[Đam Mỹ] Lục Địa Bị Mất

Chương 20: Bác sĩ Lâm:NẾU CÓ LẦN THỨ HAI, TÔI SẼ TỰ CHỌC MÙ MẮT MÌNH




Mãi cho đến khi bộ lạc Xà thị khuất khỏi tầm mắt, Lâm Nhất mới hoàn hồn.
Lén liếc nhìn người bên cạnh, không biết đối phương thuyết phục bọn Tang thế nào, vậy mà thật sự lại thả cậu đi.
Nếu không phải là có người âm thầm đánh tráo thuốc của cậu hoặc là thêm chút thứ khác vào, vậy thì không đến một tháng, thân thể tộc trưởng Xà thị đã có thể khôi phục được bảy tám phần rồi.
Lâm Nhất nhíu mày, trong đầu hiện lên ánh mắt lần cuối Tháp Mộc nhìn cậu kia, cặp mắt đỏ đậm một mảng, không biết có phải là ảo giác hay không, trong lòng cậu thấy quái dị.
Trị liệu vết thương trên chân Tháp Mộc hoàn toàn là xuất phát từ chức trách của một bác sĩ, là lòng nhân từ trong lời giáo sư nói, vốn không mong nhận được hồi báo gì, nhưng mà lần này y thật sự đã giúp cậu.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời, đoán chừng có thể đã giữa trưa, lúc này cậu mới nhớ tới một chuyện nghiêm trọng.
“Chúng ta nhóm lửa thế nào đây?” Đi gọn gàng lưu loát, đừng nói đồ ăn hay củi đốt lửa, đến cả thanh giáo gỗ của cậu cũng chẳng mang theo.
Phục Phong dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Sờ sờ trên người, thấy cốt chủy và trai đao Bố Cốc cho vẫn còn, Lâm Nhất thở ra một làn khói trắng.
“Lúc anh đến có mang đồ ăn và củi đốt không?”
Mày Phục Phong giật giật, nhàn nhạt nói: “Quên mất.”
“…” Lâm Nhất dùng ánh mắt như nhìn người bị tâm thần nhìn hắn, “Không phải là anh lên đường không ngừng nghỉ đấy chứ?”
Bình thản trên mặt Phục Phong cuối cũng cũng lộ ra dao động rõ ràng, như cảm thấy bất lực trước lần lỗ mãng này của mình.
Bị ánh mắt thâm trầm của đối phương nhìn chăm chú, ánh mắt Lâm Nhất mơ hồ, vội vàng lên đường như vậy nguyên nhân còn không phải là vì cậu sao.
Hai người đều nhất thời không nói gì. Gió lạnh gào thét thổi qua, cuốn hết tuyết đọng trên mặt đi, trong không khí hòa lẫn vớt bọt tuyết mà lạnh hơn.
Thấy giữa mày nhăn lại của Phục Phong mang theo vài phần mệt mỏi, Lâm Nhất theo bản năng ghé lại gần hôn một cái lên mi tâm hắn.

Trong lòng rủa cái đm cả vạn lần, Lâm Nhất mặt không đổi sắc, nhưng lỗ tai đã đỏ hỏn, màu đỏ còn lan tràn ra.
Nhìn chằm chằm người thanh niên bất an mà lông mi run lên, đáy mắt Phục Phong chứa một tia ý cười, hắn rũ mắt chầm chậm cúi đầu.
Nhìn gương mặt đột nhiên tới gần kia, Lâm Nhất nuốt nước miếng một cái, không phải ảo giác, tuyệt đối không phải ảo giác.
Vì thế cậu ngửa đầu hôn một cái lên trán đối phương
Xúc cảm trên trán và hương vị chỉ người này mới có cuối cũng đã trở lại, mí mắt Phục Phong khẽ nhúc nhích, ghé lại gần hơn.
Hắn vốn đã quen cô đơn dài lâu, lại bởi vì người này mà trở nên không cách nào thích ứng được nữa.
Phục Phong nhắm mắt, rốt cuộc vẫn bị thứ cảm giác xa lạ này vây khốn.
Chờ sau khi Lâm Nhất làm động tác này hơn hai mươi lần, nhìn người nào đó còn đang cúi đầu chờ cậu hôn, cậu mím mím đôi môi có hơi khô khốc, nhịn không được giận giật khóe miệng: “Đại Vu, có phải chúng ta hẳn là nên ngẫm làm sao để nhóm lửa hay không?”
Có đôi môi hơi lạnh cọ qua trán, Lâm Nhất sửng sốt, khi cậu định thần lại Phục Phong đã đi xa.
“Từ từ tôi, tôi đi với anh.”
Xuyên qua lùm cây và bụi rậm trong núi, Lâm Nhất đi theo Phục Phong, lấy trai đao cạo vụn gỗ xuống, cất vào trong túi da trên người.
Vấn đề lớn nhất là củi gỗ, nhặt được cành khô đều có chút ẩm ướt. Lâm Nhất không tìm được tảng băng to mình muốn, cậu không thể không đi tìm Phục Phong, khoa tay múa chân một chút, “Lớn cỡ này.”
Lấy cỏ khô trên tóc cậu xuống, Phục Phong trầm giọng: “Đừng chạy lung tung.”
Lâm Nhất gật đầu, “Ừm.”
Được câu trả lời vừa lòng, Phục Phong xoay người rời đi.
Lâm Nhất dậm chân tại chỗ, cậu nhìn bóng dáng Phục Phong biến mất trong lùm cây.
Không khí mát lạnh chỉ ngọn núi lớn mới có bao phủ, Lâm Nhất run lập cập, đặt tay bên miệng hà hơi, không ngừng xoa xoa.
Cậu phát hiện ỷ lại của mình với người nọ trong bất tri bất giác mà đã đến một nông nỗi đáng sợ, thứ khổ sở này cậu không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Không thể bị đẩy ra lần nữa, nếu không cậu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Cuộc sống ngày bé để lại ảnh hưởng ăn sâu bén rễ, trước kia Lâm Nhất hâm mộ người có thể sống không kiêng nể gì, bằng một câu “Tôi thích” là có thể thích gì làm đó.
Nhưng cậu không thể.
Cậu yếu đuối, tự ti, cố gắng hòa đồng với bạn học, không muốn bị cô lập, cố gắng thi đậu trường đại học lý tưởng của mình, thuận lợi tốt nghiệp, thuận lợi nhận công việc muốn làm. Cậu đã vạch một con đường cho bản thân từ lâu, muốn trở thành bác sĩ xuất sắc, làm một người hữu dụng, được nhiều người cần đến, nhưng lại xuất hiện biến cố.
Không thể không một lần nữa sắp xếp cho bản thân một con đường khác. Cậu hy vọng có thể làm cuộc sống của tộc nhân Hùng thị tốt lên, mùa đông sẽ không có người chết đói, không cần lấy phụ nữ để đổi lấy đồ ăn, người già có thể ở nhà an hưởng lúc tuổi già.
Những kế hoạch đó cậu đều chỉ muốn cùng thực hiện với Phục Phong.
Lâm Nhất thở dài, nhớ Cáp Y, Bố Cốc, Bối Bối, Đại Hắc, nhớ lòng nhiệt tình của tộc nhân Hùng thị, gian nhà tranh kia là nhà của cậu, nơi duy nhất cảm thấy vững lòng.
Cho nên lúc Phục Phong tới tìm cậu, cậu không hề làm kiêu xoay người, mà là thuận theo chấp niệm này của mình, nắm lấy tay Phục Phong, theo hắn về nhà.
Lâm Nhất câu môi, "Cho anh thêm cơ hội một lần nữa, nếu còn có lần thứ hai, tôi coi như mình nhìn lầm người, tự chọc hai mắt trước sau đó hạ độc chết anh."
Không biết qua bao lâu, Phục Phong mang theo tảng băng trở về, bên trên còn có hai con thỏ hoang đã rửa sạch.
Thấy thanh niên đang cười ha hả, Phục Phong khẽ nhướng mày, không biết vì sao mà lưng hắn lạnh toát.
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Nhất lập tức sửa lại sắc mặt, dường như không có việc gì nói: “Đặt trên mặt đất ấy.”
Phục Phong làm theo, hắn thấy Lâm Nhất muốn mài tảng băng, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Dùng sức mài tảng băng, Lâm Nhất chỉ chỉ, “Anh chặt đống củi đó thành khúc nhỏ đi."
Phục Phong lại làm theo, đặt hai con thỏ hoang sang bên cạnh, ngồi xổm xuống dùng thạch đao chặt từng khúc gỗ.
Đổi vị trí tiếp tục mài, Lâm Nhất quay đầu nhìn Phục Phong, “Đại Hắc thật sự sắp chết à?”
Thạch đao nhanh chóng chẻ dọc theo hoa văn trên gỗ, Phục Phong ngoảnh mặt làm ngơ.
Lâm Nhất hừ một tiếng, quả nhiên là đang lừa cậu, đến cả lấy cớ cũng lười.
Sau khi khối băng xuất hiện vết lồi rõ ràng trên một mặt, Lâm Nhất đặt những khúc gỗ nhỏ lên mặt bên kia tảng băng.
“Đợi chút nữa.”
Lâm Nhất vỗ vỗ khuôn mặt lạnh cứng, ngồi xổm xuống bên cạnh Phục Phong, chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm tảng băng.
Khúc gỗ đang ẩm ướt bỗng bốc lên một tầng khói nhàn nhạt, Lâm Nhất cong khóe miệng: “Có phải rất thần kỳ hay không?”
Nét tìm tòi nghiên cứu hiện lên trong mắt, Phục Phong ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không, lại nhìn khối băng kia, “Ừ.”
Lâm Nhất cười cười, giống như trước kia vỗ vỗ vai Phục Phong, “Về nhà tôi dạy cho anh.”
Một lát sau, hai người mặt đối mặt ngồi xổm chắn gió, gần đến mức hơi thở cũng giao hòa cùng nhau.
Phục Phong lấy đá lấy lửa từ trong lồng ngực ra, “Lâm.”
Lâm Nhất đang tưởng tượng hình ảnh nào đó hoàn hồn, cầm vụn gỗ qua.
Sau khi cẩn thận châm củi thành công, Lâm Nhất ngồi xổm bên cạnh sưởi ấm.
Phục Phong dùng một cành cây thô đặt thỏ hoang lên rồi nướng trên lửa.
“Xà thị có biến.”
Đột nhiên nói ra một câu rồi lại không có phía sau, mắt Lâm Nhất trợn trắng, biết có hỏi lại đối phương cũng sẽ không trả lời nên dứt khoát không hỏi.
“Cách tên đó xa một chút.”
Không đầu không đuôi lại cho một câu, gân xanh trên trán Lâm Nhất nhảy lên, quay đầu lại sắp nổi đóa, ngay sau đó sắc mặt cậu hơi đổi, đầu tiên là nghi hoặc nhìn Phục Phong, sau đó nhíu mắt lại.
“Anh để ý à?”
“Khó chịu.”
Hai người một hỏi một đáp, đều rất ngắn gọn.
Sau khi lấp đầy bụng, Lâm Nhất dịch chân đã bị lạnh cóng đến cạnh đống lửa, duỗi tay tháo dải da bên ngoài tấm da thú, để hơi nóng phả vào.
“Lên cây ở?”
Phục Phong khảy củi lửa, ngẩng đầu liếc cậu một cái, “Không cần.”
Hai chữ đơn giản đánh tan bất an trong lòng, Lâm Nhất dựa vào người Phục Phong, đầu gối lên bờ vai của hắn, cọ cọ.
“Tôi ngủ một lát.” Đã mấy ngày rồi không ngủ ngon giấc, cho nên cậu nhanh chóng ngủ mất.
Phục Phong thỉnh thoảng bỏ vào một cây củi. Hơi thở dừng bên tai ướt nóng, đôi khi còn có tiếng chép miệng trong vô ý thức, lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì đó.
“Ồn.”
Phục Phong nâng cánh tay lên ôm người đã ngủ say vào trong lồng ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.