Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 43:




Biên tập: Mèo
“Xước chút xíu da thôi mà làm em khóc tới vậy à?”
Cố Ảnh thoáng ngơ ngác: “Sao anh lại lên đây?”
“Không phải em bảo đang sợ sao?” Giọng Giang Tuân chậm rì rì: “Nên anh lên đây với em.”
Chẳng qua cô chỉ muốn trò chuyện một lát mà thôi, không ngờ được rằng anh lại lên đây.
Dường như anh vẫn luôn như thế, sẵn sàng đáp ứng cho cô nhiều hơn so với yêu cầu của cô.
“Vậy anh nhập mật mã đi.” Cố Ảnh đọc cho anh nghe một chuỗi mật mã.
Bên ngoài phòng khách tối đen như mực, cô thấy hơi sợ, hơn nữa cô đang mặc đồ ngủ nên khá bất tiện.
Điện thoại chưa ngắt, Cố Ảnh nghe ra bên trong điện thoại truyền đến tiếng nhập mật mã, theo sau là tiếng chốt khoá cửa mở ra.
Cô cúp máy, đặt điện thoại qua một bên.
Không lâu sau, tiếng đập cửa hoà với giọng nói trầm ấm của Giang Tuân vang lên: “Anh vào được chứ?”
Cố Ảnh dạ một tiếng: “Anh vào đi.”
Giang Tuân đẩy cửa ra, đưa mắt liếc nhìn Cố Ảnh tự bọc chặt kín người mình trong chiếc chăn bông, anh bật cười thành tiếng: “Nóng không?”
“Không đâu.” Cố Ảnh bọc người trong chăn đang định ngồi dậy, thì Giang Tuân đã lên tiếng ngăn lại: “Em lo ngủ đi, anh ngồi đây làm việc một lát.”
Lúc này Cố Ảnh mới chú ý thấy trên tay anh còn cầm theo chiếc laptop: “Ngày nào anh cũng bận rộn thế này sao?”
Chừng như Giang Tuân không muốn tạo áp lực cho cô, sau khi vào phòng anh tự mình kéo ghế tựa ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở máy tính lên: “Sau tháng 12 thì không bận thế này nữa.”
Phòng Cố Ảnh được xếp dọn ngăn nắp, trên bàn trang điểm không có quá nhiều lọ lọ chai chai, đủ để đặt vừa máy tính.
Đây là lần đầu tiên Giang Tuân đặt chân vào khu vực riêng tư của cô, khác hẳn với những lần ở nhà anh trước đó, điều này khiến Cố Ảnh có cảm giác mối quan hệ của hai người lại tiến triển thêm một bước.
“Tiếng bàn phím có làm ồn đến em không?” Giang Tuân quay mặt qua, hỏi lại.
“Không đâu.” Cố Ảnh chỉ thấy hơi nóng, phòng có bật điều hòa nên vốn không nóng mới phải, song lúc đi vào Giang Tuân không đóng cửa lại.
“Giang Tuân.”
“Hửm?”
“Anh có thể đi ra đóng cửa lại không?” Cố Ảnh nhỏ giọng nói: “Em hơi nóng.”
Tầm mắt Giang Tuân ngừng trên mặt cô, chần chừ giây lát, sau đó anh nhướng nhẹ đôi mày: “Được.”
Không phải anh quên đóng, chẳng qua sợ Cố Ảnh mất tự nhiên cho nên không đóng cửa lại.
Có điều hình như cô nàng này chẳng có chút ý thức nào về phương diện này.
Giang Tuân đóng cửa xong, quay lại ngồi xuống trước máy tính tiếp tục làm việc.
Hơi lạnh không thoát ra bên ngoài nữa, bầu không khí trong phòng dần mát mẻ hơn.
Thi thoảng phía đối diện vang lên tiếng bàn phím lạch cạch, xua tan hết nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng Cố Ảnh.
Anh luôn khiến người ta có cảm giác yên tâm như thế.
Trong không gian yên tâm dễ chịu, cơn buồn ngủ dễ dàng ập đến, nhưng Cố Ảnh không ngủ được.
Thực ra không phải không ngủ được, mà là không muốn ngủ.
Cô muốn tận hưởng nhiều hơn chút nữa khoảng khắc ở bên nhau hiếm có này.
Cô lặng lẽ di chuyển gối nằm, nằm nghiêng người, xoay mặt về hướng bàn trang điểm.
Dáng vẻ tập trung làm việc của Giang Tuân cô từng trông thấy rất nhiều lần, dường như khi đó hoàn cảnh xung quanh chẳng ảnh hưởng chút nào đến anh, anh vẫn luôn bình tĩnh ung dung, vẫn tác phong thành thạo như vậy.
“Giang Tuân.” Nhìn liên tục mấy phút, bất chợt Cố Ảnh lên tiếng: “Anh muốn uống nước không?”
“Hửm?” Mất vài giây, Giang Tuân mới ngoảnh mặt nhìn sang, “Em đi rót giúp anh à?”
“Không có.” Khoé môi Cố Ảnh cong lên, “Em định nói là, anh muốn uống nước thì tự đi rót đi.”
“Đúng thật là chẳng biết khách sáo chút nào.” Giang Tuân cười: “Ngủ nhanh đi, nếu anh khát sẽ tự đi uống nước.”
“Được.” Cố Ảnh vùi cằm vào chăn, nhưng lại không muốn nhắm mắt.
Không biết bao lâu trôi qua, cô bắt đầu buồn ngủ rã rời.
Nhưng Cố Ảnh vẫn luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại, qua tầm mắt, dường như Giang Tuân đang gặp phải vấn đề nan giải, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn từng cái một.
Sau khi gõ liên tiếp mấy cái, theo bản năng anh đưa tay vào túi quần móc ra một điếu thuốc.
Như thể chợt nhớ ra gì đó, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc xoay xoay mấy vòng, sau đó thuận tay ném nó xuống bàn.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh gọi tên anh lần nữa.
“Hử?” Giang Tuân ngoảnh mặt qua lần nữa, “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Anh muốn hút thuốc sao?” Cố Ảnh không đáp mà hỏi lại.
Một bên tay Giang Tuân vắt trên lưng ghế, phóng khoáng thừa nhận: “Có một chút.”
“Vậy anh hút đi.” Tiếng Cố Ảnh thật khẽ: “Anh mở cửa sổ mở ra là được.”
“Thấu tình đạt lí vậy sao?” Giang Tuân nhướng mày.
“Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, nhưng em lại thấy có lẽ lúc này anh đang cần đến nó.” Cố Ảnh trả lời.
Giọng cô pha vào chút buồn ngủ, ấm ấp ngọt ngào, nghe cực kì đáng yêu.
Như đang có bàn tay vô hình gãi nhẹ vào lòng Giang Tuân, nơi ấy vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Yết hầu anh nhúc nhích lên xuống, dịu giọng chậm rãi: “Thật ra có thể thay thế bằng một thứ khác.”
“Thứ gì?” Cố Ảnh hỏi.
Giang Tuân đứng lên đi đến bên giường, hai tay chống mép giường, cúi người xuống: “Một nụ hôn?”
Thật lòng anh không muốn có hành động thân mật thế này với cô ngay tại nơi riêng tư của cô, vì sợ rằng sẽ làm cô sợ.
Nhưng mà, bây giờ, có vẻ như không nhịn được nữa.
Cơn buồn ngủ của Cố Ảnh bị chú nai con trong lòng đánh bay.
Cô đón lấy ánh mắt đen sâu hút của Giang Tuân, im lặng khẽ gật đầu.
Nhận được lời đồng ý từ cô, Giang Tuân chầm chậm áp xuống, cánh môi khe khẽ chu ra in xuống môi cô một cái hôn.
Hai cái, ba cái……
Giống như thấy vẫn chưa đủ, anh hé mở cánh môi mỏng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi đối phương, cắn và nghiến đi nghiến lại nhè nhẹ, ngậm mút môi cô.
Đôi tay Cố Ảnh siết chặt lấy mép chăn điều hoà, từng ngón tay đã chuyển màu trắng bệch.
Cô ngửa đầu cố gắng hít thở ra vào.
Say trong ý loạn tình mê, đôi tay Giang Tuân vốn dĩ chống bên mép giường chẳng biết tự lúc nào đã chuyển sang bưng lấy mặt cô, nửa người trên cũng cúi thấp hơn nữa.
Chốc lát sau, anh vén sợi tóc vương trên gò má Cố Ảnh ra, hôn vào bên sườn mặt cô.
Vành tai trắng bóng như trong suốt của Cố Ảnh đỏ ửng từ lâu, tầm mắt Giang Tuân dừng trên đấy, màu mắt tối đi.
Anh nghiêng đầu hôn nhẹ vào đấy một cái, sau đó há miệng ngậm lấy.
Phần da thịt trên vành tai Cố Ảnh đặc biệt mẫn cảm, hơi thở nóng rực phả vào đấy, kích thích khiến cô co rụt người lại.
Giang Tuân để ý thấy phản ứng đấy của cô, ngay lập tức buông cô ra.
Anh nhổm người dậy lần nữa, ngắm nhìn người nằm bên dưới hô hấp khó khăn, giọng nói khản đi: “Hình như giờ lại càng muốn hút thuốc nữa.”
“Hở?” Âm cuối của Cố Ảnh nghe vẫn còn run rẩy, đôi mắt mịt mờ ánh nước.
Giang Tuân đứng dậy, thuận tay kéo tấm chăn đắp trên người cô: “Ngủ ngay đi, anh đi uống miếng nước.”
Cố Ảnh kéo tấm chăn suýt che đi phân nửa mặt mình xuống: “Em cũng muốn uống.”
Giang Tuân đi ra ngoài một lúc lâu, mới bưng theo một ly nước ấm bước vào.
Cố Ảnh uống nước xong, lần nữa nằm trở lại giường.
Có lẽ ban nãy đã tốn kha khá sức lực, chẳng bao lâu sau Cố Ảnh đã say giấc nồng.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời đã sáng tỏ.
Cố Ảnh mơ mơ màng màng chìa tay ra, định với lấy điện thoại tắt báo thức.
Tay chưa chạm vào điện thoại, tiếng chuông báo thức đã ngừng.
Cô nhíu khẽ đôi mày, chậm chạp mở mắt ra.
Ngay giây khắc nhìn thấy Giang Tuân, cô tỉnh lại trong nháy mắt: “Anh vẫn còn ở đây sao?”
Giang Tuân tắt chuông báo thức hộ cô, ngồi trở lại phía trước bàn trang điểm: “Ừm, bây giờ anh đi về nhà tắm, rồi ngủ bù một giấc, lát nữa em chịu khó đi làm bằng tàu điện ngầm nhé.”
“Cả đêm qua anh không ngủ sao?” Cố Ảnh ôm chăn ngồi dậy: “Sao anh không về nhà ngủ?”
“Vậy nếu nửa đêm em thức dậy lại thấy sợ nữa thì sao đây?” Trông mặt Giang Tuân lộ rõ vẻ ngái ngủ, giọng nói uể oải.
Cố Ảnh ngẩn người, nhất thời chẳng biết đáp lời anh thế nào.
“Về đây.” Giang Tuân cầm laptop lên, trước khi đi anh ngoái lại nhìn Cố Ảnh thêm cái nữa: “Còn ngồi ngẩn ở đấy nữa là đi làm trễ đấy.”
Anh vừa đi khỏi thì chốc lát sau Cố Ảnh cũng xoay người bước xuống giường rửa mặt.
Trong lúc cô đánh răng, câu nói “Vậy nếu nửa đêm em thức dậy lại thấy sợ nữa thì sao đây?” của Giang Tuân vẫn văng vẳng bên tai.
Khi ấy Cố Ảnh cảm thấy con tim mình bỗng khựng lại.
Hoảng hốt, xúc động, hai cảm xúc này hòa lẫn vào nhau.
Chưa từng có một người nào để tâm đến cảm xúc của cô như vậy.
Cô biết Giang Tuân quan tâm cô, thích cô.
Nhưng cô không nghĩ anh có thể làm nhiều thứ cho cô như thế.
Anh làm như vậy chỉ khiến cô càng ngày càng quyến luyến và dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
Trước đây lúc hai người ở bên nhau, Cố Ảnh từng nghĩ rằng, bất luận kết quả ra sao, chỉ cần từng có được thì đã đủ rồi.
Nhưng bây giờ đây, cô lại khao khát có được mãi mãi.
————
Kể từ sau hôm Lý Mỹ bị cô chặn ngoài cửa phòng làm việc, Cố Ảnh không gặp lại bà ta thêm lần nào nữa.
Mãi đến buổi sáng hôm 20 tháng 10, Cố Ảnh trực ca đêm xong, đang từ khu nằm viện nội trú bước ra thì đụng mặt Lý Mỹ từ bên ngoài đi xông vào.
“Cố Ảnh!” Lý Mỹ không ôn hòa gọi cô là “Tiểu Ảnh” giống như những lần trước nữa, bà ta trợn mắt trừng trừng với điệu bộ trông như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Tao đang định đi tìm mày đây, mày gọi bạn trai mày đến đây, bà đây muốn đập chết thằng đó!”
Cố Ảnh hất bàn tay bà ta đang định túm tay mình, cau mày hỏi: “Bà lên cơn điên rồi hả?”
“Tao lên cơn điên hả?” Mặt mũi Lý Mỹ méo xẹo: “Phải, nó đánh Tiểu Nhạc nhà tao ra nông nỗi đó, tất nhiên tao phải điên lên rồi, nó đâu rồi?”
Cố Ảnh nhớ là bà ta từng nói con trai bà ta tên Tiểu Nhạc.
Theo như lời vừa rồi, thì ý bà ta là Giang Tuân làm con bà ta bị thương?
“Tôi nghĩ bà lầm rồi đấy.” Cố Ảnh nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Bạn trai tôi chẳng thèm làm ba cái việc đấy đâu.”
“Không thèm cơ à!” Lý Mỹ vươn tay định giật lấy điện thoại của Cố Ảnh: “Lần trước nó đe dọa tao, tao nghe lời nó không đến tìm mày nữa, sao nó vẫn còn đến kiếm chuyện thế hả?”
“Tôi nói không có là không có.” Cố Ảnh bước lùi về phía sau mấy bước: “Bà mà cứ như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
“Mày gọi đi, tốt hơn hết là mày gọi càng nhiều người đến càng tốt.” Lý Mỹ xoay người, thay thành vẻ mặt khóc lóc thảm thiết rồi la toáng lên: “Con trai tôi bị người ta đánh, mọi người đến đây phân xử giúp tôi với, chính là cô ta……”
Bà ta chỉ tay về phía Cố Ảnh: “Là bạn trai cô ta đó, làm người lớn mà đi đánh một đứa con nít chưa đầy mười tuổi, có còn công lí nữa hay không?”
Chuông điện thoại của Cố Ảnh reo lên, cô nhìn màn hình, bình tĩnh bắt máy rồi đi về hướng bãi đỗ xe: “Anh đến rồi sao?”
Hôm nay là cuối tuần, tối hôm qua Giang Tuân nói sáng nay sẽ đến đón cô.
Người ở đầu dây bên kia đáp một tiếng “ừm”: “Bãi đỗ xe A3.”
Cố Ảnh mỉm môi: “Được, em đến ngay đây.”
Nói vừa dứt lời, điện thoại trên tay Cố Ảnh đã bị người ta giật mạnh lấy.
Lý Mỹ cầm lấy điện thoại của cô, xoay lưng về phía cô nói thật nhanh với đầu dây bên kia: “Mày là bạn trai nó đúng không? Mày đang ở đâu, nếu hôm nay mày không đến bệnh viện, tao nhất quyết không cho Cố Ảnh đi khỏi đây.”
“Đúng là bà điên thật rồi!” Cố Ảnh giật lại điện thoại của mình, áp vào bên tai lần nữa: “Em không sao đâu, anh ở yên đó chờ em.”
“Bà mẹ nuôi kia của em lại tìm đến à?” Giang Tuân hỏi bằng giọng vô cảm.
“Phải,” Cố Ảnh nói được nửa chừng thì cổ tay bị Lý Mỹ tóm chặt, cô xuýt xoa một tiếng, hất tay thật mạnh.
Nhưng cô cố sức vùng ra thế nào cũng không thoát được.
“Cố Ảnh,” Tiếng Giang Tuân lo lắng truyền qua điện thoại: “Đừng để bà ta làm em bị thương.”
Mặt mày Cố Ảnh lạnh tanh, cô vung tay cầm điện thoại đập thật mạnh vào mu bàn tay Lý Mỹ.
Đối phương bị đau nên đành phải thả tay cô ra: “Mày giỏi lắm Cố Ảnh, mày dám đánh cả tao nữa à.”
“Người ra tay trước là bà.” Cố Ảnh phớt lờ bà ta tiếp tục bước về phía trước.
Lý Mỹ bám riết lấy không chịu để cô đi, đang lúc bà ta định túm tay cô lần nữa, một giọng nói lạnh băng cất lên ngăn cản hành động đấy của bà ta: “Bà động vào cô ấy thử xem?”
Giang Tuân từ phía trước đi tới, gương mặt hoàn toàn vô cảm, sắc mặt lạnh lùng cùng với khí thế áp đảo khiến người ta sợ hãi, Lý Mỹ sợ sệt vô thức rụt tay về.
Mặc dù đang sợ, nhưng nhớ lại khuôn mặt máu me bê bết của con trai bà ta tối hôm qua, bà ta đành liều đứng thẳng lưng lên, hầm hầm giận dữ quát: “Mày đánh con trai tao mà còn dám dọa nạt tao à?”
Giang Tuân bước tới nắm lấy tay Cố Ảnh, anh quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không bị làm sao, anh xoay người định dắt tay cô bỏ đi, làm như chưa tùng nhìn thấy Lý Mỹ.
“Không được đi, mày phải nói chuyện rõ ràng với tao đã chứ?” Lý Mỹ vọt lên mấy bước đứng chắn trước mặt hai người.
“Tránh ra.” Giang Tuân nhẹ nhàng đưa mắt liếc bà ta một cái, giọng nói rất lạnh.
“Tao không tránh.” Lý Mỹ khụt khịt mũi, vừa sợ vừa không cam tâm: “Ít nhất mày phải đền chút tiền thuốc men đã chứ.”
Cố Ảnh thật sự phục bà ta: “Muốn đòi đền tiền thì bà đi mà tìm cái người đánh con trai bà ấy!”
“Chứ không phải cậu ta đánh sao!” Lý Mỹ chỉ vào Giang Tuân, hét lên.
Giang Tuân cố nhẫn nại, tiếp tục dắt tay Cố Ảnh rời đi, đi chưa được mấy bước thì sau lưng lại truyền tới giọng nói căm phẫn của Lý Mỹ: “Mày dám đánh con trai bà này!”
Bà ta nói dứt lời thì đồng thời sau gáy Giang Tuân đau nhói lên, anh lập tức ngừng bước, đầu hơi cúi xuống, thấy một hòn đá bằng cỡ trứng chim cút trượt xuống khỏi đầu vai mình.
“Bà điên rồi sao?” Giang Tuân chưa kịp phản ứng lại thì Cố Ảnh đã vùng tay thoát khỏi tay anh, đi đến đẩy người Lý Mỹ: “Sao bà lại đánh anh ấy?”
Cố Ảnh tức giận hết mức, mặt cô bạnh chặt, chỉ tay về phía Giang Tuân đứng sau lưng, đoạn bảo: “Bà xin lỗi anh ấy ngay!”
Mới nãy cô thấy trên cần cổ trắng nõn của Giang Tuân hiện lên một vệt đỏ ửng, lửa giận chẳng biết từ đâu hừng hực trào dâng trong cõi lòng.
Nếu không suy xét đến việc Giang Tuân đang đứng ngay đây, thực tình Cố Ảnh rất muốn nhặt hòn đá kia lên đập vỡ đầu Lý Mỹ.
“Việc gì tao phải xin lỗi nó chứ?” Đây cũng là lần đầu tiên Lý Mỹ thấy Cố Ảnh tức giận đến vậy, bất giác bà ta bước lùi về sau.
“Xin lỗi ngay!” Cố Ảnh tóm lấy tay bà ta, vặn ngược ra sau: “Tôi bảo bà xin lỗi!”
Cổ tay Lý Mỹ bị cô vặn đau điếng: “Mày buông ra, trừ phi nó xin lỗi con tao!”
Cố Ảnh dùng lực mạnh hơn: “Bà không xin lỗi đúng không? Vậy từ nay về sau lúc tan trường mong con trai bà cẩn thận hơn nhé, nói không chừng hôm nào đó sẽ có một cục đá lớn đập vào đầu nó đấy.”
“Mày cũng dám đe dọa tao?” Lý Mỹ gào rú lên: “Tôi muốn báo cảnh sát.”
“Báo đi, bà báo đi.” Cố Ảnh hét lại: “Bà không báo thì để tôi báo.”
Giang Tuân cảm thấy dáng vẻ Cố Ảnh lúc này đặc biệt mới lạ, anh đứng bên cạnh không khỏi ngắm nhìn thêm đôi giây.
Tầm mắt lướt qua từng ngón tay cô chuyển thành màu trắng bệch, anh điềm nhiên bước đến véo nhẹ vào gò má đỏ bừng do tức giận của Cố Ảnh: “Buông tay ra đi.”
Cố Ảnh không nhìn anh, bực tức nói: “Không buông.”
Giang Tuân cười khẽ: “Tay em không đau sao?”
Môi Cố Ảnh mấy máy, mất một lát sau mới chịu buông tay: “Bà báo cảnh sát đi, tôi ở ngay đây chờ cảnh sát đến.”
Lý Mỹ xoay xoay cổ tay, chẳng biết do chột dạ hay bản tính vốn sợ cảnh sát, lúc này bà ta lên giọng sửa lời: “Chuyện này chúng ta tự giải quyết thì tốt hơn.”
“Vậy bà xin lỗi trước đi.” Cố Ảnh bảo.
Giang Tuân chẳng buồn ngó Lý Mỹ lấy một cái, nếu đổi lại là đàn ông, anh đã cho một cú đá từ lâu.
“Dào ôi, sao bà lại ở đây?” Đúng lúc này Cố Chi Niên bước từng bước khập khễnh đi đến, thoạt đầu ông ta nhìn thấy Cố Ảnh thì ngẩn ra, liền sau đó mau chóng đánh mắt nhìn sang Lý Mỹ: “Phụ huynh của thằng nhỏ đánh con mình và thầy giáo đã đến rồi, sao bà còn ở đây nữa?”
“Phụ huynh của thằng nhỏ đánh người?” Hiển nhiên Lý Mỹ chưa hiểu đầu đuôi sự tình: “Nói vậy là sao?”
Cố Chi Niên giải thích, tối hôm qua trên đường đi học về, trong lúc con trai ông ta đang chơi với bạn học thì xảy ra tranh chấp, bị thêm hai đứa nữa vây lại đánh hội đồng.
“Ai đánh hả?!” Lý Mỹ nghe kể xong thì nổi trận lôi đình: “Bà đây phải đi đánh chết hai thằng oắt con kia mới được.”
“Bà xin lỗi người ta trước đã rồi muốn đi dạy dỗ ai thì đi!” Cố Ảnh thấy bà ta định bỏ đi, liền lập tức lên tiếng.
Tự Lý Mỹ biết mình đuối lý, đành phải an phận nói xin lỗi.
“Lời mà lần trước tôi nói với bà không phải đang đe dọa.” Giang Tuân lạnh lùng nhìn bà ta: “Nếu tôi làm, không đơn giản là con trai bà chỉ chảy chút máu vậy thôi đâu.”
“Tôi xin lỗi, tại tôi sai cả.” Lý Mỹ khóc nấc lên đến lạc cả giọng: “Tôi nghĩ là cậu làm cho nên mới đón đường Tiểu Ảnh.”
Bà ta ngã ngồi ra mặt đất: “Tôi không có cố ý, tôi cam đoan sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, cậu đừng đi tìm con trai tôi mà.”
“Tôi đã nói bà đừng đi tìm nó nữa rồi mà.” Cố Chi Niên kéo bà ta dậy, lôi ngược trở về khu nằm viện nội trú.
Bọn họ đi rồi, Giang Tuân dắt tay Cố Ảnh ngồi vào xe.
Cô giữ im lặng suốt quãng đường về nhà.
Về đến nhà, cô bảo Giang Tuân ngồi xuống ghế xô pha: “Cho em xem vết thương của anh đi.”
Giang Tuân ngồi nghiêng trên ghế xô pha, xoay lưng về phía cô: “Xem đi.”
Cố Ảnh nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ anh, chóp mũi cay cay, cổ họng cô nghẹn cứng.
Thực ra vết thương không nghiêm trọng, da bị trầy xước, rơm rớm máu trên bề mặt.
“Nhà anh có hộp y tế không?” Cố Ảnh nhẹ giọng hỏi: “Em bôi thuốc cho anh.”
“Hình như dưới đó.” Giang Tuân chỉ về hướng phía dưới bàn trà ý bảo cô lấy nó.
Cố Ảnh ngồi xổm xuống, lấy hộp y tế nằm bên dưới bàn trà rồi mở nắp ra, cầm chai cồn đỏ và tăm bông y tế.
Mới đầu cô còn có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng càng về sau thực tâm không cách nào kiềm chế được, nước mắt giàn giụa tràn mi.
Tầm mắt dần trở nên mờ mịt, tay cầm tăm bông song không tìm được miệng chai cồn.
Giang Tuân nhận ra có điều khác thường, anh nghiêng người đưa tay nâng cằm Cố Ảnh lên, thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì thoáng sững sờ: “Em sao vậy?”
“Không sao.” Cố Ảnh nói bằng giọng mũi nghẹn ngào: “Thấy anh bị thương, đau lòng thôi.”
Giang Tuân vươn tay rút mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô, thở dài một hơi: “Thế sao không mau mau bôi thuốc cho anh? Để lâu thêm chút nữa là vết thương lành lại đấy.”
Cố Ảnh bị anh chọc cười: “Xước cả mảng da to như thế kia, làm gì mà lành nhanh được chứ.”
Cố Ảnh ổn định lại cảm xúc, bôi thuốc giúp anh.
Bôi thuốc xong, cô cất hộp y tế lại vào chỗ cũ, vừa đứng lên thì đã bị Giang Tuân vòng tay ôm trọn vào lòng.
“Tại sao lại khóc?” Giang Tuân nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, gặng hỏi: “Nói thật đi.”
“Em vừa nói rồi mà?” Cố Ảnh cúi đầu, giọng rầu rầu trả lời: “Thấy anh bị thương nên đau lòng.”
“Xước chút xíu da thôi mà làm em khóc tới vậy à?” Khóe môi Giang Tuân cong lên nhẹ nhàng: “Em nghĩ anh tin sao?”
Cố Ảnh không trả lời.
Giang Tuân không hối thúc cô trả lời, anh ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng vỗ về lưng cô đầy an ủi.
Hết chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.