Đàn Đứt Người Vong

Chương 12: Nếu như ta chết đi, nàng thật sự sẽ vui vẻ sao




Lý Nhàn Trạch quỳ ở ngoài cửa đã không biết qua bao nhiêu ngày, chỉ dựa vào đau đớn trên người kéo lấy ý chí của chính mình, trước mắt một trận đen một trận trắng, thân thể quỳ ở chỗ ấy lảo đà lảo đảo. Cứ việc mặt trời chói chang, cô cũng không khỏi cả người run rẩy, như là ngã vào hố băng, ý thức từ từ mơ hồ, trong mơ hồ tựa hồ nghe được từng trận thanh âm lạnh như băng của tiếng vó ngựa cùng với đao kiếm đụng vào nhau
Tội ác từ kiếp trước đang không ngừng cắn nuốt cô, cô chợt thấy được chiến sĩ cả người đẫm máu, chợt có thấy được gương mặt dữ tợn bò về phía cô đòi mạng, cô không khỏi mà phất tay che đi, lại ở trong nháy mắt rơi vào mộng cảnh khác
Lúc đó, Lý Nhàn Trạch nhìn mặt mũi tiều tụy của Tô Tiêu Hi không giống trước một chút, có chút yên lòng cười cười nói: "Tiêu Hi, ta ngày mai thì phải dẫn binh đi đánh giặc rồi... Ta đem Khả Hân để cho nàng, để cô ấy chăm sóc nàng một ngày ba bữa"
Tô Tiêu Hi nhìn cô một cái, cười lạnh nói: "Ngươi mạng tiện, ngược lại còn dễ nói" Nàng cố ý đem hai chữ "mạng tiện" cắn rất nặng, sau khi nhìn đến thân thể của Lý Nhàn Trạch ngừng lại, hài lòng nói tiếp: "Chỉ là, ngươi đem Khả Hân để cho ta, sống chết của những huynh đệ kia của ngươi trong quân ngươi mặc kệ sao?"
"Trong quân còn có quân y khác. Khả Hân ở bên cạnh nàng, ta có thể an tâm chút"
Hai người trầm mặc một hồi, Lý Nhàn Trạch mở miệng nói trước: "Tiêu Hi, cố gắng ăn cơm, chờ ta bình an trở về"
Tô Tiêu Hi hừ lạnh một tiếng, quay đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm cô nói: "Vậy ta sẽ mỗi ngày bái Phật, cầu xin ngươi tốt nhất chết ở trên ở trên chiến trường, đừng trở về" (Edit: lời cầu của ẻm cuối cùng cũng hiệu lực, haizzz)
Lý Nhàn Trạch khổ sở cười một tiếng nói: "Nàng thỉnh cầu như vậy, Phật tổ sợ là sẽ không nghe"
"Nga? Vậy thì thử một chút xem"
Đảo mắt, hơn nửa năm trôi qua. Một ngày, Tô Tiêu Hi đang định ra ngoài, liền thấy Xuân Thủy vội vã tới rồi, một mặt sắc mặt vui mừng nói: "Tô cô nương, chủ nhân trở về"
Khi Tô Tiêu Hi bỗng đứng dậy, Lý Nhàn Trạch đã một thân phong trần bước vào, nhìn nàng vui tươi nói: "Tiêu Hi, ta đã trở về"
Tô Tiêu Hi trên mặt lóe qua một tia thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại thường ngày, cũng không thèm nhìn tới cô một cái, lạnh lùng nói: "Phật tổ từ bi, không nguyện tiếp nhận thỉnh cầu như vậy của ta, đáng tiếc rồi"
Lý Nhàn Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó từ phía sau ôm lấy nàng nói: "Vậy nàng lần sau đổi Bồ Tát khác thử xem? Tiêu Hi, ta rất nhớ nàng"
Thấy Tô Tiêu Hi vẫn chưa đẩy cô ra, Lý Nhàn Trạch to gan tựa đầu chống ở bờ vai của nàng, cánh tay ôm vòng nàng thật chặt
Một lát, Tô Tiêu Hi mới mở miệng nói: "Nhàn Trạch ngươi mệt không, ta đipha cho ngươi bình trà. Ngươi, thả ta ra"
Lý Nhàn Trạch vừa mới bắt đầu nghe được vẫn là rất hài lòng, nhưng đến sau đó, mấy chữ kia gượng gạo mở miệng, thân thể của Lý Nhàn Trạch cũng cứng theo, sau đó, nghe lời buông nàng ra
Tô Tiêu Hi rời đi rất lâu, khi trở về trong tay quả nhiên bưng một bình trà. Nàng một cái tay đỡ ống tay áo, một cái tay nắm lấy ấm trà, cổ tay mảnh khảnh khẽ nghiêng, nước trà liền ào ào chảy vào trong tách
Rót ra một chén tràn đầy, hai tay Tô Tiêu Hi nâng lên tách trà, đặt ở trước mặt Lý Nhàn Trạch, mỉm cười nhìn cô, mềm mại mở miệng, giống như lúc trước: "Nhàn Trạch, uống chén trà cho trơn cổ"
Lý Nhàn Trạch mỉm cười nhìn, một tay cầm lấy tách trà, đặt ở bên môi, một luồng mùi vị khác thường chui vào lỗ mũi, Lý Nhàn Trạch giương mắt nhìn Tô Tiêu Hi một chút, lại không nói gì. Sau đó ngửa đầu, cổ họng hơi động liền đem một tách nước trà nuốt xuống hết
Nước trà vừa mới vào bụng, Lý Nhàn Trạch liền cảm thấy được bụng kịch liệt quặn đau, lông mày không tự chủ hơi nhíu lại, sau đó có chút cố hết sức giơ lên một cái tay, từ trong lồng ngực móc ra một túi thơm
Lý Nhàn Trạch vừa muốn mở miệng liền nôn ra một ngụm máu tươi. Mà Tô Tiêu Hi chỉ là mắt lạnh nhìn, trên mặt không có một chút kinh hoảng nào
Lý Nhàn Trạch một cái tay ấn lại ngực, một cái tay cầm túi thơm, đưa đến trước mặt Tô Tiêu Hi. Cô nuốt lại nuốt, nuốt lại nuốt, máu tươi vẫn là dọc theo bên môi cô uốn lượn mà xuống. Cuối cùng, cô dứt khoác mặc kệ, lảo đảo lên trước hai bước, đem túi thơm nhét vào trong tay Tô Tiêu Hi
Thấy Tô Tiêu Hi tiếp nhận túi thơm, Lý Nhàn Trạch cười đến rất vui vẻ. Máu bên miệng dọc theo dưới cằm từng giọt từng giọt rơi xuống, cô có chút khó khăn mở miệng nói: "Tiêu Hi, trong túi hương này chứa bạch chỉ, xuyên khung, cầm thảo, bài thảo, có công hiệu an thần"
Lý Nhàn Trạch vừa nói vừa không ngừng nuốt máu tươi nôn, nhưng cô nuốt như thế nào nữa, máu tươi vẫn là làm ướt trước vạt áo ngực cô. Lý Nhàn Trạch có chút thể lực không chống đỡ nổi đỡ bàn, cũng không nhìn Tô Tiêu Hi nữa, chỉ là cụp mắt nhìn chằm chằm một vùng trước chân nàng, nhẹ nhàng mở miệng nói tiếp: "Cũng không cần mỗi ngày đều mang theo, nàng liền đem nó đặt ở một góc thì được, nó có thể bảo vệ nàng bình yên vào giấc ngủ"
Tô Tiêu Hi nhìn túi thơm trong tay một chút, sau đó giơ tay ném tới trên mặt của Lý Nhàn Trạch, mắt lạnh nhìn cô giẫy giụa cúi người xuống, muốn nhặt lên túi thơm trên đất
Mà Tô Tiêu Hi chậm rãi qua đi, một cước dẫm nát trên túi thơm. Lý Nhàn Trạch vẫn duy trì tư thế khom lưng, rũ tay, hơi dừng lại một chút, nhìn một chút túi thơm bị nàng đạp ở dưới chân, một hơi không nhấc lên được, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó, liền từng ngụm từng ngụm, từng bãi từng bãi, không kiềm được nôn ra, mùi máu tanh tràn ngập ở trong cả căn phòng, nồng đậm không phân tán ra
Lý Nhàn Trạch vô lực hai đầu gối quỳ xuống đất, tay phải lên trước tìm được bên chân của nàng, muốn dưới chân của nàng kéo ra túi thơm kia. Mà Tô Tiêu Hi cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó nhấc chân nặng nề đạp ở trên tay cô, sau đó lại nghiền nghiền. Lông mi Lý Nhàn Trạch run rẩy, sau đó ngẩng đầu lên, viền mắt có chút ửng đỏ, bay lên một trận mịt mờ, nhìn rất tựa như ủy khuất
"Tiêu Hi, nếu như ta chết đi, nàng thật sự sẽ vui vẻ sao?" Thanh âm của Lý Nhàn Trạch nhẹ nhàng, nhưng bi thương trong lời nói lại ép tới người không thở nổi. Nghi hoặc bên trong giọng nói của cô kia thật sự, tựa hồ Tô Tiêu Hi gật đầu, cô thì đồng ý lập tức chết ở tại chỗ
Cô lắc đầu liên tục nỉ non: "Tiêu Hi, đừng đối với ta như vậy, ta thật sự rất khó chịu"
Cô nằm trên đất cùng ác mộng giãy dụa, một bên khác trong bụi cây, Lâm Hiên nhìn Lý Nhàn Trạch giờ khắc này ngất đi trong lòng một trận chua xót
Cuối cùng hắn cũng nhịn không được nữa, đứng dậy thì muốn đi qua, lại bị Trần Vũ một bên ngăn lại: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi quên thiếu chủ phân phó?"
Lâm Hiên đột nhiên đẩy hắn ra, trầm thấp giận dữ hét: "Thiếu chủ đều sắp chết rồi"
Trần Vũ cắn răng quay đầu đi, trong tay lại gắt gao lôi lấy hắn nói: "Chờ một chút"
Lâm Hiên nản lòng một quyền đập xuống đất, hạt cát mài rách mu bàn tay của hắn, lưu lại vết máu loang lổ
Cuối cùng ở sau buổi trưa ngày hôm sau, Tô Bá Ngôn xuất hiện
Tô Bá Ngôn đứng đối diện cô, từ trên cao xuống mà nhìn cô nói: "Lý Nhàn Trạch, ngươi nghe rõ ràng cho ta, đây là lần cuối cùng. Nếu ngươi tái phạm, Tô Bá Ngôn ta xin thề chắc chắn để cho Lý gia các ngươi ở trấn S cũng không tiếp tục chờ được nữa, đến khi đó đừng trách ta khi dễ cô nhi quả nữ các ngươi. Ngươi, nghe rõ chưa?"
"Nhàn Trạch biết rõ"
"Mặt khác, ngươi không cần đi bảo vệ Tiêu Hi nữa, theo Tiềm Vũ đi"
Lý Nhàn Trạch hơi do dự, sau đó vẫn là trầm thấp trả lời: "Vâng."
"Tô bá bá" Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Tô Bá Ngôn nói: "Tiêu Hi, thế nào rồi?"
Tô Bá Ngôn hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu như người quan tâm nó, thì cách xa có một chút"
Từ sau khi đó, Lý Nhàn Trạch liền đi theo Tô Tiềm Vũ làm việc. Mà Tô Tiềm Vũ vốn là đối với nàng không có hảo cảm, sau đó lại làm việc lạnh lùng như vậy, thế là đối với cô càng ngày càng hà khắc. Lý Nhàn Trạch mỗi ngày đều bị người sai khiến đến kiệt sức, trong lúc nhất thời lại cũng không rảnh bận tâm cái khác. Cuộc sống ngày ngày trôi qua như vậy, đảo mắt đi tới ngày mùng 6 tháng 6 âm lịch, đó là sinh nhật 66 tuổi của Tô Bá Ngôn
Hết chương 12
Edit: đời em công không ngày nào không bị hành hè hè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.