Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 45:




Máy bay bay hết hai tiếng đồng hồ, lúc này đèn trong cabin bật sáng, bên tai truyền tới giọng nói êm ái của nữ tiếp viên hàng không: “Kính thưa quý khách, máy bay của chúng ta chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay quốc tế Á An…”
Trước kia Trình Hạ ngồi máy bay cũng toàn ngủ từ lúc cất cánh tới lúc hạ cánh. Bị tiếng thông báo đánh thức, cậu nửa tỉnh nửa mê lơ mơ mở mắt, nhanh chóng giật mình phát hiện ra – Cậu vậy mà lại dựa đầu lên vai Bùi tổng?!
Mùi tin tức tố nồng đậm độc nhất của Alpha bay vào mũi cậu, trong lúc cậu trầm mê trong mùi vị này, đã mơ thấy một giấc mơ tuyệt đẹp, nghĩ tới nội dung trong mơ, khuôn mặt Trình Hạ trở nên đỏ lựng, nhanh chóng ngẩng đầu dậy, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy thì thầm: “Bùi tổng, xin, xin lỗi, em không cẩn thận ngủ quên mất…”
Vẻ mặt Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh, nói: “Không sao.”
Trình Hạ đỏ mặt im lặng, tim đập rộn ràng. Cậu ngủ say, không biết bản thân đã làm những gì, nhưng Bùi tổng tỉnh táo lại không đẩy cậu ra, như vậy có phải chứng minh Bùi tổng không để bụng việc cậu gần gũi không?
Ánh mắt Trình Hạ vô tình liếc thấy đôi tay đang đặt lên đùi của Bùi tổng, tay của Alpha trưởng thành thật đẹp, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp tay đồng đều, nghĩ tới lúc được đôi tay này dịu dàng vuốt ve, trái tim Trình Hạ lại càng đập nhanh hơn, cậu rất rất muốn nắm lấy tay Bùi tổng, nếu như có thể mười ngón đan nhau cùng đôi tay này, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Bùi Thiệu Trạch nhận ra ánh mắt thiếu niên dời xuống dưới, cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, anh thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Trình Hạ giật mình thu hồi tầm nhìn, đáp: “Không, không có gì.”
Cậu không nhịn được, mỗi lần ở bên cạnh Bùi tổng, cậu không thể nào giấu kín tâm ý của mình, muốn được cầm tay, muốn được ôm lấy… muốn được gần gũi anh hơn, thậm chí muốn hoàn toàn đánh dấu anh, chiếm hữu anh, để anh chỉ thuộc về mình mà thôi. Có lẽ đây là phản ứng của Omega khi thích một Alpha nhỉ?
Alpha bên cạnh rõ ràng là kiểu người cấm dục, tin tức tố trên người cũng toát ra sự lạnh lùng và xa cách, nhưng Trình Hạ lại cứ yêu thích một Bùi tổng như thế. Cậu tự hỏi rằng nếu bản thân đánh dấu Bùi tổng, không biết trên gương mặt ấy liệu có còn là loại biểu cảm bình tĩnh này? Thực sự rất muốn nhìn dáng vẻ anh ấy không kiềm chế được, hoàn toàn mất kiểm soát…
Mặt Trình Hạ ửng đỏ, trong đầu tự vẽ ra vô số hình ảnh giới hạn 18+.
Bùi Thiệu Trạch phát hiện mặt Trình Hạ đỏ lựng, quay đầu sang khẽ hỏi han: “Không khỏe sao?”
Trình Hạ tùy tiện tìm một cái cớ: “Vâng, có thể là do máy bay hạ cánh lắc dữ quá, em hơi chóng mặt.”
Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ một lát, gọi nữ tiếp viên hàng không tới, khẽ nói vài câu, một lúc sau tiếp viên mang tới một đĩa kẹo bạc hà, Bùi Thiệu Trạch lấy một viên đưa cho Trình Hạ: “Ăn một viên kẹo bạc hà đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Trình Hạ cảm thấy hơi áy náy, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, vị bạc hà the mát lập tức tan đầy trong miệng, trước kia cậu không thích ăn kẹo bạc hà, luôn cảm thấy ăn cái thứ này cổ họng mát lạnh quá, nhưng hôm nay, kẹo Bùi tổng đưa cứ như được trộn mật ong vậy, hương vị ngọt ngào cứ thế thấm vào trong tim.
Trình Hạ nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng hỏi: “Có đỡ chóng mặt hơn chút nào không?”
Trình Hạ lập tức gật đầu: “Vâng, tốt hơn nhiều rồi.”
Vì không muốn làm phiền tới mọi người xung quanh, âm lượng khi nói chuyện của hai người đều rất thấp, giống như đang thì thầm vậy. Trình Hạ nghe giọng nói âm trầm gần kề bên tai, trái tim đập rộn ràng vui sướng. Bùi Thiệu Trạch cũng cảm thấy bầu không khí có hơi ám muội, từ lúc Trình Hạ gối đầu lên vai anh ngoan ngoãn ngủ cả một đường, trái tim anh đã rất khó bình tĩnh, đáy lòng vốn dĩ trống rỗng và lạnh lẽo dường như được lấp đầy bởi thứ gì đó rất ấm áp mềm mại, bỗng nhiên cảm thấy được nhồi đầy.
Đúng ba giờ chiều máy bay hạ cánh xuống sân bay Á An.
Trước đó Bùi Thiệu Trạch đã sắp xếp xong xe đưa đón, nhân viên đoàn làm phim thì di chuyển bằng xe bus trung chuyển, mấy diễn viên chính và đội ngũ nòng cốt của đoàn thì đi lại bằng xe đa dụng (xe MVP). Tại cửa ra của sân bay, mọi người theo như sự sắp xếp từ trước mà tìm số xe để lên, lúc này không tiện đổi chỗ vị trí, bởi vì nghệ sĩ, người đại diện và trợ lý ngồi cùng một xe.
Bùi Thiệu Ngạn tới bên cạnh anh mình, gọi một tiếng: “Bùi tổng”. Cậu nở một nụ cười xán lạn với Trình Hạ, Trình Hạ cũng cười với cậu ta, thầm nghĩ, trợ lý nhỏ này của Bùi tổng cũng khá thú vị đấy, nhận thần tượng trên máy bay, không sợ bị Bùi tổng quở trách sao?
Bùi Thiệu Trạch nói khẽ với Trình Hạ: “Đi tìm Chu Nhan, về khách sạn cùng với người đại diện.”
Trình Hạ gật đầu: “Vâng, tạm biệt Bùi Tổng.”
Sau khi hai người tạm biệt, Bùi Thiệu Trach tìm thấy chiếc ô tô màu đen tới đón anh, Bùi Thiệu Ngạn cũng vào trong xe ngồi ở hàng ghế sau.
Đoàn xe đưa đón chậm rãi nối đuôi nhau ra khỏi sân bay, Bùi Thiệu Ngạn nhìn Trình Hạ và người đại diện lên xe MVP qua kính chiếu hậu, tủm tỉm cười nói: “Anh, hôm nay biểu hiện của em thế nào?”
Bùi Thiệu Trạch: “Biểu hiện gì?”
“…” Bùi Thiệu Ngạn mặt đầy tủi thân: “Anh không thể qua cầu rút ván như vậy á, em nỗ lực giúp anh như vậy mà, anh có định tăng cho em ít tiền lương không? Một tháng chỉ có 3500 thực sự là không đủ dùng đâu, hơn nửa tháng lương đầu tiên anh cũng chẳng phát cho em!”
Tên nhóc đáng thương đòi tiền lương lúc này trông đã thuận mắt hơn nhiều so với nhãi con tóc đỏ đeo khuyên tai ngày ấy.
Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch miệng: “Bên tài vụ mỗi mùng 1 đầu tháng sẽ cố định phát lương, em tự xem thẻ lĩnh lương của em đi.”
Lúc đầu khi làm thủ tục vào công ty, Chương Phàm đã tiện thể làm giúp cậu ấm này một cái Debit Card (thẻ chi tiêu), khi đưa hồ sơ thì để phòng tài vụ lấy làm thẻ lương luôn, Bùi Thiệu Ngạn nghe đến đây lập tức mở điện thoại. Vừa rồi trên máy bay mất sóng, bây giờ sóng điện thoại đã hồi phục trở lại, cậu quả thật nhìn thấy trong điện thoại có một tin nhắn ngắn: “Thẻ Debit có số đuôi 2057 của quý khách đã được chuyển khoản 3500, chú thích: Tiền lương tháng 2.”
Thật kì lạ, trước kia cha đưa thẻ đen cho cậu cậu muốn quẹt thế nào thì quẹt, không cần quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng hiện tại, nhìn thấy tấm thẻ đứng tên mình có 3500 tệ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hân hoan.
Hình như từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu cậu tự mình kiếm ra tiền?
Bùi Thiệu Ngạn tâm trạng phức tạp cất điện thoại đi.
Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Cảm giác khi lấy lương thế nào?”
Bùi Thiệu Ngạn lầm bầm than vãn: “Cũng ít quá rồi đó, chẳng đủ để em ăn hai bữa hải sản…”
Bùi Thiệu Trạch chậm rãi nói: “Muốn nhiều hơn thì dựa vào bản lĩnh để dành được. Lương khởi điểm của giám đốc điều hành ở Thiên Tuyền là 500.000 tệ, nếu em có thể làm giám đốc điều hành, đương nhiên lương sẽ tăng. Nếu có một ngày em ngồi được vào vị trí đó, đừng nói mấy trăm nghìn, quỹ lương hàng tỉ của công ty đều do em quản lý, em có thể giúp công ty tăng gấp đôi giá trị thị trường, cũng có thể khiến công ty tán gia bại sản. Em dám không?”
Bùi Thiệu Ngạn cúi đầu không nói gì nữa.
Cậu không dám, cậu cũng không có cái bản lĩnh gánh vác trọng trách.
Bùi Thiệu Trạch vỗ vai em trai: “Em còn nhỏ, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc tiêu tiền, hãy nghĩ cách làm sao để kiếm tiền trước đã.”
Bùi Thiệu Ngạn nghiêm túc gật đầu: “Vâng.” Cậu định bụng sẽ để dành 3500 này lại đã, dù sao thì ăn cùng anh mình, ở cũng không cần trả tiền, gần đây cũng không định mua đồ gì cả.
Trong xe an tĩnh vài giây, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên hỏi: “Vừa nãy ở trên máy bay, sao em lại đột nhiên đổi chỗ với Thân Khải?”
Bùi Thiệu Ngạn thiếu chút nữa phun máu: “Đệt, em đổi chỗ là vì ai, trong lòng anh cũng không biết sao!”
Bùi Thiệu Trạch lúc đó quả thật không hiểu hành động của Bùi Thiệu Ngạn, tự nhiên chạy đi điên cuồng bắn một tràng về thần tượng với Thân Khải, tự nhận mình là người hâm mộ của Thân Khải? Anh còn nghĩ Bùi Thiệu Ngạn bị nhập, não bộ tê liệt luôn rồi.
Không cần biết vì sao em trai mình lại làm vậy, kết quả đổi chỗ cho Trình Hạ đến ngồi cạnh mình lại là chuyện tốt.
Bùi Thiệu Trạch quyết định thưởng cho em trai: “Nếu như em chăm chỉ làm việc, anh có thể suy xét về việc tăng lương cho em. Tháng sau em bắt đầu không cần làm thực tập sinh nữa, trở thành nhân viên chính thức của Thiên Toàn, lương có thể nâng lên 5000, cuối năm cũng sẽ có tiền thưởng.”
Bùi Thiệu Ngạn lập tức vui vẻ cười: “Cám ơn Bùi tổng!”
Mặc dù 5000 cũng chẳng đủ cho cậu tiêu, nhưng so với 3500 thì nghe có vẻ thuận tai hơn nhiều rồi.
Nhìn đứa em vì lời hứa miệng sẽ được tăng lương mà vui vẻ một đường, Bùi Thiệu Trạch thấy cậu ở đó cười ngốc nghếch, phát hiện thật ra em trai rất đơn thuần, chẳng trách phần sau nguyên tác lại dễ bị người ta lừa tới vậy. Con người cậu vốn dĩ không xấu, chỉ vì kết giao với một đám bạn không ra gì nên bị làm hư. Bây giờ đồng ý nghiêm túc học tập cùng anh trai, trong lòng Bùi Thiệu Trạch cảm thấy rất hài lòng.
Hai tiếng sau, đoàn xe đã tới vùng ngoại ô.
Trường trung học tư thục Minh Đức là trường nội trú, nằm ở vùng ngoại ô Á An, phong cảnh ở khu vực xung quanh rất đẹp, cảnh sắc sắp so được với các khu du lịch rồi. Trường nằm ở lưng chừng núi, nhất là khi trời mưa, sương mù và mây uốn quanh, trông như chốn thần tiên.
Do tháng 3 đã khai trường rồi, kí túc xá của trường quá đông, bọn họ cũng không thể nào chiếm dụng tài nguyên học tập của học sinh ở đây. Bùi Thiệu Trạch sắp xếp cho đoàn phim ở tại một khách sạn chỉ cách trường chỉ 5 phút đi bộ. Trường quay thì sẽ sử dụng một toà nhà không hoạt động của trường.
Lần này đoàn phim ở Nam Á hai tháng, quay hết toàn bộ phần còn lại của bộ phim. Bao gồm cảnh trong lớp học, thư viện, khu thể dục, nhà Tần Niên, nhà Lục Phong Dương, ngoại cảnh mùa xuân, mùa thu. Có thể nói phần quay ở trường Trung học số 17 chỉ chiếm 10% toàn bộ cốt truyện, còn lại đều hoàn thành tại Á An. Bùi Thiệu Trạch vốn dĩ không cần đi cùng đoàn, nhưng sau khi xảy ra việc Trình Hạ bị đâm, anh không yên tâm để Trình Hạ như vậy.
Việc của công ty, những việc nhỏ thì có người đại diện và quản lý cấp trung điều hành, việc lớn thì có thể thông qua trợ lý Chương để tìm anh, mạng và máy tính đều có, làm việc từ xa cũng rất tiện lợi. Khi thực sự cần anh đích thân ra mặt, anh cũng có thể đặt vé máy bay quay về.
Điều kiện khách sạn ở đây tốt hơn kí túc xá trường Trung học số 17 rất nhiều, nhân viên đều được sắp xếp ở phòng đôi, diễn viên thì ở phòng đơn. Mọi người cứ theo như sắp xếp phòng trước đó mà xếp hành lý vào, sau đó trong nhóm của đoàn phim xuất hiện một dòng tin nhắn do đạo diễn Lưu gửi đến: “@All: Sau khi thu dọn xong hành lý thì đến phòng ăn tầng ba tập trung, cùng nhau ăn tối, tối nay Bùi tổng mời!”
Mọi người trong nhóm lập tức nối đuôi nhau ồ ạt gửi biểu tượng cảm xúc: “Cám ơn ông chủ!”
Bữa chiều trên máy bay chỉ lo ăn cho no, thực sự không ngon. Tối nay Bùi tổng mời ăn thịnh soạn, mọi người đương nhiên đều vui vẻ.
Bùi Thiệu Trạch bao cả tầng ba của khách sạn, nhân viên ngồi vào bàn được chia từ trước, nhân viên chủ chốt của đoàn và diễn viên chính ngồi một bàn, vì thế ba người Trình Hạ, Thân Khải, Diệp Minh Khiêm cũng rất vinh dự được ngồi chung bàn với Bùi tổng.
Bùi Thiệu Ngạn thân là trợ lý, tích cực giúp mọi người sắp xếp chỗ ngồi: “Đạo diễn Lưu, nào nào nào, mau ngồi xuống!”
“Anh Khải, anh ngồi bên này đi!”
“Cô Ninh Mông Thảo, mau vào chỗ…”
Trợ lý nhỏ châm trà rót nước, siêng năng hết cỡ.
Cậu giả bộ bất cẩn mà sắp xếp chỗ ngồi của Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ cạnh nhau, nghĩ bụng, tối nay tự mình có thể được thêm một cái đùi gà rồi.
Tám người ngồi một bàn, bên tay phải Trình Hạ là Bùi tổng, bên tay trái là Diệp Minh Khiêm.
Thành phố Á An ngay cạnh biển, nguồn hải sản cực kỳ phong phú, Bùi Thiệu Trạch đặt bữa ngày hôm nay là muốn thưởng cho cả đoàn nhân dịp trước khi chính thức khởi quay, mọi người nhìn thấy trên bàn dần bày đầy tôm hùm, cua, sò điệp, bào ngư… nước miếng đều sắp chảy ra rồi!
Nhất là những nhân viên nhà ở phương bắc, bình thường ăn hải sản đắt chết luôn, cũng không được tươi ngon như thế này, nhìn một bàn đầy ắp hải sản, mọi người đều cực kỳ mãn nguyện. Liên tục kín đáo thảo luận riêng với nhau: “Bùi tổng thực sự là nhà sản xuất có trách nhiệm nhất, hào phóng nhất mà tôi từng gặp qua!”
“Đúng thế, lúc trước tôi làm ở cái đoàn phim kia, nói là đầu tư đến mấy tỉ, ăn cũng chẳng bằng một bữa này, nhà sản xuất từ đầu đến cuối ló mặt có hai ba lần…”
“Nghe bảo đây là dự án đầu tiên Bùi tổng đầu tư sau khi nhận chức, chắc ngài ấy coi trọng hơn, vậy mà thực sự thân chinh đi cùng đoàn!”
Đồ ăn là thứ dễ lấy lòng người nhất, bữa hải sản thịnh soạn này khiến ấn tượng của mọi người đối với Bùi Thiệu Trạch tăng lên một cấp.
Tại bàn chính số một, Bùi Thiệu Trạch chủ động nói với nhân viên phục vụ: “Mở một chai vang đỏ.”
Ngày mai mới chính thức khởi quay, tối nay uống chút rượu cũng không hại gì, huống hồ chỉ là loại vang đỏ có độ rượu rất thấp.
Nhân viên phục vụ đang rót rượu cho mọi người, những người khác đều được rót đầy bảy phần, vừa mới muốn rót cho Trình Hạ, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên nghiêng người, khẽ nói với phục vụ nói: “Cậu ấy không uống rượu, cho cậu ấy một ly nước cam.”
Trình Hạ: “…”
Trên bàn rộ lên một tràng cười.
Trình Hạ mặt đỏ tai nóng, từ nhỏ tới lớn chỉ có cha cậu mới quản cậu như vậy, luôn nhắc nhở Trình Hạ không được uống quá nhiều rượu. Kết quả hôm nay Bùi tổng cũng bắt đầu quản cậu rồi? Nhưng kỳ lạ là, bị Bùi tổng quản như vậy… cậu lại cảm thấy hơi vui vẻ.
Ninh Mông Thảo dịu dàng: “Đúng vậy, Trình Hạ của chúng ta mới 18 tuổi thôi, vừa thành niên, vẫn nên ít uống rượu thì tốt hơn.”
Bùi Thiệu Trạch liếc nhìn em trai mình: “Tiểu Nghiêm cũng vậy, uống nước ngọt như Trình Hạ đi.”
Bùi Thiệu Ngạn: “…” Đệt, ông đây đi bar có thể một hơi uống cạn một tá bia, thế mà anh lại bảo em uống nước ngọt?! Được thôi, uống với Trình Hạ, tránh cho Trình Hạ uống nước ngọt một mình lại đâm ngại, em hiểu rồi.
Bùi Thiệu Ngạn nhìn Trình Hạ, vẻ mặt phức tạp nâng cốc nước cam đầy ắp lên.
Lưu Học Nghị cười ha ha: “Nào, tôi xin kính cả nhà một ly trước, hi vọng tiếp theo đây chúng ta sẽ quay phim thuận lợi!”
Mọi người cùng nhau nâng cốc.
Bàn ăn dần trở nên náo nhiệt, Trình Hạ nhanh chóng bắt đầu ăn hải sản.
Cậu rất thích ăn đồ biển, chỉ là hải sản bên Dung thành đắt hơn, mà cũng chỉ dịp lễ tết mới cùng người nhà đi ăn vài lần. Hôm nay nhìn thấy trên bàn đầy ắp cua, tôm hùm, hai mắt Trình Hạ sáng rực, đeo găng tay dùng một lần rồi bắt đầu ngồi lột vỏ ăn.
Một lúc sau cậu phát hiện Bùi tổng không ăn cua, chỉ cầm đũa gắp một ít rau và tôm nhỏ.
Có thể là chê phiền phức?
Trình Hạ nghĩ một lát, tốc độ thần tốc lấy một chiếc càng cua lớn cực nhiều thịt đã được bóc xong, nhẹ nhàng đặt vào đĩa của Bùi tổng.
Mọi người xung quanh đều lo ăn phần của mình, không ai phát hiện hành động nhỏ này của Trình Hạ.
Bùi Thiệu Trạch ăn rồi lại ăn, không biết từ khi nào trong đĩa đã xuất hiện một chiếc càng cua bóc sẵn, quay đầu nhìn lại, vừa hay chạm vào đôi mắt trong veo của Trình Hạ, thiếu niên nở một nụ cười bẽn lẽn với anh, khẽ nói: “Bùi tổng, cua này tươi lắm, anh ăn thử xem.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Nhóc con sành ăn này, lúc bóc vỏ hải sản, tay chân thật linh hoạt cực kỳ.
Vừa mới chớp mắt cậu lại lột vỏ một con tôm lớn bỏ xuống.
Bùi Thiệu Trạch hơi nhếch khóe môi, dịu giọng nói: “Cám ơn.”
Bình thường anh không thích ăn hải sản, luôn cảm thấy đeo găng tay bóc vỏ tốn bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng chỉ có tí ti thịt, quá phiền phức. Hôm nay đặt cơm hải sản là vì thưởng cho cả đoàn, không ngờ rằng Trình Hạ lại chu đáo tình cảm bóc vỏ cua cho anh.
Bùi Thiệu Trạch gắp miếng thịt cua lên, nhúng nước sốt rồi bỏ vào miệng.
Vừa ngọt vừa mềm, là phần thịt cua ngon nhất mà anh từng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.