Đan Đại Chí Tôn

Chương 910: Cắn Mãi Không Buông




- Muội phu này của ta vừa tới Cổ Hoa, có chút cấp bậc lễ nghĩa không hiểu. Đại điện hạ đều không nói, các ngươi gào cái gì.
Kiều Linh Vận lập tức quát tháo, cũng gián tiếp ngăn chặn miệng Đại hoàng tử.
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Đại hoàng tử không có để ý, nhiều hứng thú đánh giá Khương Phàm.
Chí Tôn Thánh văn, đánh bại tên cuồng nhân Đường Nguyên Bá kia dễ dàng.
Kiều gia chiêu một tên con rể rất tốt đây.
- Gặp qua điện hạ.
Khương Phàm nhẹ gật đầu đơn giản.
- Ngươi gặp Kiều Vi Nhi ở đâu?
- Lúc Vi Nhi đi ra ngoài lịch luyện, ta đã cứu nàng.
- Ngươi là Chí Tôn Thánh văn, hẳn là có gia tộc của mình, tại sao lại muốn vào Kiều gia?
- Ta chỉ có sư phụ, sống nương tựa lẫn nhau.
A?
Khuôn mặt tử đệ các gia tộc đều có chút động, chẳng lẽ là đệ tử một vị cường giả nào đó ẩn thế?
Là Chí Tôn Thánh văn, lại không có ràng buộc, còn có siêu cấp cường giả thủ hộ, con rể thế này đơn giản là quá hoàn mỹ.
Đại hoàng tử chậm rãi gật đầu, đây không chỉ là một chuyện tốt đối với Kiều gia, đối với Cổ Hoa Hoàng thành mà nói cũng là chuyện tốt.
Hắn vừa muốn đưa tay ra hiệu Khương Phàm ngồi xuống, Khương Phàm lại nói:
- Ta không phải tới tham gia yến hội.
- Vậy là ngươi đến khoe khoang?
Đại công tử Đường gia, Đường Ti Đồ nắm chặt chén rượu trong tay, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Trước đó hắn không để tâm đến Khương Phàm, huống chi Đường Nguyên Bá đều đã tự mình đi qua, có thể dễ dàng bắt được Khương Phàm, mang Kiều Vi Nhi về.
Không nghĩ tới tin tức Mục Vân Hải vừa mới đưa tới, vậy mà Khương Phàm lại đánh bại Đường Nguyên Bá, làm nhục Đường gia.
- Ta là tới tìm sư đệ ta.
Khương Phàm giơ tay lên, chỉ về phía Lý Tịch:
- Ba năm trước đây, sư huynh đệ chúng ta đi ra ngoài lịch luyện đã bị gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ta trọng thương, sư đệ ta sống chết không rõ. Ta không tin sư đệ mình đã chết rồi, liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, chỉ là vẫn luôn không có tin tức. Ta vào Kiều gia, cũng là hi vọng có thể mượn nhờ lực lượng Kiều gia, lực lượng Cổ Hoa Hoàng thành, giúp ta điều tra tin tức sư đệ. Không nghĩ tới, vậy mà hắn lại ở Cổ Hoa. Nhưng hình như hắn đã mất trí nhớ, nếu như không phải gương mặt này không thay đổi, ta đều đã không nhận ra hắn.
- Sư đệ?
Đám tử đệ các tộc toàn bộ đều nhìn về phía Lý Tịch, biểu lộ dần dần đặc sắc.
Con rể Hoàng Phủ gia lại là sư đệ con rể Kiều gia?
Có ý tứ nha.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền cảm thấy ngoài ý muốn nhất, nàng thả điểm tâm trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi Lý Tịch:
- Hắn là sư huynh của ngươi?
- Ta không biết hắn.
Lý Tịch âm trầm sắc mặt, chưa xong à?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đứng dậy:
- Ngươi đang dựng chuyện với ta sao?
Khương Phàm cố ý đánh giá hai mắt nàng:
- Cô chính là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền? Ta nghe nói là cô mang hắn về?
- Là ta.
- Là ngươi cứu được hắn, hay là ngươi nhặt được hắn?
- Có khác nhau sao?
- Nếu như là ngươi cứu được hắn, ta sẽ vô cùng cảm tạ, ngươi cứu mệnh hắn, cũng chính là đã cứu mệnh Khương Phàm ta, ân tình này, ta nhất định sẽ trả. Nếu như là nhặt được hắn, ta cũng cảm tạ các ngươi những năm này chiếu cố Lý Tịch. Tuy nhiên... Ngươi tốt nhất nên giải thích với ta chuyện hắn mất trí nhớ.
Khương Phàm thành thật, mặt không đỏ tim không đập.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền khẽ nhíu mày, vô ý thức lại nhìn mắt Lý Tịch.
Thật không phải sư huynh đệ sao?
Tử đệ các tộc hai mặt nhìn nhau, biểu lộ đều rất quái dị.
Nhìn Khương Phàm rất rõ ràng, sao Lý Tịch lại thờ ơ như vậy?
- Ta tuyệt đối không biết hắn!
Lý Tịch bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt nhìn về phía Khương Phàm cũng biến thành lăng lệ.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nói với Khương Phàm:
- Lý Tịch là nam nhân của Hoàng Phủ Nguyệt Thiền ta, là con rể gia tộc Hoàng Phủ chúng ta. Hắn, chỉ có một thân phận này. Ngươi nhận lầm người rồi.
- Hắn là sư đệ ta! Chúng ta sống nương tựa nhau mười mấy năm nay, không nhận sai được!
Ánh mắt Khương Phàm từ đầu đến cuối đều rơi trên người Lý Tịch, biểu lộ vô cùng đúng chỗ.
- Không phải ngươi nói ngươi theo sư phụ ngươi sống nương tựa lẫn nhau sao?
- Theo sư phụ liền không thể theo sư đệ? Ngoại trừ Lý Tịch, ta còn có một sư đệ khác, hắn cũng đang tìm kiếm Lý Tịch.
- Nếu là sư đệ, vì cái gì Lý Tịch không chút ấn tượng nào với ngươi?
- Cái này thì phải hỏi các ngươi. Đến cùng là thương thế quá nặng nên mất trí nhớ, hay là các ngươi sợ Lý Tịch có thân phận khác, tương lai có khả năng mất đi hắn, cho nên cưỡng ép cho hắn ăn thuốc gì?
- Làm càn, ngươi đang nhục nhã gia tộc Hoàng Phủ chúng ta sao? Chúng ta chọn rể, còn cần đến hạ thuốc?
- Ta sẽ tra rõ ràng. Lý Tịch, chúng ta đi!
Khương Phàm trực tiếp đi đến chỗ Lý Tịch.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền mở miệng:
- Khoang đã! Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, hắn là người của Hoàng Phủ gia chúng ta.
- Ta hiểu tâm tình của cô, nhưng ta đã gặp hắn, nhất định phải mang hắn đi.
- Đủ rồi!
Lý Tịch trầm mặt đứng dậy:
- Ta lại nói cho ngươi một lần nữa, ta không phải sư đệ ngươi! Nếu như ngươi lại hung hăng càn quấy, đừng trách ta không khách khí!
- Sư đệ, ngươi đối với ta như vậy, sư huynh ta rất thương tâm, sư phụ cũng sẽ vô cùng khổ sở.
Khương Phàm đề cao giọng, biểu lộ bi phẫn thống khổ lại tiếc nuối, vừa đúng.
Giọng Lý Tịch cũng cao hơn mấy phần:
- Trong trí nhớ của ta, không có bất kỳ vết tích gì liên quan tới ngươi.
Khương Phàm vẫn mặt dạn mày dày kiên trì:
- Ta sẽ tra rõ ràng nguyên nhân, ta cũng sẽ để cho ngươi khôi phục ký ức. Nhưng ngươi nhất định phải theo ta đi.
Đại công tử gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Chính Thiên chống thân thể hùng tráng lên, ánh mắt thâm thúy tiếp cận Kiều Linh Vận:
- Có phải con rể này của các ngươi hơi quá phách rồi hay không. Nơi này là chỗ nào! Hắn lại là thái độ gì! Hôm nay có Đại điện hạ ở đây, ta tha cho hắn lần này. Nhưng nếu như không biết tốt xấu, hôm nay ai cũng không gánh nổi hắn.
Kiều Linh Vận hừ lạnh, mặc dù không nguyện ý trêu chọc vào Hoàng Phủ gia, nhưng tuyệt không sợ Hoàng Phủ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.