Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 21:




Chu đại sư thể hiện lòng trung thành xong mới ngẩng đầu, ngó quanh sân một vòng. Đây là một căn tứ hợp viện chính tông ở Bắc Kinh. Những cái cây trồng trong sân đều có bộ rễ già vạn năm tuổi, toát lên vẻ đáng giá ngàn vàng.
Bạch Ngộ Hoài đặt cờ bay trong tay xuống: "Kinh Thị định làm những gì? Họ nói với ông thế nào?"
Chu đại sư không dám chậm trễ, thuật lại từng câu cho Bạch Ngộ Hoài nghe.
Bạch Ngộ Hoài: "Ừm."
Chu đại sư có hơi không rõ, ông ta chưa từng gặp người đàn ông nào còn trẻ mà đã ăn nói sâu xa, bụng dạ khó dò như vậy.
Chu đại sư vội vàng hỏi lại: "Cậu Bạch, tôi có làm gì sai không?"
"Miễn làm theo những gì tôi đã nói với ông thì sẽ không mắc sai lầm."
Chu đại sư thở phào.
Bạch Ngộ Hoài liếc ông ta, sau đó cất bàn cờ trước mặt. Không hổ là tay lừa đảo lão làng tung hoành trong giới giải trí, trước mặt Kinh Đình Hoa mà cũng qua mặt được.
Bạch Ngộ Hoài đứng dậy: "Sau này ông ở tạm chỗ này đi."
Lúc này Chu đại sư mới bình tĩnh, buột miệng hỏi: "Căn nhà này là của ai thế? Cậu mua à?"
Kinh Tửu Tửu mím môi cười nhẹ: "Của tôi đó."
Đây là căn nhà do Úc Nhiên mua tặng hồi cậu năm tuổi. Vừa mới lấy lại, còn chưa ấm tay đâu.
Chu đại sư há hốc miệng.
Cậu nhóc trước mặt, tuổi còn trẻ mà đã sở hữu một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh! Nhớ lại phát ngôn hào phóng của mình vừa nãy... Chu đại sư xấu hổ chết đi được, ông ta bất cẩn mạo phạm rồi! Một ngàn năm trăm vạn, với cậu chủ nhỏ này có là gì đâu?
"Tôi sẽ cố gắng lừa đủ năm nghìn vạn của Kinh Thị." Chu đại sư lại vỗ ngực.
Như thế lúc chia tiền sẽ tự tin hơn á!
Kinh Tửu Tửu:?
Kinh Tửu Tửu: "À, ừ."
Mặc dù cậu không hiểu tại sao Chu đại sư phải chia tiền cho cậu, nhưng dù sao cũng là tiền lừa đảo, lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ủm được tiền cũng vui lắm nà.
Chờ đến khi Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu ra về, Chu đại sư đã chia tiền bỏ vào túi đen: "Nào nào nào, mời cậu."
"Trên tờ tiền in hình chân dung có thể trấn tà, mà tiền lại là vật trừ tà tránh tai từ xưa. Cậu đừng lấy." Bạch Ngộ Hoài đè mu bàn tay Kinh Tửu Tửu lại, nghiêng người sang nói thầm bên tai cậu.
Kinh Tửu Tửu vội vàng rụt tay về.
"Nếu là tiền cổ có tuổi đời xa xưa, nhất là những tờ 100 mang ý Âm Dương hòa hợp, cộng thêm Thần quyền biểu tượng cho quyền lực thì cậu càng không nên chạm vào." Bạch Ngộ Hoài nói tiếp.
Kinh Tửu Tửu cuống cuồng gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Kinh Tửu Tửu không dám sờ, đương nhiên Bạch Ngộ Hoài phải cầm cả cục.
Chu đại sư không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, cũng không biết nguyên nhân trong đó. Thấy vậy lại líu lưỡi, cậu chủ nhỏ đúng là cậu chủ nhỏ, ngay cả việc cầm tiền cũng để người ta làm giúp.
Cậu Bạch còn là ngôi sao lớn chứ đùa!
Dõi mắt nhìn họ đi xa, trong lòng Chu đại sư dần kiên định hơn, nhất định phải lấy lòng cậu chủ nhỏ!
Xe Bạch Ngộ Hoài đưa Kinh Tửu Tửu đi dạo một vòng, lúc trở về biệt thự, Kinh Tửu Tửu nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ: "... Chờ đã, dừng một chút."
Tài xế cũng nghe lời, dừng xe lại.
Kinh Tửu Tửu mở cửa xe bước xuống, nhưng không vào cửa hàng ngay. Cậu đứng ở một nơi camera giám sát không lia đến, vẫy tay với Bạch Ngộ Hoài.
Lúc bấy giờ sắc trời đã muộn, chờ đến khi Bạch Ngộ Hoài cầm tiền đi theo, mới phát hiện cơ thể Kinh Tửu Tửu đã trở nên trong suốt.
Cậu lại biến về trạng thái linh hồn.
"Chúng ta vào đi, vào đi ha." Kinh Tửu Tửu thúc giục.
Bạch Ngộ Hoài đáp lời rảo bước qua cửa, Kinh Tửu Tửu bám theo sau, níu góc áo anh lặng lẽ vào trong.
"Chào anh ạ, xin hỏi anh cần..." Nhân viên giao dịch ngẩng đầu thấy Bạch Ngộ Hoài, ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
"Bạch, Bạch, Bạch Ngộ Hoài?!"
Bạch Ngộ Hoài khẽ gật đầu.
Kinh Tửu Tửu đứng sau lưng, níu góc áo anh: "Bên này, bên này."
Bạch Ngộ Hoài đành phải đi theo sang bên kia, kẻo cậu nhóc kéo không được khéo lại ngã.
"Cái này, mua này nè. Dùng tiền Chu đại sư chia cho tôi mua nhó." Kinh Tửu Tửu nói sau lưng Bạch Ngộ Hoài.
Ở nơi nhân viên giao dịch không nhìn thấy, cậu nhón chân lên ghé vào tai anh.
Nhân viên kiềm chế kích động trong lòng, muốn nhìn Bạch Ngộ Hoài nhưng lại không dám nhìn thẳng. Nhờ ánh sáng mờ mờ, cô thoáng thấy vành tai trái của Bạch Ngộ Hoài từ từ đỏ lên.
Nhân viên:?
Còn đỏ một nửa nữa chứ?
Lúc này Bạch Ngộ Hoài đang rũ mắt trước tủ kính, trong tủ toàn là tai thỏ... Còn có tai gấu nhỏ, sừng hươu, sừng quỷ, tai mèo...
Bạch Ngộ Hoài: "..."
"Mua đi mua đi mừ." Kinh Tửu Tửu túm tay áo anh.
Bạch Ngộ Hoài gượng gạo giơ tay ra, chỉ lần lượt: "Lấy cái này và cái này..."
Nhân viên:???
"Lấy hết đi." Bạch Ngộ Hoài nghiêm mặt nói.
Nhóc quỷ này hay ha, biến về trong suốt chẳng ai nhìn thấy cậu.
Nhân viên đứng quầy hốt hoảng lấy mấy cái băng đô và mũ, nhìn ảnh đế Bạch im lặng lấy tiền từ túi bóng đen ra để thanh toán.
Nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Bạch Ngộ Hoài nhấc túi lên, xoay người rời đi.
Đến khi quay lại trong xe.
Tài xế sững sờ, vội hỏi: "Ơ cậu chủ nhỏ đâu rồi?"
Bạch Ngộ Hoài suýt chút nữa bật cười.
Kinh Tửu Tửu vẫn đang duy trì hình thái quỷ hồn nên tài xế không nhìn thấy cậu.
Anh đành phải trả lời: "Cậu ấy thấy xuống xe đi bộ thoải mái hơn, chúng ta cứ quay về biệt thự trước."
Tài xế ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lúc trước anh ta đã nghĩ, liệu có phải ảnh đế Bạch đang nuôi người tình không. Cậu nhóc kia nom nhỏ gầy mềm mại... Hôm nay xem ra, ảnh đế Bạch cũng ác thật, thế mà lại ném người ta xuống xe cho đi bộ về nhà.
Bên này nhân viên cửa hàng run rẩy lấy di động, bắt đầu đăng bài trong super topic.
[Đậu xanh rau máaa. Có lẽ kiếp trước tui đã tích đại đức của ông bà tổ tiên mười chín kiếp rồi! Vậy mà hôm nay tui lại gặp anh Bạch, anh Bạch không kính râm, không khẩu trang, không mũ nón! Ảnh đến tiệm tui mua đồ, còn nói chuyện với tui nữa!
... Ừa thì, anh Bạch mua một đống đồ chơi kiểu tai thỏ về nhà. Tự nhiên dễ thương quá vậy nè! Lúc thanh toán còn lấy tiền từ túi bóng đen, cứ như ảnh còn sống ở thời 2G vậy á!]
Phía dưới một loạt comment:
[Thật á? Tôi không tin.]
[Hahahaha có người hỏi có phải anh Bạch đã cô lập với thế giới rồi không, mãi mà chẳng có tin tức gì, sống như người Nguyên Mưu vậy.]
(*Người Nguyên Mưu hay còn gọi người vượn Nguyên Mưu.)
[Ủa nhắc mới nhớ, tui cũng thấy dạo này anh Bạch hơi khác.]
[Lần trước bà bạn của em còn nói, anh Bạch đến cửa hàng của bà í mua một cái bát nhỏ nhiều màu các bác ạ...]
[???]
Đến khi về biệt thự, Kinh Tửu Tửu lại không để Bạch Ngộ Hoài đeo tai thỏ "yêu thích" của mình xem thử. Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, ngồi trước TV chơi game Mario, hoàn toàn không biết tin đồn về Bạch Ngộ Hoài bây giờ đã ra sao.
Ngày hôm sau, Kinh Thị lại mời Chu đại sư tới.
"Tôi muốn mời Chu đại sư đến xem phong thủy của phòng làm việc này." Kinh Đình Hoa cười nói.
Lúc bắt đầu Chu đại sư còn hơi căng thẳng, nhưng nghe vậy lại mỉm cười. Ông ta không biết cậu Bạch làm thế nào mà lấy được ảnh chụp, nhưng đêm hôm qua ông ta thức trắng đêm, ngay cả tứ hợp viện đắt tiền cũng chẳng màng thăm thú, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh quan sát phong thủy.
Những tấm đó chính là ảnh chỉnh thể tòa nhà Kinh Thị và ảnh trang trí nội thất của mấy căn phòng làm việc, mà căn này cũng nằm trong số đó.
Chu đại sư chỉ ra: "Trước cửa bày một cây chiêu tài nhưng lại xây một khung cửa sổ kỳ lạ. Ánh sáng xuyên vào một nửa, vừa khéo chia đôi toàn bộ văn phòng, một mặt Âm, một mặt Dương. Cây chiêu tài thuộc Âm, cái gương trừ tà mà ông treo thuộc Dương... Sao? Muốn phất lên bằng của cải của người chết hả?"
Nói đoạn, ông ta lạnh lùng tiếp lời: "Tôi cứ tưởng hôm qua đã nói rõ ràng, không ngờ ông Kinh còn bày trò này để thử tôi. Ông Kinh đang nghi ngờ tôi."
Kinh Đình Hoa cười nói: "Không, đây không phải nghi ngờ. Tôi mời Chu đại sư xem phong thủy thì phải trả tiền chứ."
Lúc này sắc mặt Chu đại sư mới dịu đi phần nào. Kinh Đình Hoa thầm nghĩ, quả nhiên là nhắm vào tiền tài, nhưng vẫn quay lại dặn dò người ta chuẩn bị tiền.
"Ở đây tôi có mối làm ăn lớn, mời Chu đại sư về nghỉ ngơi hai ngày, tôi sẽ mời đại sư ra mặt lần nữa." Kinh Đình Hoa nói.
Chu đại sư không hứng thú với chuyện làm ăn lớn của ông ta, chỉ hứng thú với tiền. Nghe vậy gật đầu cầm tiền ra về.
Nhưng hôm nay, Kinh Đình Hoa lại mở laptop trước mặt, trên màn hình xuất hiện bánh xe, sau đó là vách trong của cửa xe... Ông ta đã lắp một chiếc camera mini trên túi.
Đại sư huyền học, nhưng chưa chắc sẽ thành thạo những công nghệ cao này. Đúng như Kinh Đình Hoa suy đoán, cái camera đó vẫn bám trụ suốt đoạn đường, chứng tỏ Chu đại sư hoàn toàn không phát hiện.
Ống kính lắc lư dọc theo đường đi, cuối cùng, Chu đại sư dừng lại. Ông ta cầm cái túi lên, nhắm ngay mặt. Trong màn hình, Chu đại sư nhíu mày giật camera xuống, ném đi.
"Ông ta phát hiện rồi." Thư ký nói.
"Được rồi, lúc ông ta cầm lên thì số nhà đã lọt vào camera. Điều tra số nhà 111 đường Phượng Dương Đông."
Thư ký nhanh chóng rời đi, nhưng chỉ mấy phút sau đã mang vẻ mặt nghiêm trọng quay về, nói: "... Chỗ này, là bất động sản do cậu chủ đứng tên lúc còn sống."
Sắc mặt Kinh Đình Hoa đột nhiên thay đổi: "Ông ta chính là kẻ phá trận pháp lâu đài, âm mưu chiếm đoạt tài sản của Kinh Tửu Tửu?"
Mối nghi ngờ cuối cùng trong lòng Kinh Đình Hoa đã được xua tan. Người này đúng là có năng lực thực thụ, trùng hợp cũng là người mà ông ta muốn thu phục.
Kinh Đình Hoa trầm giọng: "Có lẽ quỷ hồn của Tửu Tửu đang được nuôi dưỡng bên cạnh ông ta, ông ta mê tiền chứ gì? Cho mười triệu xem ông ta có chịu không."
Kinh Đình Hoa lập tức gọi điện cho Chu đại sư, nhưng chỉ nghe âm thanh nhắc nhở "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận".
Chu đại sư đang gọi điện thoại với Bạch Ngộ Hoài.
"Cậu Bạch nói chuẩn ghê, Kinh Đình Hoa gắn camera trên túi tiền thật luôn! Chắc giờ này ổng tra ra chỗ ở của tôi rồi."
Bạch Ngộ Hoài thản nhiên trả lời: "Ông phải nhớ kỹ thân phận của mình mọi lúc mọi nơi."
Chu đại sư: "Vâng vâng vâng, tôi là cao nhân mà!"
Thật ra điều này là do Kinh Tửu Tửu nói anh hay.
"Kinh Đình Hoa là người siêu cẩn thận." Kinh Tửu Tửu nói.
Bạch Ngộ Hoài liên tưởng đến hành động của Kinh Đình Hoa, nghĩ bụng, đây không phải cẩn thận mà là đa nghi.
Bạch Ngộ Hoài: "Tôi sẽ cho người đưa một trận đồ đến chỗ ông, nếu sau đó Kinh Đình Hoa muốn ông bày trận, ông cứ làm theo đó."
Bây giờ Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu nói gì là Chu đại sư nghe nấy, ông ta liên tục đáp: "Vâng vâng!"
Chờ hai người nói chuyện điện thoại xong. Điện thoại của Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu đều nhận được một thông báo push-up.
"Nửa đêm Kinh tổng của giải trí Đỉnh Phong nhảy xuống từ lầu ba..."
Kinh Tửu Tửu nhấn vào đọc thử, đó là bức ảnh Kinh Hạo được đưa lên xe cứu thương, nửa người dưới của gã dán sát vào cáng cứu thương, trán, cổ và cánh tay đều chảy máu. Mà lúc này gã đang cố sức ngẩng cổ, nhìn chằm chằm về hướng máy quay.
Đôi mắt người đàn ông trũng sâu, hai gò má hóp vào, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng nghiêm trọng.
[Vãi lều! Nhìn như zombie á quý vị?]
[Có chuyện gì thế? Nhiều tiền quá hóa điên à? =)))]
Trên mạng chẳng có bao nhiêu bình luận tốt.
Cùng lúc đó trong phòng làm việc ở một tòa nhà tại Bắc Kinh, ngôi sao trong phòng thu âm đã thu không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa thu được.
Mọi người hơi chán nản, bắt đầu tám chuyện.
Trợ lý cảm thán: "Nhà họ Kinh này tốt vậy, sao lại lòi ra cha nội Kinh Hạo nhở?"
Một người đàn ông mặc vest màu tím sẫm, cái màu lẳng lơ mặc trên người hắn lại được trung hòa đi. Hắn ngồi trong góc khuất, mái tóc vừa dày vừa dài chải ngược ra sau, chuỗi khuyên tai bấm dọc theo vành tai hai bên, đeo những khuyên tròn size nhỏ màu vàng.
Khuôn mặt hắn anh tuấn nhưng bạc tình. Vì giữa trán có một nốt ruồi son trông như chu sa của Phật gia, khiến hắn trông vừa ngả ngớn vừa trang nghiêm.
Người đàn ông cúi đầu xem tin tức trên điện thoại, không tham gia chủ đề này.
Trợ lý: "Một đêm gã gọi ba mươi con gà đấy."
Mọi người trong phòng:?
Trợ lý: "Mọi người nói xem như này có phải bị bệnh không? Tự chơi không nổi nên nhảy lầu."
Mọi người trong phòng:???
Có lẽ tin tức này quá ly kỳ, quá máu chó nên đã thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả người đàn ông đang im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi trong góc cũng ngẩng đầu nhìn qua.
"Hình như dạo này có nhiều tin tức về Kinh Thị lắm, trước đó ông Kinh Đình Hoa còn suýt bị nện trúng đầu ở hội thương mại nữa cơ."
"Nhiêu đó có là gì? Mọi người đã xem hot search về ảnh đế Bạch dạo trước chưa?"
"Hahaha tôi biết cậu nói ai, Kinh Tửu Tửu chứ gì? Haiz, Kinh Đình Hoa nói cậu ta chưa chết, nhưng chẳng có ai gặp cậu ta cả."
"Ê đâu có, mấy người ảnh hậu Đào đã từng thấy mà... Lần trước họ nói chuyện riêng với nhau, tôi nghe thấy rồi."
Bên này đang trò chuyện sôi nổi, bỗng nhiên trợ lý kêu lên: "Ấn tổng! Ấn tổng anh không sao chứ?"
Trợ lý vội vàng nhào qua.
Người đàn ông bỗng dưng ấn chặt ngực.
Khuôn mặt điển trai cau lại, vã mồ hôi, hồi lâu mới nặn ra được ba chữ rời rạc: "Kinh... Tửu..."
Trợ lý: "Hôm nay cái gì, rượu cái gì?"
Người đàn ông: "Kinh..."
Trợ lý: "Vàng gì cơ?"
Trợ lý: "Hôm nay có rượu hôm nay say? Ngày mai sầu muộn ngày mai sầu? Anh còn ngâm thơ cơ à?"
Đôi mắt người đàn ông nhắm nghiền, ngất xỉu.
Trợ lý: "... Trời ơi, tui đã chọc Ấn tổng tức xỉu ư?"
(*Giải thích về đoạn đối thoại giữa trợ lý và Ấn tổng: Kinh đọc là " jīng", trợ lý nghe nhầm thành "jīn" (kim trong kim thiên/hôm nay, có nghĩa là nay, bây giờ), trợ lý hỏi "Vàng" vì từ này cũng đọc là "jīn" (kim/vàng), trợ lý đang hỏi lại xem "jīn" nào.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.