Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 8:




Biên tập: Mèo
“Đi được không đó?”
Trên xe buýt, Cố Ảnh ngồi tại hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ.
Từng ngọn đèn đường ngoài cửa sổ liên tục lướt nhanh qua mặt cô, đôi gò má ửng hồng ẩn hiện giữa những khoảng sáng tối chập chờn ấy.
Ngược thời gian quay về mười lăm phút trước, ngay sau khi Giang Tuân hỏi xong câu đó, bất chợt Cố Ảnh ngửa phắt mặt nhìn về phía anh.
So với sự ngạc nhiên đấy của cô, có vẻ Giang Tuân bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đôi mày anh hơi nhướng lên, hệt đang hỏi nghiêm túc, chẳng mảy may nhận ra sự mờ ám trong lời nói của mình.
Tất nhiên Cố Ảnh không để anh bế, cô vịn cánh tay anh mượn lực đứng lên.
Sau đó nữa, xe cứu viện Giang Tuân gọi tới rốt cuộc cũng đến, để tránh ảnh hưởng đến việc chính sự của anh, Cố Ảnh nghĩ sẽ lê theo cơ thể vẫn còn hơi đau đớn này rời đi.
Vừa mới xoay người cổ tay đã bị anh nhanh tay bắt lại, Giang Tuân nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Đi được không đó?”
“Không sao, ban nãy ngồi mạnh quá nên hơi đau tí thôi.” Cố Ảnh không bận tâm lắm cười xoà.
Lúc đó có người trên xe cứu viện bước xuống tìm Giang Tuân, anh im lặng nhìn Cố Ảnh hai giây, bỏ lại một câu “Tay cô bị trầy da, lúc về nhớ bôi thuốc” rồi xoay người đi về hướng xe mình đang đậu.
Cố Ảnh thu lại suy nghĩ, đưa bàn tay trái đau rát của mình lên, trên bàn tay trắng nõn có vài vết xước đỏ chỗ ngón cái, chắc là lúc cô ngã dùng tay chống xuống mặt đường nên bị cọ xát mà ra.
Khi đó cô không kiểm tra xem nó thế nào bởi vì chung quanh trời quá tối, chẳng biết sao mà Giang Tuân nhìn thấy được.
Đêm nay coi ra so với hai lần gặp mặt Giang Tuân trước đó, tuy rằng cách nói chuyện vẫn lạnh nhạt, nhưng rõ ràng đã ít đi chút cảm giác xa cách.
Nó tạo cho cô cảm giác là, hai người không phải người lạ nữa, mà giống bạn cùng lớp bình thường lâu rồi không gặp.
Như vậy câu cuối cùng có vẻ như quan tâm của anh có thể hiểu là lời nói khách sáo giữa bạn bè cùng lớp với nhau.
Điều này khiến Cố Ảnh thở phào nhẹ nhõm, vậy chứng tỏ rằng anh đã quên hoặc căn bản không để bụng những việc chưa chín chắn mà mình đã làm trước đây.
Tầm mắt Cố Ảnh lại lần nữa dừng trên con búp bê giẻ hình cừu đấy, bỗng nhớ đến một chuyện, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Dương Kiệt:【 Tiểu Kiệt, sếp của em có biết em lớn lên ở cô nhi viện không? 】
Phỏng Dương Kiệt đang chơi điện thoại, trả lời rất nhanh:【 biết chứ, chị Tiểu Ảnh yên tâm đi, sếp rất quan tâm em. 】
Cố Ảnh hỏi tiếp:【 em đến công ty đấy làm được bao lâu rồi? 】
Dương Kiệt:【 hôm kia vừa tròn hai tháng. 】
Nếu đúng là hai tháng thì việc anh đến cô nhi viện không liên hệ gì đến Tiểu Kiệt.
Có lẽ chỉ đơn thuần đúng như lời anh nói vậy —— làm việc tốt?
Nhưng với hiểu biết của cô về Giang Tuân, nếu anh muốn làm việc tốt, thứ nhất sẽ chọn hình thức gửi tiền trực tiếp, ngay cả danh tính cũng không lưu lại.
Trên màn hình di động Tiểu Kiệt lại gửi thêm hai tin nhắn đến:【 thật ra một năm trước em có gặp sếp ở cô nhi viện một lần, là lần mà mẹ viện trưởng mới xuất viện, em ngồi ở đằng sau viện sưởi nắng với bà, thì đột nhiên sếp đi đến. 】
Tiểu Kiệt:【 đấy là lần đầu tiên anh ấy đến cô nhi viện, ngay sau hôm chị gọi điện thoại cho chị Tư Di khóc nói muốn về nước. Thế nên lúc em đến công ty phỏng vấn, sếp nhìn thấy em thì nhận em vào làm ngay. 】
Nét mặt Cố Ảnh thoáng thảng thốt.
Một năm trước đó, cô vẫn đang làm việc tại bệnh viện ở nước ngoài, lúc mà mẹ viện trưởng đổ bệnh, là ngay giai đoạn mấu chốt để cô thi lấy chứng chỉ chuyên môn.
Bệnh viện đó là đơn vị thực tập của cô trong thời gian học thạc sĩ, nếu cô ở lại đó công tác thêm một năm nữa là có thể thi lấy bằng Bác sĩ chuyên khoa 1, điều này rất có lợi cho cô khi về nước tìm việc làm.
Thế nên cô đã tự dằn vặt mình suốt khoảng thời gian đấy, sau khi nghe thấu lời khuyên nhủ và động viên từ Lý Tư Di, cô mới từ bỏ ý định chạy về nước trước thời hạn.
Cô nhớ sau khi đã nghĩ thông suốt, có lần nói chuyện với Lý Tư Di xong, cô có đăng một dòng trạng thái trên mạng, nội dung đại khái là nói muốn về thăm mẹ.
Bình thường cô hiếm khi đăng trạng thái lên mạng xã hội, nhưng thỉnh thoảng vẫn thả vài dòng tâm trạng lên tài khoản cánh cụt (QQ) của mình.
Trang cá nhân lúc bấy giờ không giống như mấy năm trước đó có bạn bè cùng lớp bình luận qua lại, mà lúc ấy, đối với cô nó giống như một hốc cây lưu trữ vậy.
Tài khoản QQ của Giang Tuân cô cũng có.
Nhưng trong trí nhớ của Cố Ảnh, hồi học cấp ba hẳn anh không biết chuyện cô là trẻ mồ côi, bạn bè cùng lớp cũng chẳng có mấy người biết, dù sao khi đó cô có “ba mẹ”.
Cố Ảnh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu.
Di động reo lên, thêm một tin nhắn nữa gửi đến.
Tiểu Kiệt:【 chị đừng nhìn bề ngoài sếp bọn em khó gần là vậy, thật ra anh ấy rất tốt. 】
Dương Kiệt nghĩ rằng Cố Ảnh có ấn tượng không tốt về Giang Tuân, để cô yên tâm hơn mới giải thích thêm nữa.
Cố Ảnh mỉm cười, trả lời:【 chị biết, chị chỉ hỏi vậy thôi. 】
Xe buýt đến trạm dừng rồi lại tiếp tục đi.
Cố Ảnh tựa đầu vào cửa kính xe, bên tai văng vẳng vang lên câu hỏi của Giang Tuân về chiếc bánh kếp: “Tôi nói tôi không thích khi nào?”
Cố Ảnh lẳng lặng mím môi cười, đúng là anh không có nói không thích, nhưng biểu hiện của anh chẳng khác gì không thích cả.
Với Cố Ảnh, bánh kếp là một từ thật đẹp đẽ, nhưng mà bánh kếp đi cùng với Giang Tuân, hai từ ngữ bất đồng ấy đi cùng với nhau, với cô nó đã không còn đẹp đẽ nữa rồi.
Năm cấp ba lúc đeo đuổi Giang Tuân, cô thể hiện hết tất cả sự nhiệt thành bằng cách chia sẻ những gì yêu thích của mình với anh, bánh kếp là một trong số đó.
Lúc đấy Cố Ảnh không ở cô nhi viện nữa, cô thường mua bánh kếp ở quầy bánh kếp trước cổng trường, buổi sáng thường hay phải xếp hàng.
Ba đồng tiền một cái bánh kếp đối với Cố Ảnh mà nói xem như một món hàng xa xỉ.
Bởi vì khi đó cuối tuần cô còn phải đi làm thêm, tự kiếm tiền chi trả phí sinh hoạt cho mình.
Trong tình huống đấy, mua bánh kếp cho Giang Tuân là cô cam tâm tình nguyện.
Một buổi sáng nọ, Cố Ảnh đang xếp hàng mua bánh kếp, lúc đến lượt cô, cô bảo chủ quầy bán cho mình hai cái.
“Mua đem cho Giang Tuân sao?”
Đang vui háo hức đứng kế bên chờ, chợt đằng sau vang lên giọng nói đầy khinh thường.
Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, là một bạn nữ nhìn khá quen mặt, xem như là bạn cùng trường, nhưng cô không biết tên đối phương.
“Đúng vậy.” Thì ra chuyện cô đeo đuổi Giang Tuân đã lan truyền ra ngoài lớp rồi sao?
Giọng điệu đương nhiên của Cố Ảnh khiến cô gái kia tức chết, “Giang Tuân không ăn thứ này đâu.”
“Tại sao?” Cố Ảnh dường như vẫn chưa hiểu: “Nó ngon mà.”
Cô gái kia bị cô làm cho câm nín, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Cố Ảnh nhún vai, nghĩ chắc chuyện này dừng ở đây rồi, kết quả lúc cô cầm bánh kếp bước vào cổng trường, người nọ lại đi theo bên cạnh cô.
“Cậu thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu vậy?” Cô gái cười nhạo một tiếng, “Cậu có biết điều kiện gia đình Giang Tuân như thế nào không?”
“Không biết.” Cố Ảnh thành thật trả lời.
“...... Ba cậu ấy điều hành công ty gia đình quy mô lớn, là doanh nhân có tiếng tăm ở Vân Thành, cậu ấy ra cửa có xe hơi đưa đón, giá một bộ quần áo bình thường có thể bằng chi phí sinh hoạt của một người trong vài tháng.” Khoé môi cô gái khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ, “Cậu nghĩ rằng cậu ấy sẽ ăn chiếc bánh kếp cậu mua với giá ba đồng bạc sao?”
“Có chứ.” Mắt hạnh của Cố Ảnh cong cong, “Hôm kia cậu ấy có ăn mà.”
Người thì bị cô chọc giận bỏ đi rồi, nhưng lời của cô ta Cố Ảnh vẫn ghi tạc vào lòng.
Nhất là câu nói trước khi cô ta bỏ đi đấy: “Cậu thật sự nghĩ là người như cậu sẽ đeo đuổi được Giang Tuân sao? Dù hiện giờ trông cậu ấy không chán ghét cậu, thì chắc chỉ bởi vì nhìn cậu hơi xinh xắn xíu mà thôi.”
Lúc đó Cố Ảnh còn đáp một tiếng “cảm ơn” với cô ta.
Câu trả lời đấy của cô nghe ngốc, nhưng cô chẳng phải đứa khờ.
Tất nhiên cô hiểu ý của cô ta, cũng biết rõ mục đích của cô ta.
Cô ta chính là kiểu người yêu thích một đoá hoa, nhưng đoá hoa ấy nở trên vách núi cheo leo mà bản thân thì không dám trèo lên đó hái, nhìn thấy có người leo được phân nửa sắp hái được hoa thì đứng bên dưới hoa chân múa tay, nói giễu người ta: hoa đẹp đấy nhưng mong manh đầy gai nhọn, cô hái không được, có hái được rồi chắc gì dưỡng được nó sống.
Có ganh tị là thật, hoa khó hái khó dưỡng chẳng phải giả.
Trước đó Cố Ảnh đã từng nghe hoặc nhiều hoặc ít bạn cùng lớp nói điều kiện gia đình Giang Tuân khá đủ đầy, nhưng căn bản cô chẳng bận tâm lắm, bởi vì đối với cô mà nói, đa số mọi người chung quanh cô hoàn cảnh gia đình đều không tệ.
Khi ấy còn nhỏ cô chưa hiểu chuyện, chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì chuyện mình chỉ là đứa trẻ mồ côi. Dù rằng cô tên Cố Ảnh, nhưng cô không trông bóng mà tự thương mình[1], vẫn cư xử bình thường với mọi người.
[1] Cố Ảnh trong thành ngữ “Cố ảnh tự liên”: có nghĩa là nhìn bóng của chính mình rồi thấy thương cảm chính mình. Có nguồn gốc từ bài thơ “Phó Lạc Đạo trung tác” (Sáng tác trên đường đi Lạc Đạo) của Lục Cơ.
Ngày đó cô cầm theo hai cái bánh kếp vào lớp học, Giang Tuân thì chưa đến.
Lần này Cố Ảnh không bỏ bánh kếp sẵn vào hộc bàn cho cậu như mọi khi, mà chỉ nhét vào mỗi hộc bàn mình.
Sau tiết học thứ nhất, Cố Ảnh đi ra phía sau rót nước, lúc đi ngang qua Giang Tuân, chợt nghe giọng nói uể oải vang lên.
“Bữa sáng đâu?”
Cố Ảnh luống cuống, “Hả?”
“Chẳng phải tối hôm qua cậu nhắn tin dặn tớ đừng ăn sáng sao?” Giang Tuân nhướng mày, “Quên rồi hả?”
“Quên mà thật ra không quên.” Tay Cố Ảnh siết chặt nắp bình nước, lúng ta lúng túng nói: “Cậu đâu thích ăn bánh kếp.”
“Là không thể nào ăn ngon cho nổi.” Giang Tuân cười thành tiếng, “Trong bánh còn sót cả vỏ trứng đấy.”
“......” Cố Ảnh cảm thấy hơi tang thương, bỏ qua cả cơ hội hiếm có đối phương chủ động bắt chuyện với mình, tiếp tục đi rót nước.
Khi trở về lúc đi lướt qua người cậu, một hộp sữa vị xoài đưa tới trước mặt cô, “Cho cậu ăn cùng với bánh kếp này.”
Cố Ảnh nhận lấy, đầu óc trống rỗng: “Nhưng mà tớ ăn hết rồi.”
“Vậy là cậu ăn hết mà không chừa cho tớ luôn sao?” Giang Tuân gật gù từ tốn, “Cậu hay lắm.”
————
Sáng sớm ngày hôm sau, trời đổ mưa bay, cả Vân Thành như bị cơn mưa bụi mịt mờ bao phủ.
Trước khi bước vào bệnh viện, Cố Ảnh giũ hết nước mưa đọng trên cái ô xuống, rồi mới vào văn phòng bắt đầu ngày thăm khám hôm nay.
Mười giờ sáng, Cố Ảnh gặp lại cô gái ngày hôm qua lần nữa, lần này cô ấy đi với mẹ, không có bạn trai đi cùng.
“Bác sĩ, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi quyết định bỏ nó.” Cô gái bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, như là chỉ sau một đêm cô bé nữ sinh đấy đã trở thành người lớn.
Mẹ của cô ấy im lặng đứng kế bên, chỉ biết thở dài lắc đầu.
Cố Ảnh không hề bất ngờ, hôm qua sau khi cô nói xong cũng đã dự đoán được sẽ có kết quả như thế này.
Dĩ nhiên, cô cũng cho rằng đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
“Được, bây giờ tôi sẽ đặt lịch cho cô, sáng mai đến đây làm phẫu thuật.” Cố Ảnh vừa gõ bàn phím máy tính vừa dặn dò thêm: “Nhớ đừng ăn sáng.”
Đưa giấy hẹn sang cho cô ấy, Cố Ảnh nói tiếp: “Sau này trên phương diện đấy cần phải chú ý, là con gái thì phải biết yêu quý thân thể của mình.”
Cô gái nhận lấy giấy hẹn, khoé mắt ươn ướt, “Cám ơn bác sĩ.”
Trước khi rời đi, mẹ của cô gái gật gật đầu với Cố Ảnh, hành động này bao gồm cả cảm ơn và xin lỗi.
Ngồi trực khám bệnh đến tận trưa, ngay cả nước bọt Cố Ảnh cũng không kịp nuốt.
Đến giờ nghỉ trưa, cô mới vừa cầm ly nước nên nhấp một ngụm, thì bà Lâm Dạ Dung vợ của viện trưởng đẩy cửa bước vào, “Tiểu Ảnh, có phiền cháu không?”
Hai bên tóc mai Lâm Dạ Dung lấm tấm bạc, nhưng các nét trên khuôn mặt không có vẻ lão hoá, cách ăn mặc sang trọng thanh lịch, không khó nhìn ra thời trẻ bà ấy hẳn là một mĩ nhân.
“Có phiền gì đâu ạ.” Cố Ảnh đứng lên, dịu dàng cười, “Dì đến đây có việc gì không ạ?”
“Hôm qua có người quen tặng dì một hộp anh đào, mình dì ăn không hết, nên mang đến đây cho cháu nếm thử.” Lâm Dạ Dung đặt hộp anh đào mình đem đến xuống bàn làm việc, rồi kéo ghế dựa ngồi xuống, “Cháu không gấp đi ăn cơm đó chứ?”
“Dạ không ạ.” Cố Ảnh ngồi xuống theo, “Bình thường cháu ăn trễ lắm.”
“Dì rất thích cháu, chắc là cháu cũng biết.” Ánh mắt Lâm Dạ Dung nhìn Cố Ảnh như nhìn con gái ruột của bà, còn có thêm phần xót thương, “Không phải cháu chưa có bạn trai sao? Dì giới thiệu cho cháu một người nhé?”
Cố Ảnh bật cười, “Dì à, hiện giờ công việc của cháu bận quá, cháu sợ không có thời gian yêu đương.”
“Người trẻ tuổi có đứa nào mà không bận đi làm cơ chứ, dĩ nhiên là lúc tan tầm mới tính chuyện yêu đương.” Lâm Dạ Dung cười nói, “Con gái đương tuổi xuân mơn mởn xinh đẹp chừng này, dì sợ cháu cam phận mà tìm đại ai đó.”
Lâm Dạ Dung biết Cố Ảnh không bao lâu, ngay từ đầu bà bị thu hút bởi tính hiền lành và biết chuyện của cô, sau này qua quá trình tiếp xúc mới phát hiện trong lòng cô gái này có một chút nhạy cảm, sự nhạy cảm này xuất phát từ thân thế của cô.
Biết chuyện đấy càng làm bà thấy đau lòng hơn cho con bé này.
Nghe câu đấy của bà, lồng ngực Cố Ảnh khẽ run, cô cảm động đồng thời thấy kinh ngạc vì những suy nghĩ vùi sâu trong lòng mình bị nhìn thấu.
Cô cố trấn tĩnh, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Vậy chắc cháu phải làm phiền dì Lâm rồi.”
“Được được được.” Giọng Lâm Dạ Dung đầy vui vẻ, “Chuyện này cứ giao hết cho dì.”
Lâm Dạ Dung từ phòng của Cố Ảnh đi ra về thẳng nhà mình, trên đường đi, bà gọi điện thoại cho ai đó.
“Mạn Văn, bà có bận gì không?”
“Không, chơi mạt chược gì, tôi gọi xác nhận với bà là có phải con trai bà chưa có bạn gái hay không?”
“Đúng đúng, là chuyện đó đó, bệnh viện chúng tôi có cô bác sĩ mới đi du học nước ngoài về, vừa xinh đẹp vừa học thức.”
“Úi dào, bà hỏi tôi gia thế của người ta làm gì? Thời buổi này mà nhà bà còn để ý cái chuyện môn đăng hộ đối nữa à? Con gái người ta tốt là được rồi.”
“Đúng đó, con tôi mà chưa kết hôn tôi cũng chả thèm giới thiệu cho bà.”
“Vậy bà nói trước với con trai bà đi, rồi hẹn thời gian cho hai đứa nhỏ gặp mặt một mình, chúng ta già rồi tham gia làm gì.”
“Được rồi, quyết định như vậy ha!”
Tác giả có lời:
Bạn bè tôi đều nói nhìn tên chương không ngọt ngào cho lắm, suy nghĩ sửa lại mới được.
Hết chương 08

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.