Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 35: Mang thai




Châu Sơ Ly mặc dù hận La Mẫn Tuyên đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương:
“Em biết mình thua kém chị. Nhưng em cũng cảm thấy thật may mắn vì chủ tịch Tô không chọn em để em có cơ hội gặp được anh Thái Liêm, cũng nhận ra trái tim mình thực sự yêu anh ấy.” Châu Sơ Ly ngượng ngùng chạm mắt với Tiêu Thái Liêm. Cậu ta ngẩn người lòng rối như tơ vò.
Đàn ông dẫu sao vẫn thích phụ nữ đối với họ một mảnh si tình.
La Mẫn Tuyên không hơi sức đâu xem Châu Sơ Ly diễn kịch mãi, em gái này của cô đúng là có chút thiên phú diễn xuất.
Cô nhếch môi: “Vậy thì chúc hai người vẫn hạnh phúc mãi như bây giờ, đừng khiến tôi thất vọng đó Châu Sơ Ly.” Dứt lời, La Mẫn Tiên trao cho cô ta cái nhìn đầy thâm ý khiến Châu Sơ Ly không khỏi lo lắng.
Con nhãi này chả lẽ đã biết được gì đó rồi? Không thể nào, quá khứ đen tối kia của cô ta đã hoàn toàn bị xóa bỏ những người liên quan cũng bị cô ta thuê người trừ khử La Mẫn Tuyên chắc chắn không điều tra ra được.
Châu Sơ Ly bấm ngón tay tự trấn an chính mình.
La Mẫn Tuyên cũng không muốn nhiều lời nói xong câu đó liền xoay người rời đi.
Bóng lưng cô thẳng tắp, kiêu hãnh như một con thiên nga xinh đẹp. Tiêu Thái Liêm thảng thốt, dường như cậu được nhìn thấy con người khác của La Mẫn Tuyên.
Dáng vẻ của một đại tiểu thư nuôi dưỡng trong nhà phú quý, cốt cách thanh cao, băng thanh ngọc khiết.
Khác xa với con người cô thể hiện trước mặt cậu của những năm về trước. Một cô gái đơn thuần, vui vẻ hay chọc cậu ta cười đáng yêu, vô hại như một con thỏ nhỏ.
Cẩn thận suy nghĩ lại Tiêu Thái Liêm phát hiện La Mẫn Tuyên đều đang học theo mẫu bạn gái mà cậu ta thích.
Từ trước đến giờ Tiêu Thái Liêm chưa từng biết con người thật của cô là như thế nào?
Tiêu Thái Liêm bất giác muốn đuổi theo cô hỏi cho ra lẽ nhưng đã bị Châu Sơ Ly níu lại. Cô ta rấm rức:
“Anh Thái Liêm có phải anh ghét em lắm đúng không? Em không xinh đẹp bằng chị ấy, lại là con riêng của ba. Mặc dù ba và mẹ em do nhiều lý do mới phải xa nhau, nhưng mà chị Mẫn Tuyên mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận.”
Châu Sơ Ly ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào lồng ngực Tiêu Thái Liêm: “Em đã từng không có ba, cũng không có nhà. Khó khăn lắm mới tìm được nơi mình thuộc về, khó khăn lắm mới gặp được anh. Thái Liêm, anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất em yêu trong cuộc đời này, làm ơn đừng rời bỏ em.”
Tiêu Thái Liêm tự trách, cảm thấy đau lòng thay cô ta, đưa tay vỗ về an ủi: “Đừng khóc, anh sẽ không bỏ rơi em. Đợi khi nào sự nghiệp cả hai ổn định, chúng ta công khai được chứ?”
“Cảm ơn anh!” Châu Sơ Ly siết chặt vòng tay, môi âm thầm cong lên đắc ý. La Mẫn Tuyên để rồi xem, người cô thích thầm năm năm tôi còn cướp được thì chồng của cô sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi mà thôi.
***
La Mẫn Tuyên về đến biệt thự cũng đã gần 11 giờ, cô quyết định vào bếp làm cơm trưa đem qua công ty cho Tô Hữu Duy. Đại tiểu thư mười ngón tay không đụng nước như cô đối với việc bếp núc quả thật từng quá xa vời. Bất quá thời điểm cô bị La Bình đuổi ra khỏi nhà đã có khoảng thời gian làm phục vụ nhà hàng, làm chân chạy vặt trong nhà bếp.
La Mẫn Tuyên là một sinh viên ngành đạo diễn, vậy nên việc trải nghiệm cuộc sống rất có ích với khả năng nhìn nhận cũng như khai thác góc nhìn của cô.
Từ một người chỉ biết luộc trứng, úp mì La Mẫn Tuyên giờ có thể nấu được mấy món ăn thường ngày. Nhưng cô phải biết Tô Hữu Duy thích ăn gì cái đã.
La Mẫn Tuyên vỗ vai dì Lưu đang rửa bát, dịu giọng nói: “Dì Lưu, con hỏi cái này một chút!”
Dì Lưu lau tay mình vào tạp dề vui vẻ hỏi: “Phu nhân có chuyện gì nhờ tôi sao?”
“Dì có biết bình thường Tô Hữu Duy thích ăn món gì không con muốn làm cơm trưa cho anh ấy.” La Mẫn Tuyên cười hì hì.
Thấy cô quan tâm ông chủ nhà mình như vậy dì Lưu đương nhiên vui đến mở cờ trong bụng, cẩn thận nhớ lại mấy món anh thích ăn.
“Ông chủ bình thường không kén ăn, nhưng lại ăn không nhiều. Tôi thấy ông chủ thích ăn nhất là gà chiên bột. À, hình như ông chủ đặc biệt thích ăn đồ ngọt hay sao ấy.”
Dì Lưu nhớ lại có phần không tin nói: “Có lần, tôi đến để dọn dẹp biệt thự theo định kỳ thấy ông chủ một mình ăn hết một cái bánh kem size lớn.”
La Mẫn Tuyên nghe xong liền nhướng mày. Người như Tô Hữu Duy lại thích một món bình thường như gà chiên bột lại còn thích ăn bánh ngọt như vậy?
Chẳng phải theo lẽ thường nên là bò beefsteak chín năm phần hoặc là cá hồi sốt chanh dây, mì Ý sốt cà chua bò hầm hay sao?
Ồ chàng trai này thật thú vị!
La Mẫn Tuyên nói cảm ơn với dì Lưu sau đó bắt tay vào làm. Nhưng bước đầu tiên là rửa lại phần thịt gà cô đã gặp rắc rối.
Vừa ngửi thấy mùi thịt gà, cỗ chua loét quen thuộc trong cổ họng dâng lên. La Mẫn Tuyên chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận xanh ngắt mặt mày.
Dì Lưu vội rót cho cô ly nước, cô vừa uống một ngụm đã nghe bà lên tiếng: “Phu nhân, có phải cô có thai rồi không?” La Mẫn Tuyên ngay lập tức ho sặc sụa.
Con mẹ nó, mang thai?
Làm sao có thể? Khoan đã, hình như từ lúc kết hôn tới giờ cô và Tô Hữu Duy chưa từng dùng biện pháp phòng tránh. Mà bà dì của cô đã hơn một tháng rồi chưa có tới tìm.
Cô đưa tay lên bụng rồi lại nhìn dì Lưu không biết phải nói gì. Dì Lưu dù sao cũng là người lớn, kinh nghiệm phong phú chắc hẳn xác suất phán đoán lầm không lớn.
“Con... con không biết nữa, lát nữa con mua que thử thai về thử xem sao.” Đột nhiên cô có chút hồi hộp.
“Đúng, đúng, hoặc là phu nhân đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm.” Nếu như phu nhân mang thai không biết ông chủ sẽ vui đến mức nào. Nghĩ đến căn nhà quạnh quẽ này có thể sắp có thêm âm thanh của trẻ con dì Lưu không khỏi trông chờ, nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô mà không giấu nổi hi vọng nơi đáy mắt.
La Mẫn Tuyên không rõ cảm xúc mình lúc này như thế nào.
Cô chỉ mới 20 tuổi hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ nhưng cô cũng không bài xích sự xuất hiện của một thiên thần trong bụng mình.
Chỉ là ra đời bởi cuộc hôn nhân gượng ép, giữa hai người còn chưa có một tình yêu hoàn chỉnh nghĩ thế nào cũng thấy bé con nhà mình thiệt thòi.
Nếu cô thật sự mang thai, Tô Hữu Duy sẽ có vẻ mặt gì?
Bởi vì nghĩ cô mang thai nên dì Lưu nhất quyết đẩy cô ra khỏi phòng bếp bảo để bà làm nốt cô chỉ cần đem đến công ty cho Tô Hữu Duy là được.
Nhưng La Mẫn Tuyên không muốn chuyện gì cũng để dì Lưu làm cho nên cô nhờ bà làm giúp mình cơm trưa còn bản thân lại lục lọi đồ để làm bánh.
Khi nãy mở tủ lạnh lấy thịt gà cô thấy có mấy trái xoài chín vàng cả vỏ rồi, mùi rất thơm. Tuy đang là lúc giao mùa, sắp chuyển sang thu nhưng thời tiết cũng còn khá nóng làm món bánh mousse xoài thì phù hợp không gì bằng, vừa ngon lại vừa thanh mát.
Sau khi quậy tung nhà bếp gần một tiếng đồng hồ La Mẫn Tuyên cuối cùng cũng làm xong bước trang trí mấy lát xoài lên mặt bánh rồi cẩn thận đặt nó vào hộp.
Nhìn phòng bếp như chiến trường, La Mẫn Tuyên ngại ngùng lè lưỡi. Kiểu này phải nhờ dì Lưu bận rộn một phen giúp cô dọn dẹp rồi.
Con bé này chẳng làm được cái trò gì ra hồn chỉ đẹp là giỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.