- Tâm Dục Vô Ngấn có rất nhiều phương hướng dị biến, khả năng nhất chính là vĩnh viễn triệt để dung hợp linh hồn hai bên, mặc kệ cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ đến giải trừ.
- Tình huống bây giờ của ta có phải có thể triệt để khống chế nàng hay không?
- Ngươi lại cẩn thận cảm nhận, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn của nàng hay không.
Khương Phàm nhắm mắt lại, loại cảm giác này nhanh chóng mãnh liệt, thật giống như linh hồn Lan Nặc đang đứng ở trước mặt thần hồn Chu Tước cường đại của hắn, trông thật yếu đuối, hèn mọn.
Thần hồn Chu Tước đột nhiên vỗ cánh gáy to, tản mát ra hung uy cường đại.
Trong ý thức, linh hồn Lan Nặc lập tức xuất hiện run rẩy, thấp thỏm lo âu.
Làm xong những loại kiểm tra này, Khương Phàm lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm Lan Nặc ở xa xa.
Lan Nặc run rẩy, sắc mặt sau mạng che mặt có chút trắng dã, ánh mắt nàng lắc lư, gắt gao tập trung vào Khương Phàm.
Đây là có chuyện gì?
Ta đang cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, còn có sợ hãi?
Khương Phàm ha ha cười, lung lay ngón tay đối với Lan Nặc, làm cái tư thế cắt cổ.
- Chàng đang chào hỏi cùng ai?
Kiều Hinh thuận Khương Phàm ánh mắt trông qua.
- Cửu Thiên Thần Giáo, Lan Nặc, trước đó nàng ta muốn hại ta, cùng ta ký kết khế ước nhân chủng, tuy nhiên khế ước giống như xảy ra dị biến, nàng bị ta khống chế.
Khương Phàm nhịn không được hưng phấn trong lòng, nếu quả thật có thể khống chế Lan Nặc, chẳng phải là liền có thể khống chế Vạn Linh Huyết Thụ?
Hắn thèm nhỏ dãi cây Thụ Yêu kia đã rất lâu rồi.
- Chàng lại dưỡng nữ nô sao? Cái đam mê này còn không có đổi à?
Kiều Hinh đánh giá Lan Nặc.
Khóe mắt Khương Phàm có chút co rúm, xấu hổ cười cười:
- Tình huống đặc biệt.
- Đây là người thứ mấy?
- Là người đầu tiên, chỉ có một người này.
- Thật? Dáng dấp cũng không tệ lắm đâu.
Dương Biện Chu Thanh Thọ ở phía sau đều suýt chút nữa phát khóc, nữ tử tốt a! Còn có thể cho phép nam tử nhà mình dưỡng nữ nô!
Lý Dần thực sự chịu không được:
- Hai ngươi có thể khắc chế một chút hay không? Ý đồ ngấp nghé sư mẫu của các ngươi quá rõ ràng!
- Cái này gọi thưởng thức!
Chu Thanh Thọ trợn mắt trừng hắn một cái, thầm nói:
- Ta phải mang Na Yêu tới, để nàng ở chung cùng Kiều Hinh nhiều hơn, học tập truyền thống hiền thê một chút.
- Lan Nặc muội muội, muội làm sao thế?
Cửu Thiên Thần Giáo nơi đó, Lan Đạo chú ý tới Lan Nặc có chút vấn đề.
- Không có gì, cơ thể không thoải mái.
Sắc mặt Lan Nặc tái nhợt, trong lòng càng là sợ hãi.
Đây là thế nào?
Là khế ước nhân chủng ảnh hưởng sao?
Rõ ràng nàng đã vượt qua Sinh Tử cảnh, khế ước hẳn là nên biến mất mới đúng.
Chẳng lẽ sớm tại thời điểm Sinh Tử cảnh, khế ước liền phát sinh dị biến?
Nếu dị biến, hẳn là lấy nàng làm chủ đạo mới đúng. Tại sao lại phải nhận Khương Phàm ảnh hưởng?
Lan Đạo trấn an nói:
- Tháng trước ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh, thân thể sẽ có chút không thích ứng, đây đều là bình thường.
- Ta không sao.
Lan Nặc cười lớn vài tiếng, lôi kéo bọn người Lan Dận đi đến bên cạnh:
- Khương Phàm đến rồi!
- Ở đâu??
Sắc mặt bọn người Lan Dận bỗng nhiên phát lạnh, đáy mắt lóe ra sát ý.
- Khế ước nhân chủng giữa ta và hắn không có biến mất, rất có thể là đã phát sinh dị biến. Ta không thể đụng vào hắn, nhưng các ngươi có thể tìm cơ hội bắt lấy hắn.
- Khế ước nhân chủng có biện pháp giải trừ không?
- Dị biến liền không thể.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Bắt lấy hắn, mang về thần giáo, còn phải nghĩ những cách khác.
Lan Nặc hối tiếc không thôi, lúc trước chỉ muốn khống chế Khương Phàm, không nghĩ tới lại xuất hiện ngoài ý muốn như thế này.
Không thể nào giải trừ khế ước, mang ý nghĩa nàng và Khương Phàm sẽ có liên lụy cả đời.
- Khương Phàm? Ngươi dám tới đây!
Một tiếng tức giận thét lên đột nhiên vang vọng không trung, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Khương Phàm không cần nhìn, nghe giọng thôi đã liền biết là người nào.
Tiêu Lạc Lê, công chúa hoàng triều, đúng là âm hồn bất tán.
- Đừng giả bộ, ta nhận ra ngươi đã đến! Chính là ngươi, tên mang mặt nạ kia!
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước, nhìn hằm hằm Khương Phàm ở đằng xa.
Thời điểm tin tức Khương Phàm truyền đến ngoài cửa thành, nàng đã lập tức đi tìm kiếm Khương Phàm. Mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra.
- Khương Phàm? Cái tên Khương Phàm của Sí Thiên giới kia sao?
- Hắn lại tới Thượng Thương cổ thành thật sao?
- Chỉ sợ đây là Luyện Đan sư xao động nhất trên đời, những Luyện Đan sư khác đều an tĩnh tu luyện, hắn lại là đi náo nhiệt khắp nơi.
- Hắn đắc tội rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo, lại còn dám đến nơi này, chịu chết sao?
Đám người bạo động, đều muốn nhìn kẻ nào là tên Luyện Đan sư điên trong truyền thuyết.
- Khương Phàm!!
Chí Tôn Kim Thành, Cổ Hoa hoàng thành, Vạn Đạo Thần Giáo, số lượng lớn ánh mắt đều hướng về phía Khương Phàm.
- Chúng ta còn không có tìm hắn, vậy mà hắn lại tự đưa mình tới.
Bọn người Tần Ngao Thương của Tru Thiên Thần Điện mắt lộ ra tinh quang, hạt giống còn trên tay Khương Phàm.
- Chàng trêu đến kẻ địch hơi nhiều nhỉ.
Kiều Hinh chú ý tới rất nhiều ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Có nàng ở đây, ta không sợ.
Khương Phàm đã đến Niết Bàn cảnh, tại Thượng Thương cổ thành này ai hắn cũng không sợ, trừ phi vị Bán Thánh Thánh Nhân nào đó không sợ chết xông tới.
- Hì hì, thiếp sẽ bảo vệ chàng. Tiểu Nghị Nhi.
Kiều Hinh bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Khương Phàm, hoạt bát cười.
Điêu Lãnh Phong cách đó không quát tháo Khương Phàm:
- Chúng ta cùng Sí Thiên giới có giao dịch, ngươi ở lại nơi đó, có thể sống, ngươi rời khỏi nơi đó, sống chết đều có chúng ta đến định! Ngươi, hôm nay chết chắc!
Khương Phàm lườm hắn một hồi, cười ha ha, đi đến trên một tảng đá lớn trước mặt:
- Ta đang đứng ở đây, ai muốn lấy tính mạng của ta?
- Hoa...
Đám người bạo động, cực kỳ ngang tàng, đây là muốn cứng rắn sao!
Điêu Lãnh Phong tức giận cười:
- Ngươi coi nơi này là Sí Thiên giới sao? Bắt lại cho ta!
- Ranh con, Thượng Thương cổ thành không phải là nơi ngươi có thể phách lối.
Một tên nam tử khô gầy đạp không bay lên trời, vung ra một cái bảo bình đen kịt.
Bảo bình oanh minh, giống như bảo tháp, phun ra đất khô cằn đầy trời, đón gió gào thét, trải rộng ra hàng trăm hàng ngàn mét, bao phủ tới Khương Phàm.
- Đây là Hóa Sinh Ma Bình? Bọn hắn lại dùng loại đồ ác độc này tại hạ giới!