Phước Thành chính thức được nhận vào làm. Không phải vì quan hệ cá nhân mà cậu ấy thực sự có năng lực. Thành tích thực tập cũng tốt nên Tuấn Khải cũng không đắn đo suy nghĩ nhiều. Chỉ có một điều khiến anh bận tâm đó chính là chàng vợ của mình muốn đích thân đào tạo cậu ta.
“Tại sao em không để Trần Nhân làm chuyện này?” Tuấn Khải lúc ăn cơm tối không nhịn được nên cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
“Công ra công, tư ra tư!” Hòa An cười cười trả lời.
“Anh vẫn không hiểu lắm. Nếu là em hay Trần Nhân có khác nhau sao?” Tuấn Khải vẫn một mực tin rằng chỉ với lý do như vậy mà Hòa An quyết định nhận người.
Hòa An lúc này mới chịu khai thật. “Em thua anh rồi. Thực ra là Phước Thành muốn giữ khoảng cách với Trần Nhân. Tạm thời không kinh động.”
Hòa An càng nói càng làm Tuấn Khải cảm thấy khó hiểu. “Việc gì phải lằng nhằng như vậy? Chẳng phải cả hai đều thích đối phương sao? Thẳng thắng là được rồi.”
“Những thứ có được quá dễ dàng thường không bền lâu. Anh quên mất em và anh như thế nào lại bên nhau sao?” Hòa An một phát chạm đúng vào tim đen của Tuấn Khải.
“Vậy ý em chính là Phước Thành muốn đợi ngày Trần Nhân thực sự tin rằng đã thích cậu ta?” Tuấn Khải bắt đầu hiểu ra.
“Đúng là như vậy. Dù sao thì cả hai người họ đều không phải là thích người đồng giới ngay từ đầu. Có thể là thật cũng có thể là ngộ nhận. Tốt nhất nên cho cả hai thời gian.” Hòa An lúc này đã ăn xong. Đứng dậy đi rót nước cho cả anh và Tuấn Khải sau đó lại nói tiếp. “Lùi một bước để nhìn cho rõ. Tới đó có quyết định tiến thêm hay không vẫn chưa muộn.”
Phước Thành lần này trở lại đều được mọi người đồng loạt chào mừng. Ai ai cũng thích cậu ta vì tính cách hoạt bát và hay pha trò. Chỉ có một người dường như từ đầu tới cuối đều xem cậu ta giống virus. Cứ gặp là né rồi tránh.
“Cậu làm sao lại quyết định quay lại sớm như vậy?” Hòa An hôm nay không ăn cùng Tuấn Khải. Ngồi đối diện Phước Thành trong nhà ăn. Vừa lựa đậu xanh ra khỏi đĩa rau vừa hỏi.
Phước Thành lúc này ngồi cạnh Hòa An nhưng mắt cứ dán lên con người ngồi cách tới ba dãy bàn đối diện. “Vì em thấy mình có cơ hội.” Xong nhìn trở lại Hòa An. “Anh cũng thấy vậy đúng không?”
Hòa An bĩu môi. “Cũng có thể có hoặc có thể không. Cũng gần một tháng rồi, tới một câu đàng hoàng vẫn chưa nói với cậu ta. Không nói cũng không biết là cậu còn thích cậu ta hay không.”
Phước Thành lúc này mới tỏ ra thần bí. “Anh ta càng né tránh, em càng có cơ hội.”
“Tùy cậu. Cũng không phải chuyện tôi có thể quản.” Hòa An tiếp tục tập trung ăn uống.
“À, em có chuyện nhờ anh.” Phước Thành đột nhiên ra dấu cho Hòa An lại gần một chút.
“Chuyện gì?.”
********
Hòa An loay hoay cả buổi chiều cùng Tuấn Khải làm báo cáo cuối tháng. Tới lúc ngẩn đầu lên được cũng đã là năm giờ chiều.
Phước Thành cũng như mọi ngày rất chuyên tâm học việc. Còn hơn hai tuần nữa là cậu đã kết thúc thử việc. Và tính tới hôm nay đã hơn một tháng rưỡi trở lại mà cậu và Trần Nhân ngoài công việc ra chưa nói với nhau được hơn mười câu về chuyện riêng.
Lúc chuông gần reo ra về thì chuông điện thoại của Phước Thành cũng reo lên. Trần Nhân ở phía sau cũng liếc mắt nhìn sang. Những ngày gần đây cậu cực kỳ khó chịu với thái độ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Phước Thành. Cậu nhớ rõ ràng ngày hôm đó người say không phải là tên nhóc kia thế tại sao cậu ta lại có thể làm như không nhớ gì như vậy được.
Phước Thành nghe điện thoại xong liền mỉm cười chào mọi người ra về. Trần Nhân càng nghĩ càng khó chịu. Lúc bắt gặp Hòa An từ phòng của Tuấn Khải đi ra ngoài liền lại gần.
“Đi uống cùng em một chút không?” Trần Nhân nói với Hòa An nhưng ánh mắt lại dừng trên thái độ của Tuấn Khải.
“Em sẽ uống ít.” Hòa An quay sang ra hiệu với Tuấn Khải rồi lên tiếng trước.
Tuấn Khải cũng không cản. “Anh chở đi. Khi nào về anh đón. Uống rượu thì không lái xe.”
Trần Nhân liền sởn gai óc. Biết là hai người họ tình cảm tốt nhưng không nghĩ là Tuấn Khải sẽ ôn nhu tới độ này. Quả thực quá khó thể thích ứng.
Tuấn Khải đưa cả hai đến một quán ăn gần trung tâm rồi lái xe quay đi. Trước khi Hòa An xuống xe còn làm hành động ngọt ngào với Tuấn Khải thêm một phát nữa mới chịu rời đi.
“Hai anh không ngọt ngào một phút là chết ngay sao? Thật sự không nhìn nổi nữa mà.” Nói xong liền bước xuống xe.
Hòa An liền cười khoái chí. “Ganh tỵ sao?”
“Không thèm.” Trần Nhân liếc xéo Tuấn Khải một cái rồi cùng Hòa An đi vào quán.
Đồ ăn chưa đem ra đủ Trần Nhân đã uống hơn ba chai bia. Lúc có cồn vào người lời nói mới bắt đầu trở nên thật lòng.
“Anh nói xem? Có phải cậu ta chính là trêu đùa em không?”
Hòa An hiểu ý nhưng vẫn cố ý hỏi thêm. “Cậu đang nói ai?”
Trần Nhân liền cau mặt, uống thêm một ly rồi tiếp tục nói. “Cậu ta làm như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.!”
Hòa An cười cười. “Chuyện gì xảy ra giữa hai người. Nói anh thế này anh cũng không giúp được gì.” Hòa An lúc này đã kết nối điện thoại thành công với đầu dây bên kia để ngay ngắn lên bàn.
Trần Nhân không trả lời thẳng mà tiếp tục vòng vo. “Cậu ta rõ ràng là nói thích em trước. Bây giờ lại giống em con mẹ nó một mình đơn phương vậy.” Nói xong liền xem bia là nước tu một hơi rồi tiếp tục rót.
Hòa An thấy vậy cũng không ngăn cản. “Cậu hẹn anh ra chỉ nói bấy nhiêu đó thôi sao.”
Trần Nhân lúc này đã thực sự say. “Anh với anh Tuấn Khải thế nào mà yêu nhau được vậy?”
“Sao lại đánh sang chuyện của anh.” Hòa An tiếp tục hỏi đố. “Nếu thực sự muốn nói tại sao không thẳng thắng với nhau.”
Trần Nhân lập tức cau mày. “Việc gì em phải nói chuyện với cậu ta?”
Lúc này Hòa An mới phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy. Tin nhắn liền reo lên. “Nhắn cho em địa chỉ.”