Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 67:




Bùi Thiệu Trạch hẹn Trần tổng – người chịu trách nhiệm thu mua các nguồn phim của nền tảng chiếu phim trực tuyến hàng đầu trong nước, bàn bạc về thời gian chiếu ‘Gấp giấy’ và hình thức mua.
Vị Trần tổng này là một người nham hiểm, vừa vào đã dùng những lời như “Bùi tổng đúng là tuổi trẻ tài cao” khen Bùi Thiệu Trạch từ đầu tới chân, sau đó mới nghiêm túc nói: “Bùi tổng, phía chúng tôi ra ba triệu mua bản quyền bộ phim ‘Gấp giấy’ này, cậu thấy thế nào? Gấu Con TV của chúng tôi là nơi phát sóng có nhiều người sử dụng nhất trong nước, hàng trăm triệu thành viên, hoạt động ngày thường cũng ổn định trong khoảng một trăm triệu. Bộ phim này chiếu lên nền tảng của chúng tôi, khi phát sóng thì tỷ suất người xem chắc chắn không cần nói nhiều nữa.”
Bùi Thiệu Trạch uống một hớp trà, nét mặt bình tĩnh: “Mua đứt ba triệu? Ngay cả tiền vốn cũng không thu lại được, vậy không tiện ăn nói với đoàn phim.”
Trần tổng cười híp mắt: “Bộ phim này không phải là phim chuyển thể từ tiểu thuyết quá nổi tiếng, diễn viên đều là người mới không tiếng tăm, cái giá tôi đưa ra đã coi như rất đúng mức rồi. Năm ngoái tôi mua vài web drama do người mới đóng không có bộ nào vượt quá hai triệu, tôi chỉ tăng giá vì nể mặt Thiên Toàn. Bùi tổng chỉ đang chi tiền để quảng bá những diễn viên mới, nền tảng lớn đối với danh tiếng của diễn viên cũng có lợi.”
Bùi Thiệu Trạch đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào đối phương: “Nếu mua với giá ba triệu, Trần tổng dự định đề xuất phim thế nào?”
Đối phương nghĩ một hồi rồi nói: “Đương nhiên là đề xuất theo thể loại, nền tảng của chúng tôi có mục riêng dành cho phim vườn trường. Khi bộ phim phát sóng, chúng tôi sẽ đặt nó ở vị trí bắt mắt nhất trong thể loại này. Ha ha, phim của Thiên Toàn, chúng tôi chắc chắn không bỏ bê.”
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch khẽ nâng lên, anh đứng dậy nói: “Trần tổng, nếu có cơ hội, lần sau hợp tác.”
Ý này là trực tiếp từ chối? Đáy lòng Trần tổng giễu cợt, một web drama do người mới vô danh diễn mà đòi ra giá cao? Mùa hè là thời điểm cạnh tranh khốc liệt, các bộ phim chuyển thể lớn đều tranh đến bể đầu, nhiều bộ phim do sao hạng A thủ vai suýt nữa không vào được. Bộ phim nhỏ nhoi của cậu ta có thể có mức phát sóng bao nhiêu? Có thể thu hút bao nhiêu người? Nói không chừng ba triệu mình bỏ ra còn lỗ vốn. Thật sự không biết tự lượng sức.
Trần tổng ngoài mặt tươi cười, nhưng trong đầu ông ta nghĩ gì Bùi Thiệu Trạch đều nhìn thấu, cũng không muốn nói nhiều với ông ta thêm nữa.
Mấy hôm nay anh đã gặp nhiều quản lý thu mua của các nền tảng chiếu phim trực tuyến, ngoài mặt họ ngại thân phận tổng giám đốc Thiên Toàn của Bùi Thiệu Trạch mà nói lời khách sáo. Trên thực tế đều không coi trọng bộ phim ‘Gấp giấy’ này. Đang trong kỳ nghỉ hè nên cạnh tranh rất gay gắt, tốn giá cao mua một bộ phim vườn trường không có một diễn viên nổi tiếng, quả thật có nguy cơ lỗ vốn. Bùi Thiệu Trạch có thể hiểu được ý nghĩ bảo thủ của các quản lý này.
Kỳ nghỉ hè năm nay có nhiều bộ phim cổ trang, tiên hiệp, vườn trường, cũng có một bộ phim ngược tâm thê thảm do một ảnh đế tham gia. Dưới góc nhìn của các nhà phát sóng lớn, ‘Gấp giấy’ muốn bứt phá là gần như không thể.
Nhưng Bùi Thiệu Trạch rất có lòng tin với mắt nhìn kịch bản của mình, cũng có lòng tin với biểu hiện của Trình Hạ.
Đây là tác phẩm ra mắt của Trình Hạ, cũng là tác phẩm đầu tiên anh làm nhà sản xuất ở thể giới này. Trình Hạ đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào bộ phim này, chưa kể đến việc đọc nguyên tác năm lần, học kịch bản mười mấy lần, dùng hơn ngàn tờ giấy để thành thạo kỹ năng gấp giấy…
Sao anh có thể để Trình Hạ thất vọng?
Buổi tối sau khi về đến nhà, Bùi Thiệu Trạch ngồi trước bàn làm việc, xoa nhẹ huyệt thái dương, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Cho dù anh tự tin với bộ phim này thì các nền tảng phát sóng cũng có tiêu chuẩn đánh giá riêng. Phim của diễn viên mới quả thật không được đánh giá cao, cũng không có khả năng có nhà đài nào đồng ý bỏ ra hơn mười triệu mua độc quyền ‘web drama của diễn viên vô danh’.
Nếu dựa vào tiền mua lại bản quyền phim thì không thể nào kiếm lại được mười triệu mà anh đã đầu tư. Còn nếu mạo hiểm một lần, thử hình thức ‘chia doanh thu’…
Trong thực tế có rất nhiều phim điện ảnh mạng đi theo hướng ‘chia doanh thu’ thế này. Nhà phát sóng và nhà sản xuất bàn tỷ lệ chia như thế nào, khán giả mạng mua phim xem, giá phim cũng rất rẻ, trong khoảng hai tệ đến mười tệ. Nếu danh tiếng phim tốt, nhiều người sẵn sàng bỏ tiền túi ra mua, số lượng cuối cùng thu vào sẽ do nhà phát sóng và nhà sản xuất chia theo thỏa thuận.
Nhưng chia doanh thu có một khuyết điểm rất lớn. Nếu bộ phim này không nổi, rất có khả năng sẽ đâm ngược lại mình, ngay cả giá một triệu mua toàn quyền cũng không lấy được. Dù sao thì bây giờ có rất nhiều bộ phim miễn phí trên mạng, ai sẽ bỏ tiền cho một bộ web drama đây?
Trừ khi nội dung hay đến mức có thể thu hút khán giả tình nguyện móc tiền ra.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Bùi Thiệu Trạch quyết định nói chuyện với ông chủ Linh Hồ TV.
Linh Hồ là nền tảng phát sóng trực tuyến lớn thứ tư trong nước, số người đăng ký mới vừa đột phá một trăm triệu người. Đây là khoảng cách lớn so với ba nền tảng trước. Vì vậy, trừ kiểu phim chuyển thế lớn ‘phát sóng đồng loạt trên tất cả nền tảng’ sẽ chia cho họ một phần, còn về phim phát sóng độc quyền thì họ chưa từng giành nổi bộ nào. Nền tảng video như thế này sẽ càng xem trọng việc đề xuất phim mới, lỡ như có một bộ hot thì sao? Không chỉ tăng danh tiếng của mình, mà còn có thể thu hút người dùng.
Sau khi quyết định xong, Bùi Thiệu Trạch bảo Chương Phàm hẹn người phụ trách nền tảng đó.
Trùng hợp là Lưu tổng phụ trách mua nguồn phim của Linh Hồ TV đã đến Dung thành để họp trong những ngày gần đây. Sau khi Chương Phàm truyền đạt ý của Bùi Thiệu Trạch, đối phương sẵn sàng gặp mặt vào hôm sau.
Bùi Thiệu Trạch dẫn theo Chương Phàm, Lưu tổng cũng mang theo một trợ lý. Bốn người dùng cơm trong phòng riêng của một khách sạn yên tĩnh.
Lưu tổng cười nói: “Bùi tổng tìm tôi có phải vì bộ phim ‘Gấp giấy’ không? Tôi nghe nói bộ phim này của mọi người đã được duyệt rồi, hiện đang tìm nơi phát sóng.” Quả nhiên tin tức truyền đi rất nhanh, đoán chừng có nhiều người biết Bùi Thiệu Trạch liên tục bàn bạc với ba nền tảng lớn rồi.
Bùi Thiệu Trạch nói thẳng: “Lưu tổng đoán không sai. Trước đó tôi nói chuyện với vài công ty nhưng đều không thành công. Không phải là tôi kiêu ngạo không chấp nhận giá mua thấp, mà tôi cho rằng bộ phim này thực sự có tiềm lực nổi tiếng. Mấy triệu để mua lại bản quyền thì quá lỗ rồi.”
Lưu tổng: “…”
Vị Bùi tổng này rất thú vị, tuổi còn trẻ, lần đầu đảm nhiệm nhà sản xuất, mời diễn viên vô danh, đạo diễn cũng là người mới chỉ quay ba bộ web drama… Người này lấy tự tin đâu ra vậy?!
Nhưng ánh mắt tự tin của Bùi Thiệu Trạch vẫn cảm hóa Lưu tổng, ông nói với vẻ hứng thú: “Vậy ngài cảm thấy giá cả thế nào mới thích hợp?”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Tôi muốn thử phương thức chia doanh thu.”
Con ngươi của đối phương bỗng trợn to, hiển nhiên không ngờ anh còn có cách làm táo bạo này. 
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh: “Tôi biết chia doanh thu thông thường chỉ dành cho phim điện ảnh mạng, vài đồng mua một bộ phim, hai tiếng là xem xong. Khán giả xem web drama hiếm khi sẵn sàng chi tiền để theo dõi một bộ phim. Chúng ta có thể đẩy giá tiền thấp một chút, lãi ít tiêu thụ nhiều, ‘Gấp giấy’ tổng cộng hai mươi tập, mười tập đầu miễn phí, mười tập còn lại mỗi tập 0.5 tệ, cộng lại cũng chỉ 5 tệ. Người thực sự thích bộ phim này sẽ sẵn lòng bỏ ra chút tiền này lẻ này để ủng hộ phim.”
Lưu tổng nghiêm mặt: “Nhưng nếu sau khi phát sóng, bộ phim này không thể bật lên. Đến lúc đó khán giả bỏ tiền mua chỉ có hơn một trăm ngàn người, số tiền cuối cùng thu về chưa đến một triệu, tổn thất rất thê thảm, thậm chí ngài sẽ trở thành trò cười trong ngành này!”
Bùi Thiệu Trạch khẽ cười: “Tôi đầu tư mười triệu cho bộ phim này, nhưng không có một nền tảng trực tuyến nào mạo hiểm mười triệu mua một bộ phim vườn trường không tên tuổi cả. Nếu như chia doanh thu, tôi sẽ chịu phần lớn rủi ro, phía ông chỉ cần cung cấp nơi phát sóng. Người xem mua nhiều, hai bên cùng được lời. Lượt xem không tốt, phía ông không lỗ bao nhiêu. Dù sao phía ông không cần trả đồng nào để mua bộ phim này, chỉ cần đề xuất mấy ngày trên trang chủ.”
Lưu tổng nhíu mày rơi vào trầm tư.
Qua một lúc, thấy nét mặt đối phương hơi thả lỏng, Bùi Thiệu Trạch tiếp tục nói: “Bộ phim ‘Dấu vết biến mất’ của đạo diễn Chu cũng do Thiên Toàn chúng tôi sản xuất. Hiện vẫn đang quay ở phim trường Á An, Lưu tổng hẳn là đã nghe rồi đúng không?”
Hai mắt Lưu tổng sáng lên: “Phim hình sự trinh thám của đạo diễn Chu luôn có tiếng rất hay. Bản thân tôi cũng rất thích!”
“Nếu hai bên chúng ta hợp tác vui vẻ trong bộ ‘Gấp giấy’, vậy ‘Dấu vết biến mất’ cũng có thể ưu tiên suy xét cho Linh Hồ TV độc quyền phát sóng.” Bùi Thiệu Trạch dừng một chút, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương: “Lẽ nào Lưu tổng không muốn tìm một nhà sản xuất hợp tác lâu dài sao?”
Lưu tổng: “…”
Về kiểu chia doanh thu, quả thật phía phát sóng không cần chịu rủi ro quá lớn. Chuyện này giống như bạn mở một cửa hàng, một thương hiệu nào đó bày hàng hóa lên một kệ hàng. Hàng bán chạy thì siêu thị được chia nhiều tiền, hàng bán không được cũng là chủ hãng tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Thêm vào đó, ‘Dấu vết biến mất’ ưu tiên cân nhắc phát sóng ở nền tảng bọn họ. Vào ngày khai máy bộ phim này, diễn viên chính đã bị mắng lên hot search, hơn nữa còn là diễn viên Omega đóng vai cảnh sát Alpha.  Có thể tưởng tượng được đề tài này sẽ hấp dẫn đến mức nào. Đến lúc đó chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người xem!
Cho dù là để giành quyền phát sóng độc quyền phim của đạo diễn Chu, ông cũng sẵn sàng thử ‘Gấp giấy’.
Lưu tổng cười híp mắt: “Vậy tỉ lệ phân chia cụ thể Bùi tổng tính thế nào?”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Bộ phim hợp tác đầu tiên, để biểu thị thành ý của chúng tôi, phía các ông 60%, chúng tôi lấy 40%. Khi đó mong Lưu tổng đề xuất nhiều một chút. Đợi bộ phim tiếp theo hoàn thành, chúng ta sẽ bàn bạc lại.”
Chia sáu bốn, nền tảng chiếm phần lớn, có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lưu tổng cân nhắc cẩn thận, dứt khoát gật đầu: “Rất vui được hợp tác với Bùi tổng. Những bộ phim sau này của ngài, cũng phải ưu tiên cân nhắc cho chúng tôi nhé!”
Bùi Thiệu Trạch: “Đó là đương nhiên. Hợp đồng cụ thể hãy để phòng pháp vụ của hai bên bàn bạc.”
Bữa cơm này coi như vui vẻ.
Sau khi ra khỏi phòng ăn, Bùi Thiệu Trạch kêu chú Chung đưa anh về công ty. Trên đường đi, Chương Phàm không nhịn được hỏi: “Bùi tổng, phim ‘Dấu vết biến mất’ cũng cho bọn họ sao? Phim của đạo diễn Chu trước nay đều phát ở Gấu Con TV.”
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch lên: “Cậu ở trong ngành này lâu như vậy, nhớ kỹ… Những chuyện chưa có đóng dấu ký tên, tất cả đều không nên tin.”
Chương Phàm: “…”
Quả nhiên, mồi nhử nói ra lúc đàm phán, không nhất định sẽ thật sự đút vào miệng đối phương.
Chương Phàm rất khâm phục sự khôn khéo của Bùi tổng, cậu linh cảm bộ phim ‘Gấp giấy’ nhất định sẽ bùng nổ. Nói không chừng ngay cả Linh Hồ TV cũng sẽ được thơm lây. Nếu như bộ phim tiếp theo cũng phát sóng trên nền tảng này, Bùi tổng có sẵn vốn liếng đàm phán có thể lấy được những điều kiện cực tốt.
Buổi tối cùng ngày, sau khi về nhà tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch tốt hơn rất nhiều.
Anh đi vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi thì đến trước bàn làm việc xem bản hợp đồng đầu tiên phòng pháp vụ đưa anh.
Vào đúng lúc này điện thoại vang lên, là Bùi Thiệu Ngạn gửi một tấm hình chụp chung đến: “Em đang ăn tối với Trình Hạ nè, he he!”
Những que nướng đen thui để lộn xộn trên bàn.
Bùi Thiệu Trạch cau mày: “Em đừng làm hư Trình Hạ nữa. Trời tối còn ăn những món không lành mạnh này.”
Bùi Thiệu Ngạn vô tội: “Anh Trình Hạ muốn ăn đồ nướng, anh ấy dẫn em đi mà!”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Nhóc con thích ăn đồ nướng à?
Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ đang cúi đầu ăn xiên que trong ảnh, càng nhìn càng thấy dễ thương, gửi một hàng chữ: “Nếu Trình Hạ thích ăn thì em được phép ăn cùng với em ấy một chút.”
Bùi Thiệu Ngạn: “Đồ tiêu chuẩn kép! Trình Hạ làm gì anh cũng khen, em làm gì anh cũng mắng đúng không!”
Bùi Thiệu Trạch: “Hình như vậy.”
Bùi Thiệu Ngạn bị chọc tức, ném điện thoại qua một bên, không muốn nói chuyện với anh ruột mình nữa. Cậu nhóc quyết định sau này sẽ ở với Trình Hạ.
Bùi Thiệu Trạch mỉm cười, gửi tin nhắn cho Trình Hạ: “Đang ăn ở ngoài sao?”
Trình Hạ bỏ xiên thịt nướng trong tay xuống, tháo bao tay, nhanh chóng trả lời: “Hôm nay quay xong còn sớm, bọn em đến tiệm thịt nướng gần đó ăn tối. Ngày nào cũng ăn cơm hộp hơi ngán, chị Chu Nhan cho bọn em cải thiện món ăn chút.”
Quả thật trên bàn có bốn bộ chén đũa, người đại diện và trợ lý của Trình Hạ cũng ở đó.
Chỉ là điều kiện của tiệm này không tốt lắm, thuộc loại quán ăn ven đường mà người dân hay tới. Bùi Thiệu Trạch lo lắng: “Đừng ăn nhiều quá, coi chừng lúc về bụng không thoải mái, kêu người đại diện mua cho em ít thuốc tiêu chảy đề phòng đi.” Trước đây dạ dày của anh không tốt, ăn thịt nướng dễ bị đau bao tử cho nên cho tới giờ anh chưa từng đụng vào thứ thịt nướng này.
Ngược lại Trình Hạ rất vui vẻ: “Không sao đâu anh Bùi, tiệm này trên mạng được đánh giá tốt lắm, hôm qua có nhân viên đoàn phim cũng qua đây ăn. Kiểu quán ven đường này em ăn từ nhỏ tới lớn, bách độc bất xâm!” Phía sau còn gửi thêm mấy tấm hình đồ ăn.
Bùi Thiệu Trạch thấy cậu đầy sức sống cũng không đành lòng đả kích cậu bèn nói: “Vậy được rồi. Em ăn đi, về rồi nói sau.”
Hơn mười giờ tối, Trình Hạ mới quay về khách sạn.
Cậu tắm xong, sau đó khóa trái cửa phòng, ngồi trên giường gọi video cho Bùi Thiệu Trạch.
Một lát sau, trong điện thoại hiện lên khuôn mặt Alpha quen thuộc. Có thể mấy hôm nay ngày nào anh Bùi cũng tăng ca, laptop sau lưng vẫn đang mở, giữa lông mày lộ ra chút mệt mỏi, Trình Hạ lập tức đau lòng: “Anh ngủ không ngon à?”
Thiếu niên xuất hiện trong màn hình điện thoại, mái tóc còn ướt, đôi mắt trong veo như được dòng nước rửa qua. Bùi Thiệu Trạch nhìn đôi mắt quan tâm của cậu, cảm giác mệt mỏi cả ngày biến mất ngay, khóe môi nâng lên: “Anh có nghe lời em, mỗi ngày đều đi ngủ đúng giờ.”
Trình Hạ hơi cau mày: “Tóc anh dài rồi, có phải từ lúc quay về từ Á An anh bận không có thời gian cắt tóc không?”
Bùi Thiệu Trạch cầm điện thoại làm cái gương, nhìn kỹ phần tóc trước trán mình: “Dài rồi hả?”
Hai người đang gọi video, anh dùng điện thoại soi gương, gương mặt đột nhiên phóng lớn trong màn hình, ngay cả lông mi cũng có thể thấy rõ ràng. Tim Trình Hạ chợt đập nhanh, nhìn ở khoảng cách gần Alpha này thật quá đẹp, mắt kính cũng đẹp, thật sự muốn nhào qua hôn một cái…
Gò má Trình Hạ nóng lên, nhỏ tiếng nói: “Hơi dài hơn một chút, anh rảnh thì đi cắt đi.”
Tóc chỉ dài hơn một chút, chi tiết này cũng có thể nhìn ra, có thể thấy nhóc con này quan tâm mình nhiều cỡ nào.
Lòng Bùi Thiệu Trạch ấm áp, để điện thoại ra xa, nhìn thiếu niên, dịu dàng nói: “Được, anh nghe em. Ngày mai đi cắt.”
Trình Hạ lo lắng hỏi: “Em thấy anh mệt lắm rồi, có phải chuyện nền tảng phát sóng ‘Gấp giấy’ bàn bạc không suôn sẻ không?”
Bùi Thiệu Trạch xoay ống kính về phía hợp đồng trong máy tính cho Trình Hạ xem: “Ban đầu đúng là không thuận lợi lắm. Ba nền tảng lớn đều không thành. Cũng may hôm nay cuối cùng cũng xác định bên hợp tác, bộ phim này sẽ phát sóng trên Linh Hồ TV. Ngày 10 tháng 7 bắt đầu chiếu, mỗi ngày hai tập. Khi đó cũng vừa nghỉ hè, sẽ có rất nhiều học sinh theo phim. Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Trình Hạ vô cùng tin tưởng quyết sách của anh Bùi. Anh ấy chọn Linh Hồ, vậy chắc chắn Linh Hồ là tốt nhất.
Đàm phán không thành với mấy nền tảng khác, hiển nhiên anh ấy cũng tốn không ít tâm sức. Thấy anh hao tâm tốn sức vì bộ phim này, Trình Hạ chỉ ước gì được bay đến chỗ anh ngay lập tức, ôm anh thật chặt.
Trình Hạ nghiêm túc nói: “Anh Bùi, những chuyện này em không giúp được gì cho anh. Mấy hôm nay anh thật sự vất vả rồi.”
Chào hỏi, thương lượng với đám người đó thật sự rất cực khổ. Nhưng vì ước mơ của em, để em đứng trên sân khấu lớn nhất trong tương lai, nhận lấy những tiếng vỗ tay và lời ca ngợi của vô số người, chút cực khổ này có là gì?
Anh chỉ muốn bảo vệ em leo lên ngai vàng cao nhất.
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng nói: “Đừng lo, anh không mệt. Bộ phim đầu tiên của em sẽ được chiếu nhanh thôi. Chúng ta cùng nhau đợi nó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.