Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?

Chương 63: Trước giờ đều như vậy




Vụ lùm xùm của Đường Ly và Lão Vương gây ra náo loạn lớn, Đường Ly mất hết mặt mũi bị người ta đưa đi, trong lòng càng thêm hận Mộng Vãn Tình. Tất cả là tại con nhỏ đó!!! Mộng Vãn Tình mày cứ chờ xem! Có ngày tao sẽ cho mày nếm mùi cay đắng! Thù này tao sẽ không quên đâu!
Hoắc Vũ Hạo chậc một tiếng, thấy Mộng Vãn Tình đang líu lo bên cạnh anh trai mình, có lời khen dành cho cô. Con nhỏ Đường Ly kia đúng là ngu xuẩn vô tích sự, mỡ đưa lên miệng rồi mà còn không biết đường mà húp, để cho Mộng Vãn Tình chơi lại một vố đau như vậy. Ngu thì xứng đáng.
Con nhỏ Mộng Vãn Tình kia nữa, khó chơi cô ta thật.
Nhưng không sao, thứ gì càng ngoan cố mới khiến người khác muốn đập tan thành từng mảnh nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo lắc ly rượu trong tay, sắc đỏ óng ánh nhấn chìm cô gái phía dưới. Khóe môi anh ta nhếch lên đường cong quỷ quyệt. Thật muốn xé nát cô ta… Gương mặt thảm hại khóc lóc cầu xin của cô ả, hẳn là tuyệt thế mỹ nhân... Muốn thưởng thức quá đi~
Hắn vỗ lên đầu cô vài cái “Coi như cô nhanh nhạy, lần sau chú ý hơn.” Rõ ràng Đường Ly có thể hành động như thê này là có sự giúp sức từ bên ngoài. Chỉ có Hoắc gia mới có thể một tay trợ giúp cô ta gài bẫy Mộng Vãn Tình.
Đuôi mắt hắn quét quanh khán phòng, người phục vụ mà cô nói, hẳn giờ này đã cao chạy xa bay, hắn có muốn bắt cũng chẳng kịp. Vụ này tố giác cũng chẳng ai tin.
Ánh mắt hắn chạm vào tia cười ngạo nghễ của người đứng trên lầu, trong đầu hắn lóe lên tia sáng.
Là cậu ta.
Hoắc Vũ Hạo giơ ly rượu lên, một hơi uống sạch, ném ánh mắt thách thức về phía hắn. Hoắc Tường Quân hừ lạnh, quay phắt đi.
“Anh sao thế?” Cô mỉm cười nhìn hắn. Mộng Vãn Hiếu sau khi xác nhận em gái mình không bị làm sao hết mới bình tĩnh lại được. Anh khoác vai cô nói “Em có thể bảo đảm rằng anh không động dục ở đây chứ? Mất mặt lắm!”
“Em nói bao nhiêu lần rồi.” Cô lườm anh “Không sao hết, nếu anh có bị gì thì em mới là người phản ứng đầu tiên. Khứu giác em thính lắm đó! Em ngửi nó trước cả hai người cơ.” Cái lúc đập vỡ lọ thuốc cô đã ngửi một ít rồi “Choáng một chút thôi, kiềm chế được.”
“Em?” Anh chớp mắt “Dính rồi?”
“Thì đó, em có sao đâu.” Cô vỗ vào mặt anh “Thấy em vẫn đứng như bình thường mà!”
“Hừ,tạm tin.” Anh gãi mũi.
“Mộng Vãn Tình, theo cô thì Đường Ly là người hại cô sao?” Hắn hỏi. Cô đáp “Cô ta thì đúng là người trực tiếp hại, nhưng người có bản lĩnh để mở được tầng 4 cho con lợn kia vào thì chỉ có người nhà anh.”
“Ồ.” Hắn nhướn mày “Rất thông minh.”
“Cô có đoán được là ai không?”
“Em không chắc.” Cô mím môi “Cho dù biết cũng chẳng thể làm được gì, chứng cứ không có, nhân chứng lại không, chỉ có một mình em biết, nếu làm rõ vụ này thì chỉ có tắc, mà còn thiệt về em.”
“Cái này thì đúng là ngậm cục tức thật.” Mộng Vãn Hiếu tức giận. Anh ta biết chứ, nhưng đánh không lại họ Hoắc, còn có thể làm sao đây?
Cô cười không đáp. Cô có cách riêng của cô, con chó Hoắc Vũ Hạo quả nhiên lần trước giáo huấn chưa đủ, lại ngứa đòn rồi. Cô không để đánh trưc tiếp anh ta còn không thể đánh lén sao? Ha, cái thứ gọi là ném đá giấu tay cô đây cũng biết đấy!
Mộng Vãn Tình và Mộng Vãn Hiếu anh một câu tôi một câu tám linh tinh, hắn chẳng có hứng thú xen vfo giữa hai người này, đi ra chỗ khác cho thoải mái.
Mộng Vãn Tình đúng là càng ngày càng khó nắm bắt. Hắn rút ra được một kết luận như thế. Từ lâu hắn biết cô cũng không phải tiểu bạch thỏ ngây thơ ngoan ngoãn gì. Cô sống trong hoàn cảnh như thế mà lớn lên có thể trưng ra cái bộ mặt trong vắt như nước suối thế kia mới là lạ ấy. Làm gì có chuyện một vũng nươc bẩn lại thò ra được giọt nước cất chứ. Mộng Vãn Tình để sinh trưởng trong cái gia đình đó thì không thể đơn thuần chịu đựng được.
Chỉ là hắn không thể biết chính xác tâm cô sâu cỡ nào thôi.
Hắn nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi cô từ xa, bỗng thấy lạ lẫm. Quả nhiên nếu cách xa cô một chút, nụ cười đó liền thấy cực kì giả tạo.
Mộng Vãn Tình… trước giờ đều như vậy sao?
Cảm giác bức bối khiến hắn vô cùng khó chịu. Dáng vẻ ngoan ngoãn thuần khiết của Mộng Vãn Tình mới khiến hắn vừa mắt nhất.
Nhưng rốt cuộc hắn tại sao lại cảm thấy khó chịu?
Hoắc Tường Quân không trả lời được, cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
“CẨN THẬN!!!!!!!!!!!”
Một lực lớn đẩy lên người hắn. Hoắc Tường Quân chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị đẩy ngã về phía trước lăn vài vòng trên sàn. Trong tầm nhìn bị đảo lộn, hắn lờ mờ thấy chiếc váy trắng tung lên, kèm theo đó là tiếng choang cực lớn, mảnh thủy tinh bắn tứ tung.
Hiện trường tĩnh lặng trong chốc lát.
“A a a a a!!!!”
“Đèn chùm rơi rồi!!!”
“Mộng Vãn Tình!” Hắn đứng dậy, chạy vội về phía mình vừa đứng. Người nằm giữa chùm thủy tinh kia ngoài Mộng Vãn Tình thì còn là ai nữa!
“Mộng Vãn Tình!!!” Mộng Vãn Hiếu giật thót chạy lại. Hắn nhấc chùm đèn vỡ lên, Mộng Vãn Hiếu kéo cô ra khỏi nó.
Chiếc váy trắng trước đó thoáng chốc nhuốm một màu đỏ rực. Mộng Vãn Tình nằm trong lồng ngực của anh trai nhăn hết mặt mày vì đau.
“Cô còn gượng được không?” Hắn đỡ lấy cô từ tay Mộng Vãn Hiếu, trong hắn lúc này cực kì hỗn độn.
“Đi đến bệnh viện trước.” Hắn bế cô chạy ra ngoài, ném cho Mộng vãn Hiếu một câu “Anh xử lí được không?”
“Được, nhờ cậu chăm sóc cho em gái tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.