Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 6:




Biên tập: Mèo
“Giúp tôi với?”
Hôm nay tan ca ngày về đến nhà, Cố Ảnh ăn qua loa chút gì đó rồi ngồi ngoài phòng khách xem TV.
Hồi lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ dãy số lạ, chỉ vẻn vẹn vài chữ:【 Còn một cái bật lửa nữa. 】
Cô biết ngay tin nhắn này đến từ ai.
Bởi vì trong hộp thoại vẫn còn lưu lại tin nhắn mình gửi mấy ngày trước đó.
Cái bật lửa mà anh nhắc đến đang lẳng lặng nằm trên bàn trà.
Cố Ảnh chẳng ngờ anh sẽ gửi tin nhắn đến để hỏi về việc này, bởi vì rõ là trước đó trông anh chẳng để ý gì đến chiếc áo măng tô kia.
Nghĩ đoạn, cô soạn tin nhắn trả lời:【 Xin lỗi anh, lúc tôi mang áo đi giặt đã lấy ra rồi, bây giờ nó đang ở nhà tôi, tôi trả lại cho anh thế nào đây? 】
Thật lâu sau người kia mới trả lời lại:【 Vậy cứ để ở chỗ cô đi. 】
“......”
Cô có phần không thấu được tâm tư Giang Tuân.
Hai lần chạm mặt vừa qua, ít nhiều gì Cố Ảnh đã cảm nhận được anh rất lạnh nhạt với mình.
Nếu hôm nay cô không chủ động chào hỏi để trả áo, phỏng hai người họ sẽ chỉ như người xa lạ gặp thoáng qua nhau.
Trông anh rõ không muốn nói chuyện với mình, chứ đừng nói tới chuyện hôm nay mình còn chọc anh bực.
Thế nhưng giờ lại chủ động hỏi về cái bật lửa, mà hỏi xong lại không bắt phải trả ngay.
Hành vi hơi khó hiểu.
Thôi bỏ đi, cô lười phải suy nghĩ, muốn để ở đây thì cứ để ở đây!
Lỡ hôm nào đó gặp được anh hoặc anh nhớ đến muốn lấy lại, thì trả cho anh là được.
Cố Ảnh cầm cái bật lửa lên để trong lòng bàn tay cẩn thận ngắm nghía, ngạc nhiên thấy bên góc của nó có khắc một chữ cái: J
Chữ cái đầu trong họ của Giang Tuân (Jiang Xun), xem ra là được đặt làm riêng.
Nếu vậy thì đã có lời giải thích hợp lí cho việc anh chủ động nhắn tin hỏi.
Nhưng không ngờ cuối cùng cái bật lửa ấy lại ăn hết mùa tết ở nhà Cố Ảnh.
Trước Tết Dương lịch cô không gặp lại Giang Tuân thêm lần nào nữa, sau hôm đó anh cũng không liên lạc lại với cô.
Như thể hôm đó anh chỉ thuận miệng hỏi bừa một câu.
Buổi tối ngày đầu năm mới, Cố Ảnh ở nhà một mình ăn mì gói.
Cô vấn mái tóc dài lên thành búi tròn, ngồi bệt dưới thảm lót bàn trà, tay cầm ly mì ăn liền, mắt dán chặt vào màn hình TV.
Bởi vì không chịu nổi vị cay mà đôi môi đỏ ửng há lớn, liên tục hít hà.
Di động trên bàn trà vang lên, là cuộc gọi video đến từ Lý Tư Di. Cố Ảnh giảm âm lượng TV, ấn nhận cuộc gọi.
Nháy mắt gương mặt của Lý Tư Di xuất hiện trên màn hình, “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ, bồ không đi chơi với người yêu sao?” Cố Ảnh tìm vị trí đặt cố định điện thoại, để rảnh tay tiếp tục ăn mì.
“Tụi mình mới đi ăn tối với nhau xong, công ty đột ngột gọi anh ấy đi tăng ca rồi.” Lý Tư Di mới nói được nửa, ánh mắt chạm đến ly mì cô đang cầm trên tay, nhăn mày, “Sao bồ ăn cái đó?”
Cố Ảnh ừm một tiếng: “Mình lười nấu quá, có mỗi mình mình cũng không muốn ra ngoài ăn.”
“Nếu mà bồ thuê nhà cùng khu với tụi mình thì tốt biết mấy, Tiểu Kiệt nấu ăn ngon lắm đó.” Lý Tư Di nói: “Mình hay ăn ké ở nhà nó.”
Lý Tư Di và Dương Kiệt sống cùng một khu chung cư, so với nơi Cố Ảnh ở hiện giờ thì gần bệnh viện hơn nhiều.
Thật ra cô chẳng để tâm mấy đến chuyện ăn uống, ăn cái gì đó no bụng là được rồi.
Chỉ có điều trời càng lúc càng lạnh, từ nơi này đến bệnh viện phải ngồi xe buýt tầm bốn mươi phút đồng hồ, đó là còn chưa tính thời gian quãng đường đi từ nhà đến trạm xe buýt.
Để kịp vào làm ca sáng, ngày thường mặt trời chưa ló dạng thì cô đã phải dậy rồi.
Lúc thuê nhà ở khu này cũng bởi vì vừa ý với mức giá hợp lí của nó, loại hình căn hộ một phòng khách và một phòng ngủ, khỏi phải tìm người ở ghép, tự do thoả mái.
“Bên chỗ bồ có còn phòng trống nữa không?” Cố Ảnh hỏi.
“Hình như là không.” Lý Tư Di nói, “Mà giá thuê nhà ở trong nội thành cũng không rẻ đâu.”
“Vậy thôi bỏ đi.” Cố Ảnh ăn xong đũa mì cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, “Mình cứ ở tạm chỗ này thôi.”
“Thực ra tội tình gì bồ phải tiết kiệm tới vậy.” Giọng Lý Tư Di nhẹ đi, “Không phải viện trưởng Lý nói rồi sao, bên đấy người ta không cần bồ trả tiền lại mà.”
“Mình phải trả chứ.” Chừng như Cố Ảnh không muốn nhắc nhiều đến chuyện đấy, cô bắt đầu nói lạc sang chuyện khác, “Bồ mới nhuộm tóc hả?”
Lý Tư Di mỉm cười mân mê mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ của mình, “Đúng á, đẹp hông?”
Cố Ảnh cười, “Đẹp lắm.”
Phàm là phụ nữ, chỉ cần nói đến vấn đề tóc tai mỹ phẩm quần áo, thì chắc chắn không có hồi kết.
Đến khi điện thoại Cố Ảnh sắp hết pin, hai người họ mới tiếc nuối kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngày thứ hai của năm mới, Cố Ảnh trực ca ngày.
Lúc đang ăn cơm trưa, cô nhận được điện thoại từ viện trưởng Lý, viện trưởng đương nhiệm của cô nhi viện Thiên Kiêu, “Tiểu Ảnh, con ăn cơm chưa?”
“Dạ con vừa ăn xong.” Cố Ảnh buông hộp cơm mới ăn được một nửa, hỏi: “Dạ có chuyện gì sao cô?”
Cô và viện trưởng Lý không thường xuyên liên hệ với nhau, thường ngày nếu không có việc gì bà ấy sẽ không gọi điện thoại cho cô.
“Chuyện là vầy, bên phía người tài trợ cho con năm đó có gọi điện thoại đến, nhắn con không cần phải trả lại tiền cho họ.”
Viện trưởng Lý đang nói thì ngừng vài giây, như sợ cô buồn, bà do dự bảo tiếp: “Hiện giờ con sống có một mình cũng không dễ dàng gì, cô có đề nghị thế này, chờ sau này con dư dả tiền hơn hãy hoàn trả cho người ta cũng không muộn.”
Giống như tối hôm qua, Cố Ảnh không trả lời vấn đề này, mà nói: “Dạ, con có mua mấy cái áo lông cho các em nhỏ trong viện, mà con điền nhầm địa chỉ nên họ gửi đến bệnh viện rồi, lát nữa hết giờ làm con sẽ đem đến.”
“Được, vậy cô chờ con đến đây rồi nói chuyện tiếp.”
Rốt cuộc hôm nay Cố Ảnh lại không thể tan ca đúng giờ.
Người cuối cùng đến khám là một cô gái trẻ mang thai ba tháng, có cả mẹ và bạn trai đi cùng cô ấy.
Cô gái cầm tờ kết quả siêu âm B đến gặp Cố Ảnh, từ lúc bắt đầu kiểm tra cho đến khi nhận được kết quả, toàn bộ quá trình nhìn bộ dạng cô ấy chẳng vui vẻ gì.
Cố Ảnh cầm tờ phiếu siêu âm B, bình tĩnh thuật lại kết quả: “Thai đã được 12 tuần tuổi, dài khoảng 5 centimet, các cơ quan cơ thể bắt đầu hoạt động, tim thai bình thường.”
“Bác sĩ, nếu giờ tôi không muốn giữ đứa nhỏ này, có thể làm được chứ?” Trên mặt cô gái không có biểu hiện mong đợi gì đối với sinh mệnh mới này, dường như đối với cô ấy nó chính là một nỗi muộn phiền.
“Được.” Cố Ảnh nói, “Cô suy nghĩ kĩ rồi thì được.”
“Mày đang nói điên cái gì vậy?” Mẹ của cô gái bất mãn quát lớn cô ấy, “Phá thai rất hại cho cơ thể đấy mày biết không?”
“Nhưng mà giờ con không có ý định kết hôn, anh ấy cũng vậy.” Cô gái nhìn về phía anh bạn trai đứng im như thóc bên cạnh mình, “Anh ấy cũng không muốn có đứa bé này.”
Bạn trai của cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, mặc đồ kiểu hip-hop, đứng một bên như mình chỉ là người ngoài không hề liên can gì đến chuyện này.
Lúc cô gái nhìn về phía anh ta, anh ta nhún vai, “Tuỳ em thôi.”
“Dù gì cũng không thể bỏ đứa bé này được.” Mẹ cô gái quay sang nói với anh chàng hip-hop kia: “Cậu nói với cha mẹ cậu đi, chúng ta chọn thời gian gặp mặt để bàn bạc chuyện kết hôn.”
“Ba mẹ của cháu không ở trong nước.” Anh chàng hip-hop vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng đấy.
“Vậy cũng phải gọi về đây cho tôi!” Mẹ cô gái giận dữ: “Mày không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”
“Con không cần anh ấy chịu trách nhiệm.” Cô gái ghìm chặt mẹ mình, “Mẹ đừng lớn tiếng như vậy, người ta nghe thì ngượng chết!”
“Hay trước mắt mọi người ra ngoài suy nghĩ thêm đi.” Cố Ảnh không muốn nghe bọn họ ngồi đây tranh cãi, giữ bình tĩnh nói: “Quyết định xong rồi hãy vào lại đây.”
“Bác sĩ, tôi đã quyết định xong rồi, tôi không muốn giữ nó.” Cô gái nhìn sang Cố Ảnh, giọng rất kiên định.
“Bác sĩ đừng nghe nó nói, không được bỏ đứa bé này.” Mẹ cô gái lôi cô đứng dậy, “Đi, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Con không đi.” Cô gái vùng vẫy khỏi tay mẹ mình, “Con nghĩ kĩ rồi.”
Mẹ cô gái rống lên: “Tao không đồng ý.”
Cố Ảnh hít một hơi thật sâu, hiếm khi mới nói xen vào, “Bác nên tôn trọng quyết định của cô ấy.”
Mẹ cô gái sửng sốt, “Cô có ý gì? Cô cũng đồng tình muốn nó phá thai?”
“Trên cương vị bác sĩ, tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của cô, tôi chỉ muốn nói với cô rằng, thai càng lớn, thì việc phá thai càng gây hại nhiều hơn cho cơ thể.” Cố Ảnh mím môi, nói tiếp: “Với tư cách một người ngoài, tôi muốn nói rằng, trước khi sinh một đứa bé, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lí làm ba mẹ, nhất định phải gánh vác trọng trách đầu tiên đấy, đừng sinh đứa trẻ đến cuộc đời này để nó gánh chịu khổ đau.”
Gương mặt mẹ cô gái khẽ biến sắc, dường như đang tự mình suy ngẫm.
“Cô nên suy xét về cuộc sống của đứa trẻ này sau khi nó được sinh ra, nó có nhận được tình yêu thương của ba mẹ hay không.” Cố Ảnh nói: “Đây không thể là sự xúc động trong nhất thời được.”
Nói xong Cố Ảnh mới ý thức được mình đã lỡ nói quá nhiều, cô bưng ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, lúc mở lời lần nữa, đã quay về dáng vẻ bác sĩ Cố điềm tĩnh ngày thường: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ hi vọng rằng mỗi người sẽ có trách nhiệm hơn với đứa con mà mình sinh ra, cô hãy thuyết phục bác ấy, mọi người nên suy nghĩ kĩ thêm nữa đi!”
Bị họ làm trễ giờ, lúc Cố Ảnh tan tầm, hoàng hôn đã dần buông xuống.
Cô ôm một thùng quần áo ấm, bắt chiếc taxi trước cửa bệnh viện đi thẳng đến cô nhi viện.
Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trên con đường hẹp dẫn lên dốc.
Chiếc xe việt dã màu đen chặn đằng trước với hai đèn hậu chớp nháy, tài xế hạ cửa kính xe, bóp còi inh ỏi.
Trong đêm tối, chỉ nghe thấy từ phía trước truyền đến giọng nam lạnh lùng trong trẻo: “Tôi xin lỗi, xe bị hỏng rồi.”
“Đúng là hỏng thật.” Tài xế nâng cửa kính xe, quay đầu lại nói với Cố Ảnh, “Cô ơi, xe không lên đó được. Cô nhi viện ngay đằng trước rồi, cô chịu khó đi bộ chút ha.”
“À, dạ được.” Tiếng của tài xế kéo ánh mắt Cố Ảnh đang dán chặt vào chiếc xe việt dã đấy quay trở lại.
Cô trả tiền xong bước xuống xe, đi ra đằng sau cốp lấy thùng đựng quần áo.
Chiếc xe taxi bắt đầu lùi lại chạy vút đi.
Cố Ảnh ôm cái thùng đang định đi nép vào lùm cây để lướt qua chiếc xe.
Đúng lúc này, hai ánh đèn vàng chớp nháy sau chiếc xe việt dã vụt tắt, đèn pha đằng trước chợt sáng lên, ánh sáng trắng ấm áp trải dài trên lối đi đến cô nhi viện.
Nhất thời Cố Ảnh đứng sững người tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Cửa sổ xe việt dã hạ xuống, một cánh tay đưa ra ngoài, ánh lửa đỏ tươi trên đầu ngón tay loé lên, chợt sáng chợt tối khi cơn gió lạnh ùa qua.
Cô nhìn cánh tay duỗi ra rồi rụt về, dưới ngọn đèn mờ ảo, làn khói thuốc mỏng từ trong xe bay ra, rất nhanh hoà tan vào trong gió.
“Định đứng đó bao lâu nữa?”
Giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa.
Cố Ảnh trợn trừng mắt, hoá ra ban nãy cô không có nghe lầm, người ngồi trong xe thật sự là Giang Tuân.
Trên con đường này nơi có thể đến chỉ có mỗi mình cô nhi viện, nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ là vùng nông thôn, sao anh lại ở đây?
Còn nữa, anh đang nói chuyện với mình sao?
Ánh mắt Giang Tuân nhìn qua gương chiếu hậu, từ đó có thể nhìn thấy được rõ ràng cô gái đấy đang ôm một cái thùng giấy đứng ven đường, thùng che đi nửa phần mặt cô, chỉ mỗi đôi mắt đen trắng hiện lên rõ ràng.
Giây phút này trong đôi mắt ấy có vẻ khó hiểu và sự nghi hoặc.
Giang Tuân vò tắt điếu thuốc, mở cửa bước xuống xe.
Thùng hơi nặng, nhưng vẫn trong phạm vi mà Cố Ảnh chịu được, có thể do ôm sai tư thế nên cô cảm thấy hơi hao sức.
Cố Ảnh để thùng xuống, đang định đổi tư thế ôm, vừa ngồi xổm xuống đã nghe tiếng cửa xe mở ra.
Cô ngửa mặt, thấy Giang Tuân bước từng bước đến trước mặt cô, nhấc cái thùng lên đi thẳng về phía trước, “Đến cô nhi viện à?”
Nhận được sự giúp đỡ bất ngờ từ anh khiến Cố Ảnh thất thần giây lát, đến lúc phản ứng lại, anh đã đi lướt qua chiếc xe.
“Đúng vậy.”
Cố Ảnh đi lên theo.
Người đàn ông đấy ôm chiếc thùng cứ thế mà đi không gắng sức chút nào, Cố Ảnh không kìm được quan sát anh.
Hôm nay anh mặc áo khoác da, rất tương xứng với vẻ bề ngoài lạnh lùng đấy của anh. Với cả hành động hút thuốc của anh ban nãy, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận rất rõ vẻ bất cần đời.
Như thế thật tình không giống với Giang Tuân cô từng quen biết.
Nhưng những chất riêng đó chẳng có gì gọi là không hoà hợp vào anh.
Giống như anh vốn đã thế rồi vậy.
Bầu không khí yên tĩnh quá mức, Cố Ảnh quyết định hỏi đại một vấn đề để bắt chuyện, “Sao anh lại ở đây?”
Giang Tuân nghiêng đầu liếc nhẹ cô, “Giống cô thôi.”
Cố Ảnh không hiểu: “Hả?”
“Làm việc tốt.” Giang Tuân lắc lắc thùng giấy trên tay.
Cố Ảnh nhướng mắt, bất ngờ và đồng thời cũng nghĩ đấy là hiển nhiên.
Có điều không biết anh thường xuyên đến đây, hay chỉ là ý nghĩ đến bất thình lình.
Đằng trước chính là cô nhi viện, tới trước cửa, Cố Ảnh đưa tay nhận lấy thùng đồ, “Cám ơn.”
Giang Tuân ừm một tiếng, xoay người bỏ đi.
Cố Ảnh nhìn anh đi xa khỏi đó rồi mới đi vào cô nhi viện.
Biết rằng viện trưởng Lý đang đợi cô, Cố Ảnh giao đồ cho nhân viên công tác tại đó rồi đi thẳng đến phòng viện trưởng.
Viện trưởng Lý là phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, nhìn thấy cô đến, ngay tức khắc nở nụ cười ôn hoà nói với cô, “Tiểu Ảnh đến rồi à, nhanh vào đây ngồi đi.”
Sau khi Cố Ảnh ngồi xuống, việc đầu tiên là hỏi vấn đề chẳng liên quan gì đến mình: “Ban nãy có người đến cô nhi viện tặng quà sao hả cô?”
“Ban nãy hả?” Viện trưởng Lý híp mắt suy tư, như đang tự ngẫm lại.
“Trước khi con đến đấy ạ.” Cố Ảnh nhắc, “Là một anh chàng khá điển trai, mặc áo khoác da.”
“À, con hỏi Tiểu Giang hả.” Viện trưởng Lý nói: “Cậu ấy cũng mới vừa tặng một ít quần áo ấm với mấy món đồ chơi đến đây đấy.”
“Anh ấy thường tới đây sao ạ?” Cố Ảnh nhận ra lúc thấy cô có mặt ở đây Giang Tuân không hề bất ngờ, như thể từ đầu đã biết mục đích của cô là đến cô nhi viện.
“Phải, cứ cách một khoảng thời gian cậu ấy sẽ đến một lần.” Viện trưởng Lý nói.
Hơi thở Cố Ảnh nghẹn lại, “Chuyện này bắt đầu từ lúc nào ạ?”
Viện trưởng Lý cố nhớ, có phần không chắc chắn nói: “Có lẽ khoảng đâu một năm trước?”
Một năm trước?
Vậy hẳn là không liên quan gì với cô.
Cố Ảnh cố xua tan những cảm xúc khác lạ nơi cõi lòng, bắt đầu nói vào chủ đề chính, “Cô Lý, năm đó cô có biết người chủ công ty cho người của họ đến nói chuyện tài trợ với con là ai không ạ, và vì sao họ lại chọn con?”
“Con có gặp rồi mà, ” Viện trưởng Lý tưởng cô đã quên, nhắc lại: “Là chú Nguỵ đó.”
Cố Ảnh ‘dạ’ đáp lời, trong giọng nói có phần mất mát, “Vậy là chú ấy gọi điện thoại nói với cô nhắn con không cần gửi tiền lại sao ạ?”
“Phải.” Viện trưởng Lý thở dài, “Tiểu Ảnh à, thật ra người giàu có như bọn họ không để ý chút tiền nhỏ nhặt ấy đâu, lúc đấy bọn họ chọn giúp đỡ con, hẳn không nghĩ đến việc bắt con trả lại.”
“Con đây cũng không thể lấy không tiền của người khác được, họ giúp đỡ con là con thấy cảm kích vô cùng rồi.” Cố Ảnh mím môi, “Cô Lý cô đừng khuyên con nữa, số tiền đấy nhất định con phải gửi trả lại.”
“Thôi được, vậy thì con cũng đừng tạo áp lực cho mình quá, sau này đến không cần mua đồ này nọ cho bọn nhỏ đâu, ở đây không thiếu gì cả.” Viện trưởng Lý mỉm cười nói, “Mấy năm gần đây có rất nhiều mạnh thường quân thường xuyên gửi đồ đến.”
Cố Ảnh gục gặc đầu, sau đó hỏi tiếp: “Cô có thể hỏi giùm con địa chỉ nhà của chú Nguỵ không ạ? Con muốn gửi tặng quà mừng năm mới đến chỗ chú ấy.”
Lúc Cố Ảnh mới về nước có ý định mời chú Nguỵ ăn bữa cơm, gặp mặt nói cảm ơn ông ấy, nhưng dường như đối phương đã quên mất việc mình từng giúp đỡ một người là cô đây, nên khéo léo từ chối thẳng.
Mặc dù người ta chẳng bận lòng lắm, nhưng cô không thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua được.
“Hôm nào đó cô sẽ hỏi giúp con.” Viện trưởng Lý rót một ly nước đưa đến trước cô, “À con có đi gặp tụi nhỏ không?”
Cố Ảnh lắc đầu.
Bây giờ đến cô nhi viện trong nội tâm cô luôn kháng cự việc gặp những bạn nhỏ ấy.
Mỗi lần gặp là mỗi lần áp lực kéo dài nhiều ngày liền, tâm trạng nặng nề không giải toả được.
Viện trưởng Lý kéo ngăn tủ lấy ra một túi quà nhỏ đưa cho Cố Ảnh, “Cái này là quà mừng năm mới bọn nhỏ làm tặng con.”
Cố Ảnh nhận lấy, trong giây lát nhìn món quà bên trong, cô thấy sống mũi cay cay.
Là một con búp bê giẻ hình cừu non, nhìn thì biết do chính tay bọn nhỏ làm.
Đường may thô sơ, sợi bông theo kẻ hỡ lòi ra ngoài.
Đôi mắt được đính bằng hai cúc áo màu đen bên to bên nhỏ, trông hơi mắc cười.
Nhưng loại công việc thủ công này vốn không hề dễ dàng gì đối với những đứa trẻ có ít nhiều khiếm khuyết đấy.
Lại càng biểu hiện rõ thêm tấm lòng đáng trân quý vô vàn.
Cố Ảnh khụt khịt mũi, mắc con búp bê giẻ vào túi xách.
Tiếp tục trò chuyện với viện trưởng Lý thêm chốc nữa, Cố Ảnh lại đi qua thăm Cố Từ một lát.
Ra khỏi cô nhi viện, đã gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Cố Ảnh phát hiện chiếc xe việt dã vẫn còn đỗ ở đấy, đèn pha bật sáng.
Giang Tuân không ngồi trong xe, mà đứng dưới ngọn đèn đường bên cạnh.
Đầu ngón tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, điện thoại áp bên tai, mày hơi chau lại, trông có vẻ tâm trạng đang cực kì khó chịu.
Bước chân Cố Ảnh chậm lại, lòng đang trăn trở không biết mình nên trực tiếp chạy lấy người đi lướt qua anh hay là chào cái rồi hãy đi.
Nghe thấy tiếng bước chân Giang Tuân giương mắt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Ảnh buộc phải đứng lại.
Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Cố Ảnh hỏi ra một câu nghe hết sức ngốc nghếch: “Sao anh còn ở đây?”
Giang Tuân lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, giọng nhạt thếch nói: “Đợi xe tải đến.”
“Ồ.” Một lần nữa Cố Ảnh lại rơi vào sự đắn đo khó mà lựa chọn.
Chung quy lúc nãy anh ấy đã giúp mình, cô cảm thấy mình mà cứ thẳng thừng đi khỏi đây thì có hơi quá đáng quá, nhưng mà hai người họ cũng chẳng phải kiểu quan hệ có thể đứng cùng với nhau chờ xe tải đến.
Hơi do dự một tí, tay Cố Ảnh chỉ về con đường đằng trước, “Vậy tôi đi trước ha?”
Giang Tuân hơi nhướng mắt nhìn cô, dừng chừng hai giây, rồi nói, “Giúp tôi với?”
Tác giả có lời:
Cố Ảnh: ……
Hết chương 06

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.