Bị Tạ Huy Chân dùng ánh mắt mặc sức cân đo tính toán, Tiêu Nghiễn Ninh cực kỳ bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt của vị Hoàng Thái tử điện hạ trước mặt này nữa. Y qua quýt nhặt lấy đai lưng rơi xuống đất buộc lại lên eo, nhưng y bào[1] đã bị kiếm của Tạ Huy Chân vạch rách hết cả ra, không còn dáng vẻ lành lặn nữa.
Tạ Huy Chân lấy mũi kiếm chấm đất, thấy y bối rối không biết để đâu cho hết thì mắt sáng lên một thoáng, gọi người tiến vào.
“Dẫn Thế tử đi thay quần áo.” Hắn ra lệnh.
Dù có chật vật rối tinh rối mù như thế nhưng Tiêu Nghiễn Ninh vẫn không quên cấp bậc lễ nghĩa. Thi lễ với Tạ Huy Chân xong, lúc này y mới lui xuống cùng với nội thị.
Nội thị dẫn y đến thiên điện[2], hai tay dâng y bào sớm đã chuẩn bị xong xuôi lên.
Vẫn là công bào của võ tướng từ tứ phẩm trở lên giống với trước đấy nhưng có điểm khác biệt là nơi bả vai nhiều thêm một đường hoa văn kỳ lân. Tiêu Nghiễn Ninh nhớ lại khi vừa mới vào nơi này đã từng nhìn thấy trên vai áo thân vệ[3] của Thái tử đều có hoa văn kiểu này, trong lòng đã rõ ràng điều gì đó nhưng y không hỏi nhiều, mặt mày không biến sắc mặc y bào chỉnh tề.
Nội thị bên cạnh cười tít mắt định giúp lấy một tay lại bị Tiêu Nghiễn Ninh khách khí từ chối: “Làm phiền công công rồi, tự ta làm là được.”
Nội thị nọ thu tay về, đối với y kính cẩn có thừa: “Thế tử gia cần cái gì cứ sai bảo chúng nô tỳ là được, chúng nô tỳ đều do điện hạ sắp xếp đến để hầu hạ người. Ngày sau người làm nhiệm vụ ở Đông Cung, ban đêm chính là ngủ lại trong điện này. Thiếu thứ gì cứ nói, chúng nô tỳ đều sẽ giúp người sắm sửa cho tốt.”
Tiêu Nghiễn Ninh hơi ngơ ra: “Điện hạ bảo ta ở đây?”
Nội thị đáp: “Vâng, thiên điện này là đặc biệt dọn dẹp riêng cho Thế tử gia người đấy ạ.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế thì cau mày, việc này hoàn toàn không hợp quy củ.
Y vào Đông Cung giữ một chức quan nho nhỏ, có ngủ lại cũng nên ngủ ở bên chỗ phòng trực. Trước đấy Lưu Cương đã từng nhắc qua rằng cấp bậc của y có thể mang hai tôi tớ vào theo để phục vụ ăn uống sinh hoạt thường ngày. Y vốn định lần sau vào cung sẽ dẫn theo hai tùy tùng trung thực thật thà vào cùng, nào có ngờ Thái tử điện hạ lại thu xếp cho y vào tẩm điện của bản thân, đã thế còn bố trí nhiều người như vậy cho y nữa.
Tiêu Nghiễn Ninh đầy một bụng hoài nghi, nhưng trong lòng hiểu những hạ nhân này làm việc theo mệnh lệnh, hỏi bọn họ cũng vô ích, thế là không nhiều lời nữa. Sau khi thay quần áo xong xuôi lại có người dẫn y quay về chính điện.
Tạ Huy Chân dựa vào tháp, quyển sách cầm trong tay tuy đang đọc nhưng lại chẳng để tâm vào, Tiêu Nghiễn Ninh lần nữa hành lễ thì bị hắn cắt ngang: “Nơi ở cô an bài cho đệ cũng vừa ý phải không?”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu cẩn thận từng chút đáp lời: “Điện hạ, thần là phó Thống lĩnh Cấm quân của Đông Cung, đáng lý phải giống với những người khác. Nếu như ngủ lại trong tẩm điện của người, việc này không hợp quy củ.”
Tạ Huy Chân không cho lời y nói là đúng: “Đệ cũng đã mặc lên người bộ quần áo này rồi, vẫn còn không hiểu ý của cô sao? Cô muốn điều đệ đến bên cạnh. Thân vệ của cô tổng cộng một trăm hai mươi người đều làm nhiệm vụ ở nơi này. Vừa hay vài ngày trước Thống lĩnh vì bị thương đã yêu cầu cho phép được từ chức rồi, đệ là người mà phụ hoàng khâm điểm đến Đông Cung này của cô, trọng trách này cũng có thể gánh vác được, liền dùng đệ bổ sung vào chỗ khuyết này đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Đội ơn điện hạ coi trọng, thần không dám không tuân theo, nhưng…”
Tạ Huy Chân bảo: “Không nhưng nhị gì cả, đệ là phu quân của Lạc Bình, cô không thể tin được người khác nhưng lại tin được đệ. Phía sau tẩm điện này của cô cũng có một phòng trực nhỏ, là chỗ cho thị vệ đổi ca xong nghỉ ngơi ngủ lại. Thân phận của đệ khác biệt, không chỉ là Tiêu Vương Thế tử mà còn là Phò mã của Lạc Bình, cô mới không muốn để đệ đến chen chúc cùng một chỗ với người khác đâu, đỡ cho sau này Lạc Bình biết được rồi oán trách cô.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, Tiêu Nghiễn Ninh chỉ có thể nhận lệnh. Y tạ ân với Tạ Huy Chân một lần nữa.
Bấy giờ Tạ Huy Chân mới vừa lòng, ra lệnh cho người dọn bữa ăn.
Tiêu Nghiễn Ninh đã chuẩn bị xin cáo lui nhưng bị Tạ Huy Chân gọi lại: “Đệ ăn cùng với cô.”
Tiêu Nghiễn Ninh hạ thấp giọng mà rằng: “Điện hạ, việc này không hợp quy củ.”
Nếu y dùng thân phận Tiêu Vương Thế tử hay thân phận Phò mã của Công chúa Lạc Bình đến Đông Cung bái kiến, Thái tử giữ y lại dùng bữa, y tạ ân là xong, nhưng hiện giờ y là một tên quan nho nhỏ tại Đông Cung, há có đạo lý ăn cùng bàn với điện hạ.
Tạ Huy Chân chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống đi, quy củ của đệ nhiều thật đấy, việc này không hợp quy củ việc kia không đúng phép tắc. Nơi này là Đông Cung, phép tắc quy củ nào ta nói mới tính, đệ nói thì không tính.”
Tiêu Nghiễn Ninh vẫn còn chần chừ, Tạ Huy Chân vươn tay, bắt lấy cổ tay y trực tiếp nắm chặt rồi kéo y ngồi xuống.
Tiêu Nghiễn Ninh đột nhiên giật mình, ngước mắt đối diện với ánh mắt như cười như không của Tạ Huy Chân. Tạ Huy Chân ngắm nhìn y: “Thế tử sợ cô thế sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nhớ lại ban nãy Tạ Huy Chân gạt mở quần áo của y, ánh nhìn tùy tiện đánh giá soi mói y ấy thậm chí bị xem là ngả ngớn không một chút trang trọng, nhưng mà… làm sao có thể.
Đáy lòng Tiêu Nghiễn Ninh như nổi lên sóng to gió lớn, bỗng nhiên nhớ đến câu “Con người ta không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài” Công chúa nói vào ngày hôm qua, là có ý này sao?
Nỗi hoảng loạn trong ánh mắt y dù cố sức che đậy vẫn bị Tạ Huy Chân thu vào trong mắt. Tạ Huy Chân tràn trề hứng thú, tầm mắt rơi xuống vành tai chuyển đỏ vì căng thẳng của y, hắn vươn tay sang nhéo nhẹ một cái: “Sợ cô thật à?”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe giọng điệu nói chuyện của hắn thì lỗ tai đã đỏ càng đỏ thêm. Y co rụt người theo bản năng, ngay lập tức liền muốn quỳ xuống lại bị Tạ Huy Chân chìa tay đỡ lấy y.
“Đừng quỳ tới quỳ lui, ở chỗ của cô không thịnh hành mấy cái nghi thức sáo rỗng này.”
Tiêu Nghiễn Ninh đành phải đứng dậy mơ mơ màng màng ngồi về chỗ. Nội thị phía sau tiến lên phía trước bày biện món ăn. Y như ngồi trên bàn chông, trong suốt quá trình đều cụp mắt xuống nhưng lại có thể cảm nhận được đường nhìn dường như vẫn luôn chưa từng di chuyển khỏi người y của Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân tự tay rót rượu cho y. Tiêu Nghiễn Ninh muốn đứng dậy tạ ân nữa lại bị Tạ Huy Chân nhấn ngồi xuống bằng một tay: “Ăn vài món mà chốc thì quỳ chốc thì đứng có thấy mệt không, ngồi đi chứ.”
Một ly rượu đã rót đầy, Tiêu Nghiễn Ninh nhỏ giọng rằng: “Thần còn phải làm nhiệm vụ, không thể uống rượu.”
Tạ Huy Chân: “Hôm nay là ngày đầu tiên đệ vào Đông Cung, cứ xem như là cô đón gió tẩy trần cho đệ, chuyện làm nhiệm vụ để ngày mai nói tiếp.”
Tiêu Nghiễn Ninh không khước từ được, không thể không đưa tay nhận lấy.
Dòng rượu cay nồng kích thích chảy vào cổ họng, Tiêu Nghiễn Ninh khó khăn nuốt xuống. Tạ Huy Chân nhắc nhở y: “Uống chầm chậm thôi, cô biết tửu lượng của đệ yếu nên sẽ không rót nhiều cho đệ, chỉ một ly này thôi, uống không say.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Đa tạ điện hạ thông cảm.”
Không rõ có ý tứ gì mà Tạ Huy Chân cười thành tiếng, mắt cười cong cong như trăng khuyết của hắn có chút lay động lòng người, Tiêu Nghiễn Ninh dời mắt nhìn hướng khác.
Tạ Huy Chân cũng nhấc ly rượu lên, trút vào miệng một ngụm rượu: “Ngày ấy đệ và Lạc Bình thành hôn, vốn là cô phải cùng Quân hậu đưa dâu cho Lạc Bình, vậy thì còn có thể đến phủ Công chúa uống ly rượu mừng. Đáng tiếc là trước đấy một ngày đột nhiên nhiễm phong hàn, đừng nói là uống rượu mừng, chính là ngay cả tiệc quy ninh[4] ngày Lạc Bình về thăm phụ mẫu cũng không ăn nổi, quả thật là không khéo.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhỏ giọng khuyên nhủ hắn: “Thân thể điện hạ mới khỏe lại, vẫn là nên uống ít rượu một chút.”
Tạ Huy Chân nhẹ giọng cười: “Đệ thế này là đang quan tâm cô sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ là thân thể ngàn vàng, đương nhiên càng nên chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Đa tạ Thế tử quan tâm, cô đã khỏe rồi, chút rượu này mà thôi, không có gì đáng ngại.” Tạ Huy Chân chẳng màng để ý mà nói.
Lần nữa ra hiệu cho y: “Ăn gì đi, uống rượu rồi cũng nên ăn thêm chút thức ăn lót dạ, bằng không một lát sẽ say thật đấy, đừng chỉ lo nói chuyện mãi thế.”
Hắn nói xong thì tự mình cầm đũa lên trước, bấy giờ Tiêu Nghiễn Ninh mới động đũa theo.
Đang dùng bữa, Tạ Huy Chân lại hỏi y rằng: “Đệ và Lạc Bình thành hôn cũng đã hơn mười ngày rồi, chung sống với nhau vẫn ổn cả chứ? Vẫn thích ứng được đúng không?”
Tiêu Nghiễn Ninh thận trọng trả lời: “Công chúa đối xử với thần rất tốt, thần ở phủ Công chúa mọi thứ đều ổn thỏa, không hề có gì khó chịu.”
Tạ Huy Chân cười cười: “Thật không? Ở đây không có người ngoài, đệ không cần nói những lời giả dối này trước mặt cô. Tính tình Lạc Bình thế nào, cô là người hiểu rõ nhất. Cái tính này của đệ, chỉ sợ không lọt được vào mắt của muội ấy.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ sao lại nói như thế?”
Tạ Huy Chân: “Trực giác, đệ bảo thủ cứng nhắc như khúc gỗ thế này, không biết tình thú, Lạc Bình chịu không nổi, tất nhiên là không ưng ý đệ rồi.”
Trong chốc lát Tiêu Nghiễn Ninh nghẹn lời. Công chúa đúng là đã từng nói y bảo thủ cố chấp, nhiều lần có sự chán ghét trong lời nói, hơn nữa đến tận bây giờ không đồng ý viên phòng cùng y, xem ra là không ưng ý y thật rồi.
Nói không có chút mất mát nào là giả, nhưng nói đến chuyện cưới xin thì người hoàn hảo mười phân vẹn mười xưa nay vốn đã ít lại càng ít. Bất luận Công chúa có nhìn nhận y thế nào đi nữa, y đều sẽ tận sức làm tốt bổn phận của bậc trượng phu.
Thấy Tiêu Nghiễn Ninh rặt một vẻ bị mình nói trúng tim đen mà suy sụp, Tạ Huy Chân tiếp tục hỏi y: “Đệ thì sao, đệ có thích Lạc Bình hay không?”
“Công chúa là thê tử của thần…”
Lời nói của Tiêu Nghiễn Ninh vừa đến bên miệng là đã bị Tạ Huy Chân cắt đứt ngay: “Cô chỉ hỏi đệ có thích bản thân con người muội ấy hay không, không phải vì thân phận hay điều gì khác. Hôm nay Lạc Bình không có ở đây, dù cho đệ có nói điều gì không lọt tai đi nữa, cô cũng sẽ không nói cho muội ấy biết.”
Tiêu Nghiễn Ninh im lặng không lên tiếng.
Y không trả lời được. Vào hôm đại hôn ấy y và Công chúa mới được gặp mặt nhau đúng nghĩa, chung sống cùng nhau chẳng qua ngắn ngủi hơn mười ngày, y không phải là người ham thích tướng mạo bên ngoài, nếu nói thích, vậy thì thích lại là cái gì, kỳ thực y không hiểu cho lắm.
Trước khi thành hôn phụ mẫu hết lần này đến lần khác căn dặn y phải chung sống hòa hợp với Công chúa, tranh thủ sớm ngày sinh con nối dõi. Lý tưởng của bản thân y thực ra cũng rất giản đơn, chẳng qua chỉ là có thể có một người tri kỷ, có một hai hài tử đáng yêu, gia đình hòa thuận, phu thê ân ái. Thiên luân chi nhạc[5] mà người bình thường nói, không phải chính là như thế hay sao?
Nhưng thê tử của y là Công chúa Hoàng gia, y đối với nàng từ đầu đến cuối liên tục chần chừ mà giữ chừng mực thích hợp, nếu không kính trọng thì không hợp lễ. Nhưng bởi điều này mà có lẽ Công chúa cảm thấy tình nghĩa phu thê của bọn họ quá mức nhạt nhẽo, cho nên nàng không cả giả dối trong sắc thái lời nói với y.
Dù thế nào cũng đều là sai.
Tạ Huy Chân nhìn y: “Không muốn nói?”
Tiêu Nghiễn Ninh do dự mà rằng: “Trước đấy Công chúa cũng từng hỏi thần thế này, thần không dám nói dối, cho nên thần trả lời nàng ấy rằng thần không biết. Thần cũng không dám lừa dối điện hạ… Thần thật sự không biết.”
Trước đây y đã nói sẽ kính trọng yêu thương Công chúa. Còn về vấn đề rốt cục là bởi vì Công chúa là thê tử của y, hay là bởi vì con người này của Công chúa, y vốn cho rằng cả hai đều giống nhau. Nhưng hiển nhiên, không cần biết là Công chúa Lạc Bình hay là vị Hoàng Thái tử điện hạ trước mặt đây thì cũng đều không nghĩ như vậy.
Tạ Huy Chân nghe vậy nhưng lại cười lên: “Đệ thật đúng là thành thật đấy. Cho nên Thế tử kỳ thực là vẫn chưa thông suốt đúng chứ?”
Tiêu Nghiễn Ninh bị hắn cười đến nỗi càng thấy lúng túng xấu hổ, nâng ly nhấp một ngụm rượu, muốn che lấp sự khó chịu của bản thân.
“Chưa thông suốt, trái lại cũng không sao cả,” Tạ Huy Chân bảo: “Sau này liền hiểu ngay.”
Lời này giống như đặc biệt có ẩn ý sâu xa, không biết là Tiêu Nghiễn Ninh nghe vào có hiểu hay không mà uống cạn sạch nửa ly rượu còn lại. Trên mặt của y đã nhuộm lên một tầng đỏ nhàn nhạt. Tạ Huy Chân nhìn yết hầu trượt lên xuống của y, hơi nheo mắt lại.
Lần này uống quá nhanh quá vội, hơi rượu quá mức kích thích xông cho Tiêu Nghiễn Ninh váng vất đầu óc. Khi sắp sửa đặt chiếc ly xuống, đối diện với ánh nhìn của Tạ Huy Chân khiến trong lòng y thoáng rét lạnh, ly rượu trong tay theo tiếng rơi xuống đất mà vỡ tan thành từng mảnh.
Tiêu Nghiễn Ninh hoảng hốt đứng dậy muốn tạ tội, nhưng chưa đứng vững thì đã rơi vào vòng tay Tạ Huy Chân đồng thời đứng lên đỡ lấy y.
Chú thích:
1. Y bào: lớp áo khoác dài ở bên ngoài. ↑
2. Thiên điện: chỉ các điện phụ, điện nhỏ quanh chính điện. ↑
3. Thân vệ là thị vệ của Hoàng đế. Cấm vệ quân thời nhà Đường có thân vệ, huân vệ và dực vệ hợp lại gọi là “Tam Vệ”. ↑
4. Quy ninh yến: bữa tiệc này là hôm hai người vào cung ăn cùng với Hoàng thượng Quân hậu sau khi thành hôn (chương 5). Tiệc quy ninh là bữa tiệc thường diễn ra vào buổi trưa ngày thứ ba sau khi kết hôn, đôi vợ chồng mới cưới mang quà cáp sang thăm nhà gái, nhà gái lúc này cũng phải chuẩn bị tiệc đãi khách (gọi là làm tiệc quy ninh hoặc là mời con rể). Sau khi tiệc quy ninh kết thúc thì công việc của bà mối mới được xem như kết thúc, đàng trai phải tặng quà cho bà mối. ↑
5. Thiên luân chi nhạc: niềm vui, hạnh phúc gia đình. ↑