Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 56: Cái chết của anh trai




Năm đó, trước khi gặp bất trắc, Lục Thành An đã ăn bánh quy Lữ Tiểu Long đưa cho?
Dụ Nhiên nhíu mày, hỏi: “Anh nghi ngờ Lữ Tiểu Long đã bỏ thuốc nên anh trai anh mới đột ngột cuồng bạo?”
Lục Tắc Hiên nói: “Anh trai tôi là người rất phóng khoáng, lạc quan. Huống hồ, trước khi xuất phát, Moore luôn tiến hành chải vuốt tinh thần cho các Lính gác, trong tâm trí anh ấy cũng chẳng mấy khi có cảm xúc trái chiều. Một Lính gác như thế sao có thể cuồng bạo bất thình lình được?”
Có hai trường hợp khiến Lính gác cuồng bạo. Một là tiêu hao thể lực quá độ dẫn đến mất lý trí. Kiểu cuồng bạo nông này khá dễ cứu, chỉ cần Dẫn đường chải vuốt lại thế giới tinh thần giúp Lính gác là có thể giúp họ khôi phục ý thức. Đường Sách được Dụ Nhiên cứu chính bằng cách này.
Một trường hợp khác là cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong thế giới tinh thần của Lính gác đột ngột bùng nổ vì nguyên nhân nào đó khiến cho thế giới ấy sụp đổ, Lính gác cuồng bạo, thậm chí biến dị thành quái vật. Nếu không kịp thời xử lý, tình hình sẽ rất nguy hiểm.
Dụ Nhiên phân tích: “Nếu trong lòng anh trai anh không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, vậy thì chỉ có thể cuồng bạo do tiêu hao sức mạnh quá độ thôi… Đương nhiên, thuốc do tổ chức hắc ám nghiên cứu ra cũng có thể khiến Lính gác mất kiểm soát bất thình lình.”
Lục Tắc Hiên nắm chặt tay: “Năm đó, anh tôi đột nhiên cuồng bạo, tôi còn tưởng anh ấy tiêu tốn quá nhiều sức mạnh vì cứu tôi… Từ khi cậu kể về chuyện tổ chức hắc ám thí nghiệm lên Lính gác, tôi cẩn thận ngẫm lại, thực ra có rất nhiều điểm bất thường.”
“Hôm ấy, phi thuyền Liệp Ưng gặp phải bão cát vũ trụ, rơi xuống một hành tinh lạ. Bọn tôi đụng độ một loài quái vật chưa gặp bao giờ. Toàn thân loài quái vật ấy chi chít những con mắt, còn có rất nhiều xúc tu. Khá nhiều thành viên đội bị nó cuốn đi mất, tôi cũng bất cẩn bị chúng bao vây.”
“Anh tôi xông tới cứu, chỉ mấy phút thôi thì sao đã cạn kiệt sức lực được?” Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên, “Khả năng lớn hơn chính là bánh quy Lữ Tiểu Long đưa anh ấy có vấn đề. Sau khi bị bỏ thuốc, tác dụng phụ xuất hiện trong lúc chiến đấu mới khiến anh ấy mất kiểm soát như vậy.”
“…” Nghe Lục Tắc Hiên kể lại, Dụ Nhiên thật sự không biết nên nói gì.
Xem ra tổ chức hắc ám đã lên kế hoạch từ rất lâu, thuốc nhắm vào Lính gác cũng nghiên cứu ra từ sớm, chẳng qua công thức bào chế còn chưa đủ hoàn hảo.
Năm 494 là một mốc thời gian tổ chức này hoạt động mạnh nhất. Bọn họ không những cài gián điệp vào Quân đoàn Ánh Sao, nắm được hành tung của Tướng quân Tạ Hi, diệt gọn toàn bộ những người biết được bí mật mà còn phái nằm vùng vào Đội đặc chiến Liệp Ưng, muốn uy hiếp Quân đoàn trưởng Lục Đình Ngự thông qua việc khống chế Thiếu tướng Lục Thành An.
Không ngờ Đội đặc chiến Liệp Ưng lại gặp tai nạn bất ngờ, lượng thuốc dùng cho Lục Thành An không được kiểm soát chuẩn khiến hắn cuồng bạo, hy sinh.
Sự kiện toàn bộ Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao bị tiêu diệt dấy lên một cơn sóng dữ. Bộ Quân sự và Văn phòng Tổng thống đều bắt đầu bắt tay vào điều tra. Tổ chức hắc ám sợ bại lộ, tạm thời đóng băng hoạt động. Gián điệp Lữ Tiểu Long được cài vào Đội đặc chiến Liệp Ưng ẩn nấp, tiếp tục giám sát đội trưởng mới Lục Tắc Hiên.
Lục Thành An là vật thí nghiệm thất bại đầu tiên của tổ chức hắc ám. Lục Tắc Hiên trở thành mục tiêu thứ hai bị nhắm đến.
Lần này, bọn họ đã cải tiến công thức, chia lượng thuốc thành ba mươi viên uống, để Lính gác có thời gian thích ứng từ từ. Chờ đến khi lượng thuốc tích lũy đủ trong cơ thể lại cho Dẫn đường cấp cao vào phá hủy tâm trí, khống chế thực thể tinh thần của đối phương, vậy là có thể thực sự biến Lính gác thành “con rối không có khả năng tư duy”.
Chỉ cần khống chế được Lính gác lãnh đạo cấp S, các Lính gác cấp A, cấp B khác tự khắc sẽ nghe lời, kế tiếp có thể khống chế cả Liên bang.
Bọn họ mưu mô hiểm ác, thủ đoạn thâm độc, quả thật đã mất hết nhân tính.
Dụ Nhiên nói: “Tính ra, anh trai anh hy sinh vào tháng 5 năm thiên văn thứ 494, cùng thời điểm chiến hạm của Quân đoàn Ánh Sao bị nổ tung. Khoảng thời gian đó chính là giai đoạn tổ chức hắc ám hoạt động mạnh nhất. Đồng loạt cài tai mắt vào các quân đoàn lớn rất đúng với tác phong của bọn họ… Từ chuyện anh kể lại, quả thật việc anh trai anh đột ngột cuồng bạo rất giống bị bỏ thuốc.”
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng: “Súc sinh Lữ Tiểu Long, khổ cho anh tôi tin tưởng hắn đến thế. Vậy mà hắn dám bỏ thuốc trong đồ ăn vặt!”
Dụ Nhiên vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Tôi biết anh hận kẻ đã hại chết anh trai mình. Nhưng Lữ Tiểu Long chỉ là một tên tay sai hành động theo mệnh lệnh thôi. Kẻ cầm đầu phía sau mới là mấu chốt.”
Lục Tắc Hiên nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Dụ Nhiên: “Cậu nói đúng, giờ giết Lữ Tiểu Long cũng không có ích lợi gì. Nếu đã xác định hắn là tai mắt do tổ chức hắc ám cài vào bên cạnh chúng ta, chi bằng lợi dụng thân phận của hắn, làm vài chuyện.”
“Anh nghĩ được vậy thì tốt rồi.” Dụ Nhiên ngừng một lát, lại hỏi: “Moore thì sao, điều tra chưa?”
“Anh ấy là học trò của mẹ tôi, chắc hẳn không có vấn đề gì. Anh ấy vẫn nấn ná ở lại Đội đặc chiến Liệp Ưng có lẽ là vì…” Lục Tắc Hiên nhắm mắt, thấp giọng nói: “Anh ấy không quên được anh tôi.”
Dụ Nhiên khá sửng sốt. Không quên được Lục Thành An? Chẳng lẽ Moore vẫn luôn yêu thầm anh trai của Lục Tắc Hiên?
Nhớ tới chuyện này, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong đôi mắt sâu của Lục Tắc Hiên. Dụ Nhiên có thể cảm nhận rất rõ sự đau khổ và áy náy của hắn.
Tua ý thức của Dụ Nhiên đang nối liền với hắn, trong thế giới tinh thần, một đám bong bóng ký ức đen ngòm bỗng nhiên xuất hiện từ sâu trong núi tuyết.
Đó là đoạn ký ức bị Lục Tắc Hiên đè nén, không muốn khơi lại. Lúc này, tất cả chúng hiện lên trước mắt. Toàn bộ thế giới tinh thần cũng vì thế mà bị bao phủ bởi sắc thái âm u.
Hành tinh xa lạ, sinh vật vũ trụ đáng sợ…
Đó là một loài quái vật vô cùng kỳ dị, toàn thân nó đấy những con mắt và xúc tu màu đen quái đản, trên mỗi xúc tu lại phủ kín gai nhọn sắc bén. Đám xúc tu của chúng điên cuồng khua khoắng giữa không trung như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Các Lính gác đều dốc hết sức chạy thoát thân, đại đa số đã về đến phi thuyền. Trong quá trình trốn chạy, Lục Tắc Hiên bất cẩn để xúc tu tóm được chân, bị kéo ngược về giữa bầy quái vật.
Hắn bị quái vật bao vây, cầm đao liều chết chiến đấu với chúng. Những cái gai trên đám xúc tu cứa hắn mình đầy thương tích, toàn thân chỗ nào cũng thấy máu tươi. Lục Tắc Hiên nhất thời không tài nào thoát được vòng vây. Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên giữa không trung: “Tắc Hiên, cẩn thận!”
Một người dang đôi cánh lớn lao xuống, đao điện từ trong tay hung hãn mở đường máu.
Vô số xúc tu bị chặt đứt, chất lỏng đen đặc, nhầy nhụa tưới lên người hai anh em như mưa.
Một tay Lục Thành An tóm lấy vai Lục Tắc Hiên, tay kia thì nhanh chóng chém sạch đám xúc tu xung quanh. Lục Tắc Hiên chiến đấu cùng anh trai, hai người phối hợp rất ăn ý, chẳng bao lâu đã thoát được vòng vây của bầy thú, cùng nhau bay lên cao…
Thế nhưng ngay lúc này, đầu Lục Thành An bỗng nhiên đau như búa bổ, miệng bật ra tiếng kêu khổ sở.
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại nhìn anh mình đầy khó hiểu: “Anh?”
Tròng trắng trong mắt Lục Thành An dần dần biến mất, con mắt bị một màu đen thui như mực rất kỳ dị phủ lên. Đó là dấu hiệu sắp cuồng bạo của Lính gác.
Lục Tắc Hiên giật nảy người, vội quay lại kéo Lục Thành An: “ANH!”
Lục Thành An dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh Lục Tắc Hiên lên chiếc phương tiện bay tới tiếp ứng ở trên cao.
Giọng hắn đứt quãng: “Sống… Thật tốt… Với cả… Chăm sóc cho Moore…”
Chỉ nháy mắt sau, Lục Thành An đã đánh mất lý trí, bắt đầu chém điên cuồng khắp xung quanh.
Đám xúc tu dưới chân chẳng khác gì bầy thú hoang đói khát, chúng hưng phấn quấn lấy cơ thể Lục Thành An. Lục Tắc Hiên tận mắt chứng kiến anh trai mình bị những cái xúc tu đó xé làm đôi, máu tươi gai mắt tuôn ra, bắn lên mặt Lục Tắc Hiên, còn mang theo mùi tanh ngọt.
… Đó là ác mộng mãi mãi không thể xóa nhòa trong ký ức Lục Tắc Hiên.
Mấy năm nay, hắn luôn canh cánh trong lòng tại sao kẻ chết khi đó không phải hắn? Tại sao anh trai lại cứu hắn?
Thực ra, người chết rồi chẳng còn biết gì nữa, người sống sót mới là đau khổ nhất.
Hắn thường xuyên mơ thấy cảnh anh mình hy sinh rồi choàng tỉnh giấc, ngồi trên sô pha, lẳng lặng chờ đến khi trời sáng.
Có lẽ Moore cũng giống hắn? Lúc ấy, Moore tới tiếp ứng, cũng tận mắt chứng kiến cảnh anh hắn bị quái vật xé đôi cực kỳ thảm khốc. Mỗi lúc đêm khuya vắng người, nhớ lại cảnh tượng ấy, liệu Moore sẽ đau khổ đến chừng nào?
Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, vai run lên bần bật.
Nhìn dáng vẻ khổ sở ấy của hắn, Dụ Nhiên hơi xót. Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trấn an: “Đều qua cả rồi. Anh trai anh cũng hy vọng anh có thể tiếp tục sống thật tốt. Nếu khó chịu, anh cứ xả ra hết đi, đừng kìm nén trong lòng.”
Lục Tắc Hiên quay sang ôm lấy Dụ Nhiên như muốn tìm kiếm chút sức mạnh từ trên người đối phương.
Dụ Nhiên vỗ lưng hắn trấn an.
Lục Tắc Hiên gục mặt vào vai Dụ Nhiên. Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng đã bình tĩnh, thấp giọng nói: “Tôi đi gặp Moore một lát. Nhiệm vụ của chúng ta rất nguy hiểm, không thể để anh ấy theo cùng. Nhỡ chẳng may anh ấy xảy ra chuyện… Tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào với anh mình.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Ừ, nhân cơ hội này khuyên anh ấy xuất ngũ đi.”
***
Lúc này, Moore đang ngồi ở sô pha, trên tay là một cuốn album ảnh.
Album đang lật đến bức ảnh tập thể đầu tiên anh chụp trước lúc xuất phát làm nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Năm ấy, anh 20 tuổi, Lục Thành An 22.
Lúc chụp ảnh, vì anh là Dẫn đường, những người khác đều là Lính gác, Lục Thành An chủ động kéo anh đến đứng cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Lại đây lại đây, Moore đứng chỗ này nhé. Từ giờ cậu chính là Dẫn đường đồng hành của đội ta, mọi người phải nhờ cậy cậu nhiều.”
Tướng quân trẻ tuổi một thân quân phục phẳng phiu, nụ cười xán lạn, chói mắt.
Trước giờ Lục Thành An luôn nhiệt tình với mọi người. Dường như hắn đã nhận định Moore là anh em thân thiết nên khoác vai anh rất tự nhiên. Moore ngại đụng chạm, rất ít khi tiếp xúc cơ thể với người khác, bị hắn khoác vai, anh chỉ có thể đờ người nhìn về phía máy ảnh.
Tấm ảnh tập thể thứ hai vẫn được chụp trước khi đi làm nhiệm vụ.
Lục Thành An có thói quen trước khi xuất phát phải kéo mọi người cùng chụp ảnh tập thể, hắn thường nói: “Tôi hy vọng chúng ta có thể trở về không thiếu một ai! Nhỡ xui rủi có người hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, mọi người cũng đều có ảnh rồi, sẽ không quên vị anh hùng từng sóng vai chiến đấu.”
Trong album của Moore có rất nhiều ảnh tập thể.
Giờ lật xem từng tấm, từng đoạn ký ức lại tái hiện trước mắt.
Cảnh tượng mỗi lần làm nhiệm vụ vẫn mới nguyên trong tâm trí anh.
Đến khi lật tới tấm ảnh cuối cùng, về sau không có thêm ảnh mới nữa. Bởi vì vị đội trưởng luôn hô hào mọi người cùng chụp ảnh cuối cùng lại không thể trở về.
… Đó là tấm ảnh chung cuối cùng của họ.
Trong ảnh, Lục Thành An vẫn đứng chính giữa, nhẹ nhàng khoác vai Moore, cười tươi rói. Bên kia cạnh hắn là Lục Tắc Hiên vừa tốt nghiệp chưa lâu, khuôn mặt vẫn còn mang nét ngây ngô của cậu sinh viên Học viện Quân sự.
Ngón tay Moore nhẹ nhàng chạm lên tấm ảnh, cuối cùng dừng lại ở khóe môi cười của người kia.
Mấy năm nay, mỗi khi ở trong ký túc một mình, Moore lại đưa cuốn album này ra lau sạch bụi bặm, lật xem từng trang từng trang. Khuôn mặt tươi cười sinh động ấy vẫn in hằn trong trí nhớ, dường như vị Tướng quân trẻ tuổi khí phách, hăng hái kia trước giờ chưa từng rời đi.
Bất tri bất giác, viền mắt Moore đã ngân ngấn nước.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Anh vội giấu cuốn album đi, điều chỉnh lại biểu cảm, đứng dậy mở cửa.
Lục Tắc Hiên đang đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn Moore vô cùng rối ren. Dẫn đường rất nhạy với sự thay đổi về cảm xúc, Moore cảm nhận được Lục Tắc Hiên đang vô cùng đau khổ, phẫn nộ… Rất nhiều cảm xúc hỗn loạn chồng chéo lên nhau mà rõ ràng nhất là sự áy náy.
Moore lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh cãi nhau với Nhiên Nhiên à?”
Lục Tắc Hiên lắc đầu: “Vào trong rồi nói.”
Moore nhường đường, để Lục Tắc Hiên vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bấy giờ Lục Tắc Hiên mới ngoảnh lại nhìn anh, nói: “Ngày mai Tháp Trắng sẽ giao nhiệm vụ mới, lần này anh không cần đi cùng đâu. Tôi sẽ gửi đề nghị xuất ngũ giúp anh, anh đã làm việc tròn tám năm tại Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.”
Moore giật mình, đùa: “Muốn đuổi tôi đi à?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, giọng khàn đi: “Năm đó, anh tôi dặn rằng phải chăm sóc anh thật tốt. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, tôi không muốn anh gặp bất trắc.”
Moore: “…”
Khi nghe những câu này, đôi mắt hiền hòa của Dẫn đường trước nay luôn nhã nhặn bỗng đỏ hoe, lệ chực trào khỏi khóe mi.
Lục Tắc Hiên thấy tay anh run rẩy mất một lúc lâu, sau đó Moore hít thở sâu để bình tĩnh lại, khẽ nói: “Anh biết tại sao tôi vẫn nán lại Đội đặc chiến Liệp Ưng mãi không?”
“Bởi vì, nhiều năm trước, có người nói với tôi: Sau này, phi thuyền Liệp Ưng chính là nhà của tôi.”
Lục Tắc Hiên: “…”
16 tuổi, cha mẹ cùng qua đời, Moore trở thành cô nhi, anh tới Học viện Dẫn đường, tiếp nữa thì học tập tại khoa Y, Học viện Quân Sự. Từ lâu, anh đã không còn nhà nữa. Nhưng sau khi gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng, có lẽ Lục Thành An rạng ngời như ánh nắng đã đem đến cho anh rất nhiều ấm áp.
Với tính cách của anh trai hắn, câu “Cứ coi nơi này là nhà mình” kia có lẽ chỉ thuận miệng nói ra.
Nhưng Moore lại ghi tạc trong lòng suốt bao năm.
Moore nhìn Lục Tắc Hiên, ánh mắt ôn hòa nhưng rất kiên định: “Đối với tôi, kết cục đẹp nhất của đời này là hy sinh trong một nhiệm vụ nào đó giống như anh ấy. Tâm nguyện lớn nhất của tôi là được chôn trong nghĩa trang Nam Sơn với thân phận liệt sĩ.”
“Đến khi đó, nhờ anh đặt mộ tôi bên cạnh anh ấy, vậy là đủ lắm rồi.”
“Tôi không sợ chết. Tôi chỉ không muốn rời khỏi nơi này.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, tim Lục Tắc Hiên đau như dao cứa.
Khi hắn gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng, Moore và anh trai đã chiến đấu cùng nhau được ba năm. Hắn chỉ cảm thấy Moore là một quân y rất dịu dàng, anh trai cũng rất quan tâm, bảo vệ Moore. Hắn còn tưởng đó chỉ là sự bảo vệ của đội trưởng dành cho bác sĩ đồng hành.
Không ngờ, hai người đã nảy sinh tình cảm trong ba năm kề vai chiến đấu ấy.
Tiếc thay, tính cách Moore dịu dàng, kín đáo, không giỏi biểu đạt tình cảm; anh trai lại là chẳng mấy tinh ý. Có lẽ năm đó hai người còn chưa kịp bày tỏ tấm lòng mình… Đã âm dương cách biệt.
Nhiều năm trôi qua, Moore vẫn không rời khỏi Đội đặc chiến Liệp Ưng là vì Lục Thành An từng nói nơi này chính là nhà của anh.
Sao anh nỡ bỏ nhà mình mà đi?
Những năm rồi, nhất định anh còn đau hơn cả Lục Tắc Hiên ấy chứ?
Lục Tắc Hiên cúi gục đầu, giọng khàn đặc: “Tôi sẽ không khuyên anh xuất ngũ nữa… Xin lỗi.”
Moore khẽ mỉm cười, nói: “Không phải lỗi của anh, đừng tự trách. Kể cả khi đó người bị bao vây không phải anh, chỉ cần là thành viên trong đội, chắc chắn anh ấy sẽ đi cứu. Hai anh em anh đều rất trọng tình trọng nghĩa, chẳng phải lần trước ở chòm sao Kiếm Ngư, anh cũng không màng tính mạng bản thân để cứu cả đội về đấy sao? Năm đó, anh ấy cũng đưa ra lựa chọn giống anh, chẳng qua là một tai nạn bất ngờ thôi.”
Nhưng cái chết của anh hắn không phải tai nạn mà rất có thể là do kẻ khác gây nên…
Lục Tắc Hiên đè nén xúc động muốn nói hết chân tướng cho Moore.
Bỏ đi, biết chuyện này, Moore sẽ chỉ càng đau khổ thêm thôi.
Đám người điên trong tổ chức hắc ám, cứ để hắn và Dụ Nhiên đối mặt thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.