Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 17:




Bùi Thiệu Trạch đến phim trường vừa lúc 12 rưỡi, người trong tổ không có thời gian ăn cơm trưa, anh dặn Chương Phàm thống kê số người rồi đặt cơm.
Người đại diện Chu Nhan tinh mắt phát hiện ra anh, lập tức tiến tới chào hỏi: “Bùi tổng, ngài đến đây… tham ban?”
Đối với những công việc quan trọng được sắp xếp cho nghệ sĩ tổ C thì bắt buộc phải báo cáo với Bùi tổng, hôm qua Chu Nhan đã nói chuyện Trình Hạ phải đi quay MV cùng Trần Di Quân cho anh. Bùi Thiệu Trạch đột nhiên xuất hiện ở đây cô cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cô nghĩ có thể Bùi tổng muốn cho Trần Di Quân thể diện nên đích thân đến đây xem xét, dẫu sao Trần Di Quân cũng là nghệ sĩ có tiếng nhất tổ C.
Bùi Thiệu Trạch biết mọi người sẽ nghĩ như vậy, cũng không giải thích, anh nhìn nhân viên bận rộn gần đó, hỏi Chu Nhan: “Đã bắt đầu quay rồi?”
Chu Nhan đáp: “Vâng. Hôm nay bên ngoài tuyết rơi, quay cảnh trong phòng trước. Ngài muốn trực tiếp đi xem không?”
Bùi Thiệu Trạch “Ừ” một tiếng, Chu Nhan lập tức quay người dẫn hắn vào.
Đạo diễn Trương vừa mới quay thử cảnh Trình Hạ đánh đàn, do Trần Di Quân chưa vào quay nên cảnh này không có sự giao hòa giữa hai người, thêm nữa đó mới chỉ là lần quay thử đầu tiên thôi, không tính.
Sau khi xem cảnh quay thử trên màn hình theo dõi, đạo diễn Trương kích động vẫy tay với Trần Di Quân: “Di Quân, đến đây đến đây, lần này cô cũng diễn đi, tôi muốn đồng thời quay cả cô và Trình Hạ từ góc độ này.” Ông đứng dậy đi đến ngoài cửa làm mẫu cho Trần Di Quân: “Lúc này cô từ hành lang bên kia đi đến, dừng ở chỗ này, kiễng chân nhìn qua cửa sổ nhìn vào trong, tôi chỉ cô một lần đã.”
Trần Di Quân đi theo ông một lần, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi!”
Trương đạo diễn quay về phía người quay phim làm động tác ra hiệu: “ Chuẩn bị, lần này là quay thật.”
Ban nãy Trình Hạ bị ánh sáng hắt chói mắt, cảm thấy hơi chóng mặt, dưới ánh sáng mạnh rất khó để nhìn rõ các phím đàn, cậu hoàn toàn dựa vào ký ức để đánh. Trải qua gần nửa giờ quay thử cậu đã thích ứng với ánh sáng mạnh trong studio và tiêu điểm chuyển động của máy quay, cộng thêm đạo diễn Trương rất nhiệt tình, sự căng thẳng trong lần quay thử đầu tiên cũng dần dần được thả lỏng.
Trương đạo diễn hô một câu “Bắt đầu”, Trình Hạ lập tức nhập vai, đôi tay nghiêm túc chơi piano.
Bàn tay thuần thục của thiếu niên như bay múa trên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc nhẹ nhàng cũng theo đó dần hòa vào không trung.
Giai điệu của bản piano này rất đẹp, dường như khiến người ta trông thấy những bông tuyết trắng đang nhè nhẹ rơi giữa ngày đông. Cậu thiếu niên chơi piano dường như đã tự mình đến vùng tuyết mênh mông, cậu xòe ô dạo bước trong tuyết lớn, khóe môi giương lên nụ cười, trong lòng ngập tràn hồi ức.
Thỉnh thoảng thiếu niên khép hờ đôi mắt, say sưa trong bản nhạc mình đánh. Thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn phím đàn, ánh mắt dịu dàng tựa như đang nhìn người mình yêu.
Mười ngón tay bay múa, nốt nhạc như dòng suối chảy.
Rõ ràng là mùa đông giá rét tháng chạp, băng tuyết tràn ngập, có thể là do cố gắng làm chậm nhịp điệu của bản nhạc, lại tạo ra một loại cảm giác ấm áp và bình yên khác lạ, giống như đã cách xa sự hỗn loạn nơi đô thị, đến với chốn thiên đường tuyết rơi mà Trình Hạ tạo ra.
Trần Di Quân đi ngang qua từ hành lang bên kia, đầu tiên là bị thu hút bởi âm thanh trong phòng, cô hiếu kỳ quay đầu nhìn, phát hiện người đánh đàn chính là đàn anh Beta mình thầm mến thuở thiếu thời, hai mắt Trần Di Quân trừng lớn.
Kinh ngạc, vui sướng, xúc động, lo sợ bất an, muốn đến gần nhưng lại không dám tiến tới. Ánh mắt phức tạp, kìm lòng không đậu mà kiễng chân nhìn vào trong, cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra âm thanh làm phiền…
Máy quay số 2 đã quay lại toàn bộ những biến hóa cảm xúc trên mặt Trần Di Quân.
Cô ra mắt đã nhiều năm, mặc dù kỹ năng diễn xuất không bằng những ngôi sao hạng nhất trong giới phim ảnh, nhưng bài hát này là do cô tự viết, trong lòng cô đã tập diễn vô số lần nội dung MV, rất dễ nhập vai. Hơn nữa hôm nay dáng vẻ Trình Hạ ngồi chơi đàn giống hệt như trong tưởng tượng của cô, nghe những âm thanh dịu dàng, nhìn thấy thiếu niên ngồi trước đàn piano, Trần Di Quân thật sự có một loại cảm giác tim đập loạn nhịp.
Không hề liên quan đến tình yêu, chỉ thuần túy là tán thưởng mà thôi.
Người thiếu niên chói mắt này, rất giống với tưởng tượng của cô khi đang viết bài hát, khiến người ta không thể rời mắt.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, cả thế giới dường như đều tĩnh lặng, toàn studio chỉ còn lại tiếng đàn Trình Hạ đánh chầm chậm trôi.
Trình Hạ không nghe thấy đạo diễn hô dừng, trong lòng nghi hoặc, chỉ đành tiếp tục đàn. Trần Di Quân kiễng chân nhìn Trình Hạ đang đánh đàn trong phòng không rời mắt, hoàn toàn không cảm nhận được Bùi Thiệu Trạch đã đến cạnh cô từ lúc nào.
Alpha thân cao gần 1m9 đương nhiên không cần phải kiễng chân, Bùi Thiệu Trạch vừa nhìn đã thấy Trình Hạ đang chơi đàn dưới ánh đèn. Giai điệu piano rất êm dịu, tựa như gió xuân dịu dàng lướt qua bên tai, khiến tâm tình Bùi Thiệu Trạch theo đó mà lắng xuống.
Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng tăng ca đến tận đêm khuya, xem hết tất cả những bộ phim có đề tài thanh xuân trong những năm gần đây, còn xem cả những bộ phim đạt hơn 9 điểm trên diễn đàn phim ảnh. Đạo diễn, minh tinh, các chương trình của các đài truyền hình lớn, các nhà quảng cáo đã từng hợp tác với Thiên Toàn, v.v.. Tài liệu đã được đọc xong chất đống như núi trong máy tính của anh.
Bùi Thiệu Trạch đã quen với cường độ làm việc cao như vậy, lúc mệt mỏi cũng chỉ uống ly cafe nâng cao tinh thần.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Trình Hạ mỉm cười ngồi đó chơi đàn, ánh sáng mạnh trong phòng hắt lên mặt cậu, gương mặt hoàn mỹ không tì vết kể cả khi máy quay có quay ở chính diện.
Thiếu niên rất nghiêm túc, chuyên chú… cũng rất chói mắt.
Bùi Thiệu Trạch bỗng nhiên cảm thấy dù bản thân có chịu khổ cũng đáng giá.
Trong nguyên tác “Đánh dấu ngoài ý muốn” không nhắc đến chuyện Trình Hạ biết đánh đàn, cũng không miêu tả dáng vẻ Trình Hạ đánh đàn. Nhưng hôm nay tận mắt anh đã nhìn thấy một hình ảnh không xuất hiện trong nguyên tác.
Kể từ lúc hắn không đếm xỉa đến lời cảnh báo của hệ thống, cưỡng ép thay đổi tình tiết nguyên tác, Trình Hạ không bị đánh dấu làm nhục dường như cũng có ý thức riêng của mình.
Thế giới này dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nguyên tác.
Bùi Thiệu Trạch vô cùng vui mừng vì sự lựa chọn lúc đầu.
Giả như hắn lúc đó tuân theo bản năng chiếm hữu Trình Hạ, Trình Hạ sẽ biến thành “tình nhân” mà anh nuôi dưỡng, dù anh cho Trình Hạ bất cứ quyền lợi gì thì cũng đều biến chất rồi. Giống như chủ nhân nuôi một con chó, cho chó nhỏ một khúc xương, đó là kiểu “bố thí” mà ông chủ cao cao tại thượng cho tình nhân của mình. Dù cho sau này Trình Hạ có nổi tiếng, cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự thật “bò lên giường ông chủ đổi tài nguyên”.
Đối với người có tài năng thiên phú như Trình Hạ mà nói, bắt đầu như vậy là không công bằng.
Cuối nguyên tác, Trình Hạ hắc hóa trở về giết ngược hai kẻ khốn Lâm, Bùi, kỹ năng diễn xuất và độ nổi tiếng đều đạt đến đỉnh cao. Mặc dù đại thụ lớn lên trong bão táp không thể bị phá hủy, nhưng cũng sẽ mình đầy thương tích.
Hôm nay cây con này được Bùi Thiệu Trạch dày công che chở, trồng vào trong chậu, không phải trải qua gió táp mưa sa, cũng không bị dày vò phá hủy, nụ cười của cậu, trông sao mà ấm áp xán lạn đến thế.
Thiếu niên ngồi dưới ánh đèn chơi đàn, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch môi, có một loại cảm giác “mầm non mình trồng đã lớn rồi”, vui mừng nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Chu Nhan đi theo Bùi Thiệu Trạch đến đây, hiện trường đang khẩn trương quay phim, Bùi Thiệu Trạch không đi qua làm phiền mà đứng ở một góc không thu hút sự chú ý của người khác, nhìn xuyên qua cửa sổ.
Người đàn ông hoàn toàn coi nhẹ Trần Di Quân bên cạnh. Từ khi đứng bên cửa sổ, ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên người Trình Hạ chơi đàn trong phòng. Ban nãy anh che ô đi từ ngoài tuyết vào, trên người vẫn còn vương một ít hoa tuyết tỏa hơi lạnh, thế nhưng ánh mắt lúc nhìn về phía Trình Hạ lại biến thành rất dịu dàng, khóe miệng thậm chí còn hiện lên ý cười.
Trong ấn tượng của Chu Nhan, Bùi Thiệu Trạch ở công ty luôn trưng ra một gương mặt nghiêm túc lãnh đạm, rất ít khi lộ ra nụ cười. Nhưng mà hôm nay lúc Bùi tổng nhìn Trình Hạ đánh đàn, vậy mà lại cười rồi?
Không thể không nói, lúc Bùi tổng cười rất rất đẹp trai. Nếu như anh đồng ý ra mắt, tất cả các minh tinh Alpha của tập đoàn Thiên Toàn đều phải tránh sang một bên. Anh là kiểu người có tiền có quyền, Alpha cao lãnh cấm dục, tuyệt đối mê đổ lượng lớn fan hâm mộ…
Chu Nhan tưởng tượng cảnh Bùi Thiệu Trạch ra mắt làm diễn viên, tự dọa sợ chính mình, vội vàng thu hồi tâm tư.
Trong phòng, Trình Hạ đã đánh xong toàn bộ bản nhạc. Âm thanh vừa dừng, mọi người xung quanh đều tỉnh táo lại.
Đạo diện vội vã hô: “Dừng!”
Quay phim, ánh sáng, tất cả đều đóng lại, Trần Di Quân cũng bị kéo về hiện thực. Trong lòng Trình Hạ hơi thấp thỏm, không biết có phải tại mình biểu hiện chưa đủ tốt nên đạo diễn Trương phải quay cảnh mình đánh đàn dài tận gần bốn phút không?
Kết quả đạo diễn Trương kích động đứng lên, dùng sức vỗ đùi: “Quá giỏi, đây chính là hình tượng mà tôi cần!” Ông gọi Trình Hạ đến xem phát lại, nói: “Trình Hạ, cậu học đàn tới cấp mấy rồi? Đàn chuyên nghiệp quá, tôi cũng bị cậu làm cho nhập vai rồi!”
Trình Hạ giải thích nói: “Năm ngoái cháu mới thi cấp mười chuyên nghiệp.”
Trương đạo diễn giơ ngón cái: “Lợi hại! Sao không học Học viện Âm nhạc? Trình độ đánh đàn này của cậu, nếu như lại tiếp tục rèn luyện thì có thể mở nhạc hội âm nhạc rồi đó.”
Trình Hạ bị khen đến ngượng ngùng, cười nói: “Ba cháu vốn muốn để cháu thi Học viện Âm nhạc, nhưng hồi nhỏ cháu nghịch ngợm, ngồi im trong thời gian dài cơ thể sẽ không thoải mái. So với đánh đàn thì cháu càng thích làm diễn viên hơn, cho nên mới báo danh vào Học viện Điện ảnh.”
“Ừ ừ, Học viện Điện ảnh cũng rất tốt. Diễn xuất của cậu rất có thiên phú, động tác, dáng vẻ trong đoạn vừa rồi cũng không có vấn đề gì. Có điều cảm nhận ống kính của cậu cần phải rèn luyện thêm, có mấy lần lúc máy quay phim lia tới thì cậu quay đầu đi chỗ khác, không quay được khuôn mặt. ” Đạo diễn Trương ánh mắt từ ái vỗ vai Trình Hạ, hứng thú hỏi: “Đúng rồi, bản nhạc vừa nãy tên là gì? Hay lắm.”
“Tên ‘Ảo cảnh trong tuyết’.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên xen vào, đạo diễn Trương và Trình Hạ đồng thời quay đầu.
Chỉ nhìn thấy Bùi Thiệu Trạch đẩy cửa tiến vào, Alpha thân hình cao lớn vừa bước vào phòng đã che mất ánh đèn trên cao.
Anh bất chấp trời đổ tuyết mà đến, trên người còn vương hơi lạnh, viền áo khoác đen dài bị tuyết dầm ướt, mép giày da cũng có dấu vết của tuyết, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến khí thế của anh.
Một loại cảm giác áp bức của Alpha, khiến anh dù đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Trong phòng thoắt cái yên tĩnh, giống như đã ấn nút ngừng thời gian.
Nhân viên xung quanh không biết Alpha này là ai, không dám thở mạnh.
Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ, giọng điệu ôn hòa: “Tôi nói đúng không?”
Trình Hạ bừng tỉnh, vội vã gật đầu: “Đúng vậy, khúc nhạc này tên là “Ảo cảnh trong tuyết”, em nghĩ nội dung quay MV có liên quan đến tuyết nên đã đàn khúc nhạc này.”
Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch hàm chứa tán thưởng: “Đàn rất hay.”
Trần Di Quân tiến vào sau hắn, cười nói: “Bùi tổng đến tham ban sao?”
Bùi Thiệu Trạch “Ừ” một tiếng, bước lên phía trước, lịch sự duỗi tay: “Chào ngài, đạo diễn Trương.”
Trương đạo diễn vội vàng bắt tay hắn, nheo mắt cười: “Bùi tổng vậy mà lại đích thân đến tham ban, chúng tôi thực sự là thụ sủng nhược kinh*, vừa rồi không phản ứng kịp, ha ha ha ha!”
*thụ sủng nhược kinh: chắc mọi người không lạ gì cụm này, nghĩa là được chiều mà lo sợ.
Bùi Thiệu Trạch lịch sự gật đầu: “Đạo diễn Trương khách khí rồi. Bài hát này của Di Quân cần phát hành vào lễ tình nhân, thời gian hơi gấp rút, những ngày này mọi người vẫn còn phải vất vả.”
Anh nói rồi quay đầu lại nhìn Chương Phàm: “Tôi bảo trợ lý đặt đồ ăn giúp mọi người. Trời lạnh như vậy, mọi người bận cả buổi sáng cũng nên ăn cơm trưa trước đã, ăn no rồi mới có sức quay tiếp.”
Xung quanh tiếng vỗ tay nhiệt liệt: “Thật tốt quá!”
“Đúng lúc tôi đói, cảm ơn Bùi tổng!”
Rất nhiều nhân viên đều là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Thiên Toàn, bên ngoài có không ít tin đồn xấu về Bùi Thiệu Trạch, nhưng hôm nay mọi người chính mắt nhìn thấy anh, lại cảm thấy… Bùi tổng cũng rất tốt đấy chứ? Quan tâm nghệ sĩ của công ty, tự mình đến tham ban, chẳng hề bày ra vẻ mặt ông chủ kiêu căng, còn quan tâm đặt cơm cho mọi người?
Lúc Chương Phàm để nhân viên giao hàng mang cơm vào, hảo cảm của mọi người đối với Bùi Thiệu Trạch lục tục tăng cao.
Đồ ăn nhanh này cũng quá phong phú rồi?
Đùi gà kho tàu, nầm bò cà chua, đậu hà lan xào chay, cá thái sợi, đậu cô ve xào cà chua, hai mặn ba chay, còn thêm một bát canh bí nấu xương, một phần trái cây gồm dưa hấu, cà chua bi, thanh long và kiwi, một cốc trà sữa yến mạch được đậy kín nắp có thể giữ lại chiều uống, còn một túi đồ ăn nhẹ gồm rất nhiều loại đã bóc sẵn như óc chó, đậu phộng, hạnh nhân,…?
Dưới tình cảnh đói rét áp bức, nhìn thấy bữa trưa phong phú như thế này, mọi người đều cảm thấy ấm áp gấp bội!
Có người nhỏ giọng nói: “Bữa trưa này chắc đắt lắm nhỉ?”
“Năm món một canh, còn có hoa quả, túi hạt, ngay cả trà sữa cũng chuẩn bị, Bùi tổng thật hào phóng!”
“Đột nhiên tôi hy vọng ngài ấy đến tham ban mỗi ngày…”
Sau khi Trình Hạ mở hộp cơm ra cũng kinh sợ, bình thường cậu gọi đồ ăn hai mươi đồng đã đủ ăn rồi, bữa cơm đắt thế này cậu thật sự không nỡ mua. Hôm nay Bùi tổng đến tham ban, tất cả phần cơm của nhân viên đoán chừng phải tốn hơn một nghìn tệ, đây chính là “có tiền thì tùy hứng”?
Trình Hạ ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
Không biết vì sao cậu cứ có một loại ảo giác kỳ lạ rằng Bùi tổng luôn nhìn cậu…
Cậu vội vàng xua đi suy nghĩ không đáng tin này, nở nụ cười lễ phép với Bùi Thiệu Trạch: “Bùi tổng, anh không ăn sao?”
Bùi Thiệu Trạch bước đến trước mặt cậu rồi dừng lại: “Tôi ăn trưa rồi.”
Trình Hạ “Ồ” một tiếng, trầm mặc hai giây mới nhẹ giọng hỏi: “Bản nhạc mới nãy em đàn, Bùi tổng cũng biết sao?”
“Hồi nhỏ từng học piano, rất thích bản nhạc này.” Bùi Thiệu Trạch dừng một chút, bổ sung thêm, “Có điều tôi không lợi hại bằng cậu, có thể thi cấp 10 chuyên nghiệp. Tôi chỉ học đến cấp 6 là bỏ bê, ở phương diện âm nhạc cũng không có thiên phú gì.”
“Ôi, em là bị ép ấy.” Trình Hạ xấu hổ cười cười, thản nhiên nói, “Lúc nhỏ quá nghịch ngợm, làm loạn khắp nơi, ba mẹ vì muốn em điềm tĩnh hơn nên vội vàng cho em đi học piano. Ba còn tự mình lái xe, mỗi cuối tuần đều áp giải em đến chỗ thầy dạy đàn, bắt đầu học liền học hơn mười năm…”
Áp giải? Tưởng tượng dáng vẻ nhóc Trình Hạ nghịch ngợm bị bắt vào trong xe áp giải đi học đàn, ánh mắt Bùi Thiệu Trạch càng thêm dịu dàng, nhìn cậu nói: “Cha cậu ép cậu học thứ này này cũng không có gì xấu. Cậu xem, hôm nay đã cần dùng đến rồi.”
“…” Trình Hạ không biết đáp lại thế nào, trong lòng cậu hồi hộp đến lạ, thẹn thùng nhìn vào mắt Bùi Thiệu Trạch. Càng khiến cậu thêm nghi hoặc là, không phải Bùi tổng đến tham ban Trần Di Quân sao? Sao lại chạy đến nói chuyện cùng cậu thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.