Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 58: Hành tinh Nhện Đỏ




3 rưỡi sáng, các Lính gác Đội đặc chiến Liệp Ưng đồng loạt thức giấc bởi một trận rung lắc dữ dội. Cả phi thuyền như bị gió bão cuốn phăng, điên cuồng chao đảo không theo một quy luật nào. Thậm chí có một số Lính gác còn ngã lăn từ trên giường xuống dưới đất giữa cơn mơ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi người hoảng hốt lao ra khỏi ký túc, dáo dác nhìn nhau.
“Chuyện gì thế?”
“Bị cướp vũ trụ tập kích hả?”
“Đệt, tôi lăn một phát từ trên giường xuống luôn, sợ hết cả hồn!”
Lục Tắc Hiên giả vờ chạy ra từ ký túc, một tay kéo theo Dụ Nhiên, một chống lên khung cửa, lớn tiếng hô: “Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng! Triệu Thuyên, lập tức mở lồng phòng ngự của phi thuyền, báo cáo tình hình hiện tại.”
Giọng nói kinh ngạc của Triệu Thuyên vang lên trong phòng điều khiển: “Chết rồi, hình như phi thuyền bị hút vào lỗ sâu vũ trụ! Tôi nhớ tôi thiết lập tuyến đường rất chuẩn mà, sao tự nhiên lại xuất hiện lỗ sâu?!”
Câu nói này khiến mọi người tái mặt.
Trong vũ trụ có tồn tại một số lỗ sâu huyền bí, nghe nói, phương tiện bay của con người rơi vào lỗ sâu sẽ bị lực hút khủng khiếp trong đó xé thành mảnh vụn. Nếu phi thuyền thật sự bị hút vào lỗ sâu, tất cả bọn họ có lẽ sẽ chết không thấy xác.
Chẳng phải vẫn đang bay yên ổn trên tuyến đường vũ trụ à? Sao tự nhiên lại bị hút vào lỗ sâu? Chắc chắn là tại Triệu Thuyên lần đầu điều khiển phi thuyền chưa thực sự thành thạo nên cài đường bay sai rồi!
Có người phẫn nộ nhìn chòng chọc Triệu Thuyên trong phòng điều khiển, cũng có người nhắm mắt như đang thầm cầu nguyện.
Gặp phải sinh vật vũ trụ, bọn họ còn có thể chiến đấu. Nhưng trước sức mạnh khủng khiếp mang tầm vũ trụ có thể dễ dàng nghiền nát chiến hạm chủ một quân đoàn như thế này của lỗ sâu, con người lọt vào đó rất khó thoát nổi.
Phi thuyền vẫn đang chao đảo dữ dội, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên trong phòng điều khiển.
[Mức độ hư tổn lồng phòng ngự phi thuyền: 50%]
[Lỗi hệ thống cân bằng]
[Nhiên liệu bị rò rỉ]
[Hệ thống trọng lực mất cảm ứng]
Đèn cảnh báo đỏ chót liên tục nhấp nháy, vì hệ thống cân bằng trọng lực gặp vấn đề, mọi người đột ngột bay ngược lên, đúng lúc phi thuyền bị hút mạnh. Moore bị hất văng ra ngoài, va thẳng vào vách phi thuyền, một dòng máu tươi chảy dọc xuống từ trên trán. So với những người khác, dù sắc mặt Moore tái nhợt nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ bình tĩnh, hệt như đã sẵn sàng đối diện với cái chết.
Sắc mặt Lữ Tiểu Long cực kỳ khó coi, hắn lập tức áp chặt người lên tường, dang rộng cả hai tay hai chân, lợi dụng khả năng trèo bám cực mạnh của tắc kè hoa để níu thân ở yên một chỗ.
Cách đó không xa, Chim Ruồi bị quăng quật hoa cả mắt, sắp văng lên trần phi thuyền. Đường Sách quặp chân vào cửa, tay tóm lấy Chim Ruồi đang văng đi: “Chị Chim cẩn thận!”
Chim Ruồi khiếp hồn khiếp vía, nhìn về hướng Lục Tắc Hiên: “Đội trưởng Lục, làm sao giờ?”
Lục Tắc Hiên đang giữ Dụ Nhiên lại, tình hình cũng rất gay go. Thân là đội trưởng, Lục Tắc Hiên lập tức đưa ra quyết định: “Mọi người vào khoang thoát hiểm nhanh nhất có thể. Liệp Ưng, 30 giây nữa khởi động hệ thống thoát nạn khẩn cấp!”
Âm thanh trả lời của máy móc vang lên: “Chuẩn bị khởi động hệ thống thoát nạn khẩn cấp, khoang thoát hiểm sẽ được phóng sau 30 giây. 30, 29, 28…”
Nghe đến đó, các Lính gác lao nhanh về phía khoang thoát hiểm ở đuôi cánh phi thuyền.
Tắc Kè Hoa là kẻ chạy nhanh nhất, hắn tới nơi đầu tiên, chiếm lấy một khoang thoát hiểm gần mình. Chim Ruồi và Đường Sách theo sát ngay sau. Những Lính gác chậm chân hơn cũng vội vã chạy tới đuôi cánh phi thuyền, nằm vào khoang thoát hiểm chật chội, nhanh chóng đóng cửa khoang lại.
Khoang thoát hiểm được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt có thể chống nước, chống cháy, chống điện, chịu được động đất, sóng thần trên cấp 8 nhưng rốt cuộc có tồn tại qua được lực ép của lỗ sâu vũ trụ không thì không ai dám chắc.
Hệ thống của phi thuyền Liệp Ưng đã gặp trục trặc, sắp mất khống chế. Nếu còn tiếp tục ở trên phi thuyền, chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Khoang thoát hiểm là hy vọng duy nhất của họ.
Chạy được nửa đường, hai người chợt phát hiện Moore đang ngồi trong góc, mắt nhắm nghiền, tay ôm chặt một trụ chống trên phi thuyền. Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên liếc nhìn nhau, Dụ Nhiên gật đầu, chạy về phía trước, Lục Tắc Hiên thì quay lại chỗ Moore.
Moore không hề sợ hãi, ngược lại, trên khuôn mặt anh xuất hiện nụ cười như đã trút được gánh nặng.
Có lẽ được lặng lẽ chết giữa vũ trụ mịt mờ cũng không phải một kết cục tệ với anh. Anh tồn tại cùng phi thuyền Liệp Ưng, đến chết cũng không rời khỏi nơi mà anh lưu luyến.
Nếu có kiếp sau…
Vừa nghĩ đến đây, một lực kéo truyền đến từ chỗ cánh tay. Moore mở mắt nghi hoặc, đối diện với đôi mắt sâu của Lục Tắc Hiên: “Đi!”
Giọng người đàn ông ấy tỏ rõ vẻ cương quyết không cho phép cự tuyệt. Không chờ Moore kịp nói gì, hắn đã kéo anh đứng dậy. Moore muốn giãy ra nhưng sức của Dẫn đường sao bì nổi với Lính gác cấp S? Lục Tắc Hiên chẳng nói chẳng rằng kéo Moore đi thẳng, đạp người nhảy lên vài lần, nhoáng cái đã đến chỗ đuôi cánh. Hắn mở một khoang thoát hiểm ra, ấn Moore vào trong.
Moore cười khổ nhìn hắn: “Việc gì anh phải vậy?”
Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Tôi đã hứa với anh tôi sẽ chăm sóc anh. Nếu anh chết như vậy, sau này tôi xuống làm sao ăn nói được với anh ấy!” Dứt lời, Lục Tắc Hiên sập mạnh cửa khoang thoát hiểm.
Bên cạnh, Dụ Nhiên gọi hắn: “Tắc Hiên, nhanh!”
Tiếng của máy móc không ngừng vang lên.
[Đếm ngược 5, 4, 3…]
Lục Tắc Hiên tăng tốc nhảy thẳng vào khoang thoát hiểm của Dụ Nhiên, đóng cửa lại.
Khoang thoát hiểm rất nhỏ, lượng dưỡng khí cũng ít ỏi, hai người nằm chung một khoang sẽ khiến khả năng sống sót giảm đi đáng kể.
Nhưng thời gian không kịp nữa, gần như ngay lúc Lục Tắc Hiên sập cửa khoang, mặt sàn ở đuôi cánh đột ngột mở ra, toàn bộ khoang thoát hiểm đồng loạt rơi xuống.
[Đã khởi động hệ thống thoát nạn]
[Chúc may mắn, hẹn gặp lại]
Hơn năm mươi khoang thoát hiểm trông như những viên con nhộng được phi thuyền Liệp Ưng bắn đi, liên tục rơi xuống lỗ sâu như sủi cảo.
Xung quanh tối mò, Dụ Nhiên bỗng nhắm chặt mắt lại.
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên dùng chung một khoang thoát hiểm, cơ thể hai người gần như áp sát vào nhau. Lục Tắc Hiên có thể cảm nhận rõ ràng rằng…
Dụ Nhiên đang run.
“Cho phi thuyền Liệp Ưng bay vào lỗ sâu vũ trụ rồi bắn khoang thoát hiểm ra. Khoang thoát hiểm sẽ được lực hút của lỗ sâu đưa đến hành tinh Nhện Đỏ. Vì mỗi khoang thoát hiểm phải chịu một lực tác động khác nhau nên sẽ rơi xuống rải rác nhiều nơi. Anh vào chung một khoang với tôi, chờ sau khi rơi xuống, chúng ta sẽ tranh thủ thời gian tránh những người khác, thử trùng kiến tinh thần rồi lại giả vờ như anh bị tôi điều khiển…”
Đây là kế hoạch Dụ Nhiên vạch ra cho Lục Tắc Hiên.
Rõ ràng là kế hoạch của cậu, sao cậu lại run rẩy?
Dụ Nhiên không phải kẻ sợ chết, dù đối mặt với lũ điên của tổ chức hắc ám, cậu vẫn có thẻ ung dung, thản nhiên. Cơ thể cậu run lên khi đang ở trong khoang thoát hiểm, chắc chắn là vì cảnh tượng tương đồng này gợi lại cho cậu một vài ký ức vô cùng đau khổ.
Khi trước, chiến hạm Ánh Sao nổ tung, có lẽ Nhiên Nhiên cũng sống sót bằng khoang thoát hiểm. Tất cả những gì diễn ra ngày hôm nay, cậu đã tự mình trải qua vào vài năm trước, vậy nên cậu mới thuộc lộ trình đến vậy?
Tim Lục Tắc Hiên nhói lên, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm Dụ Nhiên vào lòng.
“Không sao, lần này có tôi bên cạnh cậu.”
Giọng Lính gác dịu dàng đến khó tả, vòng ôm cũng rất ấm áp. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vỗ trên lưng Dụ Nhiên, cách trấn an đầy kiên nhẫn này giúp cơ thể đang run rẩy của Dụ Nhiên bình tĩnh lại dần.
Cậu trước nay luôn kiên cường, cũng tưởng rằng không còn gì có thể đả động đến bản thân được nữa.
Nhưng hành trình tìm đường sống hằn sâu trong ký ức kia vẫn khiến cậu không kìm được cảm giác chật vật.
Một lúc sau, Dụ Nhiên đè nén những cảm xúc cuộn trào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên, nét mặt đã điềm tĩnh như thường.
Cậu đẩy nhẹ Lục Tắc Hiên ra, nói: “Tôi không sao, đừng lo.”
Lục Tắc Hiên tự giác buông lỏng cánh tay.
Dụ Nhiên giới thiệu: “Trên hành tinh Nhện Đỏ có một loài động vật, tôi gọi chúng là nhện mắt đỏ. Khác với các loài nhện thông thường, chúng là động vật quần cư, có khả năng bay lượn và giăng lưới trên không trung. Loài này có nhện chúa phụ trách việc sinh nở, đẻ trứng hai lần một năm, mỗi lần như thế sẽ sinh ra vài chục nghìn trứng nhện. Nhện con có mặt trên khắp hành tinh, sẽ báo cáo lại mọi điều chúng quan sát được cho nhện chúa. Chỉ số thông minh của nhện chúa thậm chí không thua kém gì trí tuệ nhân tạo, có thể xử lý khối lượng thông tin khổng lồ.”
Lục Tắc Hiên giật mình, nói: “Tập tính của loài này khá giống trùng tộc trong truyền thuyết nhỉ?”
Dụ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng chúng còn hung tàn hơn cả trùng tộc. Mạng nhện đỏ của chúng có thể cắt kẻ ngoại lai thành mảnh vụn để hấp thụ chất dinh dưỡng. Khắp lãnh địa của nhện mắt đỏ giăng đầy những mảng tơ nhện, giống như một mê cung không có điểm cuối. Các thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng rơi vào mê cung này chắc chắn không thoát ra được trong ngày một ngày hai.”
Dụ Nhiên sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để hoàn thành màn phối hợp với Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên lo lắng hỏi: “Liệu họ có gặp nguy hiểm không?”
Dụ Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ nhờ nhện chúa không tấn công họ. Thức ăn, nước uống trong khoang thoát hiểm hẳn là đủ cho họ sống hơn mười ngày. Sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Quân sự đều có năng lực sinh tồn ở môi trường hoang dã, chỉ cần không cuồng bạo bất ngờ thì sẽ không sao đâu.”
Lúc này Lục Tắc Hiên mới yên lòng. Hắn im lặng một lát, lại hỏi: “Nhện chúa kia sẽ nghe lời cậu à?”
Dụ Nhiên khẽ đáp: “Đương nhiên. Khi trước tôi cứu mạng bà ấy, bà ấy chữa thương cho tôi, còn hứa rằng nếu một ngày nào đó tôi quay về nhờ cậy, chắc chắn bà ấy sẽ giúp tôi. Tuy khác giống loài nhưng tôi và bà ấy đã thành bạn tốt của nhau rồi.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Bạn bè? Rốt cuộc Dụ Nhiên đã trải qua những gì?
Nếu năm ấy Quân đoàn Ánh Sao chỉ có một mình cậu sống sót, vậy cũng đồng nghĩa với việc Dụ Nhiên đã rơi xuống hành tinh xa lạ này một mình.
Năm ấy cậu mới tốt nghiệp từ Học viện Quân sự, còn chưa đầy 20 tuổi, trải qua đau thương tột độ cha mẹ hy sinh, vừa phải điều chỉnh cảm xúc của bản thân, vừa phải đấu trí đấu dũng với sinh vật vũ trụ chưa một ai biết đến, trên người còn có thương tích…
Cậu một thân một mình gian nan thế nào mới sống sót, còn giành được sự tin tưởng của giống loài xa lạ trên hành tinh này?
Nhện mắt đỏ?
Đôi mắt của Dụ Nhiên bên đen bên đỏ, liệu có liên quan đến những vết thương năm xưa không?
Lục Tắc Hiên thật sự không dám tưởng tượng tình cảnh khi ấy của Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ xíu trên khoang thoát hiểm, nói: “Sắp đến cuối lỗ sâu rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Ngay sau đó, một lực hút cực lớn truyền đến, khoang thoát hiểm nhỏ bé như bị kéo vào tâm xoáy nước, bắt đầu xoay mòng mòng. Tốc độ nhanh không khác gì con quay khiến lục phủ ngũ tạng như sắp xoắn hết vào nhau.
Lục Tắc Hiên cố nén cảm giác khó chịu, Dụ Nhiên cũng hơi nhăn mặt. 10 giây sau, cuối cùng khoang thoát hiểm cũng rời khỏi lỗ sâu, rơi thẳng xuống một hành tinh lạ.
Đó là một hành tinh màu đỏ, xung quanh bao phủ bởi vầng sáng vàng kim. Khoang thoát hiểm bị tầng khí quyển của hành tinh hút vào, điên cuồng lao xuống. Một tràng tiếng động loạt soạt vang lên bên tai, khoang thoát hiểm trượt qua vô số cành lá của những thân cây cao vút, cuối cùng nện xuống đất nghe “rầm” một tiếng.
Lát sau, khoang thoát hiểm đã nằm in.
Dụ Nhiên nằm ngửa, cả người Lục Tắc Hiên đè trên cậu, chân hai người áp sát lên nhau, tư thế cực kỳ mập mờ.
Dụ Nhiên thoáng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, tai Lục Tắc Hiên đã nóng lên trước, vội vàng mở cửa khoang thoát hiểm ra. Hắn đứng dậy, chìa tay về phía Dụ Nhiên, kéo cậu nhảy ra ngoài.
Đất đai ở đây mọc đầy những loài hoa cỏ kỳ lạ, xung quanh toàn những cây cao chọc trời dị dạng.
Trước mắt là một màn sương đỏ đặc quánh. Thứ sương này rất quái đản, cứ như màu sơn dầu bị hắt đầy giữa không trung. Dường như sâu trong màn sương ấy đang che giấu quái vật khổng lồ nào đó. Âm thanh vo ve không ngừng vang lên bên tai, nghe giống tiếng muỗi nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thị giác của Lục Tắc Hiên rất tốt, hắn nhanh chóng phát hiện ra vài con “côn trùng bay” tí hon đang le ve trên đầu hai người.
Trong sương mù đặc quánh hình như có những sợi tơ đỏ thẫm đang nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Những sợi tơ kia trong veo, lóe ra ánh sáng đẹp mắt… Nếu Dụ Nhiên chưa cho biết trước, hắn thật sự không thể tưởng tượng được đó lại là mạng nhện.
“Vù vù vù…”
Âm thanh bên tai càng lúc càng nhiều và rõ ràng hơn.
Dụ Nhiên đứng yên tại chỗ, mắt nhìn thẳng vào nơi sâu giữa sương mù.
[Hình như đó là Nhiên Nhiên?]
[Nhiên Nhiên về rồi kia, mau báo cho mẹ biết!]
[Chào Nhiên Nhiên, tớ từng được nghe kể về cậu.]
[Cậu dẫn theo người kỳ lạ nào về cùng thế này!]
Lục Tắc Hiên không biết những tiếng vo ve kia thực chất là tiếng nói chuyện của nhện mắt đỏ.
Nhưng Dụ Nhiên có thể nghe hiểu cuộc đối thoại của chúng.
Dụ Nhiên xòe tay ra, tua ý thức mềm mại nhanh chóng duỗi vào trong màn sương trước mặt. Theo tua ý thức linh hoạt di chuyển, không ngờ màn sương ấy lại tách ra thành một lối nhỏ đủ cho hai người đi qua.
Trong đầu Dụ Nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng: “Nhiên Nhiên, lâu ngày không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.