Đan Đại Chí Tôn

Chương 894: Các Ngươi Đến Đòi Người?




Núi đá giao hòa, đại thụ ngưng tụ, một thanh đại kiếm mang theo năng lượng cường thịnh bay thẳng lên trời, cuồng dã chém về phía Khương Phàm.
Như tuyệt thế chiến binh đánh vỡ nát lão sơn lao ra, cứng cỏi, sắc bén.
Mộc Thổ hai hệ năng lượng xen lẫn, tượng trưng cho sinh sôi không ngừng, chém tận giết tuyệt.
Khương Phàm không nhúc nhích tí nào, mặc cho đại kiếm từ trên trời giáng xuống.
- Ngươi ngược lại là cản đi.
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh hô, sợ đến choáng váng rồi sao?
Chưa thấy qua đại trận này thế này sao?
- Ầm ầm!
Trọng kiếm bạo kích, đại địa oanh minh.
Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực cuồng dã va chạm để mặt đất đều hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, chỉ có mặt ngoài thân thể hiện ra tử quang, không có nhận một tia tổn thương, cũng không có nhiễm nửa điểm bụi đất.
- Ngươi...
Đường Nguyên Nghiêu trừng to mắt, khó có thể tin.
- Chỉ bằng cái này, hình như bắt không đi được. Tuy nhiên, ta ngược lại thật ra có thể đưa ngươi đi.
Khương Phàm chuyển động, mặt đất dưới chân vỡ nát, liệt diễm bạo tạc tại bàn chân, trong chốc lát đã nghênh tiếp Đường Nguyên Nghiêu.
Đường Nguyên Nghiêu bừng tỉnh, năng lượng còn đang cuồn cuộn xung quanh nháy mắt hội tụ, Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực xen lẫn, hình thành áo giáp.
Trong chớp mắt, Khương Phàm ddax tới gần, tốc độ nhanh muốn vượt qua Đường Nguyên Nghiêu.
- Gặp lại.
Khương Phàm khẽ nói, cánh tay phải xoay tròn, nhấc lên cương khí kinh khủng đánh đến khoang bụng Đường Nguyên Nghiêu.
Cảnh giới tăng lên, huyết mạch biến đổi.
Một quyền này, đạt tới năm trăm ngàn cực cảnh.
Toàn thân Đường Nguyên Nghiêu cuồng liệt nhấc lên, phòng ngự bên ngoài tán loạn tại chỗ, một cái nắm đấm ấn ký đánh ra phía sau lưng của hắn hai mươi phân.
- Oa a!
Đường Nguyên Nghiêu há miệng thổ huyết, toàn bộ nội tạng cơ hồ đều vỡ vụn, thân thể bỗng nhiên cong lên, bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, đám người đầu đều mang theo toàn bộ ánh mắt quăng về phía không trung, đưa mắt nhìn Đường Nguyên Nghiêu bay ra hơn một ngàn mét, sau khi Đường Nguyên Nghiêu rơi xuống liên tiếp nảy lên, đụng vào ba cây đại thụ, nửa người chôn ở trong đất bùn, chỉ còn lại có hai cái chân đang vô ý thức lay động.
- Không chịu nổi một kích! Ta vẫn câu nói kia, Kiều gia tiếp nhận đề nghị của gia chủ Đường gia, nhưng muốn mang ta đi, các ngươi tự mình đến. Hôm nay kết thúc, ngày mai thay một kẻ khác lợi hại hơn tới.
Khương Phàm nói xong, tiếp tục khiêu khích:
- Nếu như nhất trọng thiên bắt không đi, các ngươi có thể không cần mặt, để nhị trọng thiên tới cũng được. Ta đều có thể đi, nhưng chỉ sợ các ngươi không được.
- Cuồng ngạo!
Đám người Đường gia suýt chút nữa liền muốn ra tay vây bắt.
Kiều Thiên Mạch bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm, tức thời liền hô to:
- Ngày mai lại cho các ngươi một cơ hội. Có thể bắt đi, Khương Phàm và Vi Nhi đều thuộc về các ngươi, tùy tiện xử trí. Bắt không đi, Đường Tư Minh chính là chết vô ích. Bởi vì gia tộc bọn họ vô năng, kẻ thù ở trước mắt đều bắt không được!
Đường Tư Thượng chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Một quyền?
Một quyền liền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu mà Đường gia chuẩn bị đưa lên thi đấu bài vị?
Cái này cần lực bộc phát mạnh cỡ nào?
Khương Phàm đón ánh mắt của hắn, ha ha cười khẽ:
- Đừng trừng ta như thế. Kiều gia và Đường gia đều là cửu đại gia Cổ Hoa, đều có thể phách lối. Ngươi muốn chơi, chúng ta bồi tiếp, các ngươi ra điều kiện, chúng ta cũng có thể ra điều kiện.
Ánh mắt Đường Tư Thượng liên tục lấp lóe, lộ ra vẻ giận dữ:
- Đường Tư Thượng ta đã sống vài chục năm tại Cổ Hoa hoàng thành, còn chưa từng thấy gia hỏa nào phách lối như ngươi vậy. Tốt, ngươi muốn chơi như, chúng ta liền bồi ngươi chơi. Tuy nhiên, thêm điều kiện.
- Nói đi.
- Nếu là ngày mai là có thể đem ngươi bắt đi, Kiều gia phải giao Kiều Vi Nhi ra, tương lai là chết hay sống, hoàn toàn do Đường gia quyết định. Mà, Kiều Linh Vận không được leo lên thi đấu bài vị.
- Có thể!
Khương Phàm nói xong, bọn người Kiều Thiên Mạch lập tức hô to:
- Không thể!
Khương Phàm quay đầu:
- Ta nói, có thể.
Bọn người Kiều Thiên Mạch muốn ngăn cản, thế nhưng lại há to miệng, đều nhịn được.
Một màn này rơi vào trong mắt bọn người Đường gia và Mục gia, thể hiện lập tức trở nên quái dị.
Rốt cuộc gia hỏa này là ai mà lại có thể trấn trụ đại công tử và đại tiểu thư Kiều gia?
- Loại chuyện này ngươi cũng đồng ý?
Đường Tư Thượng cũng khẽ nhíu mày, không quan tâm Kiều Vi Nhi sống chết?
Còn có thể quyết định tư cách dự thi mạnh nhất của Kiều gia, Kiều Linh Vận?
- Ngươi có thể thắng ta, liền có thể mang Vi Nhi đi, Kiều Linh Vận cũng sẽ không leo lên thi đấu bài vị.
- Ta muốn chính miệng bọn hắn cam đoan!
Đường Tư Thượng chỉ bọn người Kiều Thiên Mạch.
- Nếu Khương Phàm đồng ý, ngày mai nếu các ngươi có thể bắt hắn đi, Vi Nhi cũng sẽ đưa cho ngươi, ta cũng sẽ không lên đài.
Trong lòng Kiều Linh Vận có chút nóng nảy, có chút tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng.
- Đây chính là các ngươi nói.
Đường Tư Thượng thoáng động thân.
Nếu quả thật có thể bắt Kiều Vi Nhi về lại đè thêm ở Kiều Linh Vận, tuyệt đối là một công lớn.
- Nhưng nếu ngày mai các ngươi là bắt không ta được, cũng đừng nghĩ lại có ý đồ với Kiều Vi Nhi, cũng đừng lại can thiệp thi đấu bài vị. Ngươi có thể thay Đường gia làm chủ cái này không?
Đường Tư Thượng nhìn đến nam tử trung niên phía sau, hơi do dự, nói:
- Ta không làm chủ được, nhưng người tới ngày mai, sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Khương Phàm nói:
- Thiện ý nhắc nhở, phái một tên ra dáng.
- Cố mà hưởng thụ một ngày một đêm của ngươi tại Kiều gia, chờ đến sáng sớm ngày mai, ngươi sẽ phải đến Đường gia.
Đường Tư Thượng hung hăng nhìn chằm chằm Khương Phàm một chút:
- Chúng ta đi!
- Ha ha, Khương Phàm đúng không, dáng vẻ không biết sống chết này của ngươi vẫn còn rất thú vị.
Người của Mục gia từ bên cạnh đi tới, nam tử cầm đầu anh tuấn phóng khoáng, khóe miệng ôm lấy ý cười.
- Hắn là Mục Vân Hải! Con trai thứ ba của Mục gia!
Kiều Thiên Mạch đi tới nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Các ngươi là đến đòi người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.