Khi đã quyết định 1 thứ gì đó Phi Phương thường không cho phép mình chần chừ hay do dự.lần này cô rời đi, cách xa khỏi tầm mắt Danh Dương.Từ bỏ vị trí con dâu nhà giàu để làm 1 người bình thường mà không 1 chút tiếc nuối.bởi vì cô biết cô không thể ở bên người đàn ông đó.đối với những gì anh đã làm cô không cách nào tha thứ được.hơn hết cuộc hôn nhân giữa anh và cô ngay từ đầu đã là 1 sai lầm.
Dù không biết sau khi rời đi sẽ gặp phải sóng gió gì nữa nhưng Phi Phương vẫn đi.
- Danh Dương.tôi biết trước giờ tôi chỉ là cái gai trong mắt anh, tôi đi là quyết định đúng đắn nhất cho cả 2.dù có thế nào đi nữa tôi quyết không hối hận.
Danh Dương ngồi trên ghế.dáng người cao lớn tuấn dật.từ người anh toát ra sự cao ngạo ít ai có thể so bì.
Nghe từng câu nói phát ra từ miệng cô, anh thầm chửi thề?
Cái gai?
Đồ đàn bà ngu ngốc?thời gian qua chung sống với anh cô ta không có 1 chút cảm giác nào hay sao?
Hay cô ta cố ý nói vậy để biện minh cho sự dối trá của mình?
Nếu cô thật sự muốn đi như vậy?anh sẽ toại nguyện cho cô?anh cũng sẽ khién cô phải trả giá.
- được.cô muốn đi đúng không?vậy cô đi đi...tốt nhất là có chết cũng đừng quay lại van xin tôi.
- anh yên tâm...sẽ không đâu!
Phi Phương nói 1 cách chắc nịch.sự kiên định của cô khiến Danh Dương vô cớ giận sôi người...
- nếu đã như vậy thì cô còn chần chừ gì nữa, còn không mau cút đi, cút.....
Khi nói từ" cút" Danh Dương gần như gầm lên.
- anh kí vào đơn li hôn tôi lập tức đi ngay.
Danh Dương giận quá hóa cười.anh nghiến răng nghiến lợi.
- Hoàng Phi Phương...cô được lắm....
Dứt lời anh rút cây bút trong túi áo sơ mi kí roẹt vào tờ đơn.sau đó ném tờ đơn xuống dưới đất, mặt lạnh tanh.
- giờ thì cút được rồi chứ?
Phi Phương khom lưng xuống nhặt tờ đơn bị anh phũ phàng ném xuống đất lên.cô quay người đi lên cầu thang, chưa đầy 5 phút sau cô trở lại tầng 1.trên tay xách 1 túi nhỏ, là hành lý của cô.
Phi phương tới trước mặt anh lần nữa.rút trong túi ra 1 chiếc chìa khóa và 1 thẻ ngân hàng đặt lên bàn.
- đây là chìa khóa cổng và thẻ ngày đó anh cho tôi.tôi chưa có dùng đến, hôm nay tôi trả lại cho anh.
Cả người Danh Dương không chút phản ứng.anh không thèm liếc cô thêm lần nào, chỉ có trời mới biết trong lòng anh tức giận đang cuộn trào, đâu đó là nỗi đau âm ỉ.
Sòng phẳng như vậy?cô thật sự nghĩ sẽ không trở lại nữa sao?cô tưởng có thể thoát khỏi anh dễ dàng như vậy hay sao?
Thấy anh không trả lời, cô chào 1 tiếng.
- tôi....đi đây?
Rồi xách hành lí đi thẳng ra ngoài.lúc này Danh Dương mới chuyển tầm mắt gắt gao nhìn bóng lưng cô đi khuất.khóe miệng nở 1 nụ cười tà ác.
Phi Phương?tôi tin rằng cô sẽ sớm quay lại tìm tôi thôi?
***
Phi Phương bước ra bên ngoài, mặt trời lúc này đã lên cao.tuy không nắng gay gắt nhưng lại rất chói chang.
Tuy rời xa anh là việc không dễ dàng gì nhưng lòng cô lại thanh thản đến lạ lùng?
Cuối cùng cô cũng buông bỏ được rồi?
Mọi chuyện thật sự đã chấm dứt.
Phi Phương đi bộ chầm chậm trên vỉa hè.Nhìn dòng người qua lại trên đường cô biết lòng mình đang muốn đi về đâu?
Cô muốn đến 1 nơi?
Phi Phương bắt taxi đi tới trại trẻ mồ côi thăm mẹ Lan và các em nhỏ.từ bây giờ trở đi cô sẽ có cơ hội thường xuyên đến trại trẻ hơn.
Bọn trẻ rất ngoan và đáng yêu?cả buổi hôm đó Phi Phương cảm thấy rất vui vẻ.lũ trẻ ríu rít quanh cô như những chú chim non khiến cô quên đi nỗi buồn man mác.
Buổi chiều đó trôi qua thật yên bình.
Sáng hôm sau, lúc Phi Phương đang cùng mẹ Lan làm đồ ăn sáng cho bọn trẻ ở dưới bếp thì cô nhận được 1 cuộc điện thoại.nhìn tên người gọi tới cô thoáng do dự rồi quyết định nghe máy bởi vì người gọi tới là mẹ nuôi cô.
Bà Nhiên!
Sau khi nghe điện thoại.mặt cô trở nên hoảng hốt.cô dập máy, chào mẹ lan 1 tiếng rồi tức tốc bắt xe trở về nhà mẹ.
Lúc vừa đến cổng Phi Phương đã nghe tiếng la hét.gào khóc của mẹ cô vọng ra.tiếp đến là 1 top người lạ mặt mặc đồng phục đang thay nhau chuyển đồ đạc trong nhà lên xe chở hàng..
Phi Phương vội chạy tới đỡ bà Nhiên đang khóc ngất dưới đất lên,
- mẹ?đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mẹ cô khóc hu hu như 1 đứa trẻ.
- Phi Phương?bố con bị cảnh sát đưa đi rồi con ơi...huhu.họ bảo ông ấy gian lận thương mại, con nghĩ xem?sao ông ấy lại có thể gian lạn chứ?
( chỗ này mình cũng không rành về khoản kinh doanh cho lắm.chỉ viêt đại khái như vậy để đây truyện lên cao trào thôi nên đừng ai vào hỏi chi tiết nhé)
Phi Phương giường như không tin nổi.
- mẹ?sao lại như vậy được.bố con....
- đúng rồi?chắc có kẻ hãm hại ông ấy?nhà chúng ta có công ty làm ăn chân chính.tiền kiếm được cũng không ít, bố con sao có thể gian lận được chứ?họ bắt ông ấy thì thôi đi.giờ còn đòi tịch thu nhà cửa.niêm phong tài sản,phi Phương con nói đi, làm sao mẹ sống nổi đây?
Lời bà Nhiên làm Phi Phương đột nhiên nhớ tới Danh Dương?
Đúng rồi?chắc chắn là anh ta giở trò?những lời kì lạ mà anh ta nói ra?còn có cuộc điện thoại đó.đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Bỗng chốc Phi Phương thấy Danh Dương thật đáng sợ.
Vì để ép buộc cô?chuyện gì anh ta cũng giám làm?
Nhưng đến mức đẩy gia đình cô đến mức này liệu có quá tàn nhẫn hay không?
Ruột gan phi Phương trào lên sự phẫn nộ tột cùng.cô bỏ chạy ra ngoài bắt xe đi thẳng tới biệt thự tìm Danh Dương.
Lúc cô vừa đến nơi cũng là lúc Danh Dương vừa ngồi vào xe chuẩn bị đến công ty.tài xê nhìn thấy Phi Phương đang tiến đến gần thì hỏi Danh Dương.
- cậu chủ?hình như cô chủ đang....
Giọng Danh Dương lạnh tanh.
- lái xe.
Bác tài không giám nói nữa.nhấn ga định lao đi thì Phi phương bất ngờ lao ra chặn đầu xe.chiếc xe phanh kít lại.
Phi phương hét lên.
- Mạc Danh Dương, anh xuống xe cho tôi?
Danh Dương chậm rãi mở cửa bước ra, vô cảm nhìn cô.
- nhanh như vậy đã không nhịn được muốn gặp tôi.?
Phi Phương đi tới trước mặt anh, phãn nộ lên tiếng.
- là anh hại bố tôi.tất cả là do anh giở trò sau lưng đúng không?có giỏi thì nhằm vào tôi đây này?để bố tôi và gia đình tôi được yên.
Danh dương 2 tay đút túi quần, cả người nhàn nhã tựa vào thân xe.
- Phi Phương?cô đang ảo tưởng cái gì vậy?cô cho rằng vì cô mà tôi làm vậy sao?cô cho rằng cô có giá trị như vậy à?
Phi Phương đưag tay đấm túi bụi vào ngực anh gào lên.
- vậy thì tại sao?tại sao lại hại bố tôi?
Danh Dương tóm lấy cổ tay cô.tay kia bóp mạnh cằm cô cao giọng nói.
- cô nghe kĩ cho tôi?tôi không hại ai hết.bố cô có tội thì ắt phải chịu tội.loại người ngu ngốc như cô làm sao biết được con người bố cô như thế nào?
Phi phương bị anh bóp đau thì trừng mắt nhìn anh.
- anh bỉ ổi...
- đúng,tôi bỉ ôi. bố cô cũng giống tôi mà thôi.cũng chẳng sạch sẽ gì?chỉ khác 1 điều là ai bị nắm thóp trước, tôi cho cô biết, lần này....bố cô thua...
Danh Dương buông mạnh cô ra, mở cửa ngồi vào xe đi mất.
Phi Phương đứng lặng hồi lâu rồi bắt xe trở lại nhà mẹ cô.
Trong nhà rỗng tuếch, đồ đạc đã bị ngân hàng lấy đi.nhà cửa tài sản bị niêm phong, công ty đang trên bờ vực phá sản.
Bà Nhiên lúc này đã thôi khóc, khuôn mặt vô hồn.không còn hiên ngang như ngày thường.Phi Phương đj tới ôm lấy bà, an ủi.
- mẹ...mọi chuyện sẽ ổn thôi....sẽ ổn thôi.
- hết rồi...hết thật rồi...bố con sẽ phải ngồi tù.mẹ không muốn sống nữa.
Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy thế Hải đâu?từ lúc đến đây?cô không nhìn thấy anh ta?gia đình gặp chuyện nhưng anh ta không hề xuất hiện.
- khổng thể bảo lãnh bố ra được sao mẹ?
Lời cô đem đến cho bà nhiên 1 niềm hi vọng.2 người cùng nhau tới đồn cảnh sát hỏi thăm nhưng không được gặp bố.
Qua lời tư vấn của luật sư nếu muốn bảo lãnh thì cần 1 số tiền rất lớn.mà hoàn cảnh hiện giờ cô không thể kiếm ra số tiền lớn như vậy được.
Niềm hi vọng lại nhanh chóng rơi vào bế tắc.
Lúc đi ra khỏi sở cảnh sát, cả người bà Nhiên lảo đảo suýt ngã.Phi Phương phải đỡ bà mới đứng vững được.
Giống như vừa nhớ ra điều gì đó.Bà nhiên kích động nắm tay Phi Phương.
- Phi Phương, con nhờ chồng con giúp bố con được không?số tiền bảo lãnh đó đổi với Danh Dương mà nói chẳng to tát gì?con đi nói với cậu ta đi được không?
- mẹ...con...???
Bà nhiên bất ngờ quỳ xuống giữa đường.khóc tu tu.
- mẹ cầu xin con...đi nói với Danh Dương đi...chỉ có cậu ta mới cứu được bố con thôi.
Phi phương vội đỡ mẹ dậy.cô khó xử.nếu bà ấy biết được chính Danh dương là kẻ giở trò bà ấy sẽ nghĩ gì.
- mẹ làm gì vậy?con...đồng ý với mẹ?con sẽ đi nói với anh ta mà...
Chỉ có vậy mẹ cô mới thôi không khóc nữa.Phi Phương đưA bà đi thuê nhà nghỉ ngủ tạm rồi 1 mình đi loanh quanh trên đường rất lâu.
Dù có cố gắng đến đâu?cô cũng không thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã này.rốt cục vẫn phải hèn mọn đến tìm Danh Dương cầu xin.
Lời cảnh báo của anh ta trở thành hiện thực rồi.?
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay anh ta?
Phi phương bỗng chốc cảm thấy bản thân trở nên thật thảm hại...cô có thể không đi gặp Danh Dương sao?
Anh ta tính toán chuẩn xác như vây?
Cô đi?bố cô mới có cơ hội được cứu.
Đây cũng coi như là cô trả ơn cho bố mẹ cô đã nuôi nấng cô bao lâu nay?
Sáng hôm sau, Phi phương lại 1 lần nữa quay trở lại ngôi biệt thự quen thuộc từ rất sớm.nhưng cô không gặp được Danh Dương bởi vì anh đã sớm đến công ty
Rồi.cô đành bắt xe tìm tới công ty của anh.lúc tới nơi thư kí bảo với cô Danh Dương bận đi họp không có trong phòng, bảo cô ngồi đợi, nhưng mãi cho đến tận trưa cũng chưa thấy anh quay lại.
Thư kí không đành lòng nhìn cô.
- hay chiều cô quay lại nhé.hôm nay tổng giám đốc rất bận.
Phi Phương chỉ cười.
- không sao?tôi đợi được mà.
Không biết qua bao lâu.Phi Phương thiếp đi lúc nào không hay.lúc giật mình tỉnh lại đã qua 3 tiếng đồng hồ.cô thầm mắng bản thân không có tiền đồ.hỏi ra thì Danh Dương vẫn chưa thấy trở lại.nhiều lúc Phi Phương còn cho rằng anh cố tình chỉnh cô, khiến cô phải chờ đợi mệt mỏi như vậy?
Phi Phương tiếp tục đợi, cô không tin không gặp được Danh Dương?cô nhất định phải gặp anh?
Mãi trời gần tối.Phi Phương mới rời khỏi ghế để đi vệ sinh 1 lát.lúc trở lại chỗ ngồi thì thư kí đi tới thông báo.
- cô vừA đi đâu vậy?giám đốc vừa quay lại nhưng đã ra về được 1 lúc rồi...
- cái gì?
- tôi định gọi cô mà không thấy cô đâu?
Phi Phương tức muốn òa khóc.cô ở đây đợi anh nguyên 1 ngày.anh lại về rồi sao?
Phi Phương bèn cắn răng rời khỏi công ty.lúc ra ngoài dạ dày cuộn lên.cô bụm miệng nôn khan bên đường.
Phi Phương quên mất cả ngày này cô chỉ có mỗi 1 ổ bánh mì vào bụng.chắc cục cưng trong bụng đói lắm.
Nghĩ vậy.cô ghé qua quán gọi 1 bát cháo hành nóng hổi.ăm no bụng rồi tiếp tục quay trở lại biệt thự.
Trên đường tới biệt thự gió thổi rất mạnh.sấm ùng ùng đâu đó trên trời..khi đến được tới biệt thự thì trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã...
Cổng biệt thự khóa chặt.
Vì đã trả lại chìa khóa cho Danh DƯơng nên cô không có cách nào để vào trong.
Cô biết Danh Dương cố tình khóa cổng không cho cô vào.
Anh ta thừa biết cô sẽ tìm đến đây?
Phi phương không muốn bỏ cuộc.cô đứng dầm mình dưới cơn mưa tầm tã...
Danh Dương đứng trên ban công tầng 2 lạnh lùng nhìn thân hình run lẩy bẩy đang co lại của Phi Phương.trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Người đàn bà ngu ngốc.
Thư kí nói cô đợi cô liền đợi suốt 1 ngày giống như 1 con ngốc.
Trời mưa cũng không biết đường tìm chỗ trú.?
Thím Hoa mở cửa đj vào phòng.
- cậu chủ?cô chủ đứng ngoài cổng rất lâu rồi.cậu xem....
- không phải chuyện của thím...mặc kệ cô ta...
- nhưng cô ấy sẽ đổ bệnh mất thôi...
- thím lắm chuyện từ khi nào vậy?đi ra ngoài...
Thím hoa đành cắn môi lui ra.Danh Dương tiếp tục nhìn ra ngoài mưa.
- Phi Phương?tôi xem em kiên trì được đến khi nào