Đành Buông

Chương 8.2:




Sau đó, 24h Lý Hách đều dẫn Dương Dương ở bên cạnh, trong văn phòng luật anh cũng sắp xếp một bàn làm việc cho cô. Anh nói: “Về sau chúng ta cùng đi làm, cùng tan tầm. Sau khi tan tầm thì không được nói chuyện công việc nữa”.
Viết tiểu thuyết vốn là công việc không giới hạn thời gian nhưng cô cũng không từ chối bởi vì cô thấy được, anh đã rất cố gắng “sửa sai”
Anh thu dọn hết quần áo cũ của cô, thay vào đó là toàn bộ quần áo mới, lãng phí đến độ khiến cô rất xót ruột.
Vốn định đổi trả hàng nhưng anh lại nói:
–    Giờ em cũng là … rồi, tất nhiên là phải ăn mặc trau chuốt một chút
Anh mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép và mỹ phẩm dưỡng da, chỉ riêng đồ trang điểm mà phụ nữ cần nhất thì lại không mua bởi vì anh nói:
–    Anh yêu là khuôn mặt của em, nếu em sáng tạo thành người khác thì anh yêu sao nổi
Anh đưa cho cô một tấm chi phiếu 100 vạn đồng, nói đó là quỹ sinh con, sau đó lại đưa cho cô túi hồ sơ giá trị kinh người, nói:
–    Không cần tiết kiệm nữa, bằng không anh sẽ nghi ngờ em tiết kiệm tiền để nuôi bọn mặt trắng bên ngoài đấy
Anh không còn luôn miệng nói anh yêu em nhưng anh làm rất nhiều chuyện chứng minh rằng anh thực sự yêu cô
Anh đưa cô về nhà để cho cô và Lý Minh vào thư phòng nói chuyện, Lý Hách lại nói gì đó với mẹ ở phòng bếp, sau đó cô phát hiện, thái độ của mẹ chồng với cô cải thiện rất nhiều. Lần trước lúc hai người về nhà, bà thậm chí còn nói:
–    Con mau sinh cháu cho mẹ đi, không có thời gian chăm con thì mẹ giúp, trừ khi con khinh thường cách thức giáo dục của mẹ.
Thái độ của mẹ chồng cải thiện rất rõ ràng, dù nói ngọt nhưng vẫn mạnh mẽ áp đảo thì chính là mẹ chồng của cô. Cô cười nói:
–    Sao con có thể khinh thường phương thức giáo dục của mẹ được, mẹ dạy dỗ Lý Hách, Lý Vi tốt như vậy, có bao nhiêu người hâm mộ đó.
Nói đến đây xem như đã chính thức mở ra đề tài lớn giữa mẹ chồng nàng dâu hai người. Bà lấy ra ảnh hồi nhỏ của Lý Hách và Lý Vi, lần đầu tiên thao thao bất tuyệt mà chia sẻ với cô chuyện từ nhỏ của hai người, mỗi năm xảy ra chuyện gì, tất cả thuộc như lòng bàn tay. Người mẹ thương con như vậy, ai mà lo lắng khi trao con cho bà chứ?
Thấy cô quay về, người vui nhất đương nhiên là Lý Vi.
Cô vẫn đang đấu tranh với gia đình nhưng cô tin cha mẹ sớm muộn cũng chấp nhận anh chàng nghèo của mình. Đúng thế, kết hoạch kết hôn của cô, cha mẹ không đến, anh trai và chị dâu đương nhiên là người quan trọng nhất rồi
Mọi người trong văn phòng luật cũng rất vui cho Lý Hách, như lời Giang Quốc Tân nói:
–    Không cần nhìn vẻ mặt chả nóng chả lạnh như người chết của Lý Hách, tâm tình thoải mái lên bao nhiêu
Tằng Tiểu Muội thì khoa trương vỗ ngực nói:
–    Sếp cuối cùng cũng cười rồi, chị không biết năm tháng qua em sống thế nào đâu. Mỗi lần sếp nhìn em cứ như thể em tham ô tiền vậy, hại em lần nào cũng phải tính đi tính lại vài lần rồi mới dám báo cáo
A Hưởng nói:
–   Văn phòng? Đó là văn phòng sao? Đó rõ ràng là mộ cổ Minh triều, mỗi lần đi vào lưng tôi đều ớn lạnh, lo lắng không biết liệu có cương thi nhảy bật ra mà cắn cổ tôi không nữa
Bọn họ tranh nhau nói chuyện, tuy rằng đều không nói rõ anh yêu cô nhưng đã đủ khiến Dương Dương hiểu, câu nói đó là thật – cô không có ở bên, tâm tình anh không thể thoải mái
Ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, Dương Dương nhìn Lý Hách một cái, phát hiện anh đang xem án, vẻ mặt rất chuyên chú, anh quả thực là một luật sư rất giỏi, hiệu suất làm việc rất cao.
Thật ra, bất kể là phương diện nào thì anh cũng đều rất năng suất. Về nhà được hai ngày, phòng làm việc của vị trí của cô, đến nhà thứ ba, nhà cha mẹ chồng có vị trí của cô, đến ngày thứ tư, anh dùng rất nhiều cách chứng minh rằng, trong lòng anh, cô giữ một vị trí rất quan trọng.
Nếu trước kia chia tay chỉ là hiểu lầm thì cô hẳn nên sớm kết thúc sự hiểu lầm này, đem mọi chuyện quay về vị trí ban đầu
Chỉ là phụ nữ rất tham lam, nếu mọi thứ trước mắt là ưu đãi của phụ nữ trước khi tái hợp với chồng thì cô thực sự không muốn nhanh chóng hợp lại, tuy rằng như vậy thực sự có chút quá đáng với người đàn ông đã thành tâm sám hối kia.
–    Đẹp không? Lý Hách đột nhiên nói
Nếu là trước kia thì cô sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo “còn lâu” nhưng bây giờ cô quyết định thuận theo lòng mình:
–   Rất đẹp, đẹp đến độ khiến em tự ti. Cô nói rất thật.
–   Không đúng, em không nên tự ti mà phải kiêu ngạo mới đúng. Bởi vì người đàn ông phong lưu anh tuấn này trong mắt chỉ có mình em
Nếu là trước kia thì cô sẽ đáp: “Vậy anh phải đi khám mắt đi” nhưng giờ cô lại nói:
–   Đúng thế, em sẽ tập kiêu ngạo.
Anh cười nói:
–   Chờ anh 5’, anh sắp xong rồi!
–    Anh cứ từ từ, em định viết xong chương này đã
Cô thử thay đổi, thay đổi cách nói chuyện để anh có thể hiểu rõ cô hơn
–    Được!
Sau đó, hai người lại vùi đầu vào công việc của chính mình. Cô thích cảm giác hai người cùng cố gắng, anh cũng thích trong không khí của mùi hương của cô.
Nửa tiếng sau, cô hoàn thành công việc của ngày hôm nay, anh cũng gọi xong cuộc điện thoại cuối cùng.
Trò chuyện xong, anh thu xếp lại cặp tài liệu, đi đến bên cô, ôm eo cô nói:
–    Đi thôi, hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, em muốn đi đâu?
Anh có tính cách đặc thù của một luật sư: làm việc gì cũng chú trọng trật tự.
Phòng khách nhà bọn họ, đến ngày thứ sáu cô về đã xuất hiện một tấm lịch làm việc, tóm tắt cụ thể, thứ sáu là ngày hẹn hò cố định của bọn họ.
Lý Hách nói:
–    Anh không cho phép mình giẫm lên vết xe đổ, ngã ở đâu thì sẽ đứng lên ở đó
Vì thế anh sắp xếp một tấm lịch làm việc, lên kế hoạch công việc.
Trên lịch viết, trước khi đi ngủ, bọn họ phải nói chuyện phiếm với nhau nửa tiếng
Nửa tiếng này là vì anh biết Chu Dụ Dân, biết mình khiến Dương Dương cô độc đến độ phải gọi điện thoại lung tung mà nói chuyện với người xa lạ. Anh hận mình quá kém cỏi. Nửa tiếng này là vì, năm tháng qua anh cô đơn, cô cũng cô đơn, anh nhớ cô mà cô cũng nhớ anh. Năm tháng đó, cả hai người đều chẳng dễ chịu gì
Lịch làm việc cũng quy định, bọn họ ngày nào cũng phải cùng ăn tối, lúc anh nấu cơm thì cô phải ở bên cạnh giúp đỡ, lúc cô rửa bát thì anh phải lau bát.
Tay nghề bếp núc của cô vì thế mà ngày càng tiến bộ, cho dù không nhiều nhưng ít nhất cũng có thể ăn được. Nghe anh cười nói sau này cô có viết một cuốn sách dạy nấu ăn, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật đúng là cũng có thể lắm.
Trong lịch làm việc còn ghi rõ, bọn họ phải cùng xem phim, cho dù rất nhàm chán nhưng cũng nên thảo luận một chút về tình yêu.
Cho nên khi bọn họ xem phim “Con dâu trưởng”, cô biết anh ghét nhất là anh chàng đẹp trai dụ dỗ vợ người, còn cô thì lại ghét nhất là nam chính luôn không do dự dứt khoát. Phụ nữ và đàn ông quả thực rất khác nhau.
Nhưng anh cũng rất cẩn thận, lịch làm việc không hề có nội dung “làm việc tình yêu”, anh hiểu nên cho cô thời gian, không gian, không quá cưỡng ép cô nhanh chóng phải chấp nhận mình
Dương Dương nhìn anh ngày nào cũng phải nhẫn nại, tự ép mình cầm gối ra ngoài phòng khách ngủ mà có chút đau lòng cũng có chút không nỡ. Mùa đông lạnh như vậy…
Nhưng cô tin, với thái độ này thì cuộc hôn nhân này hẳn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa
–    Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?
–    Muốn về nhà.
Dương Dương trả lời.
Lý Hách mỉm cười, vợ anh không thích lãng phí tiền, không tham hư vinh, chỉ vùi đầu làm kinh tế, nghĩ cách tăng thu giảm chi (có tích cực cầm nhầm hem:v). Không mời cô làm Bộ trưởng tài chính thì đúng là tổn thất lớn của chính phủ
–    Tốt lắm, vậy chúng ta đi mua đồ ăn
Cô lắc đầu:
–    Không phải là nhà đó
–    Em muốn đến nhà mới? Cũng được, nhưng mà nghe nói hai hôm nay đang sơn, mùi hơi nặng.
Anh lấy trong số bất động sản của cha một căn nhà ở gần văn phòng luật, chỉ cần đi mười phút là đến. Nơi đó rộng 100m2, có thể đón ánh mặt trời, cũng trồng rất nhiều cây cối, gần đây anh bắt đầu tiến hành trang hoàng, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến nhà mới đi dạo.
–    Không phải, về nhà cha mẹ
–    Vì sao?
–    Vì muốn nịnh mẹ
–    Nịnh mẹ? Có ý gì? Mẹ lại bắt nạt em, nói năng khó nghe gì à? Không được, anh đưa em về nhà đã, anh sẽ về nói rõ với mẹ!
Trước kia anh nghĩ rằng dù sao cũng là người nhà, bất luận thế nào, mẹ thương anh thì nhất định cũng sẽ chấp nhận Dương Dương, mà Dương Dương yêu chồng sâu sắc như vậy cũng sẽ cố gắng cải thiện quan hệ của hai người, không ngờ quá trình này lại lâu như vậy. Dương Dương hết lần này đến lần khác chịu tổn thương mà còn phải cố gắng tươi cười.
Không được, Dương Dương đã không chịu nổi, vì thế tránh được một lần, anh không thể để sai lầm tiếp nối được
Nhìn anh như chim sợ cành cong, cô vội bịt miệng anh lại, không cho anh nói tiếp.
–   Lý Hách, em không phải là giấy, mẹ sẽ không dễ dàng xúc phạm đến em đâu, huống chi anh cũng tận mắt chứng kiến rồi đấy, lúc này mẹ thực sự rất cố gắng hòa hảo với em. Em nói nịnh mẹ là vì muốn mẹ giúp em trông em bé. Anh cũng biết sinh con vất vả cỡ nào, hơn nữa em cũng không hiểu rõ chuyện nội trợ, hơn nữa, em cũng rất tiếc cái biệt danh “tác gia mỹ nữ” nên…
Sự chú ý của anh vẫn chỉ dừng lại ở mấy chữ “trông em bé”.
Em bé… cho nên đây là ám chỉ, ám chỉ anh không cần ngủ lại sofa, không cần vào phòng tắm dội nước lạnh, ám chỉ bọn họ có thể khôi phục quan hệ vợ chồng bình thường?
Ha ha, anh không nhịn được mà cười lớn, miệng ngoác ra… ha ha… anh không biết mình cười trông rất ngu ngốc…
Nhìn anh ngẩn người mà cô cũng cười theo, chồng ngốc như vậy sao cô còn nỡ bắt nạt? Nắm chặt tay anh, cô trịnh trọng nói:
–   Xin lỗi
–   Xin lỗi cái gì? Anh rất hoang mang, vội ngừng cười
–   Em trách nhầm anh, nghĩ anh thích người khác
–    Ừm, đúng là anh rất oan uổng
–    Nhưng mà anh thực sự khiến em không thể không nghi ngờ
–    Anh biết, anh bị mọi người mắng thảm thương lắm rồi, anh không nên phá nguyên tắc mà giúp Nghiêm Hân, không nên đến vườn bách thú, không nên tùy tiện mềm lòng. Tằng Tiểu Muội nói, mềm lòng với nhầm người chẳng những sẽ gây hiểu nhầm mà còn làm tổn thương người khác
–    Ngoài chuyện đó, em càng giận là vì đáng lẽ anh nên nói thật với em chứ không nên lừa gạt em
Cô kéo tay anh đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, trong lúc mơ hồ, cô nghe anh thở dài thỏa mãn
–    Anh sợ em biết thì sẽ giận
Lý Hách ôm chặt cô. Cảm giác hẹn hò chốn văn phòng… thật không tệ.
–    Nhưng nếu em biết chuyện từ người khác thì sẽ càng giận
–    Xin lỗi, sau này sẽ không có chuyện này nữa
–    Còn có một việc em nói dối
–    Chuyện gì?
–    Không có chuyện chẳng sao cả. Em rất để ý vì sao khi trong nhà có trộm anh lại không ở bên em, vì sao người chờ ở ngoài phòng phẫu thuật lại là Chu Dụ Dân chứ không phải anh, em lại càng để ý sau khi tỉnh lại, người đầu tiên gặp lại vẫn không phải là anh
–    Xin lỗi em!
Anh thề, không nhận điện thoại của cô, sai lầm đó khiến anh mất đi con, cũng suýt mất đi cô, đó là một bài học quá đắt
–   Em thực sự rất tức giận, giận đến độ muốn giết chết anh nhưng những lá thư của anh khiến em phải nhìn nhận lại bản thân, em chỉ nhìn thấy sai lầm của anh chứ không nghĩ mình cũng có chỗ không đúng. Em quên mất tình yêu phải là từ hai người, hôn nhân cũng vậy, phải dựa vào sự cố gắng của hai người mới có thể gắn bó lâu dài, cho nên… xin lỗi, em đã thấy sự cố gắng của anh, em cũng sẽ cố gắng thay đổi bản thân.
Lý Hách càng cười càng đắc ý. Rất giỏi đúng không, mắt anh rất tinh đúng không, tuy rằng bọn họ chỉ hẹn hò ba tháng đã kết hôn nhưng anh chọn rất chuẩn được một người con gái biết suy nghĩ vì mọi người, gặp chuyện gì cũng tỉnh táo hơn người khác rất nhiều
Cúi đầu, cuối cùng không nhịn được sự vui mừng, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Đôi môi cô vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ, sự dịu dàng của cô cũng giống như trong những giấc mộng… Anh hôn cô, dây dưa với cô, lưỡi vờn lưỡi, ngọn lửa giữa hai người càng lúc càng nóng…
Đột nhiên, anh buông cô ra, nhìn cô thở dốc, hai má ửng hồng, anh vội kéo tay cô nói:
–    Đi, chúng ta về nhà
Cô nhất thời không đuổi kịp, mãi đến khi anh cầm túi của hai người thì cô mới nghĩ ra, kéo tay anh nói:
–    Không thể về nhà ngay được, em phải mua quà đã
Anh cười, nâng mặt cô lên, dùng sức hôn lên một cô
–    Chúng ta không về nhà đó
–    Vậy… là đi xem nhà mới à?
Mặt cô ửng hồng, biểu cảm này rõ là đang giả ngu mà.
Anh càng cười, sau đó lại hôn cô một trận, hôn từ trán đến khóe môi
–    Không phải, là về nhà chúng ta đang ở
–   Vì sao?
–   Thức nhất, anh đã sắp không nhịn được nữa rồi, anh cũng không muốn lần đầu tiên hợp lại lại là ở chỗ mất vui này, thứ hai, có con trước rồi mới đi nịnh bà nội của con thực tế hơn, thứ ba, anh phải nói thêm vài nguyên nhân khác nữa thì mới có em bé được…
Anh kêu một tiếng rồi lại hôn cô một nụ hôn nóng bỏng
Quái lạ! Đi nước Pháp là cô chứ đâu phải là anh mà sao anh lại học được nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn của Pháp?
Nhưng thực ra cô cũng không cần phải oán trách bởi vì khi cô được hôn đến choáng váng thì anh đã càng khoa trương mà bế thốc cô lên, đi ra khỏi văn phòng
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên… Anh không đuổi theo tàu hỏa vì nó cũng không gây án mạng được nhưng việc này… xảy ra án mạng mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.