Tháng thứ năm.(Là tháng thứ 5 sau khi Randall sinh đứa trẻ, không phải tháng 5)
Chuông gió va vào nhau phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Đứa bé nằm trong nôi mồm bi bô vài âm tiết y y a a không rõ nghĩa, cánh tay mập mạp vung vẩy khắp nơi - là một tiểu nam hài khoẻ mạnh căng tràn sức sống. Bruce cúi người xuống cẩn thận dém lại chiếc chăn trong chiếc nôi gỗ, dời con búp bê vải bên cạnh đứa nhỏ sang chỗ khác.
Tốc độ lớn của đứa nhỏ khiến người không khỏi khiếp sợ. Trẻ sơ sinh năm tháng tuổi đã hoàn toàn không còn một điểm nào giống với bộ dạng nhăn nheo như con khỉ con lúc vừa mới sinh ra. Hai tay Bruce mềm nhẹ lau đi nước miếng lưu lại bên khoé môi đứa nhỏ sau khi phát ra một loạt âm từ không rõ nghĩa. Đứa bé dùng cặp mắt xanh thẳm đến kinh người nhìn chằm chằm vào đồng tử nâu trầm của phụ thân, sau đó nghiêng đầu bật cười khanh khách. Bruce cũng chăm chú mà nhìn lại nhóc rồi bật cười. Phó cục trưởng vừa nhậm chức của CIA mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, chiếc áo màu xám lông chuột nhìn qua vô cùng ấm áp.
Bruce không thường xuyên có mặt ở nhà, hài tử là do một nhân viên có chuyên môn trong lĩnh vực này chiếu cố, nhưng cũng không biết là do tình cha con vẫn là giác quan thứ sáu nào đó, mỗi khi y trở về đứa nhỏ này đều rất ít khóc nháo, phần lớn thời gian nhóc dùng cặp mắt xanh lam to tròn im lặng nhìn Bruce, tựa như trong lòng có điểm nghi hoặc tò mò không thôi, nếu nam nhân tóc đen lại gần tiếp xúc với nhóc, nhóc sẽ ngay lập tức tặng cho y một nụ cười rạng rỡ. Tuy rằng đứa bé còn quá nhỏ để có thể hiểu được ý nghĩa của việc tươi cười, nhưng nhóc vẫn ẩn ẩn cảm giác được đây là cách để bộc lộ vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo? Xin hỏi đây là số của ngài Stewart phải không?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Giấy tờ chứng thực của đứa nhỏ mới sinh đã được sửa soạn hoàn chỉnh, ngài xác thực muốn đặt tên này sao?” Nhân viên cầm máy ở đầu bên kia có điểm nghi hoặc, hắn đọc: “Steve R.James-Stewart.”
Trong giọng nói Bruce bất đắc dĩ lộ ra bình thản: “Đúng, là họ kép, James-Stewart.” Y tạm dừng một chút, mắt không tự chủ nhìn về phía đứa nhỏ, chủ nhân của cái tên lúc này đang bị chiếc chuông gió đung đưa trên đỉnh đầu thu hút lực chú ý, không ngừng hoa tay múa chân bi bô. Bruce nói tiếp: “Đứa bé này có hai người cha.”
Bruce cúp máy. Y liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó cởi chiếc áo lông trên người, thay bằng âu phục quen thuộc trước nay thường mặc, khí chất toàn thân bỗng chốc lạnh mấy độ.
Nam nhân đẩy cửa ra, đặt một chén sữa nhỏ trên bậc thềm trước cửa, sau đó rời đi.
Sau khi ô tô khuất bóng được vài phút, một con mèo đen chạy ra từ bụi cỏ phía ven đường, nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm, đem mặt vùi vào cái chén đáy không sâu đổ đầy sữa kia, từng hạt sữa trắng tinh tích táp dính lên lông đen quanh miệng.
Tháng thứ bảy.
Bruce phải giải quyết việc nhân viên đặc cần ở nước I phản bội, đồng thời phải cùng với người đứng đầu tổ chức tình báo của đất nước xa xôi phía eo biển nào đó kí xuống một cái hiệp ước giảo hoạt “đôi bên cùng có lợi”, lại phải thúc đẩy một hồi chính biến tại quốc đảo nhỏ bé nơi Nam Á. Hai tháng bận rộn liên tục khiến nam nhân có vẻ hơi gầy đi, nhưng đồng thời cũng khiến cho vô số người đang ẩn núp canh chừng biết được thủ đoạn của người đàn ông này ác liệt thâm trầm như thế nào. Không còn ai lại dám vọng động dưới mi mắt Bruce Stewart.
Ánh mặt trời quá mức chói loá khiến nam nhân vừa bước xuống từ máy bay không khỏi cúi đầu. Xét cho cùng, đất nước gần kề eo biển kia quanh năm không có ánh mặt trời. Mùa đông Langley dù có lạnh đến đâu vẫn vài phần sáng sủa. Y nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động cá nhân vang lên vài tiếng.
Có tin nhắn từ bệnh viện tư nhân Huan. — Tình huống bệnh nhân có chuyển biến tốt, đã khôi phục một phần ý thức.
Nhân viên cùng phái đoàn không ai dám tuỳ tiện lên tiếng, chỉ có thể đồng loạt theo phó cục trưởng CIA trẻ tuổi dừng lại tại chỗ, âm thầm quan sát thần sắc trên mặt người đàn ông tóc đen đang đọc tin nhắn điện thoại. Sau đó Bruce nhét lại điện thoại di động vào túi áo, ngẩng đầu ý bảo mọi người có thể rời khỏi nơi này. Garcia đi sát bên Bruce, nàng bắt được một tia vui sướng chợt loé mà qua trên mặt nam nhân ngay khi vừa nhận được tin nhắn. Từ trước tới nay Garcia luôn biết rằng người đàn ông này giỏi khống chế cảm xúc như thế nào, hỉ nộ ái nộ đều chưa từng hiện lên trên mặt.
Bệnh viện tư nhân Huan.
Nam nhân mặc áo bành tô đen dày vội vàng bước tới. Nhân viên trực ban có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã muộn như vậy rồi, gần như không một ai sẽ đến thăm hỏi bệnh nhân vào cái giờ này, huống chi bệnh viện còn có quy định giờ thăm hỏi không được quá nửa đêm.
Bruce thoáng mỉm cười nhìn ông, “Người yêu của tôi ở nơi này.”
Bác sĩ trực đêm chớp mắt, ông lại nhìn kĩ nam nhân trước mặt này thêm một chút, trên người y toát ra vẻ phong trần mệt mỏi. Ông nở một nụ cười thấu hiểu đồng cảm, sau đó gật đầu ý bảo Bruce có thể tiến vào.
Phòng của Randall nằm ở phía cuối hành lang, tầm giờ này ngoại trừ bệnh nhân chữa trị thì bệnh viện đã không còn ai khác, lẽ dĩ nhiên, đã là người bệnh thì cũng không thể nào tạo ra quá nhiều tiếng động ồn ào. Hành lang bệnh viện không mở đèn, lặng ngắt như tờ.
Tiếng động khi cửa được mở ra khiến Bruce không tự chủ được mà rùng mình.
Báo con của y vẫn lặng im không một tiếng động nằm ở nơi đó. Bruce liền tiến lại gần.
Bác sĩ thông báo cho y biết tin đã sớm tan tầm. Cái hội nghị chết tiệt về việc cải tổ bộ máy tình báo ở khu vực Đông Âu kéo dài tới tận mười một giờ rưỡi khuya, mãi cho đến khi nhân viên chủ trì dưới áp suất tuột dốc không phanh và sắc mặt càng ngày càng lạnh của Bruce tuyên bố hội nghị ngày mai lại tiếp tục. Hiện tại y chỉ có nửa tiếng để bồi bạn cùng Randall.
Bọn họ đã bảy tháng lẻ mười chín ngày không gặp nhau. Hay đúng hơn là, Bruce đã có bảy tháng lẻ mười chín ngày không gặp người yêu vẫn luôn chìm trong hôn mê của y.
Trưởng quan CIA cấp cao cho tới bây giờ đều không biết định nghĩa hai chữ “sợ hãi.” Bruce tin rằng trên đời này không có chuyện gì có thể khiến y chùn bước, cho dù ông trời có lấy đi của y “tất cả.”
—— “Tất cả” chính là Randall. Randall chính là tất cả của y.
Y chẳng qua là quá bận, bận dọn sạch đường cho người y yêu, bận trang bị cho bản thân trở nên ngày càng cường đại, để báo con của y không cần lại phải giam mình trong lồng giam thêm bất kì phút giây nào nữa. Y đã lo liệu hết thảy, xóa sạch dấu vết tồn tại của những đặc công Omega, bịt miệng những kẻ biết tin tức về chuyện này, lại chuẩn bị sẵn một thân phận và cơ hội để công khai Randall James với tất cả mọi người. Sau đó chờ hắn tỉnh lại.
Toàn bộ những việc kể trên y đều đã làm xong.
Bruce không phải là kẻ ngốc, thế nhưng khi y nhận ra được việc này thì thời gian đã trôi qua hơn nửa năm.
Việc còn lại y có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.
Chờ đợi từ trước tới nay luôn là một loại dày vò. Tựa như toàn bộ tin tưởng hiện hữu không có lúc nào là không bị hành hạ, bị mài mòn ngày qua ngày. Bruce cảm thấy ý chí của y giống như một cục đá được đặt ở trên thiết bị mài bóng, từng chút từng chút một mà hóa thành cát bụi. Viễn cảnh như vậy chỉ hiện lên trong một thoáng chớp mắt, nhưng cũng đủ khiến y lập tức sản sinh chán ghét.
Bruce Stewart y, không bao giờ sẽ bởi vì bị mài mòn mà trở nên yếu đuối, hoặc là y đoạt được thứ bản thân mình muốn, hoặc y tình nguyện mang theo tuyệt vọng đồng quy vu tận. Bruce đã tự định cho chính bản thân mình một cái kết cục rõ ràng dứt khoát như vậy. Y nghĩ thầm, nếu nhóc con tóc vàng nào đó biết được trưởng quan của hắn thực sự sợ hãi cái viễn cảnh hắn vĩnh viễn không tỉnh lại, thậm chí còn định xuống một tương lai kinh hồn táng đảm dọa người choáng váng nếu phải thực sự mất đi hắn, có khi nào hắn sẽ bởi vì ngạc nhiên mà ngay lập tức mở bừng cặp mắt xanh biếc kia ra hay không.
Tháng thứ mười một.
Steve đã có thể bò rất nhanh, bé con thậm chí đã có thể vịn vào thanh chắn trên chiếc nôi gỗ để đứng trong một thời gian ngắn, chuông gió treo trên đỉnh đầu lại vẫn có thể thu hút lực chú ý của nhóc như trước. Bruce ngồi cạnh chiếc nôi trẻ em, ánh nắng vào lúc chín giờ sáng khiến người không nhịn được mà duỗi người thả lỏng toàn thân. Dạo gần đây Bruce có thể tự mình trải nghiệm cảm giác nhàn hạ vào buổi sáng sớm tràn ngập ánh nắng như này. Y tùy tiện gẩy chiếc chuông gió kia, tiếng “đinh đinh đang đang” thành công làm cho bé con Steve lần thứ hai loạng choạng đứng lên từ chiếc nôi nhỏ, vươn tay ra với thứ đồ chơi được treo hờ phía trên. Đứa nhỏ tràn ngập sức sống, mái tóc màu đen tuyền đã không còn thưa thớt như hồi mới sinh ra, từng lọn mềm mại dán vào trên trán. Bruce đưa tay ra chọt chọt hai má Steve, bé con đối với ngón tay chai rộp thô ráp của cha mình cũng không quá kháng cự, nhóc chỉ xoay đầu nhìn nhìn Bruce, sau đó lại đem lực chú ý dời tới chiếc chuông gió được làm từ vỏ đạn rỗng kia, không ngừng bật cười khanh khách.
Nhân tiện nhắc đến, chiếc chuông gió kia là do Bruce vô tình đạp đổ một cái thùng chứa đồ cũ mà phát hiện ra, ngay cả cửa hàng bình thường cũng tuyệt không thể nào bày bán thứ đồ “thô sơ” như vậy.
—— Ừm, lụm vỏ đạn rỗng chẳng biết từ đâu ra để làm thành món đồ chơi đầu tiên cho con mình, quả thật vô cùng phù hợp với phong cách không đứng đắn của ai kia.
Bruce thu hồi ánh mắt, dời lực chú ý lên phần văn kiện đặt trên đùi, là báo cáo về việc dàn xếp lại đường dây tình báo tại nước Nga cùng với tiến triển của kế hoạch cải tổ lại bộ máy tình báo ở khu I. Mặc dù người đứng đầu tối cao trẻ tuổi nhất trong lịch sử CIA hiện tại đã có thể hưởng thụ thời gian rảnh rỗi bên hài tử, nhưng y vẫn không cách nào hoàn toàn đem suy nghĩ rút ra khỏi cái vòng luẩn quẩn lục đục nội bộ này.
Bất quá có thể “giãn ra công tác” đã đủ để khiến người hưởng thụ.
Bruce nghiêng đầu nhìn Steve bò tới bò lui trong chiếc nôi trẻ em. Đứa nhỏ bị chiếc chăn mỏng ngáng chân một cái, ngã chổng vó, tay nhỏ mũm mĩm quơ loạn xạ trong không khí, miệng mở hé, phun ra một cái bong bóng. Người đàn ông tóc đen vẫn chưa nhận ra ý cười nhu hòa đã phủ kín hai mắt mình. Y đưa ra một ngón tay, nhìn Steve vội vàng nắm lấy, ý đồ vịn vào một lần nữa ngồi dậy. Khóe môi Bruce chậm rãi cong cong.
Tháng thứ mười hai.
Bruce vừa từ Alaska trở về Langley. Nơi đấy ngoại trừ căn cứ huấn luyện cực lạnh* gặp trục trặc ra thì chỉ có thời tiết rét căm khiến tâm tình y vô cùng không tốt. Nam nhân phớt lờ nụ cười tủm tỉm treo trên mặt cục trưởng, thẳng thừng từ chối đề nghị “tụ họp nội bộ bí mật” giữa các viên chức tình báo cấp cao tại một cái club nào đó, y một mình lái xe về thẳng đến nhà.
*Xem lại chương 1
Đúng vậy, Bruce hiện tại xem căn hộ trên phố Oak kia là “nhà”.
Đèn trong nhà không bật, thời điểm nam nhân mở cửa vô cùng nhẹ tay, một nữ nhân đi ra từ chỗ tối trong phòng khách, biểu tình cẩn thận gật đầu với Bruce, Bruce khẽ mỉm cười, “Vất vả cho cô rồi, Caroline.” Cô gái tên Caroline cũng cười đáp lại, sau đó im lặng rời khỏi. Cước bộ của cô vô thanh vô tức, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc dành cho đặc công chuyên nghiệp. Mấy tháng sau cô bị điều công tác tới đơn vị tình báo trên một quốc gia nhỏ bé không ai muốn để tâm, cả đời này cũng sẽ không lại đặt chân lên mảnh đất này. Đương nhiên, Caroline cũng sẽ nhận được đãi ngộ về hưu tối cao và một phần tương lai vô lo vô nghĩ.
Steve đã ngủ, trên người đứa bé phủ thêm một chiếc chăn mỏng, theo hô hấp của nhóc mà phập phồng lên xuống. Rèm cửa hơi hở ra, ánh trăng từng sợi len lỏi vào trong phòng thông qua khe hở, hắt lên chuỗi chuông gió bằng vỏ đạn đang nằm im bất động kia. Bruce nhìn con trai mình thêm vài lần, sau đó xoay người đi về phía phòng khách.
Trên TV đang phát lại một trận bóng không biết từ năm nào, Bruce cũng không cởi áo khoác ngoài, vị cay xót của Vodka khiến y thở dài từng hơi. TV không mở tiếng, trong phòng chỉ còn lại độc tiếng nam nhân hít thở đều đều. Y không biết vì sao lại bỗng nổi lên dự cảm, sẽ có thứ gì đó xảy ra vào ngày hôm nay. Bruce trước giờ chưa từng tin vào trực giác, nhưng là vào thời điểm hiện tại, y nhận ra bản thân mình không khống chế được mà hi vọng một số việc có thể giống như ‘kỳ tích’ xuất hiện.
Từ trước tới giờ y luôn luôn là người tạo ra “kỳ tích”, chính vì vậy y lại càng thêm rõ ràng trên đời này không tồn tại cái thứ được gọi là kỳ tích kìa.
Đêm hôm ấy điện thoại không có tin nhắn mới, thật giống như vô vàn những đêm trước đó. Trưởng quan CIA cấp cao xem hết trận đấu bóng chày không mở âm thanh trên màn hình TV, thời điểm cả khán đài đứng lên vỗ tay vang dội y liền nâng ly Vodka lên uống cạn sạch. Chất lỏng chảy dọc xuống yết hầu, một đường thiêu đốt, Bruce mơ màng nghĩ, có lẽ y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục từ trong cái rét kinh người ở Alaska. Cái nơi quỷ quái kia lạnh như vậy, chẳng trách hắn lại thích thứ rượu mạnh như này.
Người đàn ông tóc đen ngủ gục trên ghế sofa, TV trong phòng khách chợt tắt rồi chợt lóe. Chú mèo lông đen bóng ngồi trên nệm ghế sofa, nhích nhích lại gần Bruce, sau đó cuộn người lại thành quả banh lông, dần dần khép lại hai mắt.
Em mau trở lại đi. – Đây là ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu Bruce Stewart trước khi y hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Tháng thứ mười lăm.
Không ai biết phó cục trưởng CIA Bruce Stewart có một bé trai đã hơn một tuổi. À, Garcia có thể coi như là ngoại lệ.
Lúc này đây nữ phó quan đang ngồi trong xe chờ trưởng quan của nàng. Căn hộ bí mật ở phố Oak dường như đã trở thành địa điểm thường trú của Bruce, nhưng Garcia cũng không dám tiếp tục đoán già đoán non. Nàng có thể làm chỉ là thông qua khung cửa sổ nhìn chằm chằm vào cái chuông gió được làm từ vỏ đạn rỗng, à còn cả con mèo đen không kiêng nể gì ngồi trên bệ cửa sổ nữa, sau đó lần thứ hai xác định rằng Bruce Stewart là một nam nhân dù nàng có theo hầu bao lâu cũng không thể nhìn thấu.
Bruce rất ít khi thông tri cho nữ phó quan tới đón mình, nhưng hiện tại lại là ngoại lệ. Garcia đoán việc này ắt hẳn có liên quan tới việc trưởng quan đã liên tiếp ba ngày không xuất hiện tại Bộ chỉ huy đặc biệt lẫn tổng bộ CIA. Nam nhân hình như gặp phải tình huống khẩn cấp nào đó.
Người đàn ông tóc đen bước xuống từ trên bậc thang, y động tác lưu loát giống như ngày thường ngồi vào trong xe, ra hiệu cho Garcia lái xe rồi bắt đầu lật xem văn kiện đã được đặt sẵn trên ghế sau. Garcia lặng im thoáng nhìn về ghế sau một cái, dưới mắt của Bruce là bọng mắt cùng quầng thâm rõ mồn một, thế nhưng Garcia biết nàng không có quyền thắc mắc.
Đến tổng bộ, Bruce một lời cũng không nói thần sắc gấp gáp đi thẳng vào cao ốc, Garcia lúc này mới phát hiện chiếc áo khoác đen quen thuộc của trưởng quan nàng bị bỏ quên lại trong xe. Nữ phó quan cầm chiếc áo khoác ở ghế sau lên rồi mới xuống xe, nàng đột nhiên cảm giác trong túi áo có thứ gì đó hơi cộm đang nhẹ nhàng va chạm vào đùi nàng. Garcia hơi khựng lại, chính nàng cũng không biết tự chủ của mình đánh rơi đâu mất rồi, ma xui quỷ khiến lấy thứ nằm trong túi áo khoác Bruce ra nhìn.
Một cái trống bỏi.
Nữ quân nhân đứng ngốc tại chỗ, sững sờ lắc nhẹ món đồ chơi trong tay, tiếng vang thanh thúy khiến nàng giật thót cả người. Có vài đặc công sơ cấp đi ngang qua không sợ chết tò mò liếc mắt lại đây. Garcia vội vàng đặt lại món đồ chơi trong tay về chỗ cũ.
Thật ra trong lòng Garcia đã ẩn ẩn đoán ra, nàng không dám hỏi, nhưng không có nghĩa là nàng không dám thông qua tầng tầng chứng cứ xác thực để phỏng đoán rằng trưởng quan của nàng, Bruce Stewart, có một đứa con, ở trong chính căn nhà trên phố Oak kia.
Lai lịch của đứa trẻ thậm chí chẳng cần đoán cũng biết.
—— Chính vì vậy cho nên mấy tiếng sau đó trên đường về, khi ngài phó cục trưởng CIA nào đó ngồi trên xe, vô cùng cẩn thận sử dụng kỹ xảo thăm dò chuyên nghiệp với Garcia, hỏi nàng về vài loại thuốc trị sốt dùng cho trẻ em một hai tuổi, nàng cũng không có chấn động tới mức lái xe đâm thẳng lên làn đường dành cho người đi bộ.
Thời điểm Bruce về tới nhà trời còn chưa tối hẳn. Y đem toàn bộ văn kiện về nhà giải quyết, dù sao buổi sáng khi y rời đi nhóc Steve ngủ cũng không an giấc.
Bé trai ngủ trong chiếc nôi nhỏ, một bàn tay không an phận túm lấy góc chăn, trên mặt vẫn còn đỏ ửng khi vừa hạ sốt không lâu, nhìn qua vô cùng chọc người trìu mến. Bruce đứng cạnh nôi đứa nhỏ trong chốc lát, y không dám mở đèn trần vì sợ ánh sáng sẽ khiến Steve tỉnh giấc, chỉ mở một chiếc đèn đứng ở tận cùng trong góc phòng, dưới ánh sáng mịt mờ đọc nốt đống văn kiện tối mật kia.
Một giờ rưỡi sáng. Bé con Steve vô thức xoay xoay người, nhóc ngủ cũng không được an giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi lên gối đầu, có dấu hiệu tỉnh lại. Bé con chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ của mình, nhìn về phía người đàn ông ngồi trong một góc phòng đằng xa. Người ngồi trong góc phòng hình như cũng đã phát hiện ra dị động của nhóc, y giống như một bóng ma to lớn, lắc người một cái, sau đó nhanh chóng lướt lại đây. Bé con Steve sợ hãi nức nở bật khóc, nhưng trước khi nhóc thực sự khóc thét lên thì lại thấy rõ gương mặt của người trước mặt.
Bruce cúi xuống nhìn con mình, y đặt tay lên gương mặt múp míp của bé con, trong đôi mắt xinh đẹp tựa biển rộng kia mông lung ừng ực nước mắt, thanh âm Bruce mềm nhẹ, “Ngoan...là daddy đây mà.”
Steve rốt cuộc không khóc, chỉ thút thít nức nở một tiếng nho nhỏ, khuôn mặt non mềm của đứa nhỏ tựa hồ không quá quen thuộc với lòng bàn tay thô ráp của nam nhân, hơi khẽ rụt cổ lại, nhưng nhóc vẫn nhận ra người đứng trước nôi nhỏ này là ai, rất nhanh lại an tâm mà rơi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên ——
"Da-dad..." Từ miệng bé trai bi bô phát ra vài âm tiết không rõ, giống như nhóc đang nói mê đang trong giấc ngủ, sắc xanh đến dọa người sau khi đôi mắt khép lại cũng hoàn toàn biến mất, từng lọn tóc đen mềm mại xẹt qua mu bàn tay Bruce, ngứa.
Người đàn ông tóc đen sững sờ đứng yên tại chỗ, để mặc cho từng trận vui sướng bất hợp lý cùng cảm giác chua xót cứ thế dâng lên trong lồng ngực.
Tháng thứ mười tám.
‘Tại trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tư nhân Huan, Randall James tỉnh lại’.
Bruce vẫn giống như mấy tháng trước, sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện ở CIA, y sẽ túc trực tại bên giường bệnh của Randall phê văn kiện, hoặc là đưa bé Steve cùng đến đây, nhóc con có thể thoải mái bò đến bò đi trên người cha mình, chỉ cần không động tay động chân với đống dây nhợ lằng nhằng trên người thanh niên là được. Steve vô cùng hiếu kì với thanh niên tóc vàng, có vẻ như nhóc hoàn toàn không sợ cái người nằm im bất động này, thượng đế phù hộ, Randall hôn mê dài ngày nhưng cũng không có quá nhiều thay đổi, trừ bỏ sắc mặt có phần tái nhợt, thể trọng toàn thân có hơi giảm xuống, hắn nhìn qua cũng không có gì khác biệt với một người khỏe mạnh.
Bruce nói cho Steve biết đây là cha của nhóc. Bé con mới một tuổi rưỡi làm thế nào mà hiểu được ý nghĩa của những lời đó, lúc Bruce còn đang mải mê tường tận cho nhóc thân phận của thanh niên này, nhóc đã đem toàn bộ hứng thú dời lên mái tóc vàng của Randall, chỉ có điều nhóc mới kịp nhăm nhe giựt xuống một nhúm thì đã bị daddy tóc đen cản lại.
“Không được giật tóc cha mình.” Ngữ khí Bruce cực kì nghiêm túc. Y nhìn nhóc con bỗng mở to hai mắt, trên mặt vẫn giữ biểu tình uy nghiêm, trong lòng lại tự hỏi có khi nào mình nặng lời quá rồi không.
—— “Em cứ nghĩ anh sẽ để đứa nhỏ gọi em daddy nha~”
Bruce xoay người lại. Lọt vào mắt y là cặp mắt xanh biếc quen thuộc.
“Mắt, mắt...” Steve vẫn chưa thể nói tròn trĩnh hết một câu, liên quan đến việc người thanh niên sống thực vật nằm trên giường bỗng nhiên tỉnh lại, nhóc một chút cũng không sợ hãi, thừa dịp người cha tóc đen của nhóc không biết vì cái gì bỗng dưng sững sờ cả người run run rẩy rẩy liền chui tọt ra khỏi vòng tay Bruce, bẹp bẹp bò thẳng một đường vươn tay sờ sờ hai mắt Randall.
Giọng nói thanh niên tóc vàng khàn khàn nhưng lại đong đầy ý cười.
“Tiểu quỷ, ta là cha của con nha, lần đầu gặp mặt.”
Hắn để mặc cho đứa bé nhào vào lòng mình, nhóc thừa hưởng đôi mắt của Randall, bộ dạng bên ngoài lại thực giống Bruce. Mái tóc đen cọ cọ vào cằm Randall. Có vẻ như sau một giấc ngủ dài vạn vật đều trong nháy mắt lấy lại sức sống. Randall cười đến cong cong hai mắt. Bruce ngay cả một câu còn chưa mở miệng ra nói với hắn đâu.
Bạn đời Alpha của hắn mặt không đổi sắc. Randall không khỏi nhớ tới quãng thời gian mình vẫn còn gọi Bruce là “sir” kia. Hắn rụt rụt cổ, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng.
“Đã lâu không gặp, Bruce.”
Người đàn ông tóc đen đáp lại hắn bằng một nụ hôn thoạt nhìn hùng hổ nhưng lại vô cùng ôn nhu.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức Randall có thể nghe thấy tiếng tim Bruce đập bang bang như nổi trống trong lồng ngực. Alpha của hắn kết thúc nụ hôn, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Người đàn ông lãnh khốc trầm ổn tựa thái sơn, truyền kỳ CIA không thể gọi thẳng tên, Bruce Stewart, hiện đang đem đầu vùi trên hõm vai Omega của y, sau lưng cứng còng, căng thẳng tột độ.
Randall thở dài một hơi, hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc người yêu, từng lọn tóc đen xuôi theo đầu ngón tay hắn chảy dài, Randall giả vờ như ngoại trừ từng trận hô hấp nóng rực đang không ngừng phả lên cổ hắn, hắn hoàn toàn không cảm nhận được thứ chất lỏng khả nghi nào đó.
Khi Bruce ngẩng đầu lên đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng lãnh tĩnh bình thản thâm trầm uy nghiêm thường ngày. Randall dương dương tự đắc nhìn y, lộ ra biểu tình thiếu đánh. Alpha của hắn hung tợn uy hiếp trừng lại.
“Sau này, tuân thủ hứa hẹn của em.” Y tạm dừng một chốc, lại thêm vào một câu. “Không có lần sau.”
Randall chớp mắt, hắn tùy tiện khi dễ nhóc con vừa gặp đã quen nhà mình một phen, nhìn một đầu tóc đen của đứa nhỏ bị vò thành rối tung rối bù, hắn vừa làm ra biểu tình thỏa mãn như vừa đạt được một loại tâm nguyện nào đó, vừa nhỏ giọng lầu bầu.
“Sau này em sẽ không lại không nói trước liền rời đi.” Hắn vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của Bruce, vội vàng thêm vào một câu, “Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời khỏi anh, Bruce.”
Toàn bộ đều đã chấm dứt. Một khởi đầu mới mở ra.
Thanh niên tóc vàng nở một nụ cười rực rỡ lại có chút ngốc với người yêu của mình.
“Vĩnh viễn sẽ không.” Hắn nói.
Hoàn chính văn.