Nam Minh từng có rất nhiều bạn trai lẫn bạn gái. Hứa Châu Bắc biết chuyện này trước khi cùng anh xác định ở bên nhau.
Trong màn đêm yên tĩnh, căn phòng không được bật đèn, thêm cả rèm cửa bị kéo lại khiến bên trong như một thế giới ngột ngạt tối tăm. Hứa Châu Bắc ngồi trên sô pha dường như còn có thể nghe rõ tiếng chuyển động kim của chiếc đồng hồ treo tường. Màn đêm thì tĩnh, mà lòng hắn thì lại rối bời không yên.
Hắn quên mất bản thân mình đã thích anh từ khi nào. Là một người sống khép kín và hướng nội hắn đương nhiên là yêu thầm. Lúc bắt đầu, hắn cảm động trước sự nhiệt tình và ân cần của anh. Chưa bao giờ hắn được đối xử như vậy, bất kể là đúng hay sai anh đều đứng về phía hắn, an ủi và luôn bên cạnh hắn. Con người vốn sẽ không cưỡng lại được cảm giác được yêu thương che chở, Hứa Châu Bắc luôn tự hỏi thích anh em mình có phải là một chuyện quá điên rồ không? Huống chi, thoạt nhìn người kia còn là trai thẳng.
Cho đến có một lần đang cùng nhau ăn cơm, cả hai đang vui vẻ trò chuyện thì bỗng nhiên có một thanh niên hùng hổ đi đến, lúc Nam Minh còn đang cười thì bị cậu ta tạt nước vào mặt.
Hứa Châu Bắc lúc ấy vô cùng sợ hãi, hắn phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng lên túm cổ áo của cậu ta tức giận nói: "Cậu con mẹ nó bị điên à?"
Nam Minh lúc ấy không nói gì, Hứa Châu Bắc cũng không nhìn ra được vẻ mặt của anh. Thanh niên kia bị túm cổ áo nhìn vẻ mặt nổi giận của hắn, bỗng dưng bật cười, giễu cợt nói: "Được rồi, tôi lại thấy một người khác đối xử với anh thật lòng. Sau khi anh rời đi tôi mỗi ngày đều nghĩ khi nào thì tên cặn bã như anh sẽ chết?"
Câu nói này không có khả năng là đang nói một người chưa từng gặp qua như Hứa Châu Bắc, mà chính là đang nói với Nam Minh.
Hứa Châu Bắc buông cổ áo cậu ta ra rồi dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt Nam Minh: "Cậu nhận nhầm người phải không? Có thể bình tĩnh chút không?"
Thanh niên kia khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt có chút thương hại xen lẫn ghen tị: "Sao tôi có thể nhận nhầm được, ngay cả khi anh ta biến thành tro tôi cũng nhận ra, đúng không? Thần Thần ~"
Hứa Châu Bắc ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng người này nói chuyện hết sức kỳ quái nhưng có thể gọi tên lúc bé của Nam Minh thì nhất định có quen biết anh. Hắn nhìn Nam Minh, tóc anh lúc này còn đang dính nước, nhưng anh cũng chẳng tức giận mà còn bình tĩnh nói: "Châu Bắc, cậu có thể tránh đi một lát được không?"
Hứa Châu Bắc còn chưa kịp trả lời thì cậu ta đã hung hăng nói tiếp: "Tránh cái gì? Anh thấy xấu hổ à? Hay anh không muốn hắn biết? Xem ra anh rất thích hắn nhỉ. Che giấu kĩ càng những chuyện mà trước đây anh làm..."
Hứa Châu Bắc đứng im, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Thực sự hắn cũng tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nên dù trong lòng đang rối bời hắn vẫn đứng im tại chỗ.
"Anh tên gì... Châu Bắc nhỉ... Anh nhìn cũng không tệ, còn bảo vệ anh ta thế này, anh thích anh ta sao? Thật đáng thương, anh không biết anh ta là kẻ xấu xa đến thế nào sao? Anh ta là kẻ vô tình, chỉ thích đùa giỡn người khác thôi. Tôi không phải nạn nhân đầu tiên mà cũng chẳng phải là người cuối cùng..."
Cậu thanh niên từ từ bước tới gần Hứa Châu Bắc nhỏ giọng tiếp tục: "Anh ta trông hiền lành nhỉ? Rất đáng yêu nhỉ? Rất quan tâm đến anh phải không? Bởi vì anh còn mới mẻ đó, vì anh là 'người tiếp theo' mà anh ta chưa chinh phục được thôi. Tôi khuyên anh. Nếu anh thích anh ta thì đừng tỏ tình, nếu anh ta nói thích anh thì cũng đừng tin, mà nếu anh ta đòi hỏi chuyện đó thì anh nhất định phải từ chối. Bằng không anh cũng sẽ giống như tôi, trở thành bữa cơm mà anh ta chán ngán rồi sau đó sẽ bị vứt vào thùng rác."
Cậu thanh niên nói xong lại liếc nhìn Nam Minh một cái rồi hùng hổ rời đi.
Không khí có chút lúng túng, Hứa Châu Bắc không biết nên nói gì hay bộc lộ cảm xúc gì. Nam Minh lại cười cười hỏi hắn: "Không lẽ cậu tin mấy lời nói của kẻ điên kia đấy chứ?"
"Hahaha, em dĩ nhiên không tin rồi!" Hứa Châu Bắc nói đùa: "Anh gieo tình không ít nha Nam Minh, em không biết trước đây anh đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi đấy."
"Cũng tạm, chuyện này là do duyên đến mà thôi." Nam Minh từ đầu đến giờ vẫn rất bình tĩnh. Anh dùng giọng điệu đùa giỡn: "Gom lại hẳn là có thể mở được mấy bàn mạt chược, nếu tính luôn cả kẻ dối trá vừa rồi thì đủ đó."
Hứa Châu Bắc miệng cười nhưng trong lòng không vui.
Nếu anh thích anh ta thì đừng tỏ tình, nếu anh ta nói thích anh thì cũng đừng tin, mà nếu anh ta đòi hỏi chuyện đó thì anh nhất định phải từ chối. Bằng không anh cũng sẽ giống như tôi, trở thành bữa cơm mà anh ta chán ngán rồi sẽ bị vứt vào thùng rác.
Về nhà, Hứa Châu Bắc cả đêm đều nghĩ tới những lời nói của cậu thanh niên kia, nhưng dù thế nào hắn cũng không tin những lời này là đang nói Nam Minh.
Nam Minh trông rất hiền lành, anh bị cận nhẹ, đôi mắt hẹp dài và làn da trắng nõn, lúc đeo kính nhìn rất thư sinh. Người khác lần đầu tiên thấy anh đều nghĩ anh là một người hướng nội và nhút nhát, nhưng thực tế thì không phải vậy, anh hay nói, tính tình hoạt bát khiến mọi người đều yêu thích, lúc anh cười lên còn trông rất gần gũi. Chỉ cần nghĩ tới gương mặt anh, Hứa Châu Bắc thật sự không cách nào gán 'đồ cặn bã' lên người anh được.
Lời nói của cậu thanh niên kia không biết thật giả thế nào, nhưng hắn biết bản thân mình thật sự yêu Nam Minh. Bẵng đi một thời gian, cuộc sống đã trở lại bình thường, hắn cũng không còn nhớ đến lời khuyên của cậu thanh niên nọ. Hứa Châu Bắc biết Nam Minh không phải là trai thẳng trong tình huống có chút tiêu cực nhưng hắn nhận ra hiện tại bản thân có cơ hội. Hơn nữa... Hơn nữa Nam Minh cũng bắt đầu thể hiện tình cảm với hắn, khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ có chút mơ hồ không rõ ràng.
Lại nói... Sau đó khi mối quan hệ càng trở nên mơ hồ, rốt cuộc hắn không kìm lòng được nữa mà thổ lộ. Điều hắn không ngờ đến chính là Nam Minh cũng nghiêm túc đồng ý với hắn. Mối quan hệ giữa bọn họ phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dọn về ở chung.
Mọi thứ chỉ là mới bắt đầu.
Được ở bên người mình yêu thật sự rất vui vẻ. Có một khoảng thời gian như thế, bọn họ mỗi ngày đều dính lấy nhau, Hứa Châu Bắc cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Mà sự yêu thích của Nam Minh dành cho hắn cũng đến đỉnh điểm, khiến hắn cứ chìm đắm trong đoạn tình cảm này. Nhưng không biết từ khi nào, Nam Minh dần dần trở nên lạnh nhạt với hắn.
Anh bắt đầu không còn muốn chạm vào thân thể hắn, thậm chí những cuộc trò chuyện cũng giảm đi rất nhiều. Cùng sống trong một căn nhà, Hứa Châu Bắc cảm thấy rất khó chịu với tình trạng thế này. Nhưng lúc hắn nói với Nam Minh thì anh chỉ cười nhạt, cũng không có ý định giải thích. Hứa Châu Bắc rốt cục nhớ tới lời nhắc nhở của thanh niên kia, nhưng mà cũng đã quá muộn, hắn đã lún quá sâu, tình yêu hắn dành cho Nam Minh khó có thể thoát ra được, dường như nó đã trở thành một phần trong cuộc đời của hắn. Nhưng mặc cho hắn có cố gắng cứu vãn thế nào, Nam Minh cũng đã không còn hứng thú với hắn như lúc đầu, có lẽ đã thật sự hết hi vọng.
Lại thêm một đêm nữa hắn đợi nhưng anh không về.
Anh đã lâu không về, mà anh cũng sẽ không trở về nữa. Tin nhắn nói chia tay của Nam Minh gửi tới hắn cũng chưa xem, hắn vẫn luôn tự lừa dối chính mình. Hắn vẫn đang đợi, hắn đã quen với việc chờ đợi đến khi cả người lạnh run như thế, hắn ngồi lắng nghe âm thanh của tiếng kim đồng hồ treo trên tường.
Trong bóng tối ngột ngạt, hắn cảm thấy hối hận. Nếu lúc đầu hắn không ở bên anh, thì có lẽ bây giờ bọn họ vẫn là những người bạn tốt, là anh em tốt của nhau. Nhưng khi đi đến một bước đó thì mọi chuyện đã khác, bọn họ sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa. Có lẽ ở trong lòng Nam Minh, hắn thậm chí không còn là bạn bè nữa rồi.
Cả đêm không ngủ được, hắn đau đầu kinh khủng. Cuối cùng hắn từ sô pha đứng lên, chịu đựng cảm giác choáng váng đi chỉnh đốn lại bản thân một tí để ra ngoài tìm anh, chờ đợi cũng không phải là cách. Hứa Châu Bắc vốn đẹp trai, là một người rất có khí chất, nhưng mấy ngày dày vò đã khiến hắn gầy đi rất nhiều, tinh thần uể oải và quầng thâm mắt rất đậm. Hắn cũng không muốn Nam Minh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lúc này, vì hắn biết nếu hắn như vậy, Nam Minh sẽ càng mất hứng thú với hắn hơn.
Chỉnh đốn bản thân chốc lát rồi hắn lơ mơ ra khỏi cửa. Hắn biết Nam Minh chuyển nhà, nhưng không biết anh đã chuyển đi đâu, hắn chỉ biết anh còn ở lại thành phố này và công việc cũng không có thay đổi. Hắn đến khu vực gần công ty Nam Minh, vốn định tìm một quán ăn ngồi chờ, nhưng bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy anh.
Cách một lớp kính, hắn nhìn thấy Nam Minh đang cười nói với một thanh niên. Anh vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả, mái tóc xoăn đen nhánh, làn da trắng nõn, đeo một cặp kính gọng bạc, đôi môi mỏng hồng hào, dáng dấp đẹp đẽ ăn mặc lại nhẹ nhàng lịch sự. Với một người như vậy, cho dù ở nơi công cộng bị tạt nước mắng là 'đồ cặn bã' thì những người xung quanh cũng nghĩ anh có lẽ là nạn nhân. Cậu thanh niên ngồi đối diện trông còn trẻ tuổi, rất đẹp trai và tinh tế. Thanh niên trò chuyện với Nam Minh rất vui vẻ, thỉnh thoảng khi Nam Minh cúi đầu ăn, cậu ta còn lén nhìn anh rồi cong môi cười.
Dáng vẻ này của cậu ta khiến Hứa Châu Bắc không thể quen thuộc hơn, quả thật chính là bản sao của hắn trước đây. Vào lúc này ánh mặt trời gay gắt, Hứa Châu Bắc cảm thấy mỗi cử động của bọn họ đều vô cùng chói mắt, hắn bị sự tức giận và ghen tuông làm cho lóa mắt. Thật ra hắn hiếm khi tức giận, cũng hiếm khi cảm thấy khó chịu và đau đớn như hôm nay. Trước đây ngoài đối với Nam Minh ra, những lúc khác hắn rất khép kín. Hít sâu một hơi, hắn đẩy cửa bước vào nắm lấy cổ áo Nam Minh khi anh vừa nhìn sang.
"Đây là cách anh làm? Gửi tin nhắn rồi muốn cắt đứt tất cả sao? Anh có..." Hắn nhỏ giọng trách móc, chưa kịp nói hết đã bị ai đó thô bạo kéo ra, thanh niên đẹp trai tức giận nhìn hắn và hét lớn: "Anh bị điên à? Nói chuyện bình thường không được sao mà cứ thích động tay động chân!!"
"Cậu biết cái quái gì! Đừng có xen vào chuyện của người khác!" Hứa Châu Bắc nhìn cậu ta càng khó chịu hơn, cậu ta là người ngoài thì biết cái gì? Cậu ta không biết gì cả...
"Nếu anh nói chuyện bình thường thì tôi cũng không như vậy, anh ngang ngược vô lý quá!"
Hứa Châu Bắc nhìn cậu ta, lại nhìn Nam Minh vẫn đang thờ ơ ngồi đó. Cơn tức giận và ghen tuông dường như bị dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt, chỉ còn dư lại chút dấu vết. Hắn nhớ tới thanh niên trước kia đã tạt nước vào mặt Nam Minh, rồi nghĩ điều hắn đang làm lúc này có khác gì cậu thanh niên kia?
Ừ! Không khác chút nào. Cậu ta nói đúng, bọn họ hiện tại đều là bữa ăn khiến anh chán ngán bị vứt vào thùng rác, không còn bất cứ giá trị nào nữa.
Hiểu rõ điều đó cũng không khiến hắn tốt hơn, hắn vẫn đau đớn vô cùng. Hắn cố gắng hết sức bình tĩnh nhìn Nam Minh, cuối cùng Nam Minh đã chịu nói câu đầu tiên với hắn: "Châu Bắc, đừng làm loạn nữa."
Có vẻ như hắn là người gây rối, mà Nam Minh ngồi ngay ngắn ở đó mới giống nạn nhân. Lúc này trong quán cũng không có nhiều người, nên cũng không mấy ai chú ý đến hành động của họ. Hứa Châu Bắc thở dài, nghĩ kỹ lại mới thấy mình thật đáng đời. Lúc đầu không thèm nghe lời khuyên cứ cố chấp muốn cùng anh ở bên nhau, mà thậm chí cho tới bây giờ hắn vẫn không khống chế được tình cảm của mình dành cho anh.
Hắn móc trong túi ra một chiếc chìa khóa rồi đặt lên bàn, nói với Nam Minh: "Có lẽ em không đủ tư cách thuyết phục anh, nhưng em vẫn muốn nói, anh dừng lại đi. Em không biết anh sẽ ở lại nơi này bao lâu, nếu không thể làm người yêu thì cũng hi vọng anh có thể vẫn xem em là bạn bè, đừng cắt đứt liên lạc với em mà. Căn nhà này luôn luôn chào đón anh trở về, Nam Minh... em yêu anh."
Hắn cảm thấy mắt mình hơi đau nhức, sau khi thổ lộ xong hắn ép mình phải dời tầm mắt khỏi Nam Minh. Hắn lại nhìn người thanh niên đẹp trai kia, vẻ mặt cậu ta lúc này có vẻ hơi hoảng sợ và mờ mịt. Không ngờ lịch sử lặp lại lần nữa, hắn biến thành cậu thanh niên từng ở trong mắt hắn vô lý gây rối, thậm chí lời khuyên cũng giống nhau như thế: "Đừng ở bên anh ấy, dù cậu có thích anh ấy đến đâu."
Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi, khi bước ra cửa quán hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy thanh niên kia đang cùng Nam Minh nói gì đó, rồi họ lại vui vẻ cười nói với nhau. Còn chiếc chìa khóa vẫn nằm yên trên bàn, chẳng ai động tới.
Tình yêu là một vòng tròn, đổi tới đổi lui cuối cùng vẫn quay trở về trạng thái ban đầu...
Hoàn.