Tô Hữu Duy cùng Phí Dương trở về biệt thự. Chẳng hiểu tại sao anh luôn cảm thấy lo lắng trong lòng. Cửa biệt thự mở ra không khí có phần khác thường, Tô Hữu Duy thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh.
Mi tâm anh nhíu chặt, lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi.
Giây phút anh lái xe vào, A Sơn cũng bế La Mẫn Tuyên cả người đầy máu đi ra.
Tô Hữu Duy vừa thấy cảnh này đã vội vã mở cửa xe lao đến, chân anh loạng choạng suýt ngã xuống đất nhưng được Phí Dương kịp thời đỡ lấy.
Anh không suy nghĩ được gì tầm mắt chỉ còn đọng lại La Mẫn Tuyên nhắm nghiền mắt, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi nhưng hạ thân nhuốm đầy máu tựa như đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đẹp đến khiến mắt người ta nứt toạc.
Dường như anh lại một lần nữa nhìn thấy thế giới mình mất đi ánh sáng. Lại sắp có gì đó rời bỏ anh.
A Sơn chột dạ nhìn anh, quên đi cả đau đớn trên cơ thể: “Chủ tịch Tô, đến bệnh viện thôi.”
Tô Hữu Duy không đáp lời, mặt xám như tro tàn cướp La Mẫn Tuyên về tay mình sau đó quay lưng đi về phía xe.
Cửa biệt thự một lần nữa mở ra, chiếc xe lao nhanh như gió.
Phí Dương vừa về nước biết rất ít chuyện xảy ra với Tô Hữu Duy nhưng nhìn tình cảnh hiện tại cậu có thể đoán được con đường tiếp theo của anh sẽ lại càng gian nan. Máu cháy nhiều như vậy sợ là không thể cứu nổi rồi.
“Có chuyện gì xảy ra?” Phí Dương lạnh lùng hỏi A Sơn.
A Sơn đỡ lấy cánh tay, cúi đầu dáng vẻ điều hiu.
“Là tôi không bảo vệ tốt cô chủ!”
***
Phòng cấp cứu sáng đèn.
Tô Hữu Duy đờ đẫn nhìn đôi tay mình nhuốm máu của cô, đôi mắt vô hồn mất đi tiêu cự. Thời gian giống như bị người ta bấm nút dừng lại, chính anh cũng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này? Anh không hiểu, không hiểu...
Trái tim Tô Hữu Duy tựa hồ bị khoét mất đi, đau đến không thở được. Anh sợ mình thật sự sẽ chết.
La Mẫn Tuyên em nhất định đừng xảy ra chuyện gì, nhất định phải vượt qua. Anh sẽ không sống nổi mất.
Tô Hữu Duy bằng lòng bị ông trời cướp đi tất thảy cũng không muốn đánh mất cô.
Phí Dương cùng Lương Bằng nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Cả hai người đều nhận định rằng đây chắc hẳn là đả kích lớn nhất trong cuộc đời của Tô Hữu Duy.
Tô Hữu Duy ngồi đó, lặng yên như một pho tượng nếu không phải thấy bàn tay anh đang run rẩy có thể sẽ nghĩ anh bình tĩnh vô cùng. Tô Hữu Duy tính tình rất thất thường, cũng rất dễ nổi nóng dáng vẻ bình tĩnh của anh chỉ là do anh cố tình dựng lên mà thôi.
Anh chưa bao giờ là một người bình thản trước giông bão nhất là với chuyện liên quan đến La Mẫn Tuyên.
Phí Dương chầm chậm đi tới, muốn vỗ vào vai anh trấn an nhưng cánh tay lơ lửng trong không trung cuối cùng vẫn hạ xuống, cậu nói, thanh âm khàn khàn: “Tô Hữu Duy, đừng lo lắng. Vợ cậu phước lớn mạng lớn nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lương Bằng cũng bồi thêm một câu: “Phải đó, đại ca. Anh đừng lo lắng quá!”
Tô Hữu Duy không đáp lời ngay, anh ngẩng đầu nhìn đèn phòng phẫu thuật, đôi đồng tử phản chiếu một màu đỏ rực thấm đẫm nỗi u uất. Anh nghĩ bệnh viện đúng là nơi phong thủy kém, người ta sinh ra ở đây cũng có thể chết ở nơi này.
Anh thu hồi tầm mắt, đưa tay vuốt mặt mình bình thản hỏi nhưng dây thanh quản run run đã bán đứng anh: “Là ai?” Là ai làm thương tổn cô?
Phí Dương nhìn ra được Tô Hữu Duy muốn hỏi điều gì, suy đi tính lại rốt cuộc vẫn nói ra: “Là Hứa Diệu Hàm!”
“Cái con đàn bà rắn độc này đúng là âm hồn không tan mà, lần trước lẽ ra em nên tống cô ta ngồi tù.” Lương Bằng tức đến dậm chân đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh. Nếu biết trước Hứa Diệu Hàm điên rồ như vậy hắn chắc chắn sẽ thay Tô Hữu Duy cắt đứt hậu hoạn.
Tô Hữu Duy mơ màng cười một tiếng. Không lộ rõ vui buồn nhưng khiến Phí Dương cùng Lương Bằng run sợ trong lòng.
Anh từ từ đứng dậy, cơ thể hơi nghiêng ngã. Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người không nói một lời bước ngang qua người họ. Phí Dương tiến lên phía trước chặn lại: “Cậu muốn đi đâu?”
Tô Hữu Duy liếc mắt: “Chuyện của tôi, cậu không cần quản.” Nói xong, gạt tay cậu ra tiếp tục đi.
Lần này đến lượt Lương Bằng ôm anh lại: “Đại ca, em biết bây giờ anh đang rất tức giận, muốn thay chị dâu trả thù nhưng mà Hứa Diệu Hàm đã bị cảnh sát đưa đi rồi cô ta còn đang bị thương anh tìm cô ta cũng có ích gì đâu.”
Phí Dương lẳng lặng nhìn anh: “Tô Hữu Duy, La Mẫn Tuyên còn đang ở bên trong chờ cậu. Cậu không thể mắc sai lầm.”
Tô Hữu Duy đột nhiên phát ra một trận cười, cười điên dại. Anh hết nhìn Lương Bằng lại nhìn Phí Dương, hai mắt trợn trừng cả người căng cứng, anh gào lên: “Các người muốn tôi phải làm sao? Phải làm sao hả? Người nên nằm trong đó là tôi không phải là Mẫn Tuyên. Cô ta là cái thá gì? Tôi muốn giết cô ta, tôi muốn giết cô ta.” Tô Hữu Duy nổi điên đẩy ngã Lương Bằng sang một bên, cơ mặt méo mó dữ tợn.
Anh thấy đau, vô cùng đau nhưng lại chẳng thể nào phát tiết tận sau trong lòng anh thôi thúc phải chính tay bóp chết Hứa Diệu Hàm cơn đau này mới có thể chấm dứt.
Phí Dương thâm trầm đấm vào mặt anh một cái, đầu Tô Hữu Duy nghiêng sang một bên, mi mắt run run.
“Cậu điên đủ chưa? Bây giờ cậu giết Hứa Diệu Hàm thì có ích gì? La Mẫn Tuyên sẽ không nằm trong đó sao? Hay cậu muốn ngồi tù rồi bỏ rơi cô ấy đối mặt với việc mất con hả?” Phí Dương thở phì phò tức đến run người.
Tô Hữu Duy xụi lơ ngã xuống đất, lưng anh dựa vào thành ghế chờ, hai mắt mông lung cuối cùng khóc lóc như một đứa trẻ: “Tại sao chứ? Tại sao?” Anh vò đầu bứt tóc, liên tục đấm vào đầu mình. Phí Dương cũng không cản anh, để âm thanh thùm thụp đó lan tràn trong bệnh viện.
***
Khi Châu Sơ Ly tỉnh lại đã thấy mình ngồi trong nhà giam. cô ta không hiểu chuyện gì xảy ra, lơ mơ hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây? Các người bắt tôi làm gì?”
Viên cảnh sát nhíu mày: “Cô không nhớ? Hôm nay cô đến nhà nạn nhân La Mẫn Tuyên lái chiếc BMW X4 mã số 60A - 845.44. Theo camera giám sát ghi nhận, Hứa Diệu Hàm trốn trong đuôi xe của cô để có cơ hội vào nhà nạn nhân La Mẫn Tuyên, cô còn gì để nói không?”
Châu Sơ Ly mắt tròn mắt dẹt, ngồi bật dậy: “Cái gì? Tôi tại sao lại đến nhà La Mẫn Tuyên? Các anh có hiểu lầm gì không?”
Viên cảnh sát bực bội không nói lời nào liền cho cô ta xem đoạn băng ghi hình. Chỉ thấy Châu Sơ Ly càng xem càng trắng bệch, ánh mắt hoang mang.
Cô ta hoảng hốt: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết tại sao mình lại gặp La Mẫn Tuyên còn để Hứa Diệu Hàm lợi dụng. Tôi thật sự không biết gì hết.” Châu Sơ Ly lắc đầu nguầy nguậy bắt đầu kể lể: “Ngày hôm nay Hứa Diệu Hàm quả thật có hẹn tôi ra gặp mặt, cô ta muốn tôi đến gặp La Mẫn Tuyên nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, sau đó hình như tôi bất tỉnh chuyện gì xảy ra tiếp theo tôi hoàn toàn không nhớ gì hết. Hoàn toàn không nhớ. Tôi là bị hại thưa cảnh sát.”
Mấy viên cảnh sát mặt mày nghiêm trọng nhìn nhau. Chả hiểu mô tê chuyện gì. Nhìn Châu Sơ Ly không giống như là đang nói dối. Đối với lời khai của cô ta, cảnh sát cũng nghi ngờ đến trường hợp cô ta bị thôi miên dù sao mấy vụ án thôi miên lừa đảo diễn ra cũng không ít.
Bởi vì không có bằng chứng cụ thể Châu Sơ Ly là đồng phạm với Hứa Diệu Hàm phía cảnh sát chỉ có thể tạm thời thả Châu Sơ Ly đi.