Chiều hôm sau, Trình Hạ cùng người đại diện Chu Nhan đến tham gia buổi thử vai.
Buổi thử vai được sắp xếp trong phòng họp tầng 3 khách sạn Dung thành, hiện trường người đến người đi, trong số đó còn có những gương mặt quen thuộc là minh tinh lưu lượng thời gian gần đây. Chu Nhan hơi căng thẳng, cô đưa Trình Hạ đến bàn đăng ký lấy số, sau đó tìm chỗ ngồi chờ.
Chu Nhan vừa định dặn dò Trình Hạ đừng lo lắng, đột nhiên một Alpha cao lớn đẩy cửa bước vào, cô trợn to mắt, còn nghĩ mình nhận nhầm người: “Bùi… Bùi tổng? Sao ngài lại đến đây!”
Bùi Thiệu Trạch thờ ơ đáp: “Hôm nay đúng lúc tôi bàn công việc ở khách sạn gần đây, cho nên rẽ qua xem tình hình.” Anh đưa mắt nhìn Trình Hạ, dịu dàng hỏi: “Em chuẩn bị thế nào rồi?”
Trình Hạ cười gãi đầu: “Cũng được ạ.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Anh đã nhờ người điều tra, hôm nay có một số diễn viên Alpha khá nổi tiếng cũng đến thử vai. Người đầu tiên là Lưu Ngọc Phi, từng đóng phim trinh thám, nhưng cảnh khóc không tốt, không có lợi thế khi diễn vai Hứa Tử Dương.”
“Người thứ hai là Chương Thần, là một tiểu sinh lưu lượng có hàng triệu fan hâm mộ, muốn thay đổi từ phái thần tượng sang phái thực lực, định dùng bộ phim này như một bàn đạp, thời gian này cậu ta cũng đang tham gia một bộ phim cổ trang chế tác lớn, cho nên cậu ta sẽ không tập trung 100% cho bộ phim trinh thám chiếu mạng này.”
“Người thứ ba là một nam diễn viên đã từng hợp tác với đạo diễn Chu, Lưu Triệu Toàn, đi theo phong cách cứng rắn, đã nhiều lần diễn cảnh đấu súng, phim hình sự trên internet, nhưng anh ta đã gần 30 tuổi, thiếu đi nét lạc quan tươi trẻ của những sinh viên mới ra trường…”
Chu Nhan ở bên cạnh nghe đến ngẩn người!
Các kênh thông tin của Bùi tổng tốt hơn nhiều so với người đại diện nhỏ bé là cô, trả bài quá hoàn hảo rồi, không biết nghe ở đâu được nhiều thông tin tỉ mỉ như vậy, tìm hiểu rõ ràng tất cả các đối thủ của Trình Hạ.
Trình Hạ cũng nghe đến choáng váng, không ngờ Bùi tổng lại tìm hiểu chi tiết những đối thủ cạnh tranh của cậu…
Bùi Thiệu Trạch nói xong lại nhìn Trình Hạ, dịu dàng nói: “Đối thủ hôm nay của em đều rất mạnh. Do đó, bất luận thắng thua, em chỉ cần diễn vai Hứa Tử Dương theo ý mình, gây ấn tượng với đạo diễn, như vậy đã là thành công rồi.”
Trình Hạ gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn a… Bùi tổng.”
Vốn dĩ định gọi “anh Bùi” nhưng nhớ ra người đại diện đang ở đây, Trình Hạ vội vàng sửa miệng, suýt cắn phải lưỡi.
Bùi Thiệu Trạch nghe được cậu nói hớ, khóe môi khẽ cong lên, đưa cho Trình Hạ một chai nước khoáng: “Ngồi xuống uống nước đi, sắp xếp lại tư tưởng, đừng nghĩ gì hết, từ lúc này trở đi em là Hứa Tử Dương.”
Trình Hạ nhận lấy nước khoáng rồi ngồi vào góc, Bùi Thiệu Trạch đưa tay ra hiệu với Chu Nhan, ý bảo đừng làm phiền cậu, Chu Nhan mang đành mang số ra ngoài chờ được gọi, nhường không gian lại cho Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ.
Sau khi cô ra ngoài, Bùi Thiệu Trạch đến ngồi cạnh Trình Hạ, khẽ xoa đầu cậu, hỏi: “Hồi hộp không?”
Trình Hạ cười lắc đầu: “Có anh ở đây, em chẳng căng thẳng chút nào hết.”
Vừa rồi khi đến buổi thử vai có gặp qua một vài ngôi sao nổi tiếng, trong lòng Trình Hạ quả thật có lo lắng, cậu cảm thấy bản thân không đủ trình độ để so sánh với những diễn viên nổi tiếng này. Nhưng hiện tại Bùi Thiệu Trạch đã phân tích chi tiết cho cậu từng đối thủ, biết người biết ta, cậu trái lại không căng thẳng nữa.
So với những diễn viên nổi tiếng đó, cậu không có gánh nặng thần tượng, có thể thoải mái diễn. Thêm nữa, sẽ chẳng ai nói gì nếu cậu trượt buổi thử vai nho nhỏ này, những diễn viên có hàng chục triệu fan hâm mộ đi thử vai, trong lòng khẳng định lo lắng hơn cậu nhiều.
Cho nên cậu có gì phải sợ?
Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng nắm tay Trình Hạ, nói: “Đừng lo, đạo diễn Chu rất có nguyên tắc, bất kể những diễn viên khác nổi tiếng tới đâu, chỉ cần biểu hiện hôm nay của em đủ tốt để tạo ấn tượng với ông ấy, vậy kể cả lần này em không được chọn, sau này em vẫn có cơ hội tham gia những bộ phim khác của ông ấy.”
Tay của Trình Hạ được Alpha hoàn toàn bao bọc, cảm giác ấm áp truyền từ da thịt đến trái tim. Vào thời khắc quan trọng này, có bạn trai bên cạnh quả thực rất khác biệt, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Đúng lúc này Chu Nhan gõ cửa đi vào: “Trình Hạ, tới số 76 rồi, rất nhanh sẽ tới lượt em, chuẩn bị trước đi.”
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau nhanh chóng tách ra.
Trình Hạ đứng lên đi theo Chu Nhan, sau khi bước tới cửa cậu quay đầu lại nhìn Bùi Thiệu Trạch.
Bùi Thiệu Trạch gật gật đầu, động viên cậu: “Đi đi.”
Vốn dĩ có thể đi qua xem tình hình, lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng đến Trình Hạ phát huy thành tích, Bùi Thiệu Trạch chỉ đành nói: “Anh ở đây chờ hai người, xong việc cùng đi ăn cơm.”
Trình Hạ cười rạng rỡ: “Vâng!”
Bùi Thiệu Trạch dặn dò Chu Nhan: “Chu Nhan, cô đi theo xem thử, nhớ chào hỏi đạo diễn Chu.”
Trong lúc này, tại hiện trường buổi thử vai.
Một vị diễn viên Alpha lắc mạnh hai tay trong không khí, giả như ở đây có người chết, vừa run rẩy vừa khóc thảm: “Chú hai, chú hai!”
Đạo diễn Chu vẻ mặt bình tĩnh ngắt lời anh ta: “Được rồi, cảm ơn cậu đã đến tham gia buổi thử vai này.”
Diễn viên trẻ tuổi nọ sững sờ một chút, đỏ mặt cúi đầu chào đạo diễn Chu, quay người vội vã đi ra ngoài, đại khái cũng cảm thấy mình diễn không tốt.
Bên cạnh, biên kịch đeo kính không nhịn được văng tục: “Mẹ kiếp, đây mẹ nó là một bộ phim điều tra tội phạm, cậu ta lại diễn một cảnh sát phá hoại hiện trường, tự tiện xoay lắc thi thể, tính chuyên nghiệp mang cho chó ăn hết rồi phải không? Cứ tưởng bất cứ ai cũng có thể đến thử vai đấy à?”
Phó đạo diễn bất lực nói: “Cảnh khóc cũng rất giả, dụi mắt lâu như thế, kết quả khóe mắt cũng không đỏ.”
Đạo diễn Chu chỉ có thể bình luận: “Quá lố.”
Nguyên ngày xem các màn biểu diễn lộn xộn, sắc mặt đạo diễn Chu hơi khó chịu.
Phó đạo diễn nghiêng qua hỏi: “Lão Chu, ông cảm thấy Lưu Ngọc Phi lúc trước thế nào?”
Chu Thành cau mày: “Diễn xuất của cậu ta còn lố hơn, các chi tiết đều quá tệ.”
Biên kịch nói: “Chương Thần thì tôi cảm thấy như đến để dạo chơi, chuẩn bị không nghiêm túc, kịch bản cũng không thuộc lắm. Hay là, thử xem Lưu Triệu Phương có được không? Trước đây cậu ta đã hợp tác với chúng ta, diễn xuất cũng khá ổn.”
Chu Thành xoay cây bút bi trong tay, bình tĩnh nói: “Diễn xuất của Lưu Triệu Phương ổn, nhưng cậu ta trông quá lão luyện, diễn vai đội trưởng cảnh sát thì không vấn đề gì, nhưng diễn vai cảnh sát thực tập vừa mới tốt nghiệp thì vẫn kém một chút… để xem xem đã.”
Phó đạo diễn gọi: “Vị tiếp theo, số 77.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa một thiếu niên cùng vào, cô đến trước mặt đạo diễn Chu, lịch sự chào hỏi: “Chào đạo diễn Chu, tôi là người đại diện của Thiên Toàn, vị này là nghệ sĩ hợp đồng của Thiên Toàn chúng tôi, Trình Hạ.”
Cô đưa thông tin của Trình Hạ cho đạo diễn bằng hai tay, sau đó lùi lại hai bước rồi mỉm cười: “Mặc dù Trình Hạ của chúng tôi là người mới, nhưng cậu ấy đã rất nghiêm túc chuẩn bị cho buổi thử vai này. Diễn thử nếu có gì thiếu sót, mong các vị phê bình chỉ bảo, tôi sẽ đưa cậu ấy về rèn luyện thêm.”
Thái độ của người đại diện rất khiêm nhường, ấn tượng ban đầu khá tốt.
Phó đạo diễn ghé tai Chu Thành thì thầm: “Đây là Trình Hạ, sáng nay Bùi tổng đã đánh tiếng trước với tôi, nói Thư Việt lui giới, anh ta rất tiếc vì đã gây phiền toái cho đoàn làm phim chúng ta, vì vậy đã yêu cầu một người mới đến tham gia thử vai. Trình Hạ vừa quay xong bộ phim ‘Gấp giấy’ đề tài học đường, mùa hè này sẽ lên sóng. Nói cách khác, trước khi phim của chúng ta lên sóng, ít nhất Trình Hạ cũng không phải là một người vô danh không có tác phẩm nào.”
Đạo diễn Chu gật đầu biểu thị đã biết, sau đó bắt đầu xem thông tin người đại diện đưa.
Buổi thử vai có quá nhiều diễn viên, ông không thể nhớ được hết thông tin của từng người, đa phần đều xem ở hiện trường. Lật giở trang đầu tiên, ông thấy giới tính của Trình Hạ viết trong đó là “Omega nam”, Chu Thành ngẩng đầu nhìn Trình Hạ: “Cậu đến đây thử vai Lâm Kỳ à?”
Pháp y Omega Lâm Kỳ trong kịch bản nho nhã lịch lãm, lãnh tĩnh khôn ngoan, sau cùng phá án được cũng là nhờ anh ta phát hiện rất nhiều manh mối tinh vi. Trình Hạ bất kể tuổi tác hay hình tượng đều kém xa hình tượng Lâm giáo sư mà? Thư Việt lui giới đã gây ra tổn thất đáng kể cho đoàn làm phim, Bùi tổng đột nhiên gọi một người mới như vậy đến thử vai, có phải qua loa lấy lệ với đoàn bọn họ không?
Chu Thành cau mày không vui.
Trình Hạ bước tới, lịch sự trả lời: “Đạo diễn Chu, tôi tới thử vai Hứa Tử Dương.”
Mọi người: “…”
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chu Thành ngỡ bản thân nghe nhầm, im lặng vài giây rồi hỏi lại: “Cậu là một Omega, đến thử vai cảnh sát hình sự Hứa Tử Dương?”
Trình Hạ nghiêm túc đáp lời: “Đúng vậy. Tôi cho rằng diễn viên nên thử sức nhiều vai diễn khác nhau, như vậy mới có thể không ngừng hoàn thiện và bứt phá diễn xuất. Tôi rất thích tính cách của Hứa Tử Dương, cũng sẽ nỗ lực thể hiện vai diễn và nội tâm của cậu ấy, hy vọng đạo diễn Chu có thể cho tôi cơ hội lần này, để tôi thử sức, nếu như diễn xuất không tốt, cũng xin đạo diễn Chu chỉ bảo nhiều hơn.”
Cậu nói xong thì lễ phép cúi đầu với đạo diễn.
Chu Thành phát hiện thiếu niên trước mặt rất thú vị, một Omega đột nhiên chạy tới thử vai cảnh sát hình sự Alpha như thế này chắc chắn sẽ có chút khó khăn. Trong vòng giải trí cũng có những diễn viên thích diễn ngược như vậy, trước đây còn có một Alpha đóng vai Omega, lại còn thu hút rất nhiều người hâm mộ, anh ta cũng không bận tâm đến thân phận diễn viên, thậm chí cả giới tính, chỉ cần có thể diễn đúng với vai diễn trong lòng mình, vậy đó chính là một diễn viên giỏi.
Hơn nữa, ngoại hình của Trình Hạ anh tuấn lạc quan, đôi mắt sáng trong, khá phù hợp với hình tượng Hứa Tử Dương vừa mới tốt nghiệp.
Chu Thành gật đầu: “Được, cậu bắt đầu đi. Diễn cảnh thứ bảy.”
Cảnh thứ bảy, cũng chính là cảnh Hứa Tử Dương trở về nhà sau buổi tụ tập, phát hiện cả bốn người nhà chú mình đều đã bị sát hại.
Trình Hạ hít sâu một hơi, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, sau đó cậu lui ra cửa rồi bắt đầu diễn.
Trước tiên cậu làm động tác “lấy chìa khóa mở cửa”, sau khi mở xong, vừa đứng ở huyền quan* thay dép, vừa gọi với vào trong: “Chú hai ơi, con về rồi!” Chi tiết này hay hơn nhiều so với những diễn viên trực tiếp đi vào. Chu Thành ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Trình Hạ.
*Huyền quan: Khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
Trình Hạ nhìn xung quanh, hình như hơi bối rối vì bây giờ là buổi trưa mà sao không ai trả lời cậu. Cậu nghiêng người, đặt đôi giày vừa thay vào tủ giày bên cạnh. Hiện trường không có đạo cụ quay phim, nhưng động tác của cậu có thể khiến người khác nhìn là hiểu ngay cậu đang làm gì.
Cất giày xong, Trình Hạ đi dép lê bước vào nhà, nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng…
Mùi máu tanh nồng nặc xông tới! Trình Hạ hít mũi, khẽ cau mày, lập tức bước nhanh, hai ba bước đã chạy tới cửa phòng ngủ.
Cảnh tượng đẫm máu trong phòng khiến đồng tử cậu co rút lại, Trình Hạ không sao tin nổi nhìn chằm chằm hai xác chết đẫm máu trên giường, toàn thân cậu run rẩy không ngừng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Chú hai, thím hai!”
Cậu muốn tiến vào xem tình hình bên trong, nhưng sau khi tiến lên một bước, cậu đường như ý thức được đây là hiện trường vụ án giết người, thân là một sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát, hiện tại cậu không có găng tay, bao chân, cũng không có bất kỳ thiết bị kiểm tra nào, tùy tiện xông vào có thể sẽ phá hủy hiện trường!
Bàn chân cậu định bước đi lập tức quay lại, quay đầu nhìn hai người trong phòng ngủ đối diện.
Cửa phòng ngủ mở toang, ga giường của em trai bị máu nhuộm đỏ, tử trạng rất thê thảm. Nhìn sang phòng ngủ bên cạnh, em gái nằm trên vũng máu, vết máu dài bị kéo lê trên mặt đất, rõ ràng cô đang cố gắng bò ra ngoài, nhưng đã bị kẻ sát nhân chém ngang người một cách dã man.
Trình Hạ thông qua ánh nhìn trên dưới, trái phải và những biến hóa trong ánh mắt, biểu hiện được sự kinh hãi của Hứa Tử Dương khi phát hiện người thân của mình bị thảm sát.
“Tiểu Mặc, tiểu Vân?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, chẳng phải tối qua chúng ta vẫn cùng ăn cơm sao!!!”
Trình Hạ đột nhiên gào lên, giơ nắm đấm đập mạnh vào đầu, cho rằng bản thân gặp ảo giác. Tuy nhiên, một lúc sau cậu mở mắt ra, nhắm lại, lại mở mắt. Xung quanh vẫn là khung cảnh đẫm máu, những người thân thiết nhất trên thế giới này của cậu vẫn nằm trong vũng máu!
Trình Hạ trợn to mắt, gian nan chấp nhận sự thật này, cậu thở gấp, đôi mắt cũng đỏ bừng, cậu nghiến răng, hai tay nắm chặt thành đấm, từ từ lui khỏi hiện trường vụ án. Sau đó cậu ngồi xổm ở cửa, toàn thân bắt đầu run lên không tự chủ.
Nước mắt cậu thiếu niên không ngừng rơi xuống như vòi nước mở van, trong nháy mắt nước mắt đầy mặt, cậu cũng chẳng quan tâm, từng giọt nước chảy dài trên má xuống cổ, rất nhanh đã thấm ướt cổ áo.
Dường như cậu đã lấy lại tinh thần, nhếch nhác lau mặt, lấy điện thoại trong túi áo ra, ngón tay run run gần như không cầm được, sau đó bấm vào danh bạ, lướt đến một dãy số: “Alo, đội trưởng, tôi là Hứa Tử Dương, phát hiện một vụ án mạng tại phòng số 301, đơn nguyên 1, dãy số 7, số 17 tiểu khu Đông Phủ Gia Viên, đường Nhân Dân, khu Tân Giang, tôi đang ở hiện trường, xin hãy đến ngay lập tức…”
“… Có 4 người chết, một đôi vợ chồng trung niên 45 tuổi, còn có con trai con gái họ, cả nhà bị sát hạt…”
Giọng nói thiếu niên vẫn luôn run rẩy, còn nuốt nước bọt, nhưng vẫn nói rõ ràng địa chỉ và tình trạng hiện trường.
Sau khi nói rõ địa chỉ cho đội trưởng, cậu cúp điện thoại, ôm đầu rồi bắt đầu khóc, tiếng khóc kiềm chế giống như một con thú bị thương, rõ ràng cậu không hề la hét, nhưng người khác thực sự cảm nhận được nỗi đau, sự tuyệt vọng và tức giận của cậu.
Đạo diễn Chu nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang ngồi xổm ở đó khóc, ông nắm chặt cây bút bi trong tay, gần như bóp nát nó.
Cũng không biết đã qua bao lâu Trình Hạ mới ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt.
Các đồng nghiệp cảnh sát sắp đến, cậu không thể mất mặt trước mọi người, cậu phải cùng đồng nghiệp bắt được tên sát nhân biến thái này, lấy lại công bằng cho gia đình chú hai đã chết thảm!
Đôi mắt đỏ hoe vì khóc của thiếu niên ánh lên sự quyết tâm, cậu vội lau sạch nước mắt, hít sâu để điều chỉnh cảm xúc, xoay người mở cửa và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Đội trưởng Lưu, đây chính là hiện trường vụ án.”