Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 83: Tướng quân Tạ Thần




Vinh Oánh Oánh đã “mất tích”, tổ chức hắc ám lười tìm người thế chỗ, tránh việc lại bị Phòng Điều tra để ý. Giáo sư Mạc Duy dùng luôn số điện thoại lạ gọi điện cho Dụ Nhiên, bảo Dụ Nhiên ngày mai tới gặp Tướng quân Tạ.
Phòng Điều tra có thể chặn được những thông tin, mật mã có nguồn gốc bất minh nhưng không thể nghe lén điện thoại bình thường của người dân, đó là hành vi xâm phạm quyền riêng tư.
Nhận được điện của Mạc Duy, Dụ Nhiên liền bảo Lục Tắc Hiên viết lá thư đề nghị gặp mặt này.
Mấy năm qua, dì út lúc nào cũng bận rộn xử lý chuyện trong quân đội, người thân lại qua đời hết, nhất định dì ấy sống rất vất vả. Dụ Nhiên chắc chắn không cho phép tổ chức hắc ám làm hại đến cô. Nhưng cụ thể phải làm thế nào, cậu còn cần bàn bạc với Lục Tắc Hiên kỹ càng thêm nữa.
Lục Tắc Hiên nói: “Lúc trước, khi khống chế tôi, em có thể liên kết tinh thần, di dời núi tuyết của tôi sang rừng nguyên sinh của em, giả vờ như thế giới tinh thần của tôi đã bị phá hủy. Nhưng mà… Em không thể liên kết tinh thần với dì em được. Em định sẽ ngụy tạo việc phá hủy thế giới tinh thần thế nào?”
Thực thể tinh thần của dì út là cá mập đen, thế giới tinh thần là biển sâu xanh thẳm, mênh mông.
Muốn phá hủy đại dương khổng lồ cũng rất khó, trùng kiến lại càng tốn sức hơn. Lúc trước, cậu mất đến một tuần mới trùng kiến xong núi tuyết giúp Lục Tắc Hiên, hơn nữa còn là tiến hành bí mật trong sự bảo vệ của nhện chúa.
Hiện giờ, ngay dưới mí mắt tổ chức hắc ám, cậu không thể ở cạnh Tướng quân Tạ suốt một tuần.
Nếu không thể bảo vệ dì ấy bằng cách phá hủy rồi trùng kiến, vậy thì… Tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh.
Lục Tắc Hiên cảm nhận được suy nghĩ của Dụ Nhiên: “Em định tấn công, tạm thời khống chế thực thể tinh thần?”
Dụ Nhiên nói: “Không phải mình tôi đâu, cả anh nữa. Thực thể tinh thần của dì tôi mạnh lắm, một mình tôi chiến đấu sợ là hai bên đều thiệt. Ngày mai chúng ta phối hợp, áp chế dì ấy bằng tốc độ nhanh nhất.”
Lục Tắc Hiên suy xét cẩn thận, cũng nhận thấy đây là biện pháp tốt nhất hiện có.
Tiết lộ thân phận thật của Dụ Nhiên với Tướng quân Tạ, có lẽ cô sẽ phối hợp đóng kịch. Nhưng chỉ cần tổ chức hắc ám kiểm tra thế giới tinh thần của cô, chắc chắn sẽ bại lộ hết. Điều kiện tiên quyết để khống chế Lính gác là phá hủy thế giới tinh thần. Dụ Nhiên không thể thật sự hủy diệt ý thức của cô, chỉ có thể tìm cách áp chế trước, báo cáo kết quả nhiệm vụ cho tổ chức hắc ám. Đây cũng là một cách bảo vệ.
Đêm đó, Dụ Nhiên trằn trọc không ngủ nổi.
Cậu nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần tới thăm, dì út luôn mang cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon. Có lần cậu bị ốm, cha mẹ đều đang bận việc, dì út đã ở bên chăm sóc cậu suốt cả đêm.
Tình cảm giữa cậu và dì út luôn thân thiết. Ngoại trừ cha mẹ, dì út chính là người nhà gần gũi với cậu nhất.
Ngày mai cậu sẽ phải toàn lực công kích người thân yêu nhất này, khiến đối phương phải chịu nỗi đau đớn khi thế giới tinh thần bị lửa thiêu.
Dụ Nhiên nhắm mắt lại, hốc mắt cay sè.
Ngay sau đó, một đôi tay bỗng vươn tới, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cái ôm của Lục Tắc Hiên có sự ấm áp quen thuộc, khiến tim Dụ Nhiên khẽ run lên.
Cậu vươn tay ôm lại đối phương theo bản năng, vùi đầu vào lòng Lục Tắc Hiên, rầu rĩ nói trong thế giới tinh thần: “Tôi không muốn tấn công cá mập của dì ấy, khi nhỏ, tôi thích cá mập của dì ấy nhất. Nhưng mà… Thật sự không còn cách nào cả, thời gian của tôi quá ít ỏi.”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc Dụ Nhiên, thấp giọng an ủi: “Đừng đau lòng, dì của em sẽ hiểu mà.”
Dụ Nhiên im lặng một lát, nhắm mắt lại.
May mà có Lục Tắc Hiên ở bên cạnh, cậu không phải đối mặt với tất cả những chuyện này một mình.
***
Trưa hôm sau, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng mang quà tới dinh thự của Tướng quân Tạ.
Nhà họ Tạ là gia tộc danh giá lâu đời. Tổ tiên đã lập nên chiến công hiển hách trong cuộc bình định Lính gác phản loạn 200 năm trước, con cháu cũng được di truyền bộ gen ưu tú, xuất hiện không ít Lính gác và Dẫn đường cấp S.
Chị em Tạ Hi, Tạ Thần là những người xuất sắc nhất thế hệ này. Chị gái là sói vua rực lửa, em gái là cá mập đen biển sâu, hai chị em này chính là nữ thần trong lòng rất nhiều Dẫn đường, được vô số người theo đuổi.
Nhiều năm trôi qua, một lần nữa bước tới cánh cổng quen thuộc, tâm trạng Dụ Nhiên ngổn ngang trăm mối.
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng nắm tay cậu, cùng cậu bước qua cánh cổng lớn.
Có người tiến tới đón, cung kính nói: “Tướng quân Lục, Tướng quân Tạ đang chờ anh ở phòng khách, mời đi lối này.”
Dụ Nhiên nhìn quanh, cách bài trí trong sân vườn gần như không hề thay đổi. Cá Koi dưới hồ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng tụ lại như đang chờ Dụ Nhiên cho ăn. Cây vót thơm cha cậu tự tay trồng ở góc sân đã cao hơn rất nhiều những gì cậu nhớ. Tháng Sáu đúng mùa hoa nở, những chùm hoa đỏ điểm khắp tán lá, trông tràn trề nhựa sống.
Dụ Nhiên bước trên cây cầu đá, đi qua hồ nước rất rộng, tới trước phòng khách.
Trang viên nhà họ Tạ được xây theo lối kiến trúc giả cổ, từ đời cụ cố cậu đã bắt đầu sống ở nơi này, trông rất có cảm giác xa xưa, cổ kính.
Bình thường, Tạ Thần hay buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân, trông rất tháo vát. Vì hôm nay ở nhà, cô chỉ mặc thường phục, tóc cũng búi gọn lên, trông dịu dàng hơn hẳn lúc mặc quân phục.
Cô đang pha trà trong phòng khách, động tác vẫn hệt như trong trí nhớ. Hương trà thanh mát lan khắp không gian.
Suýt nữa Dụ Nhiên đã buột miệng gọi “dì”. Nhưng lời vừa đến bên miệng, cậu vẫn kịp ép mình nuốt xuống.
Lục Tắc Hiên chủ động tiến tới, nói: “Chúc mừng sinh nhật Tướng quân Tạ.”
Hắn tặng một hộp quà được gói rất tỉ mỉ cho Tạ Thần. Tạ Thần đứng dậy nhận lấy, mỉm cười, nói: “Tướng quân Lục khách khí rồi. Mấy năm nay tôi rất ít khi mừng sinh nhật, không ngờ cậu có tâ m đến vậy, nhớ được sinh nhật tôi, còn đích thân tới tặng quà.”
Lục Tắc Hiên cung kính nói: “Tôi là bậc dưới, mới nhậm chức Quân đoàn trưởng, tới chào hỏi tiền bối cũng là phải phép.”
Hai người khách sao qua lại vài câu. Tạ Thần liếc nhìn Dụ Nhiên, nói: “Mời hai vị qua bên này.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên sóng vai bước vào, ngồi xuống phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên tới nhà họ Tạ, nhìn gia cụ tông màu ấm trong phòng khách, hắn chợt nghĩ khi nhỏ Nhiên Nhiên đã sống ở đây sao? Bầu không khí, khung cảnh nhà họ Tạ trông có vẻ rất ấm áp. Đáng tiếc, căn nhà vốn đông vui là thế giờ chỉ còn một mình Tạ Thần.
Nếu mọi chuyện năm đó chưa từng xảy ra thì tốt biết bao.
Tạ Thần đưa hai chén trà cho hai người, nói: “Đây là trà tôi tự pha, Phổ Nhĩ chín ấm dạ dày, hai người thử xem. Cơm trưa đang được chuẩn bị trong bếp, lát nữa cùng ăn bữa cơm đi.”
Cô tự tay pha trà, xem ra đã nhận thấy tổ chức hắc ám muốn gây bất lợi nên cực kỳ cẩn thận.
Dụ Nhiên nhận chén trà, nhấp thử, vẫn là hương vị quen thuộc trong ký ức. Lúc nhỏ, dạ dày cậu không tốt, loại trà Phổ Nhĩ chín đặc biệt này chính là do dì út đặt riêng để giúp cậu chữa dạ dày từ từ. Dụ Nhiên uống trà, lòng lại xót xa.
Cậu cúi đầu không nói lời nào. Tạ Thần dời mắt, lạnh lùng nói: “Tình cảm của Tướng quân Lục và Dẫn đường đúng là son sắt. Nghe nói hai người lúc nào cũng như hình với bóng, Tướng quân đi làm cũng phải đưa cậu ấy theo?”

Lục Tắc Hiên mỉm cười, nói: “Nhiên Nhiên ở hành tinh Thủ đô không có nơi nương tựa. Tôi thật sự không yên lòng để em ấy ở nhà một mình.”
“Thế à?” Ánh mắt Tạ Thần nhìn Dụ Nhiên trông sắc bén hẳn.
Cô nghi ngờ Dụ Nhiên là nội gián do tổ chức hắc ám phái tới bên cạnh Lục Tắc Hiên, thậm chí nghi ngờ “cái chết” của Lục Đình Ngự cũng có liên quan đến Dụ Nhiên này.
Cậu Dẫn đường trẻ này xuất hiện quá trùng hợp. Sau khi cậu ta xuất hiện không lâu, vài cán bộ chết một cách kỳ lạ, tài liệu ở Học viện Lính gác cũng bị trộm. Khoảng thời gian trước, rất nhiều Lính gác đồng loạt cuồng bạo, chắc hẳn đều là vật thí nghiệm lỗi. Về sau, vấn đề cuồng bạo ở Lính gác đột nhiên được khống chế… Cô tin rằng thứ thuốc mà tổ chức hắc ám đang nghiên cứu đã có được bước tiến rất lớn.
Điều này khiến cô cực kỳ bất an.
Sau khi chị gái chết, Quân đoàn Ánh Sao vẫn không ngừng điều tra tổ chức hắc ám. Từng bước Tạ Thần đi đều vô cùng cẩn trọng, các đặc công được cài ở nhiều cơ quan lớn cũng chỉ điều tra được nhân vật cốt cán là Mạc Duy và hai anh em Adeline làm tay sai cho lão.
Rốt cuộc bọn họ đang nghiên cứu thứ gì, sau lưng còn bao nhiêu người ủng hộ, cô vẫn chưa thể điều tra tường tận.
Ấy thế mà Tướng quân Lục Đình Ngự đã chết rồi. Tạ Thần luôn có một dự cảm không lành, liệu người chết tiếp theo có phải cô hay không?
Đúng lúc này, giọng người giúp việc bỗng vang lên: “Tướng quân, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Tạ Thần ngừng nghĩ, đứng dậy, nói: “Tôi chỉ chuẩn bị bữa cơm bình thường, nếu chiêu đãi có gì không chu toàn mong hai vị thông cảm.”
Mấy năm nay cô không tổ chức sinh nhật. Nếu không vì Lục Tắc Hiên đưa quà tới gặp, có lẽ cô cũng đã quên luôn ngày này.
Trong phòng ăn, trên bàn đã dọn sẵn tám món thức ăn, một món canh, có chay có mặn, rất thịnh soạn.
Tạ Thần mời Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên vào bàn. Dụ Nhiên đảo mắt nhìn quanh, trông thấy bóng dáng một người giúp việc đang rời đi.
Đó là một bà lão đã làm việc cho nhà họ Tạ rất nhiều năm. Bà ấy là một người bình thường, luôn phụ trách việc quét dọn, cơm nước. Khi bé, Dụ Nhiên thường gọi bà ấy là “bà Lý”, nếu cậu nhớ không nhầm, tay bà từng bị bỏng.
Năm 10 tuổi, Dụ Nhiên chạy vào bếp chơi, bất cẩn đụng đổ nồi hấp. Vì chắn cho cậu nên tay bà Lý mới bị bỏng.
Sau khi cha cậu biết chuyện đã đề nghị đưa bà Lý tới khoa da liễu chữa trị. Bà mỉm cười, nói: “Chút sẹo ấy có sao đâu, bác già thế này rồi, còn để ý vài cái vết trên tay chắc? Thôi đừng phí tiền.”
Bà rất kiên quyết, cha cậu cũng không lay chuyển được, đành phải thôi.
Tinh thần Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đã liên kết. Nhìn thấy ký ức của cậu, Lục Tắc Hiên lập tức lẳng lặng quan sát bà lão kia. Thị giác của Lính gác lợi hại hơn Dẫn đường rất nhiều, ở khoảng cách hơn mười mét vẫn có thể nhìn rõ mồn một từng cái nốt ruồi.
Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Trên tay bà ta không có sẹo.”
Dụ Nhiên căng thẳng: “Chẳng lẽ là bạch tuộc biến hình ngụy trang thành bà ấy ở bên cạnh dì út, tiện thể giám sát chúng ta?”
Thông tin này khiến Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên rợn người.
Kẻ cầm đầu tổ chức hắc ám đích thân tới tận hiện trường theo dõi họ đối phó với Tạ Thần.
May mà hai người đã bàn bạc sách lược xong xuôi.
Lục Tắc Hiên vờ như ăn cơm, thực ra lại đang âm thầm quan sát Tạ Thần.
Khách tới thăm hỏi, chủ nhà không ăn gì thì quá bất lịch sự. Huống hồ hiện tại còn đang đúng giờ cơm trưa, Tạ Thần cũng đói bụng. Cô cầm đũa gắp thức ăn, nhưng vì nghi ngờ Dụ Nhiên là nội gián, cô chỉ lẳng lặng chọn những món Dụ Nhiên đã gắp ăn.
Dụ Nhiên thật sự dở khóc dở cười.
Dì út đề phòng cậu đến mức này, xem ra diễn xuất của cậu qua mặt được cả dì ruột mình.
Ăn cơm xong, Lục Tắc Hiên chủ động cầm muôi, múc cho cả Dụ Nhiên và Tướng quân Tạ mỗi người một bát canh.
Tạ Thần thấy hai người đều ăn canh thì cũng ăn. Tâm lý cảnh giác “có phải hai người tới hại tôi không” này của cô khá dễ hiểu. Dẫu sao Lục Đình Ngự cũng mới mất cách đây không lâu.
Nhưng thuốc không bị bỏ vào đồ ăn hay canh mà nằm chính trong bát cô ăn. Đây là điều Dụ Nhiên đã đoán được từ trước. Thứ thuốc này không màu không mùi, tan nhanh trong nước, sau khi tổ chức hắc ám cải tiến công thức, chỉ một liều lượng rất nhỏ đã đủ khiến Lính gác cuồng bạo.
Người giúp việc pha thuốc vào nước rồi tráng bát đũa bằng chính thứ nước ấy là thuốc sẽ dính trên bát đũa cô ăn.
Tinh thần Dụ Nhiên căng như dây đàn, liên tục để ý trạng thái của dì út. Quả nhiên, sau khi ăn xong cảnh, sắc mặt cô bắt đầu thay đổi, màu đen đặc như mực dần dần hiện lên trong mắt. Cá mập đen của cô cũng trở nên cáu kỉnh, bất an.
Chính là lúc này!
Dụ Nhiên vươn tua ý thức màu đỏ ra không chút do dự, đánh úp vào đại não Tạ Thần bằng tốc độ nhanh như chớp.
Tạ Thần chỉ cảm giác trong óc nổ “đùng” một tiếng, đầu đau như muốn nứt ra ngay tức khắc.
Sâu trong đại dương tinh thần, sóng lớn đột ngột dềnh lên.
Một xoáy nước đen ngòm khổng lồ xuất hiện giữa lòng biển. Xoáy nước sâu không thấy đáy kia như muốn nuốt sạch ý thức của cô. Cá mập đen vội vàng bơi trong biển, muốn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của xoáy nước nhưng xoáy nước kia đang không ngừng tỏa rộng ra…
Đúng lúc này, một chùm lửa chói mắt bất chợt giáng xuống từ trên cao, chiếu sáng mặt biển đen kịt.
Ngọn lửa kia nhanh chóng lan khắp mắt biển. Rõ ràng nước lửa kỵ nhau, nhưng kỳ quái thay, lửa kia không hề sợ nước biển mà lại đang liên tục tấn công nước. Dưới sức nóng đáng sợ của lửa cháy, nước biển bốc hơi cực kỳ nhanh.
Tạ Thần phẫn nộ rút đao bên hông, quát lớn: “Dụ Nhiên, quả nhiên mày là nội gián của tổ chức hắc ám!”
Lúc này, thế giới tinh thần của cô đang ở thế vô cùng nguy nan. Nhưng dù sao cô cũng là Lính gác cấp S, hiện tại vẫn có thể gắng gượng duy trì lý trí.
Tạ Thần mặc kệ cơn đau vì bị lửa thiêu đốt thế giới tinh thần, vọt người tới, bổ đao thẳng về phía đầu Dụ Nhiên.
Cô ra tay quyết đoán, thế công hung bạo, cơ hồ muốn một đao chém đôi Dụ Nhiên.
Nhưng động tác của Lục Tắc Hiên còn nhanh hơn. Hắn vẫn luôn đề phòng Tướng quân Tạ sẽ động thủ với Dụ Nhiên trong cơn phẫn nộ. Gần như ngay khoảnh khắc Tạ Thần rút đao, Lục Tắc Hiên đã đứng chắn phía trước Dụ Nhiên.
“Keng” một tiếng, hai thanh đao chạm nhau, tia lửa tóe ra.
Lửa giận ngút trời trong mắt Tạ Thần như muốn lăng trì xử tử Lục Tắc Hiên.
Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Tắc Hiên, anh cầm chân dì ấy, tôi bắt thực thể tinh thần.”
Tạ Thần lật tay thu đao lại, đột ngột vung quyền thẳng tới mặt Lục Tắc Hiên. Chiêu Ưng Câu quyền này của cô nhanh như điện xẹt, nắm đấm xé gió mà tới. Nếu không phải Lục Tắc Hiên né kịp, có lẽ đầu đã bị cô đấm vỡ.
Lục Tắc Hiên hãi hùng ứng phó với cô. Nhất thời, hai Lính gác cấp S bất phân thắng bại.
Nhưng trong thế giới tinh thần, phạm vi của lửa cháy càng lúc càng mở rộng, xoáy nước cũng không ngừng khuấy đảo lòng biển.
Tạ Thần một chọi hai, đương nhiên không chống chịu được áp lực lớn đến thế.
Thế giới tinh thần của cô vốn đã chao đảo vì ảnh hưởng của thuốc, đáy biển như đang có động đất cấp 8, sóng thần và xoáy nước phá hỏng toàn bộ san hô, đá ngầm cô dày công kiến tạo, Dụ Nhiên còn đốt lửa hừng hực trên mặt biển.
Cơn đau trong thế giới tinh thần khiến mặt mũi cô tái trắng, trán không ngừng vã mồ hôi.
Cá mập đen của cô kiệt sức, đã không trốn nổi nữa.
Cá mập đen bị cuốn vào xoáy nước, ý thức kề cận ranh giới tiêu tan, ngay khoảnh khắc ấy, vài sợi dây leo màu xanh lục nhanh chóng len vào trong xoáy nước như những chiếc xúc tu linh hoạt nhất. Chưa đầy hai giây, dây leo đã trói chặt lấy cá mập đen, kéo nó ra.
Tạ Thần: “…”
Đau đớn trong thế giới tinh thần khiến cô không tài nào chiến đấu với Lục Tắc Hiên tiếp được.
Lục Tắc Hiên nhân cơ hội đón lấy, khống chế cô trên ghế ngồi.
Ngay sau đó, Tạ Thần chìm vào hôn mê.
Trước khi mất ý thức, cô nghi hoặc băn khoăn: Tại sao vào thời khắc cuối cùng Dụ Nhiên lại cứu cá mập của cô?
Không phải hai kẻ kia tới giết cô à? Sao lại cứu cô?
Lời tác giả:
Dì út cực khổ rồi.
Đừng sợ, Nhiên Nhiên sẽ bảo vệ dì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.