"Thu Thu–" Một chàng trai cầm bó hoa đứng trước cửa hiệu sách vẫy tay với Dương Hành Thu đang ở bên trong, trên môi nở nụ cười thật tươi.
Dương Hành Thu rời mắt khỏi cuốn sách ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai đứng ngoài cửa kính đang vẫy tay với cậu kia, không còn gì để nói. Đến Lâm Thành gần một năm, cuộc sống bình yên, cậu thuê một gian nhà, nuôi một con mèo, ngày tháng trôi qua vụn vặt, tầm thường.
Rời xa thành phố tuyến đầu, dường như những áp lực kia cũng theo đó biến mất, thời gian ở đây cậu không còn lo lắng, một lần nữa chấp nhận chính mình. Tâm trạng cậu bình tĩnh lại, không còn cố chấp, liên lạc lại với cha mẹ đã lâu chưa nói chuyện, như thể họ cũng dần dần tiếp nhận con người cậu theo một hướng khác.
Những năm này bởi vì comeout, mặc dù hàng năm đều đặn gửi tiền về nhà, đã lâu cậu chưa liên lạc với cha mẹ mình, hay nói đúng hơn là cha mẹ nuôi. Khi còn bé cậu vô tình phát hiện ra hóa ra cậu không phải con ruột, chỉ có em trai cậu thôi. Mặc dù cha mẹ đối xử với cậu và em trai như nhau, cậu vẫn vì thế mà trở nên nhạy cảm. Đến khi come out, những oan ức và nghi ngờ tích tụ nhiều năm kia bùng phát, từ đó cậu trốn tránh rất nhiều năm.
Nhưng ở Lâm Thành yên tĩnh, cậu gần như đã tìm lại con người đã mất.
Còn chàng trai trẻ ngoài cửa sổ kia là cậu tình cờ gặp ở bên ngoài nhà sách tháng trước, đó là Kỷ Nam Sơ, người trước đây đã theo đuổi Dương Tu Văn. Không biết là dây thần kinh nào có vấn đề, từ ngày đó trở đi, Kỷ Nam Sơ bắt đầu theo đuổi cậu, không tặng hoa thì quà cáp đắt tiền, anh ta ăn mặc như con công xòe đuôi, trang điểm làm dáng, khiến ông chủ nhà sách không ít lần nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Dương Hành Thu lấy sách che mặt, quay đầu vờ như không quen biết.
Chàng trai ngoài cửa sổ cầm bó hoa tiến vào, đứng lại trước mặt cậu, chống cằm bên cạnh quyển sách của Dương Hành Thu, nói nhỏ giống như kẻ trộm: "Thu Thu– buổi chiều trời đẹp lắm, chúng ta đi đạp xe dọc bờ biển đi~"
Dương Hành Thu xoay người không để ý đến hắn, chàng trai cũng làm theo, đôi mắt chớp chớp, tỏ vẻ đáng thương.
Đã quá trưa nhưng vẫn có nhiều người tụm năm tụm ba yên tĩnh đọc sách, Dương Hành Thu gõ quyển sách vào đầu Kỷ Nam Sơ, cúi đầu khẽ cảnh cáo: "Đứng sang một bên đi."
Kỷ Nam Sơ bĩu môi, tùy tiện đặt bó hoa xuống ghế, lấy một cuốn sách từ bên cạnh ra giả vờ đọc. Nhưng mới lật vài trang, hắn không nhịn được, nhìn về phía cửa sổ nơi Dương Hành Thu đang ngồi trên chiếc ghế cao đọc sách.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính chiếu vào người cậu, làn da trắng như sứ như tỏa ra hơi ấm khiến cậu trông điềm đạm yên bình, làm lòng người cũng theo đó mà yên tĩnh. Kỷ Nam Sơ đến Lâm Thành du lịch, trong lúc mệt mỏi vô tình đi qua nhà sạch này, không nghĩ đến sẽ gặp lại Dương Hành Thu.
Đối mặt với tình địch này hắn rất tức giận, lúc đó hắn không hiểu tại sao một người đẹp trai và giỏi giang như Dương Tu Văn lại có thể yêu Dương Hành Thu, một người quá tầm thường từ vẻ ngoài đến tính cách. Đến bây giờ hắn mới rõ ràng.
Ngày hắn ngẫu nhiên gặp cậu, thời tiết cũng giống như bây giờ, Dương Hành Thu ngồi ở bàn làm việc ngược nắng, khắp người như được phủ lớp hào quang, bóng dáng mềm mại. Cậu đang đọc một cuốn sách mà hắn không biết, có lẽ bị tình tiết trong sách làm cảm động, một giọt nước mắt lăn dài trên mặt rơi xuống đất.
Hắn cảm giác bản thân đã nghe thấy rõ ràng tiếng giọt nước mắt kia chạm đất, nhưng khả năng đó là tiếng đập của con tim. Trong nháy mắt đó, hẵn biết rõ tại sao Dương Tu Văn mãi không thể quên người này.
Nếu như nói Dương Tu Văn giống như một tòa núi cao không thể vượt qua, người trước mặt hắn chính là một thân cây trầm mặc điềm tĩnh trong suốt cuộc hành trình, không gây chú ý nhưng lại có thể là nơi để người khác nghỉ ngơi trong cuộc sống mệt mỏi này. Dường như cậu có sức mạnh thầm lặng, ở bên cạnh cậu thời gian trôi chậm hơn, thế giới náo nhiệt hỗn loạn kia lập tức biến mất, khiến người khác chỉ muốn ở bên cậu từng giây từng phút.
Hắn cũng biết rõ chuyện Dương Tu Văn đang tìm Dương Hành Thu, dù sao tài khoản weibo "Tìm A thu" đã nổi tiếng khắp mạng xã hội, trên đó hầu như đều là kỷ niệm của hai người, những nơi họ đã đến, món ăn họ đã thử và những chuyện lặt vặt hàng ngày.
Qua Weibo đó, hắn như nhìn thấy một Dương Hành Thu khác - một thanh niên an tĩnh, tốt bụng, đôi khi nghịch ngợm, bướng bỉnh và có lòng tự trọng cao.
Kỷ Nam Sơ không biết tâm trạng của mình là gì, nói chung là hắn sẽ không nói cho Dương Tu Văn biết Dương Hành Thu đang ở đây. Nếu Thu Thu rời bỏ anh ta thì tính là chia tay rồi, vậy hắn vẫn còn cơ hội.
Nhìn góc nghiêng điềm tĩnh của Thu Thu, hắn không nhịn được lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp mấy bức ảnh, trong lòng không khỏi cảm thấy muốn khoe khoang, giống như đào được khoáng sản quý hiếm, muốn cho cả thế giới đều biết.
Hắn cúi đầu chọn ảnh, muốn đăng lên vòng bạn bè, nhưng chuẩn bị ấn hoàn tất thì lại chần chừ, bảo bối bị cả thế giới biết, biết đâu lại thu hút người khác, huống hồ còn có một kẻ đang tìm cậu khắp nơi kìa.
Nhưng khát khao chia sẻ thầm kín vẫn chưa nguôi ngoai, vì vậy hắn đổi bức ảnh chụp góc nghiêng kia thành bức chụp bóng lưng Thu Thu đang cầm cà phê, kèm theo dòng chữ "Thời gian là một thứ kỳ diệu, có người lúc đầu cảm thấy như nước sôi nhạt nhẽo, ngoại hình buồn tẻ, nhưng cũng giống một chai rượu mạnh lâu năm, càng uống càng thơm."
Kỷ Nam Sơ ngẩng đầu lên với nụ cười giống mấy bà cô sau khi đăng ảnh, chợt phát hiện ra Dương Hành Thu đã đi ra ngoài, hắn vội vàng trả sách về chỗ cũ, cầm lấy bó hoa đuổi theo.
"Thu Thu, Thu Thu, chờ tôi với–"
Nhưng Dương Hành Thu không để ý tới hắn, cậu lấy một chiếc xe đạp công cộng bên đường rồi phóng đi. Đường về nhà sẽ đi qua một đoạn đường ven biển, cậu đeo tai nghe, cảm nhận gió biển thổi tới và nghe nhạc là thời gian nhàn nhã trong ngày mà cậu yêu thích nhất– nếu như đằng sau không có cái bóng ma luyên thuyên ríu rít kia.
Kỷ Nam Sơ không thể làm gì khác ngoài để bó hoa vào giỏ xe đạp công cộng, cũng trèo lên bám theo, miệng không ngừng lải nhải: "Thu Thu, Thu Thu, anh để ý đến tôi đi mà!"
Trả xe đạp ở trạm gần nhà, Kỷ Nam Sơ vẫn theo sau lưng, Dương Hành Thu thở dài: "Kỷ Nam Sơ, đến cùng cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn theo đuổi anh!" Kỷ Nam Sơ cũng đỗ xe đạp công cộng bên cạnh cậu, khóa xe lại, ánh mắt chân thành, ra sức gật đầu: "Tôi thật lòng đấy!"
Dương Hành Thu đỡ trán, trừng mắt: "Anh bạn nhỏ, tôi nhớ người cậu thích là Dương Tu Văn, còn nói tại sao người như tôi lại xứng với Dương Tu Văn."
Mặt Kỷ Nam Sơ đỏ chót, vội vã giải thích: "Lúc đó tôi còn trẻ, hơn nữa chưa hiểu rõ anh. Bây giờ tôi phát hiện anh tốt hơn nhiều, lớn lên đẹp trai, tính cách cũng tốt!"
Dương Hành Thu không còn gì để nói, người này vừa gặp lại đã bám riết không buông, rốt cuộc là lấy đâu ra dũng cảm mà nói là hiểu rõ cậu. Chẳng qua đây là trò chơi của đám người chưa trưởng thành, cậu không muốn tiếp tục đùa giỡn. Cậu thẳng thắn: "Khi đó không hiểu, bây giờ hiểu rồi sao? Làm thế nào mà hiểu?" Còn nói lớn lên đẹp trai không phải là trái với lương tâm sao, ngày đó là ai nói cậu lớn lên không xứng với Dương Tu Văn.
Kỷ Nam Sơ nuốt nước bọt, không muốn nói rằng hắn ta biết thêm về cậu nhờ Weibo của Dương Tu Văn, lúng túng giải thích: "Dù thế nào đi nữa tôi cũng hiểu hơn về anh rồi." Sau đó hắn lập tức chuyển đề tài, "A, Thu Thu, hoa tặng anh! Trong nhà anh lúc nào cũng trang trí hoa tươi, anh xem này, đây là anh túc ngô, nở rất đẹp."
"Không cần, nếu cậu muốn chính thức theo đuổi tôi, tôi cũng chính thức cho cậu một câu trả lời, tôi không có hứng thú với cậu, tôi phải về nhà, cậu cứ tự nhiên."
Kỷ Nam Sơ mím môi không muốn từ bỏ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Dương Hành Thu, hắn đành cầm hoa cười với cậu: "Thu Thu đừng tức giận, ngày mai gặp lại nhé."
Dương Hành Thu lắc đầu, không quan tâm đến ánh mắt đang dính trên người mình kia, về nhà.
Mở cửa đón cậu là một con mèo Anh lông ngắn xám trắng, nó ngồi trước cửa, thấy cậu về lập tức meo meo chạy lại. Dương Hành Thu cười cười, xoa đầu nó, con mèo nhỏ lập tức nằm ra đất ngửa bụng lên. Cuộc sống một người luôn có chút cô đơn, may mắn là có con mèo này đồng hành.
Cậu có lớp từ bảy đến chính giờ tối, cậu tìm được công việc gia sư trên mạng, dạy một học sinh trung học, không quá khó khăn nhưng bình thường, cậu đều chuẩn bị bài thật tốt trước khi vào lớp.
Công việc của chủ nhà khá bận rộn, không hay gặp mặt, nhưng cũng may mấy tháng ở chung hai bên đều tương đối hài lòng.
Dương Hành Thu ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thời tiết trong xanh, ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa hồng Autumn Rouge, nụ hoa màu đỏ đung đưa trong gió tỏa ra vầng sáng, khiến cậu cũng mê man.
Rời xa Dương Tu Văn gần một năm, những ngày này cậu cố gắng quên đi những từng đoạn quá khứ, thậm chí còn không đăng nhập vào mạng xã hội quá nhiều. Chỉ là gần đây nhìn thấy Kỷ Nam sơ, cậu lại vô thức nhớ về người đã bung ô cho cậu trong cơn mưa xối xả, anh ấy, dạo này thế nào?