Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 46:




Sau khi ăn tối xong, mọi người quay về khách sạn, Bùi Thiệu Ngạn tách ra đi tìm mấy diễn viên chính Trình Hạ, Diệp Minh Khiêm để kết bạn wechat, cậu ta là trợ lý riêng của Bùi tổng, từ việc Bùi tổng đi đâu cũng dẫn cậu ta theo là có thể thấy quan hệ giữa hai người không tầm thường, cậu ta chủ động kết bạn, mọi người đương nhiên phải nể mặt.
Sau khi Trình Hạ thêm bạn xong thì đổi ghi chú tên của cậu ta thành “tiểu Nghiêm”, tiện tay mở xem trang cá nhân thì thấy những bài đăng trước kia đều bị xoá sạch rồi, gần đây chỉ có vài bài đăng với nội dung “Đang làm việc tại khách sạn [ảnh chụp]”, “Hoàn thành 30% lượng công việc ông chủ giao rồi! (cố lên.jpg)”, hoặc “Cùng đi công tác với ông chủ ở Á An [ảnh chụp]”.
Trang cá nhân này hoàn toàn thể hiện cậu ta là một trợ lý tốt cực kỳ tích cực, có ý chí tiến lên, nghiêm túc nỗ lực làm việc.
Thực ra Bùi Thiệu Ngạn cố ý đăng lên để cha mẹ và anh trai nhìn thấy. Sau khi Trình Hạ xem xong, trong lòng không thể không nảy sinh hảo cảm với tiểu Nghiêm, trợ lý nhỏ quả thật là siêng siêng năng năng, không chỉ châm trà rót nước, còn nỗ lực chăm chỉ làm việc thế này, chẳng trách cậu ấy có thể ở bên cạnh Bùi tổng. Yêu cầu của Bùi tổng cao, trợ lý không có năng lực chắc chắn sẽ bị sa thải. Trong lòng Trình Hạ nghĩ, tiểu Nghiêm này chắc là học sinh hàng top của một trường trọng điểm, vì thế mặc dù tuổi còn nhỏ đã được Bùi tổng đặc cách tuyển dụng.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đi thang máy về phòng, diễn viên chính ở tầng 16, Bùi Thiệu Trạch ở tầng 20 trên cùng. Khi thang máy tới tầng 16, Trình Hạ và người đại diện đi ra cửa, quay đầu nhìn lại mỉm cười nói: “Tạm biệt Bùi tổng.” Mọi người cũng lục tục tạm biệt Bùi Thiệu Trạch.
Bùi Thiệu Trạch “Ừ” một tiếng: “Ngày mai bắt đầu quay phim rồi, mọi người quay về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Cửa thang máy đóng lại, Bùi Thiệu Ngạn thở dài một hơi, giọng điệu hơi chua chua: “Ài, độc thân thật đáng thương, chẳng ai bóc cua cho em…”
Bùi Thiệu Trạch nhướng mày nhìn cậu ta: “Nói linh tinh gì đấy?”
“Hồi Tết ông ngoại giục anh tìm đối tượng, mẹ cũng bảo muốn giới thiệu cho anh một Omega thích hợp, lúc đó anh nói anh có người mình thích rồi, em còn nghĩ anh tự bịa một cái cớ để lừa mọi người cơ, không ngờ lại là thật!” Bùi Thiệu Ngạn thần bí ghé lại: “Anh, anh không muốn để mọi người biết quan hệ của anh với Trình Hạ, sợ người ta nhìn anh ấy với con mắt thành kiến, đây cũng là một loại bảo vệ đúng không?”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Đã lỡ nói dối thì đành nói dối đến cùng. Tần Vũ hiểu lầm anh không giải thích. Em trai hiểu lầm anh cũng chẳng buồn giải đáp. Cái miệng của đứa em này căn bản không quản nổi, nếu anh nói mình và Trình Hạ không phải là kiểu quan hệ đó, không cần đến ba ngày, cha mẹ, ông nội ông ngoại chắc chắn sẽ biết hết, lại bắt đầu sắp xếp đối tượng xem mặt cho anh.
Để em trai tiếp tục hiểu lầm mới là lựa chọn tốt nhất.
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: “Nếu em đã hiểu rõ như vậy, vậy ít nói vài câu đi, đừng để người khác nhìn ra.”
Bùi Thiệu Ngạn trưng ra gương mặt “Em hiểu mà”, chúm chím cười: “Anh yên tâm, nhất định em sẽ giữ bí mật giúp anh! Thực ra em cũng thấy hai người xứng đôi cực kỳ, hôm nay anh ấy còn chủ động bóc cua cho anh, Omega như thế thực là quá chu đáo luôn ấy, anh định khi nào thì đưa anh ấy về ra mắt cha mẹ?”
“Tự anh biết phải làm thế nào.” Vẻ mặt Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh: “Nếu em có thời gian lo lắng việc riêng của anh, chi bằng tự làm tốt công việc của mình đi.”
Bùi Thiệu Ngạn xụ mặt: “Ờ, biết rồi mà…”
Sau khi về khách sạn, Trình Hạ ngồi xuống giường chủ động gọi video cho cha mình, để cha mẹ nhìn không gian trong phòng: “Ba mẹ, con đã tới khách sạn ở Á An rồi, lần này quay tại Á An, cần ở đây khoảng trên trên dưới 2 tháng, khi nào quay xong mới về Dung thành.”
Giang Quỳnh tràn ngập ý cười: “Hạ Hạ, xem ra điều kiện nơi ở của đoàn làm phim các con thật không tồi, đây là phòng đơn à?”
“Vâng, diễn viên đều ở phòng đơn. Bây giờ muộn lắm rồi, ngày mai con ra ngoài chụp cho hai người vài bức ảnh phong cảnh, nghe nói trường Trung học tư thục Minh Đức rất đẹp! nhiệt độ trung bình ở Á An trên 28 độ, mọi người đều mặc áo cộc tay…”
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cậu đi xa nhà, cha mẹ chắc chắn không yên tâm, Trình Hạ chủ động cho hai người thấy điều kiện môi trường xung quanh, cũng để xua tan nỗi lo của hai người lớn tuổi.
Quả nhiên, sau lần video call này, Trình Dịch Minh và Giang Quỳnh an tâm nhiều hơn rồi.
Trình Dịch Minh lại bắt đầu khuôn sáo của đấng sinh thành: “Trong thời gian quay phim con phải chú ý tiêm thuốc ức chế, đừng đứng gần Alpha quá. Người mới rất dễ nhập tâm vào nhân vật, có người quay xong rồi còn không thoát vai được, con tuyệt đối đừng thích cậu diễn viên Alpha đóng cùng con nhé, đừng tùy tiện yêu đương với người cùng ngành, nghe không?”
Trình Hạ không nhịn được cười thành tiếng. Ngữ khí dặn dò này của cha mình, còn cả lời nói, gần như giống hệt Bùi tổng. Thế nhưng cảm giác khi bị cha nói đi nói lại hoàn toàn khác với khi bị Bùi tổng nhắc nhở liên tục.
Trình Dịch Minh trông thấy con trai cười, không khỏi lườm cậu: “Con cười cái gì, ba cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi!”
Trình Hạ vội vàng gật đầu: “Con biết rồi. Ba, những lời ba mới nói đã có người dạy dỗ con mấy lần rồi. Con sẽ không hẹn hò với diễn viên trong đoàn phim đâu, con phân biệt rất rõ diễn xuất và đời thực, ba cứ yên tâm đi nhé.”
Trình Dịch Minh nghe vậy với thở phào: “Được, con biết phân rõ là tốt rồi.”
Trình Hạ hơi chột dạ, nhanh chóng lảng sang chuyện thường ngày trong nhà, nói xong rồi mới cúp điện thoại.
Cậu chỉ nói với cha rằng “Con sẽ không hẹn hò với diễn viên trong đoàn phim”, chứ không nói “Con chỉ muốn yêu đương với Bùi tổng thôi”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trình Hạ rảnh rỗi sinh buồn chán, tiện tay tải vài giáo trình dạy gấp giấy, xé vài tờ giấy trong sổ lưu bút của khách sạn để thực hành.
Phần phim trước đây quay ở trường Trung học số 17 không liên quan gì tới gấp giấy, nhưng sau khi tới Á An, toàn bộ cốt truyện đều phải triển khai quay hết. Tần Niên trong phim thường dùng một trang giấy đơn giản để gấp đủ các loại hình dáng, ếch xanh, hạc giấy, thuyền giấy, thậm chí cả những tháp giấy phức tạp, nếu cậu không rèn luyện, cũng không thể để đạo diễn quay slow motion rồi xử lý hậu kỳ được, như vậy trông sẽ rất giả tạo.
Nếu đã giành được vai Tần Niên thì cậu cũng nên có trách nhiệm với nhân vật này.
Trình Hạ học đến tận mười một giờ mới ngủ.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu vẫn rất có quy luật, ngày hôm sau đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ 50 phút, khi tỉnh dậy thì mở cửa sổ ra xem, nơi nơi trong tầm mắt đều là cây cối xanh tươi, giống như đang ở chốn rừng xanh vậy. Phong cảnh rừng nhiệt đới nơi đây so với Dung Thành băng thiên tuyết địa*, cứ giống như hai thế giới khác nhau, Trình Hạ hào hứng chụp vài tấm ảnh, sau đó đi tắm rửa xong xuôi rồi xuống lầu.
*Băng thiên tuyết địa: Nơi lạnh giá chỉ có băng tuyết.
Khoảng 7 giờ trời mới tờ mờ sáng.
Đạo diễn Lưu nói tổ đạo cụ phải dựng cảnh quay ở trong phòng, sáng hôm nay các diễn viên tới trường tầm 9 giờ là được, thấy thời gian còn sớm, Trình Hạ quyết định thay bộ đồ thể thao xuống lầu đọc kịch bản.
Không khí bên ngoài trong lành, lúc Trình Hạ cầm kịch bản đi xuống dưới thì phát hiện quyết định của bản thân cực kỳ sáng suốt.
Vị trí của khách sạn ở lưng chừng núi, xung quanh rất yên tĩnh, độ xanh hóa còn đẹp hơn cả công viên. Bên dưới khách sạn có hồ bơi, sân bóng rổ, sân cầu lông, còn cả một đường chạy rất dài để chạy tập thể dục. Trình Hạ đi men theo con đường, tới một quảng trường yên tĩnh.
Toàn bộ phía trước là bồn hoa, trồng những loài hoa mới lạ không biết tên gồm ba màu đỏ, trắng, xanh, hương hoa thoang thoảng bay trong không khí, bên cạnh bồn hoa là đài phun nước, còn bày rất nhiều ghế đá, ghế đá được lau sạch sẽ, Trình Hạ chọn một chiếc ngồi xuống, bắt đầu học thuộc kịch bản.
Không khí buổi sớm giúp cải thiện trí nhớ, cậu đã đọc kịch bản rất nhiều lần rồi, học lời thoại càng lúc càng trôi chảy.
Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng bước chân, Trình Hạ ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải một đôi mắt quen thuộc.
… Sao lại là Bùi tổng?
Alpha mặc một bộ quần áo thể thao màu đen gọn gàng sạch sẽ, đi giày thể thao, cách ăn mặc như thế này khác xa so với Bùi tổng bình thường mặc vest đi giày da. Áo thể thao cộc tay để lộ cánh tay, bắp tay rắn rỏi vừa phải, bởi vì chỉ mặc một chiếc áo cộc vừa người nên có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng cơ bụng, đôi chân vừa dài vừa thẳng được bao bọc bởi lớp quần thể thao, thân hình cao lớn cường tráng bùng nổ tin tức tố của Alpha.
Nếu như nói Bùi tổng diện áo sơ mi thắt cà vạt là phiên bản “nam thần cấm dục”, vậy Alpha đang mặc đồ thể thao này chính là thể hiện sống động cho từ “gợi cảm”. Chưa kể hôm nay Bùi tổng không tiêm “thuốc giấu mùi tin tức tố”, do vậy khi chạy, tin tức tố trên người Alpha càng phát ra rõ ràng, hương gỗ thanh lãnh, trong chốc lát đã lấn át toàn bộ hương hoa trong không khí, hoàn toàn bao phủ Trình Hạ.
Trình Hạ thiếu chút nữa chảy máu mũi, vội vàng cúi đầu.
Bùi Thiệu Trạch có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, là một kẻ cuồng công việc, nếu không rèn luyện thân thể thì căn bản không thể chống đỡ nổi với guồng quay công việc cường độ cao. Nhiều năm như vậy đã hình thành thói quen, cho dù xuyên vào sách cũng không hề thay đổi, huống hồ không khí sáng sớm ở Á An cực kỳ trong lành, ra ngoài hít thở bầu không khí tươi mát này có thể làm tâm trạng cả một ngày tốt lên.
Hai người cứ vậy mà gặp gỡ nhau ngoài ý muốn tại bồn hoa phía dưới khách sạn.
Bùi Thiệu Trạch nhìn thiếu niên trước mặt, thả chậm bước chân, bước qua: “Trình Hạ? Sớm vậy mà em đã ra ngoài này làm gì?”
Trình Hạ cúi đầu giải thích: “Ở trong phòng ngột ngạt quá, em xuống đây hít thở chút không khí trong lành. Đạo diễn Lưu nói 9 giờ hôm nay bắt đầu quay, bây giờ mới 7 giờ. Em định đọc thuộc kịch bản thêm vài lần nữa, để làm ấn tượng trở nên sâu sắc hơn.”
Tay cậu cầm kịch bản, trên đó có viết rất nhiều ghi chú.
Bùi Thiệu Trạch nhìn thiếu niên chăm chỉ, trong lòng nghĩ, không tồi, biết tiến bộ rồi, kịch bản không rời người là tố chất của những diễn viên chuyên nghiệp xuất sắc. Anh hài lòng gật đầu, nói: “Quả thật lúc sáng sớm trí nhớ sẽ tốt hơn, vậy em tiếp tục đọc kịch bản đi, tôi qua bên kia chạy bộ.”
Trình Hạ đột nhiên đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Em có thể chạy cùng không?”
Bùi Thiệu Trạch nghi ngoặc ngoái đầu: “Hửm?”
Mắt Trình Hạ lấp lánh nhìn anh: “Em cũng muốn chạy bộ, hoạt động gân cốt một chút, có thể chạy cùng Bùi tổng không?”
Bùi Thiệu Trạch mỉm cười: “Được, chạy cùng đi.”
Trình Hạ lập tức gấp kịch bản lại nhét vào túi, nhanh chân đi đến bên cạnh Bùi Thiệu Trạch.
Đường chạy rộng một mét rưỡi, đủ để hai người sóng vai với nhau.
Alpha người cao chân dài, cộng thêm rèn luyện quanh năm, khi chạy mặt không đỏ tim không đập, bước chân vô cùng ổn định. Trình Hạ chạy bên cạnh anh mấy chục mét đã bắt đầu mất sức, Bùi Thiệu Trạch phát hiện ra tên nhóc này theo không kịp, vì vậy ân cần chạy chậm lại chờ cậu.
Hai người sánh vai chạy dọc đường, chạy thẳng tới cánh rừng phía sau khách sạn.
Vùng ngoại ô rộng lớn dân cư lại thưa thớt, khách sạn chiếm diện tích cực lớn, chạy một lúc lâu mới ra tới cửa sau của khách sạn.
Bùi Thiệu Trạch nhìn cậu đỏ mặt thở hổn hển, mềm lòng nói: “Nghỉ ngơi một chút đã, lát nữa đưa em đến nơi này.”
Trình Hạ gật đầu, ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Không thể không nói, thể lực của Bùi tổng thực sự là quá tốt, chạy xa như vậy mà không hề thở dốc. Trình Hạ chạy theo anh quả thực rất đuối sức, may mà Trình Hạ cũng thường xuyên tập thể dục, nghỉ ngơi một phút đã dần dần khôi phục lại, đứng dậy duỗi tay vươn vai, cười nói: “Bùi tổng đưa em đi đâu vậy?”
Bùi Thiệu Trạch tỏ vẻ thần bí: “Đến nơi rồi sẽ biết.”
Anh bước đi phía trước, dẫn Trình Hạ rời khỏi khách sạn.
Bên ngoài khách sạn là một đoạn đường núi có trải nhựa, sáng sớm không có xe đi qua, hai người sóng bước cùng nhau khoảng 500 mét, Trình Hạ bất ngờ nhìn thấy phía trước là một phong cảnh quen thuộc, cậu mỉm cười mở to mắt: “Nơi này, có phải là chỗ lúc trước Bùi tổng gửi ảnh cho em không?” Để xác nhận, cậu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên khung cảnh trước mắt và trong ảnh hoàn toàn giống nhau.
Khi đó Bùi Thiệu Trạch đi công tác tại Á An, nói là phát hiện “thánh địa hẹn hò”, tiện tay chụp ảnh chia sẻ với Trình Hạ.
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Đúng vậy. Con đường nhỏ rợp bóng cây xanh này là tôi tình cờ phát hiện khi đến khách sạn khảo sát. Vị trí của khách sạn này ở khu vực rất hẻo lánh, nhưng xung quanh lại rất nhiều phong cảnh, có thể dùng làm nơi quay phim. Em cảm thấy thế nào?”
Con đường nhỏ xanh mướt rộng chừng 3 mét, cây cối hai bên đan xen vào nhau, giống như một chiếc ô xanh thiên nhiên, ánh mặt trời chiếu xuyên qua các kẽ lá, nếu thực sự được đứng ngay tại đây, sẽ phát hiện khung cảnh đẹp đẽ này còn khiến người ta chấn động hơn cả trong ảnh.
Vì góc độ chiếu sáng của ánh mặt trời không giống nhau nên lá cây mới đan xen vào với nhau thế này, tạo nên khung cảnh thiên nhiên thuần túy, duy mỹ đến vậy.
Quả thực là thánh địa hẹn hò, vô cùng thích hợp với các cặp đôi nắm tay nhau tản bộ.
Trình Hạ không hề lưỡng lự bước vào con đường mòn rợp bóng mát, Bùi Thiệu Trạch cũng bước vào cùng cậu.
Hai người sánh đôi bước lên phía trước một đoạn, Trình Hạ nhìn chiếc ô xanh thiên nhiên trên đầu, kích động nói: “Đây chính là nơi anh nói có thể quay cảnh kết thúc ‘Gấp giấy’ đúng không? Nơi này đẹp quá ấy nhỉ, nếu cảnh cuối của bộ phim được quay ở đây thì đúng là một kết cục hoàn mỹ rồi!”
Nhìn nụ cười xán lạn của thiếu niên,đột nhiên Bùi Thiệu Trạch cảm thấy trái tim mình như đập nhanh một nhịp.
Tia nắng sớm vừa hay chiếu chính diện lên mặt Trình Hạ, thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt tràn ngập ý cười, đôi mắt trong veo sáng ngời, dường như lập tức nhìn xuyên qua tâm can anh.
Gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc trên đầu, mùi hương kín đáo bay trong không khí.
Buổi sáng ở vùng núi, yên tĩnh giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người nhìn nhau, đong đầy trong mắt Trình Hạ đều là Bùi Thiệu Trạch, ánh mắt Bùi Thiệu Trạch cũng không tự chủ mà trở nên dịu dàng.
Bùi Thiệu Trạch nghĩ, Trình Hạ nghiêm túc với bộ web drama này như vậy, mới sáng sớm đã thức dậy học kịch bản, kích động đến mức hai mắt phát sáng khi trông thấy nơi quay kết cục của phim, rõ ràng là cực kỳ yêu nghề diễn. Anh rất mong chờ ngày thiếu niên trở thành ảnh đế, đứng trên sân khấu dưới con mắt mong đợi của vạn người.
Một người tỏa sáng như vậy, nên đứng dưới ánh đèn sân khấu nhận lấy sự ca ngợi và tiếng vỗ tay của mọi người.
Trình Hạ thì đang suy nghĩ, mới sáng sớm đã cùng nhau sóng vai chạy bộ, Bùi tổng còn đưa cậu tới “thánh địa hẹn hò” để cậu tận mắt chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây, mặc dù không phải là thổ lộ rõ ràng, nhưng nếu lấy chín bỏ làm mười thì cũng coi như lần đầu bọn họ hẹn hò nhỉ? Bùi tổng sắp xếp buổi hẹn hò cũng khá lãng mạn đó chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.