Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 17: Hộp đêm tai tiếng




Thiều Vân San nghe Thiều Khước nói đã tìm cho cô một trợ lý riêng kiêm người hướng dẫn và người phụ trách quan trọng cho cô. Nói cách văn minh là ‘cánh tay đắc lực’ dành tặng cô mà ông đã bồi dưỡng từ lâu. Nói thẳng toẹt ra là ‘người giám sát’ công khai bên cạnh cô.
Ok, không sao.
Nhân tiện, cô đã sai khiến người trợ lý đó một chút. Cô bảo đối phương tới công ty lấy tài liệu về nhà cho mình theo dõi. Cô tự nhiên thấy lười đi lại, muốn ngủ nướng một chút rồi làm việc tại nhà. Bản thân là thiên kim cao quý của Thiều gia, Thiều Vân San quyết định cho phép cuộc sống của mình trong cuốn sách này ‘vô kỷ luật’ một chút.
Khước Đại Gia nghe tin, hiển nhiên lại nói:
“Đúng là đoán không sai mà, con nhỏ này chỉ nổi hứng nhất thời thôi… rồi sẽ lại đâu vẫn đóng đấy cho xem.”
Thiều Vân San đang vừa ăn bánh mì kẹp vừa xem tài liệu ở nhà đột nhiên hắt xì một cái. Cô gãi gãi mũi, tiếp tục lật dở một trang tài liệu.
Thiều Phong Vân gõ cửa phòng cô, nhỏ giọng gọi:
“Chị ơi.”
Cô không quay đầu lại, vẫn ngồi trên bàn trà trong căn phòng ngủ rộng lớn của mình mà nói vọng ra:
“Vào đi.”
Không thấy cửa mở, cô nghĩ chắc do phòng rộng quá người ngoài không nghe rõ hoặc do mình quen tay khóa trái nên đành tự mình đi ra.
Nhìn thấy Thiều Phong Vân đứng bên ngoài, cô hỏi:
“Sao không vào, không nghe thấy chị nói à?”
Thiều Phong Vân có chút bất ngờ, cúi đầu đáp:
“Em tưởng chị đang ngủ, với lại chị không thích em vào nên em không dám…”
À, ra vậy.
Cô bảo:
“Ừ, phòng con gái, không vào cũng phải rồi.”
Không nhìn đối phương đang ngỡ ngàng vì do cô nói lý do khác chứ không phải vì ghét thằng bé, cô đã nói:
“Thế có chuyện gì?”
“Em… em không chuyển trường nữa được không chị?”
Cô cau mày:
“Tại sao?”
Thiều Phong Vân ngập ngừng khó nói, cô híp mắt tra khảo:
“Đã xảy ra chuyện gì? Hay đám bạn ở trường quốc tế đã dọa gì em?”
Thiều Phong Vân vội vàng lắc đầu:
“Không có đâu chị à, chỉ… chỉ là…”
Cậu sợ hãi, chị gái lập tức trừng mắt:
“Nói mau, đừng để chị cáu!”
Cậu chỉ đành nâng tin nhắn trên điện thoại ra trước mặt cô, một tràng tin nhắn của Hàng Trình Vũ hiện ra:
[Nói với chị cậu đừng chuyển trường nữa.]
[Lại còn chuyển sang trường công? Bên đó chất lượng bằng bên này sao?]
[Cậu muốn quan hệ của chị ấy với anh tôi xấu đi sao?]
[Tốt nhất là nói với chị cậu sớm đi! Cậu đừng làm rào cản của người khác!]
“...”
“Rào cản gì chứ?”
Thiều Vân San đọc tin nhắn thì vô thức hỏi lại.
Thiều Phong Vân ái ngại thu điện thoại về, cậu nói:
“Em không muốn vì em mà chị với anh Lan trở mặt, em xin lỗi.”
Cô nhìn vẻ mặt ăn năn hối lỗi của thằng bé, thở dài:
“Chị nói này, từ giờ chị và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, chị không theo đuổi anh ấy nữa. Chuyện chuyển trường cho em cũng là vì chị nghĩ cho em chứ không phải do chị bực tức ai cả. Cho nên em đừng nghĩ mình là rào cản này rào cản nọ. Trình Vũ đã không hiểu, để chị sẽ nói rõ với cậu ấy sau. Còn em, hồ sơ nhập học trường mới chị đã nộp rồi, hai ngày nữa sẽ nhập học, em ngoan ngoãn chờ đi.”
Thiều Phong Vân còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã xua đuổi thằng bé:
“Thôi thôi, không còn gì quan trọng nữa thì về phòng đi, hôm nay chị không có buổi tập yoga, chị không đi nhưng em phải chú ý tập đó, đừng có trốn.”
“Dạ.”
Nhìn thằng bé đi rồi, cô mới đóng cửa phòng tiếp tục quay lại xem tài liệu công việc. Cất công xem vài ngày liền, cuối cùng cô cũng có thể nạp vào đầu khối lượng công việc mới. Cũng xem qua tài liệu của các phòng ban khác, nhân tiện có một vài chỗ liền nói với trợ lý riêng của mình là Dương Lệ để chị ta góp ý với bên phòng ban đó. Dương Lệ sau khi nhìn góp ý của cô, hiển nhiên rất bất ngờ vì không nghĩ cô có thể vạch ra được điểm yếu của mấy phòng ban khác.
Cô thì không quan tâm đến thái độ của Dương Lệ cho lắm, nghĩ bụng chỉ cần cô theo sát Thiều Thị, nếu sau này Thiều Thị đi xuống… có lẽ cô sẽ kịp thời giải cứu. Đã có được cuộc sống giàu sang này, cô phải níu giữ cho tốt mới được.
Haizzz, đúng là có nhiều thứ giá trị bên cạnh thì mình cũng có nhiều việc, nhiều cái cần cố gắng, lo nghĩ hơn.
Xem tài liệu đến đêm muộn, Thiều Vân San vươn vai ngáp một cái. Cô ra ban công, nhìn trời đêm thật đẹp, thật yên bình khiến cô nổi hứng muốn đi chơi. Cô gọi Viện Viện vào, nhắc con bé sau đó thay đồ rồi hai người cùng đi tới một nơi…

Gnourt Lounge là một hộp đêm đặc biệt không dành cho những người dưới mười tám tuổi. Với thiết kế cổ điển, bên ngoài trông giống như một phòng trà cao cấp, tuy nhiên không gian ánh sáng huyền bí với tông nội thất màu đỏ rất ma mị tố giác đây là một nơi ‘không bình thường’.
Trong nguyên tác miêu tả: Thiều Vân San có sở thích biến thái, thường lui tới mấy hộp đêm không sạch sẽ.
Thế nên hiện tại khi cô xuất hiện lập tức được mọi người xung quanh, nhất là quản lý Gnourt nghênh đón nhiệt tình.
Người quản lý dẫn cô tới vị trí quen thuộc, phía bên trên sân khấu cách đó không xa, âm nhạc quyến rũ cùng với dàn vũ nữ thật phóng đãng gợi tình. Quản lý thấy ánh mắt của cô si mê, lại nói:
“Hôm nay chương trình hay quá mà em tới muộn, tiếc thật.”
Cô chưa trả lời, đối phương nói tiếp:
“Gần đây em bận gì à mà anh thấy em không hay lui tới chỗ anh nữa?”
Thiều Vân San hơi đỏ mặt khi thấy cảnh tượng tiếp theo trên sân khấu, cô quay sang nói với quản lý:
“Em bận việc.”
“Ồ!”
Quản lý nghe xong cũng chỉ để đó:
“Vậy dùng đồ như mọi hôm chứ?”
Cô gật đầu.
Viện Viện lần đầu tiên tới nơi này, cả người ngơ ngác, đỏ mặt tía tai, con bé ánh mắt lảng tránh không dám nhìn lên sân khấu.
“Tiểu thư, bình thường chị hay đi mấy chỗ này sao ạ?”
Cô không trả lời, chỉ hỏi con bé:
“Em xấu hổ à?”
Viện Viện gật đầu:
“Mấy người đó đều phóng khoáng như vậy, thật không biết ngại sao?”
Cô im lặng.
Lúc viết Nữ Nữ Thương Lan cô có cho tình huống Thiều Vân San đi hộp đêm Gnourt vì muốn bôi xấu thêm hình ảnh của nữ phụ phản diện thôi. Bây giờ chính cô lại hứng thú với những cái này, cảm thấy nó như một kiểu nghệ thuật trần trụi… Biết rõ không hợp thuần phong mỹ tục nhưng vẫn cố chấp muốn khai thác sâu hơn.
Không phải lần một, nhắc lại: cô còn ác hơn nhân vật phản diện gấp xxx lần.
Trong quá trình ngồi thưởng thức những thứ đó, phục vụ đã mang cho cô vài món đồ uống, cô không hề đụng vào chúng.
Viện Viện tò mò:
“Chị không dùng sao ạ?”
Cô đáp:
“Nhiều cồn, hại lắm.”
“Vậy tại sao chị lại gọi nhiều như vậy?”
Cô không thể trả lời con bé do cô không biết rõ menu và chất lượng đồ uống nên mới gọi như vậy để tùy ý quản lý mang ra. Bản thân tới đây không thể ngồi không được, sẽ bị nghi ngờ.
Có vài người tìm tới cô, nghe cách nói chuyện thì hình như là bạn quen lúc trước ở tại hộp đêm cùng chung ‘thú vui biến thái’. Cô chẳng biết họ là ai, Viện Viện nói nhỏ tai cô: Có Trần Viễn là diễn viên nổi tiếng, hình như người này với Vương Lục không ưa nhau.
Cô ‘à’ một tiếng.
Trần Viễn có nguyên mẫu ngoài đời, nhưng cô không tả quá sâu, hình như chỉ xuất hiện một hai dòng ‘thừa nước đục thả câu’ khi Vương Lục gặp scandal thôi. Giờ không ngờ anh ta cũng có mặt ở nơi này.
Dù sao cô chẳng quan tâm, thế nên kiếm vài lý do rồi trực tiếp đứng lên kéo Viện Viện rời khỏi đây. Đến ngó qua xem thôi chứ cô cũng không biết ý định sẽ quay lại nơi này là bao giờ.
Phía sau, Trần Viễn nhìn theo bóng lưng cô đầy suy tính. Anh ta nhìn ảnh chụp được trong tay, nhớ tới tin đồn trên mạng của cô và Vương Lục thì nói với đám bạn bên cạnh:
“Quả nhiên cô ta đã theo Vương Lục mà phản bội tôi.”
Có người nói:
“Cẩn thận cô ta lại để lộ hình ảnh của cậu cho tên Vương Lục kia… hắn ta không biết lúc nào sẽ hãm hại cậu đâu đấy!”
“...”
Nói đến nơi này, những người nổi tiếng dù có thật sự là ‘thưởng thức nghệ thuật’ đi chăng nữa cũng phải bảo toàn hình ảnh của mình. Nếu bị khui ra hình ảnh tới hộp đêm thoát y, chỉ sợ sẽ bị công chúng tẩy chay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.