[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 57:




Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia đi về phía chỗ đậu xe, đột nhiên anh quay người nói với Hà Xuyên Vân: “Vân ca, làm phiền anh giúp tôi đưa Tiểu Gia trở về?”
Hà Xuyên Vân nhìn anh, đuổi theo Thường Tiểu Gia.
Sau đó Tạ Lệ đi về phía Diệp Thiếu Ân, nói: “Thi đấu có thể bắt đầu.”
Diệp Thiếu Ân quay đầu nhìn về phía Thường Tiểu Gia, sau đó cười hỏi Tạ Lệ: “Cậu chắc chắn chứ?”
Tạ Lệ cũng không nhịn được nhìn theo, thấy Thường Tiểu Gia đã lên xe, Hà Xuyên Vân đứng ở cửa xe nói chuyện với cậu, vì vậy nói với Diệp Thiếu Ân: “Tôi chắc chắn.”
Diệp Thiếu Ân lấy chìa khóa xe trong túi áo ra, chờ Tạ Lệ đưa tay ra mới buông tay để chìa khóa rơi xuống tay Tạ Lệ, hắn nói: “Cố lên.”
Tạ Lệ cầm chìa khóa, nắm cổ tay Nguyễn Thu Viện, kéo cô lên xe mà Diệp Thiếu Ân đã chuẩn bị.
Nguyễn Thu Viện không phản kháng, bị Tạ Lệ lôi kéo bước chân lảo đảo.
Vị trí Diệp Thiếu Ân đậu xe cách xe của Thường Tiểu Gia cũng không xa, Thường Tiểu Gia ngồi ở chỗ điều khiển hạ cửa xe xuống nhìn sang.
Bước chân Tạ Lệ dừng lại, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi anh và Nguyễn Thu Viện lên xe, Tạ Lệ nhìn thấy Hà Xuyên Vân đã ngồi vào ghế phó lái. Thường Tiểu Gia không nhìn anh quay đầu xe chạy nhanh xuống núi.
“Cậu ấy đi.” Nguyễn Thu Viện đột nhiên nói.
Tạ Lệ nhíu mày, thần sắc cẩn thận, anh khởi động ô tô, quay cửa xe xuống.
Diệp Thiếu Ân ngậm thuốc lá, cúi người, hai tay đặt ở cửa xe, ló đầu nhìn Nguyễn Thu Viện, sau đó nói với Tạ Lệ: “Trước tiên làm quen xe một chút đi.”
Tạ Lệ gật gật đầu, chờ Diệp Thiếu Ân lui lại, chạy xe lên sơn đạo.
Hai người đều trầm mặc, đợi khi đã đi xa, động tác Nguyễn Thu Viện linh xảo leo ra phía sau, ngón tay từng tấc từng tấc sờ soạng băng ghế. Tạ Lệ chạy chậm lại, tỉ mỉ kiểm tra phía trước.
Hai người không phát hiện thiết bị nghe lén.
Nguyễn Thu Viện trở về vị trí phó lái, ngồi xuống kéo chặt áo khoác trên người, nói: “Cũng không có vấn đề, xe là Diệp Thiếu Ân mượn để đua xe, hôm nay trước khi lên núi hắn mới mang tôi đi lấy xe.”
Tạ Lệ thở ra một hơi.
Nguyễn Thu Viện nói: “Anh không cần thiết phải như vậy, cứ làm cho bọn họ đi suy đoán quan hệ của chúng ta đi.”
Tạ Lệ không phí lời với cô, chỉ nói: “Tôi sẽ thắng thi đấu, sau đó yêu cầu Diệp Thiếu Ân thả cô. Đỗ Thịnh Liên đã không còn giá trị lợi dụng, nhiệm vụ của cô có thể kết thúc, sau đó tôi sẽ liên hệ người đưa cô đi.”
Nguyễn Thu Viện nói: “Tôi không đi. Tôi cho anh bậc thang bước xuống, anh trở lại với Thường Tiểu Gia, tôi trở lại với Diệp Thiếu Ân, nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục.”
Tạ Lệ dùng sức xiết chặt vô-lăng: “Cô biết Diệp Thiếu Ân là hạng người gì sao? Nghĩ qua phải chịu hậu quả thế nào sao?”
Nguyễn Thu Viện ngữ khí bình tĩnh: “Đương nhiên tôi nghĩ tới. Từ khi kế hoạch bắt đầu, tôi đã suy nghĩ một khi bên Đỗ Thịnh Liên thất thế tôi nên làm sao tiếp tục nhiệm vụ, là Diệp Thiếu Ân tự mình xuất hiện.”
“Diệp Thiếu Ân là tên biến thái.” Tạ Lệ nói.
Nguyễn Thu Viện nói: “Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, cho nên Hải Mạn chết có liên quan đến hắn?”
Trước khi Trần Hải Mạn chết đã bị ngược đãi tàn nhẫn.
Toàn thân Tạ Lệ tóc gáy dựng đứng.
Nguyễn Thu Viện nói: “Diệp Thiếu Ân đang thay Thường Quan Sơn quản lý Hồng Cát Chế Dược.”
Tạ Lệ nói: “Tôi biết.”
“Diệp Thiếu Ân tốt nghiệp đại học chuyên ngành máy tính, hắn không liên quan gì đến y dược chuyên nghiệp. Hồng Cát Chế Dược có một Phó tổng kinh lý, vậy hắn ở bên trong phụ trách cái gì?”
“Bộ phận phi pháp, có lẽ là điều chế ma túy.”
Hai người đều trầm mặc chốc lát.
Nguyễn Thu Viện nói: “Anh ở Thường gia, tôi điều tra Diệp Thiếu Ân, manh mối tập hợp có thể sẽ được tin tức mong muốn.”
Thần sắc Tạ Lệ thống khổ: “Nếu như Diệp Thiếu Ân thật sự có liên quan đến cái chết của Hải Mạn, tôi sợ cô sẽ trở thành một Hải Mạn tiếp theo, tôi không chịu đựng nổi.”
Nguyễn Thu Viện ngơ ngác nhìn về phía trước: “Tôi đã sớm không chịu đựng nổi.”
Tạ Lệ chạy vòng quanh sơn đạo gần mười phút, trở lại lưng chừng núi anh nhìn thấy trên không trung có máy bay không người lái đang bay. Gần lửa trại có một phông màn màu trắng, xem ra là định dùng livecam tiến hành phát sóng trực tiếp trận đấu này.
Anh đậu xe gần Diệp Thiếu Ân, Diệp Thiếu Ân cúi người xuống nhìn họ. Thấy mắt Nguyễn Thu Viện đỏ như là khóc qua, hắn nở nụ cười, sau đó nhắc nhở Tạ Lệ: “Cậu và cô ta có tư tình gì đó tôi không quản, cuộc tranh tài này nhất định cậu phải thắng.”
Tạ Lệ hít sâu một hơi: “Anh yên tâm, cũng nhớ giữ lời hứa.” Sau đó anh quay đầu xe chạy đến điểm xuất phát rồi dừng lại.
Tất cả mọi người đều tập hợp ở trước màn hình màu trắng, mấy chiếc máy bay livecam đã sớm cất cánh, ở trên trời xoay quanh.
Vừa nãy Tạ Lệ cùng Nguyễn Thu Viện và Thường Tiểu Gia tình cảm phân tranh làm cho những người trẻ tuổi càng thêm hứng thú sục sôi, thi đấu chưa chính thức bắt đầu tâm tình đã kích động, đâu đâu cũng có tiếng hoan hô. Không biết là ai mở một chai champagne, bắn rượu lên giữa không trung, rượu như hóa thành những hạt mưa rơi xuống đám người náo nhiệt phía dưới.
Tạ Lệ không nói chuyện với Nguyễn Thu Viện, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn về phía trước, y phục khô ráo mà lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau đó cầm thật chặt vô-lăng.
Hơn ba giờ sáng, những người tập hợp ở Kỳ Phong rốt cục đã giải tán gần hết, Tạ Lệ ngồi gần đống lửa, hai tay nắm lấy nhau, chán nản gục đầu.
Anh thắng thi đấu. Vì thắng cuộc tranh tài này, anh gần như liều mạng. Có một lần bánh xe sau gần như rơi khỏi sơn đạo, động cơ phát ra tiếng vang rung trời, cuối cùng vẫn trở về được.
Vết thương ở cánh tay trái nứt ra, máu chảy thấm ướt ống tay áo.
Nhưng những việc này đối với anh mà nói đều không quan trọng, đối với anh tình hình thảm nhất chính là Thường Tiểu Gia. Anh nhận được điện thoại của Hà Xuyên Vân gọi tới, nói Thường Tiểu Gia đã đến nhà, thế nhưng Thường Tiểu Gia không tiếp điện thoại của anh.
Anh bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thể lưu lại Nguyễn Thu Viện, thậm chí Nguyễn Thu Viện cởi áo khoác của anh ra ném xuống đất, cùng đi với Diệp Thiếu Ân.
Bên tai Tạ Lệ vang lên tiếng nói của Nguyễn Thu Viện: Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, cho nên cái chết của Hải Mạn có thể liên quan đến hắn? Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, vậy Nguyễn Thu Viện sẽ như thế nào?
Anh không biết, lúc anh phục hồi tinh thần, phát hiện nước mắt đã rơi xuống mặt đất trước mặt.
“Anh vẫn tốt chứ?” Có người đi tới hỏi.
Tạ Lệ giơ tay dùng sức lau mặt, như xóa đi uể oải, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh đứng ở trước mặt.
Hoắc Chiếu Ninh nhìn anh: “Có muốn tôi an bài xe đưa cậu xuống núi không?”
Tạ Lệ đứng lên, nói với Hoắc Chiếu Ninh: “Cám ơn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.