[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 76: Ngoại truyện:Phước Thành - Trần Nhân:Số không và số một! (3)




Phần 3: Thắc mắc.
Suốt dọc đường lên thang máy ánh mắt của Phước Thành một giây cũng không rời khỏi người của Trần Nhân.
Không nhịn nổi nữa Trần Nhân liền cau mày. "Nhìn anh ít thôi. Giống như sắp ăn tươi nuốt sống anh tới nơi."
Phước Thành không biết xấu hổ. "Chính là đang muốn ăn anh!"
Trần Nhân lập tức đỏ mặt. "Nói ít những lời như vậy lại." Cửa thang máy đúng lúc mở ra cậu cũng bước nhanh mặc kệ tên nhóc phía sau lẽo đẽo phía sau.
Cửa phòng vừa được đống lại Phước Thành lập tức không nhịn xoay người đẩy Trần Nhân vào vách tường. Cúi mặt xuống thật gần mặt của cậu ta trầm giọng nói. "Sao em lại yêu thích anh như vậy chứ?"
Trần Nhân ở ngước mặt lên vô tình mũi chạm vào mũi của Phước Thành cố gắng điều chỉnh hơi thở. "Vào tắm trước, em không nghe thấy người em đang bốc mùi sao?"
Phước Thành tiếp tục khiêu khích. "Vậy là tắm xong thì em được tiếp tục đúng không?"
Trần Nhân mặt lúc này đã đỏ bừng hai tay đẩy Phước Thành ra khỏi người mình. "Cái đức hạnh này ở đâu mà có đây chứ?" Nói xong chưa kịp phản ứng đã bị Phước Thành một phát ôm trở lại.
"Thôi được rồi được rồi. Vào tắm anh chà lưng cho nhé. Em định đứng ở đây tới mai luôn hay sao?"
Lúc này Phước Thành mới chịu nới lỏng tay ra tha cho Trần Nhân. Còn tranh thủ hôn lên môi cậu ta một cái nữa mới ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh.
Cả hai dưới dòng nước ấm quấn quít không thôi. Phước Thành dùng đầu lưỡi của mình chinh phục từng nơi từng nơi trên cơ thể vô cùng nhạy cảm của Trần Nhân. Là yêu thích là khao khát điên cuồng chiếm hữu. Đã từng đi qua tình yêu nam nữ bây giờ chính là một kiểu ham muốn mới lạ. Là loại cảm giác chưa từng có được từ một đối tượng nào khác.
Trần Nhân bên phía vành tai của Phước Thành thở dốc vài tiếng khiến cậu ta càng ngày càng không thể kìm chế nổi cơ thể của mình. Cậu ta đẩy Trần Nhân vào sát vách tường rồi di chuyển dần xuống phía dưới. Giữ lấy yết hầu của Trần Nhân dưới đầu lưỡi khiến cậu ta khó chịu kêu lên mấy tiếng khe khẽ.
Thấy Trần Nhân không có ý định bài trừ nên Phước Thành tiếp tục xuống dưới hơn chút nữa. Không ngoài dự đoán vừa chạm được vào cấm địa trước ngực của Trần Nhân khiến cậu ta lập tức phản ứng. Kéo đầu Phước Thành trở lại phía trên. Mặt lúc này đã đỏ như tôm luộc.
Phước Thành thấy dáng vẽ đáng yêu này liền không nhịn nổi mà trêu. "Anh...là xử nam sao?"
Bị nói trúng tim đen nên Trần Nhân lập tức đẩy cậu ta ra. "Anh lạnh rồi, nhanh ra ngoài đi!"
Phước Thành cười rõ lớn tiếng đi theo trêu Trần Nhân không thôi. "Thật như vậy sao haha em đúng là may mắn. Anh đừng ngại mà, lại đây em chà lưng cho."
(Tác giả: như này có thể xem là H hụt honggggg. Hehe)
Cả hai giằng co thêm một đoạn nữa mới chịu đi ra ngoài. Cả hai sấy tóc cho nhau sau đó cùng xem tivi tới hơn mười giờ mới cùng nhau vào phòng ngủ. Lúc đang nằm yên cho Trần Nhân gác đầu lên Phước Thành mới đưa tay xuống xoa xoa khuôn mặt của cậu ta. "Tan làm về, cùng anh như thế này thật tốt. Em không nỡ để ngày hôm nay trôi qua.."
Trần Nhân ở phía dưới mỉm cười. "Em có thể thường xuyên đến nếu muốn..."
Đúng câu được voi đòi tiên vừa nghe Trần Nhân nói xong không kịp kéo một hơi đã lập tức trả lời. "Em chuyển tới ở cùng anh luôn có được không?"
Trần Nhân xoay người ngồi dậy. "Không-được!"
Phước Thành liền bày ra một biểu cảm đáng thương. "Tại sao lại không được vậy?" Vừa nói vừa cạ cạ mặt vào người Trần Nhân.
"Chuyện này không phải chuyện hứng lên là làm được." Trần Nhân nghiêm túc.
Nhưng ngặt một nổi Phước Thành bây giờ chính là một thanh niên cơ hội. Vừa nghe xong Trần Nhân nói như vậy liền làm mặt nham hiểm. "Nhưng...có một chuyện có hứng là không thể không làm!"
"Chuyện gì..!"
Chưa kịp nói tròn câu thì Trần Nhân đã bị Phước Thành nhào tới bịt kín miệng bằng đôi môi của cậu ta. Từng nhịp từng nhịp ngọt ngào tới điên cả không gian. Trần Nhân cũng như bị thôi miên trong tình yêu nồng nhiệt còn hơn lửa đỏ của Phước Thành. Cả hai quấn lấy nhau trên giường lăn qua lăn lại mãi không thể dứt ra được.
Cuối tuần sau khi cùng Tuấn Khải về nhà thì chiều đó Hòa An chạy sang đón Trần Nhân đi ăn tối. Hai người họ chọn một nhà hàng kết hợp với quán bar gần chung cư của Trần Nhân. Lúc gọi món xong Hoà An liền đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu với Phước Thành có gì không ổn mà cần tới anh vậy?"
Trần Nhân vừa lau chén đũa của mình vừa thở dài. "Em có một chuyện luôn lo sợ. Muốn tâm sự cùng anh."
Hoà An thắc mắc. "Cậu lo sợ điều gì?"
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoà An cùng với ánh đèn lờ mờ làm cho nét mặt u sầu của Trần Nhân càng hiện ra rõ hơn. "Em thật sự rất thích cậu ta là nghiêm túc thích. Nhưng có vài lúc em thật sự lo sợ cậu ta sẽ đổi ý. Tới khi đó em không biết mình có dễ dàng vượt qua như lần trước không."
"Sao tự dưng lại suy nghĩ chuyện như vậy?" Hoà An chau mày lại nghiêm túc hỏi.
"Anh cũng thừa biết chuyện cậu ta đã từng có rất nhiều bạn gái. Việc thích em có thể chỉ là hiếm lạ..."
Đột nhiên Hoà An ngắt lời. "Cậu không tin cậu ta??"
Trần Nhân lập tức trả lời. "Tin chứ!"
"Chỉ cần tin là được rồi. Thay vì cậu ngồi đây suy nghĩ những chuyện như vậy thì bỏ thời gian ra để tìm cách xây dựng mối quan hệ này tốt hơn còn hơn. Phước Thành cũng như cậu, nếu như cậu nghiêm túc thì cậu ta cũng chính là nghiêm túc..."
"..." Trần Nhân im lặng lắng nghe..
"Còn một điều nữa, chuyện là nam hay là nữ thật sự không phải là một vấn đề trong bất kỳ một mối quan hệ nào cả. Người ta yêu nhau vì thực sự yêu thích và muốn bên cạnh nhau cảm thấy khi ở bên cạnh người đó mình thật sự thoải mái và bình yên. Đặt nặng chuyện giới tính chẳng khác nào đặt nặng nhu cầu sinh lý trong tình yêu vậy." Hoà An tiếp tục lời lẽ sắc bén của mình.
Nhưng nghe tới đây Trần Nhân mới đột nhiên giống như vừa phát hiện ra điều gì đó. "À...như vậy em sẽ không nghĩ nhiều chuyện đó nữa. Bây giờ có một điều...à..." Trần Nhân đỏ mặt. "Chuyện đó...chuyện giống như anh nói giải quyết vấn đề nhu cầu gì đó. Anh là..."
Hoà An ngắt lời. "Vậy cậu nhìn Tuấn Khải có khả năng nằm dưới không?" Đối với những chuyện này Hoà An không ngại lắm.
Trần Nhân lập tức hiểu. "Em với cậu ta chưa đi quá giới hạn...thực ra một phần do ở em...em cảm thấy không quen."
Hoà An cười cười. "Cứ thuận theo tự nhiên, những chuyện này đừng cố gắng gượng ép. Khi nào thích hợp thì tự khắc xảy đến."
Trần Nhân mặt đã đỏ bừng lên vị ngượng. "Em liệu rằng có khả năng làm số một không?"
Hoà An lập tức cười lên. "Khi nào lên giường tự khắc phân chia. Anh nhìn Phước Thành thì thấy lời nói vừa xong của cậu không có khả quan lắm."
Trần Nhân liền cúi mặt xuống che đi sự lúng túng trên biểu cảm của mình bây giờ.
Đột nhiên Hoà An lên tiếng. "Này, Phước Thành tới đón cậu sao?" Hoà An chỉ về phía cửa vào quán bar.
Trần Nhân lập tức nhìn sang nét mặt lập tức thay đổi. "Không có!"
"Cậu ta cũng không nói là hôm nay có hẹn với ai cả!" Trần Nhân tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.