Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 70: Gặp lại người đeo mặt nạ




Ngoài cửa Tháp Trắng, vừa trông thấy Dụ Nhiên, Vinh Oánh Oánh lập tức mỉm cười, vẫy tay gọi: “Nhiên Nhiên!”
Nụ cười của cô ta vẫn tươi tắn như mọi khi. Nếu không biết trước rằng cô ta là con rồi bị người khác điều khiển, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy đó là một người chị họ tốt tính, quan tâm em mình.
Dụ Nhiên phối hợp mỉm cười với cô ta, bước tới: “Chị à.”
Vinh Oánh Oánh hỏi thăm: “Chị nghe nói Đội đặc chiến Liệp Ưng gặp chuyện, em không bị thương chứ?”
Dụ Nhiên diễn rất tròn vai: “Em không sao, nhưng mà đồng đội em… Hy sinh những 51 người.” Cậu gục đầu xuống, khẽ nói: “Chị, chị chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
“Ừ, chị đặt bàn sẵn rồi, đi thôi.” Vinh Oánh Oánh dẫn hai người lên xe.
Cô ta ngồi ở ghế lái, mở hệ thống điều khiển tự động rồi mỉm cười đưa hai ống tiêm nhỏ cho Dụ Nhiên, hiển nhiên, trong đó chính là thuốc mê. Cô ta còn ra dấu với Dụ Nhiên, ý bảo ống thứ hai là cho Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Lần nào đi gặp người của tổ chức cậu cũng bị bọn họ đánh thuốc mê à?”
“Đúng thế, bọn họ lo tôi sẽ nhớ được đường đi rồi tìm ra vị trí.” Dụ Nhiên nói, “Kẻ đứng sau màn cực kỳ cẩn thận, vậy nên cả tổ chức hắc ám chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao biết thân phận thật của gã thôi. Tôi vẫn chưa có tư cách tiếp cận.”
“Ừ, vậy phối hợp thôi, tránh khiến bọn họ nghi ngờ.”
Dụ Nhiên cầm kim tiêm gây mê Lục Tắc Hiên, tiếp đó lại gây mê chính mình.
Vinh Oánh Oánh ngồi hàng ghế trước vẫn tươi cười, cô ta lái xe loanh quanh trên đường phố hành tinh Thủ đô vài vòng rồi mới tới một nhà hàng. Bồi bàn lập tức tới đưa Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang hôn mê vào thang máy.
***
Sau khi tỉnh lại, Lục Tắc Hiên phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng kín một mình. Xung quanh rất tù mù, gần ngay trước mắt là một người đeo mặt nạ đồng điếu đang ngồi. Chiếc mặt nạ kia được tạo hình cực kỳ dữ tợn, trên đó còn lờ mờ vệt máu đã khô.
Vừa tỉnh dậy, đột nhiên trông thấy một khuôn mặt đáng sợ như vậy giữa bóng tối, hầu như ai cũng sẽ giật mình.
Nhưng Lục Tắc Hiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Gần như ngay lúc tỉnh lại, hắn đã điều chỉnh biểu cảm xong.
Đôi mắt của Lính gác điển trai nhìn về phía trước với vẻ ngây dại như người mất hồn.
Người đeo mặt nạ lên tiếng: “Mày không sợ tao?”
Giọng nói của gã đã được biến đổi bằng máy móc nên nghe khàn khàn rất quái dị.
Lục Tắc Hiên không ừ hử gì, tiếp tục đờ đẫn nhìn đối phương.
Người đeo mặt nạ hỏi: “Mày là ai?”
Lục Tắc Hiên trả lời như rô bốt: “Tôi là Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Người đeo mặt nạ: “Đã có chuyện gì xảy ra ở chòm sao Kiếm Ngư?”
Lục Tắc Hiên nói bằng ngữ điệu đều đều: “Chúng tôi gặp phải một đám quái vật biết tấn công trên không, toàn bộ phương tiện bay đều rơi vỡ, 51 chiến hữu hy sinh, chỉ còn tôi, Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long sống sót.”
Người đeo mặt nạ: “Tại sao Lữ Tiểu Long lại còn sống?”
Lục Tắc Hiên nói: “Vì khi đó hắn ở lại thủ trên phi thuyền, không xuống chiến đấu.”
Người đeo mặt nạ đăm chiêu nhìn Lính gác đối diện, lát sau, gã vẫy tay. Hai anh em sinh đôi Adeline và Andre lập tức vào phòng, hai con bọ ngựa phong lan giống y hệt nhau đi theo sau chủ nhân.
Người đeo mặt nạ nói: “Trông hắn có vẻ thật sự bị Dụ Nhiên khống chế rồi, hai người kiểm tra thế giới tinh thần hắn một chút.”
Hai người liếc nhau, bọ ngựa phong lan lập tức ăn ý chạy về phía Lục Tắc Hiên.
Theo lý thuyết, nếu Lục Tắc Hiên thực sự bị Dụ Nhiên khống chế, vậy thì thế giới tinh thần của hắn đã bị cậu phá hủy, không có khả năng phòng ngự nào đáng kể. Kết quả đúng thật là như thế, quá trình hai con bọ ngựa xâm nhập thế giới tinh thần của Lính gác diễn ra vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ điều gì ngăn trở.
Nhưng sau khi tiến vào thế giới tinh thần, Adeline và Andre đều sững người.
Đây là thế giới tinh thần thê thảm nhất bọn họ từng gặp. Trong tầm mắt chỉ còn một vùng hoang vu, cằn cỗi. Đất đai nơi này như đã chịu hạn hán nhiều năm, khắp nơi đều là những khe nẻ nứt toác, một số nơi còn bị sức mạnh tinh thần lửa cháy của cáo chín đuôi thiêu rụi, lưu lại những vệt muội tro đen thui.
Một con chim ưng khổng lồ đứng ngơ ngẩn giữa vùng đất hoang, thỉnh thoảng lại đập cánh vài cái cho thấy nó vẫn còn sống.
Ánh mắt nó dại ra, rõ ràng là chim ưng, thực thể tinh thần mạnh mẽ nhất của cấp S, vua của bầu trời, thế mà bộ dạng nó lúc này trông chẳng khác gì con chim non mất tổ đáng thương. Ngay đến Adeline cũng không kìm được mà thấy hơi thương nó.
Andre điều khiển bọ ngựa tiến lên, cố tình đưa chân chọc mặt, chọc cánh nó, chim ưng cũng không có phản ứng gì.
Hai người vẫn nhớ như in núi tuyết trải dài nguy nga, đồ sộ khi kiểm tra thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên lần trước. Không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn thôi, thế giới tinh thần của hắn đã bị phá hủy thành thế này.
Dụ Nhiên đúng là một kẻ tàn ác, sức mạnh tinh thần lại cao đến mức thật sự khống chế được Lính gác cấp S.
Hai anh em kia nhìn nhau rồi cho bọ ngựa rời khỏi thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên.
Ngay sau đó, Lục Tắc Hiên bỗng hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
Người đeo mặt nạ nói: “Mày tìm cậu ta làm gì?”
Lục Tắc Hiên nói: “Nhiên Nhiên nói với tôi kể từ giờ, bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh, bảo vệ em ấy vì tôi là Lính gác của em ấy.”
Ba người nhìn nhau, đây là mệnh lệnh Dụ Nhiên giao cho Lục Tắc Hiên sao? Lục Tắc Hiên thật sự nghe lời đến thế?
Lúc này, Dụ Nhiên mới tỉnh lại.
Tổ chức hắc ám cố tình điều chỉnh lượng thuốc mê khác nhau trong mỗi ống tiêm để Lục Tắc Hiên tỉnh trước, Dụ Nhiên tỉnh sau. Đây là đề nghị của gã đa nghi Andre, gã nói trong khoảng thời gian chênh lệch này, bọn họ có thể kiểm tra riêng Lục Tắc Hiên khi Dụ Nhiên vẫn đang hôn mê, làm thế sẽ thăm dò được phản ứng của Lục Tắc Hiên chính xác hơn.
Ngay khi tỉnh lại, Lục Tắc Hiên không cảm nhận được dao động tinh thần của Dụ Nhiên, thật sự hơi lo lắng. Nhưng hai người đã bồi dưỡng ra sự ăn ý, dù Dụ Nhiên “offline”, hắn vẫn có thể sắm vai nhân vật “con rối trung thành tận tâm với Dụ Nhiên”.
Lục Tắc Hiên diễn rất đạt, ít nhất là cả ba người kia đều không nhận ra hắn đang giả vờ.
Sau khi tỉnh lại, cảm nhận được Lục Tắc Hiên đang làm gì, Dụ Nhiên lập tức hỏi trong đầu: “Bọn họ thẩm tra riêng anh?”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, một người đeo mặt nạ, thêm Adeline và Andre.”
Dụ Nhiên hỏi: “Người đeo mặt nạ có tự dùng tua ý thức kiểm tra anh không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Không, gã ta chỉ ngồi đó nhìn tôi, để hai anh em sinh đôi kia kiểm tra.”
Dụ Nhiên nhanh chóng đưa ra kết luận: “Người đeo mặt nạ không phải cấp cao trong tổ chức, thậm chí gã ta còn không phải Dẫn đường. Tôi nghi ngờ gã cũng chỉ là con rối bị điều khiển, là thế thân do lãnh đạo tối cao của tổ chức phái tới. Trên người gã chắc hẳn có camera theo dõi, tên lãnh đạo kia có thể quan sát nhất cử nhất động của chúng ta thông qua camera. Trước mặt tôi cũng có một người đeo mặt nạ tương tự, cũng nói chuyện bằng giọng máy, hiển nhiên trên người gã cũng có thiết bị theo dõi.
Nghe phân tích của cậu, Lục Tắc Hiên nói: “Con cá lớn này giấu mình kỹ thật.”
Hai người đã liên kết tinh thần, đối thoại trong đầu của họ sẽ không bị ai biết.
Người đeo mặt nạ nghe Lục Tắc Hiên nói muốn tìm Nhiên Nhiên bèn phẩy tay, nói: “Dẫn hắn đi gặp Dụ Nhiên.”
Adeline mở cửa: “Đi thôi, Nhiên Nhiên anh muốn tìm ở đằng trước.”
Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn đi theo. Hắn băng qua một hành lang dài tăm tối, tới một căn phòng ẩn khác, quả nhiên trông thấy Dụ Nhiên đang ngồi ở đó, đối diện cũng có một kẻ đeo mặt nạ đồng điếu.
Khuôn mặt đờ đẫn của Lục Tắc Hiên cuối cùng cũng xuất hiện chút vui vẻ: “Nhiên Nhiên.”
Dụ Nhiên vẫy tay gọi hắn: “Ngoan, lại đây.”
Lục Tắc Hiên rảo bước đi tới, tự giác khom người trước mặt Dụ Nhiên. Dụ Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu hắn như đang vuốt v3 thú cưng nghe lời; Lục Tắc Hiên cũng cọ đầu vào lòng bàn tay cậu như con vật nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
Adeline và Andre: “…”
Cảnh tượng này thật khiến người ta khó lòng nào tin nổi.
Lính gác cấp S Lục Tắc Hiên bình tĩnh, kiêu hãnh, sắc bén và mạnh mẽ, Thiếu tướng cấp ba sao trẻ tuổi nhất Liên bang, quý tử độc đinh của Tướng quân Lục, người thừa kế hàng thứ nhất của Quân đoàn Liệp Ưng thế mà lại biến thành con rối vô tri?!
Không những răm rắp nghe lời Dẫn đường này, thậm chí hắn còn không có cả lòng tự trọng trước Dụ Nhiên, cam tâm tình nguyện làm chó cho cậu ta?
Tướng quân Lục cha mà biết chuyện này chắc sẽ tức hộc máu mất.
Dường như cảm thấy xoa đầu Lục Tắc Hiên rất thích, Dụ Nhiên xoa một lúc rồi mới thu tay về, nhìn Adeline, nói: “Thế nào? Các vị hài lòng với con rối do tôi thuần hóa chứ?”
Hai anh em liếc nhau, Andre cau mày: “Dựa theo quy định, bọn tôi phải kiểm tra cả thế giới tinh thần của cậu nữa.”
Dụ Nhiên cười nói: “Cứ việc, cũng không phải lần đầu.”
Hai tua ý thức màu trắng vươn ra cùng một lúc, hai con bọ ngựa một đực một cái lần nữa xuất hiện trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.
Không có gì khác nhiều so với lần kiểm tra trước, thế giới của Dụ Nhiên vẫn là rừng nguyên sinh rộng vô biên. Cây cối xanh rì dồi dào sức sống, hoa tươi nở rộ khắp nền đất, ánh nắng rọi chiếu khắp khu rừng, cảnh tượng tươi vui, an lạc đối lập hoàn toàn với vùng đất cằn cỗi của Lục Tắc Hiên.
Nhưng Andre phát hiện trong rừng có thêm vài dòng suối nhỏ. Với sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên, tạo ra vài con suối, hồ nước trong rừng nguyên sinh là chuyện rất bình thường. Hai người không nghi ngờ gì, chỉ kiểm tra dọc theo dòng suối rất lâu, không phát hiện thấy vấn đề bất thường.
Điều tra thế giới tinh thần của Dẫn đường đồng cấp tốn sức không khác gì những Lính gác có sức mạnh ngang hàng đối đầu nhau. Qua vài phút, trán hai người kia đã lấm tấm mồ hôi. Adeline lùi ra trước, Andre cũng không nhì nhằng thêm nữa, quyết đoán gọi bọ ngựa về.
Chỗ nào cũng là quang cảnh y như trước, không nhất thiết phải tiếp tục điều tra. Dù có dùng hết một ngày một đêm cũng không đi hết thế giới tinh thần của Dẫn đường cấp S được.
Bọn họ đâu biết rằng ngay khi bọn họ rời khỏi, sâu trong rừng rậm, vùng núi tuyết trải dài liên miên được cáo chín đuôi giấu đi dần dần lộ ra. Thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên đã được Dụ Nhiên di dời từ sớm.
Ứng phó với cuộc kiểm tra xong xuôi, Dụ Nhiên nhướng mày nhìn hai người, nói: “Nếu đã không tin tưởng thì việc gì phải để tôi làm việc cho các người? Các người không biết đạo lý đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi hay sao? Nếu cứ nghi ngờ tôi mãi thế thì tôi cũng chẳng tha thiết gì nữa.”
Cậu đưa mắt ra hiệu với Lục Tắc Hiên, nói: “Tắc Hiên, ra tay!”
Hai anh em kia còn chưa kịp phản ứng, Lục Tắc Hiên đã đột ngột lao lên bóp cổ người đeo mặt nạ kia.
Tốc độ của Lính gác cấp S quả nhiên không phải thứ người thường có thể hiểu nổi. Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong tích tắc. Đến khi Adeline hoàn hồn, người đeo mặt nạ đã bị Lục Tắc Hiên xách lên như con gà, ném tới trước mặt Dụ Nhiên.
Adeline biến sắc: “Dụ Nhiên, cậu định làm gì?”
Dụ Nhiên cười khẩy, tiến tới, nhìn thẳng vào mắt kẻ đeo mặt nạ kia, thong dong nói: “Anh trai đeo mặt nạ này chẳng qua chỉ là thế thân truyền lời thôi. Tôi nói rồi, trong vòng ba tháng, tôi sẽ dẫn một Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn nghe lời tới gặp ông. Không phải tiếp tục gặp kẻ thế mạng cho ông.”
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt người đeo mặt nạ, quả nhiên ở đó có camera siêu nhỏ.
Dụ Nhiên vẫy tay với camera: “Ông thấy tôi đúng không?”
Andre giận dữ: “Cậu tưởng ông chủ là người cậu muốn gặp thì gặp chắc?”
Dụ Nhiên nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi mạo hiểm suýt nữa mất mạng hoàn thành nhiệm vụ các người giao cho, đưa về con át chủ bài cực kỳ quý giá. Cống hiến của tôi đối với tổ chức chắc không hề nhỏ đâu nhỉ? Hiện giờ Lục Tắc Hiên đã bị tôi không chế, chỉ nghe lời tôi, có phải các người cũng nên thể hiện chút thành ý với tôi không?”
Adeline và Andre nhìn nhau. Gã anh nói: “Cậu muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói.”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng cướp vũ trụ, thấy quá nhiều tiền tài châu báu rồi, không hứng thú nữa.”
Adeline dịu giọng hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
Dụ Nhiên cẩn thận cân nhắc, nói: “Tôi cảm thấy làm Tướng quân rất thú vị. Sau khi mọi chuyện thành công, giao cho tôi một quân đoàn chẳng hạn?”
Hai anh em kia lại nhìn nhau.
Dụ Nhiên cười, nói: “Quyền lực thú vị hơn của cải nhiều. Nếu các người không quyết được thì hỏi cấp trên một tiếng. Ví dụ như Quân đoàn Liệp Ưng chẳng hạn, dù sao Lục Tắc Hiên đã là con rối của tôi rồi, hắn làm Tướng quân cũng không khác gì tôi làm.”
Bầu không khí ngột ngạt đến khó thở duy trì một hồi. Hiển nhiên hai anh em kia không ngờ cậu lại tham lam như thế. Đúng là lũ cướp vũ trụ kiêu căng, ngạo mạn, làm chuyện ác không gớm tay.
Người đeo mặt nạ kia đột nhiên phát ra âm thành khàn khàn: “Rất tốt, rất bạo gan, không hổ là nhân tài tôi nhìn trúng.”
Adeline lập tức cung kính quay sang: “Ông có gì dặn dò?”
Người đeo mặt nạ nói: “Ba ngày nữa, cho Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên ngồi phi thuyền tư nhân đến căn cứ gặp tôi.”
Andre giật mình: “Ông thật sự muốn gặp bọn họ?”
Người đeo mặt nạ nói: “Chỉ cần vượt qua được lần thử thách cuối cùng thì Dụ Nhiên, Dẫn đường cấp S với thực thể tinh thần cáo chín đuôi công kích bằng lửa cháy, đương nhiên có thể trở thành một đại tướng đáng tin cậy của chúng ta. Sau khi mọi chuyện thành công, tôi cũng có thể đáp ứng yêu cầu cậu ta đưa ra.”
Hai anh em kia cùng đáp: “Rõ.”
Trong đầu, Dụ Nhiên thở phào một hơi: “Tôi diễn cũng tròn vai đúng không? Rốt cuộc gã cũng chịu gặp tôi.”
Lục Tắc Hiên nói: “Đừng vội lơ là. Tôi sợ thử thách cuối cùng của gã ta là cái hố đào sẵn buộc chúng ta phải nhảy vào.”
Dụ Nhiên nói: “Tôi biết, nhưng chúng ta đâu thể làm gì khác?”
Dù biết trước mặt là hố lửa nhưng vẫn phải nhảy xuống vì đây là cơ hội duy nhất để họ tìm ra chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.