếng rên rỉ của cô gái kèm theo tiếng giường gỗ va chạm vào vách tường, không cần nghĩ cũng biết hai người ở phòng bên cạnh đang làm gì.
Vách tường quá mỏng, cô gái lại rên rỉ không kềm chế.
Lòng Tạ Lệ rối như tơ vò, đột nhiên Thường Tiểu Gia trong lồng ngực của anh vốn đã ngủ lại nhúc nhích. Cậu duỗi tay nắm chặt “thằng em” của anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Lệ ca, cứng quá.”
Âm thanh phòng bên cạnh càng thêm kịch liệt.
Tạ Lệ không nói gì.
Trong phòng có đèn bàn, ánh sáng trong phòng này sáng hơn phòng giam rất nhiều, Tạ Lệ có thể thấy rõ mỗi một biểu tình của Thường Tiểu Gia. Anh cảm thấy ở dưới ánh sáng Thường Tiểu Gia có cái gì đó không giống, mà không giống chỗ nào anh không nói được.
Thường Tiểu Gia vẫn nhìn anh, đôi mắt tròn khóe mắt hơi rủ xuống, thoạt nhìn không tinh thần, không cao hứng.
Lúc hai người đối diện, tay Thường Tiểu Gia vẫn nắm bộ vị yếu ớt của Tạ Lệ, sau đó, Thường Tiểu Gia đột nhiên để sát vào, muốn hôn môi Tạ Lệ.
Tạ Lệ giơ tay chặn lại.
Sắc mặt Thường Tiểu Gia lạnh lẽo, vươn mình cưỡi lên người Tạ Lệ, giơ tay muốn cho Tạ Lệ một bạt tai.
Tạ Lệ nắm lấy tay cậu.
Thường Tiểu Gia cười nhạo nói: “Vô dụng.” Sau đó leo xuống, nằm đưa lưng về phía Tạ Lệ.
Một tay Tạ Lệ nắm thành quyền, lúc buông ra xoay vai Thường Tiểu Gia, hôn môi cậu.
Ở căn phòng bên cạnh hai người kia vẫn khàn cả giọng ở trên giường ác chiến.
Bên này hai người không tiếng động dây dưa, Tạ Lệ dùng sức hôn môi Thường Tiểu Gia, xoa nắn “vật nhỏ” của Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia cởi quần lót, bộ vị của hai người dán sát vào nhau.
Chỗ đó của Tạ Lệ ở trong tù Thường Tiểu Gia nhìn rất nhiều lần. Ở trạng thái bình thường chỉ lớn hơn người khác một chút, thế nhưng lúc sung huyết độ dài rất khả quan. Thường Tiểu Gia rất thích, dùng hai tay nắm chặt, còn cúi đầu nhìn xem.
Mãi đến khi âm thanh phòng bên cạnh trở lại bình thường, thân thể hai người vẫn quấn lấy nhau, qua rất lâu mới yên tĩnh lại.
Thường Tiểu Gia nhắm mắt rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tạ Lệ ngủ không được. Lần này khác với khi ở trong tù an ủi Thường Tiểu Gia. Lần này tâm thái hoàn toàn khác, không chỉ vì anh hôn môi Thường Tiểu Gia. Trước đây khi làm việc này anh không nghĩ gì cả, không có cảm giác gì. Thế nhưng ngày hôm anh lại đắm chìm trong cảm giác hưởng thụ.
Cho tới nay, Tạ Lệ đều nỗ lực muốn khống chế không cho sự tình phát triển theo hướng này, thế nhưng bây giờ đã thoát ly khỏi con đường mà anh dự tính. Kỳ thực cũng không phải bây giờ, có lẽ vừa bắt đầu, khi Thường Tiểu Gia đưa ra yêu cầu thân thể của anh, quan hệ của họ đã không còn đi theo quỹ đạo ban đầu anh tính toán.
Tạ Lệ lại muốn hút thuốc lá, thế nhưng Thường Tiểu Gia ôm eo anh thật chặt. Nếu anh xoay người lấy thuốc hút, Thường Tiểu Gia cũng sẽ tỉnh lại. Không biết tại sao, Tạ Lệ không muốn đánh thức Thường Tiểu Gia đã mất ngủ hai ngày.
Anh lẳng lặng nằm ở trên giường, mãi đến khi quá nửa đêm vạn vật im tiếng, Tạ Lệ cũng không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, rơi vào giấc ngủ.
Rời khỏi ngục giam, không có đèn sáng cũng không có tiếng chuông báo thức buổi sáng, nhưng theo đồng hồ sinh học không tới bảy giờ Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia cùng thức giấc.
Thường Tiểu Gia ngáp một cái, giơ tay gãi đầu, vén chăn lên, không mặc gì đi xuống giường, mang dép của Tạ Lệ đi vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau Tạ Lệ nghe tiếng nước từ phòng vệ sinh truyền đến.
Trong phòng giam, bồn cầu và giường cũng chỉ cách nhau một bức tường cao bằng nửa người, từ khi hai người quen biết đã không có không gian riêng tư, đối với sinh hoạt tập tính của đối phương rất quen thuộc.
Thường Tiểu Gia từ phòng vệ sinh đi ra, trở lại giường tiếp tục chui vào trong lồng ngực Tạ Lệ.
Tạ Lệ hỏi cậu: “Hôm nay rỗi rãnh?”
Thường Tiểu Gia đáp: “Mỗi ngày đều không làm gì.”
Tạ Lệ có chút hoảng hốt, anh cảm thấy giống như trở về những ngày sống trong ngục giam, Thường Tiểu Gia buổi tối nhiệt tình, ban ngày sẽ trở nên lạnh nhạt.
Thường Tiểu Gia nhắm mắt lại nằm một lúc, có lẽ không ngủ được, cậu đẩy đẩy vai Tạ Lệ: “Cho tôi một điếu thuốc.”
Tạ Lệ đưa tay lấy thuốc, hỏi cậu: “Cậu hút thuốc?” Rõ ràng ở trong ngục giam chưa từng thấy Thường Tiểu Gia hút thuốc.
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi biết hút, không nghiện.”
Cậu nằm ở trên giường hút thuốc, thả một làn khói thuốc thật dài, với tay lấy gạt tàn thuốc ở trên đầu giường.
Tủ đầu giường có bóp tiền của Tạ Lệ.
Thường Tiểu Gia lấy bóp mở ra nhìn, không nhìn thấy bức ảnh và giấy chứng nhận, lại thấy một tấm vé xe.
Cậu rút vé ra, nhìn Tạ Lệ hỏi: “Anh phải về Sùng Phong?”
Tạ Lệ lấy vé xe, nói: “Tôi muốn trở về Sùng Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.