Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 35: Trật nhịp




Moore dẫn Dụ Nhiên đến phòng giam bên cạnh, tình trạng của Lính gác này khá nhẹ, nguyên nhân cuồng bạo không rõ. Vài đám sương đen do cảm xúc tiêu cực ngưng tụ thành trong thế giới tinh thần nhanh chóng được Moore xua tan hết.
Dụ Nhiên đi theo Moore học hỏi, đồng thời hỗ trợ chải vuốt thế giới tinh thần cho các Lính gác.
Moore chữa trị chính, Dụ Nhiên bên cạnh giúp sức, lần lượt từng Lính gác được hai người phối hợp điều trị. Thời gian dần dần trôi, mới đó đã đến bốn rưỡi chiều, Moore dẫn Dụ Nhiên tới phòng giam cuối cùng của dãy hành lang phía Đông.
Nơi này giam giữ một Lính gác rất trẻ, hắn đang không ngừng đập đầu mình vào tường, máu tươi gai mắt chảy từ trán xuống cổ. Xem ra hắn đang phải chịu sự tra tấn tinh thần rất khủng khiếp, ý nghĩ muốn chết cực kỳ mãnh liệt.
Moore vội vàng ấn một núm xoay ngoài cửa. Dòng điện nhanh chóng chạy dọc theo xiềng xích nghe “lẹt xẹt”, Lính gác bị điện giật hôn mê ngay tức khắc. Bấy giờ Moore mới mở cửa phòng giam, anh nhìn Dụ Nhiên, nói: “Đối phó với Lính gác mất khống chế, chỉ có thể dùng cách này ép họ bất tỉnh.”
Dụ Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lính gác cuồng bạo sẽ không ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, đôi khi phải cưỡng chế bằng biện pháp mạnh.
Moore bước vào trong, ngồi xổm xuống trước mặt Lính gác, kiểm tra vết thương trên đầu hắn rồi băng bó sơ bằng băng gạc quân dụng. Tiếp đó, anh vươn tua ý thức màu trắng ra, nói với Dụ Nhiên: “Vào xem thế giới tinh thần của cậu ta cùng anh đi.”
Dụ Nhiên tiến tới, học theo Moore, áp tua ý thức lên trán Lính gác.
Cậu trông thấy rất nhiều sương đen giăng thành mảng lớn trong thế giới tinh thần của Lính gác. Đó là những ký ức cực kỳ đau đớn.
Lính gác đó mới 24 tuổi, là đội trưởng một tiểu đội thăm dò. Trong quá trình làm nhiệm vụ, chiến hữu của hắn từng người từng người lần lượt cuồng bạo. Những người anh em hắn tin tưởng nhất tàn sát lẫn nhau ngay trước mắt hắn. Khi đuổi được tới, hắn chỉ còn trông thấy những thi thể máu me của đồng đội, một số trong đó còn là bạn bè thân thiết lớn lên từ nhỏ cùng hắn.
Hình ảnh tàn khốc như thế khiến thế giới tinh thần của vị đội trưởng này sụp đổ trong chớp mắt. Trách sao hắn lại muốn chết đến vậy, tận mắt chứng kiến bao nhiêu anh em chết cùng một lúc, đối với hắn, còn sống thật sự quá khổ sở.
Moore nói trong thế giới tinh thần: “Nhiên Nhiên, anh sẽ xóa phần ký ức này, vết thương còn lại em hỗ trợ chữa lành nhé.”
Dụ Nhiên thoáng sửng sốt: “Em sao? Anh ta là Lính gác cấp B, liệu em có làm được không?”
Moore nói: “Thử đi, anh sẽ làm chậm lại.”
Dụ Nhiên nhanh chóng cân nhắc sách lược. Chuyện cậu là “Dẫn đường kiểu phát triển” hiện chỉ có bốn người gồm Giám đốc Tạ, bà Joseph, cô chủ nhiệm Ngải Kỳ và Lục Tắc Hiên biết. Nhưng đến tận khi tốt nghiệp, năng lực chữa trị cậu thể hiện ra cho những người đó thấy chỉ đạt đến “cấp B”.
Dẫn đường loại hình công kích đều biết phương pháp chữa trị cơ bản, đây là môn bắt buộc ở Học viện Dẫn đường. Dẫn đường công kích cấp S có năng lực chữa trị cấp B cũng không có gì lạ. Vậy nên kể cả trong Đội đặc chiến Liệp Ưng có nội gián, cậu cũng không lo chuyện bị lộ.
Dù sao, trong mắt những kẻ trùm sò của tổ chức hắc ám, cậu là một Dẫn đường loại hình công kích cấp S với thực thể tinh thần cáo chín đuôi có thể biến hình thành cáo trắng. Cậu có thể giải thích rằng “tua ý thức chữa trị hệ rừng rậm của cáo trắng là do cáo chín đuôi ngụy trang ra, cao nhất chỉ đạt đến cấp B”.
Chỉ cần hai chú cáo không xuất hiện cùng lúc, bọn họ sẽ không bao giờ hoài nghi Dụ Nhiên có hai thực thể tinh thần.
Nhưng Dụ Nhiên cũng không định bộc lộ thực lực quá sớm. Trong khi phối hợp với Moore, cậu cố tình làm không tới, chỉ biểu hiện tốt hơn lần chữa Tiểu Thất trước đó một chút thôi.
Tình trạng bệnh của Lính gác này khá phức tạp, thế giới tinh thần bị tổn thương quá nghiêm trọng, Moore đi trước xua tan bóng ma tâm lý, xóa bỏ một số ký ức xấu; Dụ Nhiên theo sau trùng kiến thế giới tinh thần, mệt đến mức “vã mồ hôi hột”.
Đến khi Moore hoàn tất mọi việc, Dụ Nhiên mới trùng kiến được một nửa, mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt cả quân phục.
Lục Tắc Hiên thấy mặt mày Dụ Nhiên tái nhợt, vội vàng nói qua tai nghe: “Moore, mau bảo em ấy dừng lại, đừng cố quá. Nếu hao tổn quá nhiều sức mạnh tinh thần, em ấy cũng sẽ bị thương.”
“Rõ.” Moore gọi to trong thế giới tinh thần: “Nhiên Nhiên, dừng lại đã. Việc trùng kiến không nhất thiết phải làm xong trong một lần. Anh đã xóa bỏ hết căn nguyên gây cuồng bạo, giúp cậu ta khôi phục ý thức rồi. Hôm sau em lại tới hỗ trợ trùng kiến cũng được.”
“… Vâng.” Dụ Nhiên ngừng lại, vẻ mặt rõ ràng rất mệt mỏi. Cáo trắng nhỏ cũng ủ rũ nằm úp sấp trên vai cậu.
Lục Tắc Hiên lo lắng nhìn cậu: “Không sao chứ?”
Dụ Nhiên lắc đầu, giọng yếu ớt: “Không sao, chỉ là sức mạnh tinh thần không đủ.” Cậu nhìn Moore với vẻ ái ngại, “Không thể hoàn thành ngay trong một lần. Sức mạnh tinh thần của thật sự vẫn còn kém lắm ạ?”
Moore cười nói: “Em đã giỏi lắm rồi. Mau về nghỉ đi.”
Lục Tắc Hiên không nói tiếng nào đã bế bổng Dụ Nhiên “mệt sắp chết” lên. Dụ Nhiên ngây ra, tâm trạng rất khó tả. Lính gác này bị làm sao vậy? Lần trước tôi giả vờ bất tỉnh, anh bế thì cứ bế, nhưng lần này tôi có ngất đâu?
Nhưng khi bị bế lên, cậu vẫn đỏ mặt theo đúng kịch bản, diễn xuất cực kỳ đạt.
Lục Tắc Hiên bế cậu về phòng mình, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, khẽ nói: “Chữa trị cho người khác cũng phải chú ý sức mạnh tinh thần của mình. Nếu Dẫn đường kiệt sức, thế giới tinh thần cũng sẽ bị tổn thương. Lần sau đừng cố như vậy, làm một lần không xong thì phải biết dừng lại kịp thời, hiểu chưa?”
Dụ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Lục Tắc Hiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu, mềm lòng, hòa nhã nói: “Còn sức không? Em đổ nhiều mồ hôi lắm, đi tắm nước ấm trước rồi hẵng ngủ.”
Dụ Nhiên cười nói: “Em chỉ hơi mệt thôi, vẫn đi tắm được mà.”
Nói rồi, cậu trở dậy lấy áo ngủ, đi tắm nước ấm. Tắm được một nửa, cậu sực nhớ ra mình quên mang dầu gội, sữa tắm. Thôi kệ, dùng tạm của Tướng quân Lục chút vậy. Lục Tắc Hiên làm gì keo kiệt đến mức so đo mấy chuyện này với cậu.
Lúc Dụ Nhiên tắm xong, Lục Tắc Hiên cũng đã thay quân phục ra.
Thấy Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên bỗng ngẩn người. Dụ Nhiên vừa tắm xong có vẻ rất hiền lành, đáng yêu. Mái tóc đen ướt nước dán sau vành tai, nước giọt chảy dọc theo cái cổ xinh xắn, trượt thẳng vào trong áo. Đôi mắt một đen một đỏ cũng trong veo, sáng ngời như đọng nước.
Áo ngủ trắng cậu mặc trên người khá rộng, để lộ đôi chân thon dài, trắng trẻo. Cậu đứng trước mặt Lục Tắc Hiên, không chút đề phòng, vừa cầm khăn bông lau tóc, vừa hỏi: “Có máy sấy tóc không ạ?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ kia, tim Lục Tắc Hiên bỗng trật nhịp.
Các giác quan của Lính gác đó giờ luôn nhạy bén, Lục Tắc Hiên thấy tim mình tự nhiên đập nhanh hơn hẳn thì đứng sững tại chỗ, hơi ngơ ngác. Ngược lại, Dụ Nhiên nhìn hắn bằng vẻ khó hiểu, nhắc lại: “Em không thấy máy sấy tóc trong phòng tắm, anh để ở đâu vậy?”
Lục Tắc Hiên hoàn hồn, vành tai đỏ lên: “Tôi không dùng bao giờ.”
Dụ Nhiên khá bất ngờ: “Anh tắm gội xong không sấy tóc ạ?”
Lục Tắc Hiên gãi mũi: “Tóc tôi ngắn, tự khô.”
Dụ Nhiên: “…”
Thói quen sinh hoạt khác nhau, tạm chấp nhận trước đã. Nhưng tóc cậu khá dài, đi ngủ với cái đầu ướt nhẹp thế này sẽ rất khó chịu. Nếu không sấy khô, đến lúc dậy thể nào cũng rối tung như ổ gà.
Dụ Nhiên vừa định bảo thôi thì chợt nghe Lục Tắc Hiên nói: “Em chờ một lát, tôi đi mua cho.”
Sau đó, hắn biến mất ngay trước mắt Dụ Nhiên nhanh như chớp.
Tốc độ của Lính gác nhanh chẳng khác gì dịch chuyển tức thời cả!
Nhìn bóng người biến mất ngoài cửa, Dụ Nhiên không khỏi buồn cười: “Anh biết tại sao chim ưng trắng lại khờ khạo vậy rồi. Hình như Tướng quân Lục cũng hơi ngốc nhỉ?”
Cáo nhỏ bình luận: “Anh ta hơi ngốc thật, thế nên mới bị anh lừa.”
Dụ Nhiên bất đắc dĩ: “Anh cũng chịu thôi. Là quân nhân Liên bang, anh tin anh ta sẽ hiểu cho cái khó của anh.”
Chưa đầy ba phút sau, Lục Tắc Hiên đã trở lại, trên tay là một chiếc máy sấy tóc mới toanh. Hắn đưa máy sấy cho Dụ Nhiên, hắng giọng chữa ngượng, nói: “Em cần đồ đạc gì thì cứ nói với tôi, tôi đi mua cho.”
Dụ Nhiên nhận lấy máy sấy, nói: “Không cần đâu, những thứ khác em đều mang theo rồi. Mấy món dầu gội, sữa tắm, nếu anh không ngại thì cho em dùng chung là được.”
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Không sao, em cứ dùng đi.”
Lúc này hắn mới nhận ra trên người Dụ Nhiên là mùi sữa tắm hắn thường dùng.
Mùi hương quen thuộc bao bọc Dẫn đường trước mặt, Lục Tắc Hiên bỗng thấy vui mà không hiểu tại sao vui. Dụ Nhiên ở cùng hắn, tắm trong phòng tắm của hắn, dùng sữa tắm của hắn, hỏi máy sấy từ chỗ hắn…
Những cuộc đối thoại và khung cảnh ấy thật bình dị, dường như hai người thực sự là một đôi tình nhân mới bắt đầu chung sống?
Hóa ra cảm giác có được Dẫn đường của riêng mình chính là như vậy?
Trách sao bao nhiêu Lính gác cứ lũ lượt xin Hiệp hội Dẫn đường cho ghép đôi. Ngẫm lại, hồi trước hắn từ chối không biết bao nhiêu Dẫn đường được bà Joseph giới thiệu cho, thật đúng là “không biết tốt xấu” gì cả. Nhưng Lục Tắc Hiên cũng thấy rất may mắn với quyết định của bản thân. Cũng chính vì mấy năm qua đã từ chối hết những Dẫn đường khác nên bây giờ hắn mới có thể gặp được Dụ Nhiên tuyệt vời nhất.
Giống như trời cao đã định sẵn, hắn cứu được Dụ Nhiên trong tầng hầm ở căn cứ B-73, mà Dụ Nhiên cũng trở thành Dẫn đường bên cạnh hắn.
Ánh mắt Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên càng lúc càng ôn hòa. Dụ Nhiên lại không hề nhận ra sự thay đổi này của Lính gác. Tuy Dẫn đường có thể không giỏi “nhìn mặt đoán ý” nhưng lại có khả năng cảm nhận cảm xúc rất tinh tường. Cậu biết Lục Tắc Hiên đang vui.
Thế nên Dụ Nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Tâm trạng anh đang rất vui ạ?”
“… Khụ, khá tốt.” Lính gác dừng một chút, tìm cớ, “Đợt này hiếm lắm mới có ngày nghỉ.”
“À.” Dụ Nhiên cất máy sấy vào ngăn kéo tủ trong phòng tắm: “Từ giờ em cất máy sấy tóc trong ngăn kéo nhé.”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ. Đồ trong phòng, em cần gì cứ dùng.”
Dụ Nhiên nói: “Vậy em đi ngủ một lúc, vừa nãy tiêu tốn hơi nhiều sức mạnh tinh thần.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ngủ đi. Nếu đến giờ cơm tối em vẫn đang ngủ, tôi lấy về cho. Khi nào dậy thì hâm nóng lại ăn sau.”
“Vâng, phiền anh rồi.” Dụ Nhiên không hề phát hiện cuộc đối thoại giữa hai người có gì khác thường, cứ thế vào phòng, đi ngủ.
Đúng là cậu hơi mệt, nhưng không phải vì tiêu hao quá nhiều sức mạnh tinh thần. Chữa trị cho một Lính gác cấp B, sức mạnh tinh thần cậu phải bỏ ra còn chưa đến một phần mười. Cậu chỉ đang cố diễn cho chân thật nhất có thể, hơn nữa, đầu óc cậu giờ đang liên tục suy nghĩ về kế hoạch cứu viện nên khá mệt, cần nghỉ ngơi một lúc.
***
Dụ Nhiên ngủ thẳng đến 10 giờ đêm.
Tỉnh dậy, cậu phát hiện cửa phòng tập thể thao bên cạnh đang đóng. Lục Tắc Hiên đang tập thể hình trong đó.
Đẩy cửa ra, cậu lập tức trông thấy Lính gác đang mặc áo may ô đen và quần thể thao. Cánh tay rắn rỏi lộ ra, đường cong cơ bắp trên cơ thể người đàn ông ấy rất đẹp mắt, không bị thô to, cồng kềnh quá mức. Vai nở, eo thon, dưới lớp áo may ô đen là từng khối cơ bụng ẩn hiện theo động tác luyện tập, dáng người có thể đánh giá bằng hai chữ “hoàn hảo”.
Dụ Nhiên khá hâm mộ. Tố chất cơ thể của Lính gác là thứ mà Dẫn đường không bao giờ bì được.
Khi dọn vào phòng ký túc của Lục Tắc Hiên, cậu đã phát hiện ra hắn có một phòng tập thể thao cá nhân, còn tưởng chỉ để cho đẹp, không ngờ Lục Tắc Hiên thật sự tập trong đó. Dụ Nhiên tò mò, hỏi: “Cơ thể của Lính gác cấp S đã tiến hóa đến mức cao nhất, anh vẫn còn phải tập thể hình sao?”
Lục Tắc Hiên giải thích: “Tiêu hao bớt thể lực sẽ giúp dễ ngủ hơn.”
Dụ Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “À.”
Lính gác quả thật rất dồi dào năng lượng, Dẫn đường không bao giờ phải phiền não về phương diện này. Cậu không nghĩ nữa, quay đi tìm đồ ăn. Lục Tắc Hiên cất gọn thiết bị luyện tập, bước theo cậu: “Tôi lấy cơm tối về rồi, cất trong tủ lạnh. Em hâm nóng rồi ăn.”
Lục Tắc Hiên rất chu đáo, chọn toàn các món Dụ Nhiên thích. Hâm nóng xong, Dụ Nhiên bưng tới phòng ăn. Cậu vừa ăn, vừa hỏi: “Moore đã về chưa ạ? Các Lính gác cuồng bạo xử lý thế nào rồi?”
Lục Tắc Hiên nói: “Số lượng khá nhiều, chắc phải vài ngày nữa mới xử lý hết được.”
Vậy thì tốt, đến hôm sau vẫn có cớ cho cậu lén trốn xuống tầng B10 cứu người.
Dụ Nhiên nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, lau miệng, nói: “Ngủ một giấc dậy, sức mạnh tinh thần của em đã khôi phục khá ổn rồi. Em muốn tới xem Lính gác kia, không biết anh ta giờ ra sao.”
Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Khuya rồi, hay để mai rồi đi?”
Dụ Nhiên cười nói: “Không sao, hôm nay em mới chữa trị được một nửa thế giới tinh thần của anh ta, nếu để tới mai, đêm nay anh ta sẽ khó chịu lắm. Để đêm nay em tăng ca, xử lý cho xong xuôi, như vậy thì anh ta sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon.”
Nhìn nét cười trên khuôn mặt Dụ Nhiên, tâm trạng Lục Tắc Hiên rất phức tạp. Nếu tất cả Dẫn đường đều nghĩ được như Dụ Nhiên thì Lính gác đã không khổ sở đến thế. Đối với những Lính gác cuồng bạo, sự cứu chữa của Dụ Nhiên giống như ánh nắng sưởi ấm trời đông giá rét trong thế giới tinh thần.
Đối với Lục Tắc Hiên, sao có thể không phải vậy?
Dụ Nhiên tới dường như cũng khiến căn phòng ký túc đơn điệu, quạnh quẽ này ấm áp hẳn.
Mỗi lần thấy Dụ Nhiên, tâm trạng hắn sẽ tốt lên một cách lạ kỳ. Hắn không biết liệu cảm giác này có phải “thích” hay không? Nhưng hắn chắc chắn rằng hắn rất tán thưởng Dụ Nhiên. Những khi ở cạnh cậu, trạng thái tinh thần của hắn cũng được thả lỏng.
Từ khi tiếp nhận vị trí Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, đã lâu lắm rồi hắn không được thả lỏng như thế.
Lời tác giả:
Nhiên Nhiên quyến rũ mà không biết, Lính gác nào đó bắt đầu rung rinh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.