Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 25: Là tác giả mà chị thích




Thiều Phong Vân ngồi bên cạnh cũng chen vào hỏi một câu:
“Chị, tại sao chị không khóa tài khoản?”
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng trước mặt thằng bé mà đăng nhập vào tài khoản của Thiều Vân San. Trước đó còn trải qua quá trình lấy lại mật khẩu. Thiều Phong Vân nhìn nhưng không nghi ngờ gì, đúng là tác hại của việc làm người xấu… suy nghĩ của người ta mặc định mình là người xấu rồi nên mình có xấu hơn thì cũng không ai quan tâm nữa.
Vừa đăng nhập vào, điện thoại đã giật đùng đùng liên hồi. Thiều Vân San sử dụng điện thoại là đời mới nhất, xịn nhất vậy mà lúc này chiếc điện thoại có dấu hiệu giật lag chỉ vì có quá nhiều thông báo nảy lên. Cô phải để điện thoại lên bàn một lúc cho nó rung thông báo hết đi mới dám cầm lại.
Qua tầm năm phút sau, tình trạng mới đỡ hơn.
Cô cầm lại điện thoại, nhưng việc làm ngay sau đó không phải là xem thông báo hay đọc bất cứ thông tin gì mà là trực tiếp vô hiệu hóa tài khoản. Xong xuôi, ở trước mặt Thiều Phong Vân cô đăng nhập lại vào tài khoản ‘Uyển Uyển’ của mình.
Thiều Phong Vân không cố ý mà nhìn thấy, thằng bé tò mò hỏi:
“Tài khoản mới của chị sao lại tên là Uyển Uyển ạ?”
Cô đáp rằng đây là tên của một tác giả mà cô thích, từ giờ cô sẽ sống ẩn dật trên mạng. Không phô trương thanh thế như trước kia nữa, mạng xã hội giống như con dao hai lưỡi, nếu không may nắm phải mũi dao chắc chắn máu chảy thành sông, rất tiêu cực.
“Kết bạn không?”
Cô hỏi Thiều Phong Vân.
Thiều Phong Vân rất bất ngờ, thằng bé vội vàng gật đầu đáp ‘có ạ’.
Trước kia cậu và chị gái không kết bạn, vì chị ấy ghét cậu, xóa lời mời của cậu. Giờ chị chủ động, cậu có hơi vui vui.
“Không biết có cách nào giúp Vương Lục không ba?”
Cô hỏi Thiều Khước vẫn đang mặt nặng mày nhẹ ngồi kia.
“Tự có Vương Thị nhà cậu ta lo, cô bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Nghe ông dặn dò thêm mấy câu, Thiều Vân San chỉ đành bỏ lên phòng. Ông nói ông sẽ cố gắng mua nhiều thủy quân một chút để dìm dư luận kia xuống, không muốn bọn họ đào bới tên cô nhiều nữa, có thể chuyện này sẽ sớm lắng xuống nếu không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì.
Nhưng nếu đứng ở góc độ của một tiểu thuyết gia, cô sẽ nhận định rằng scandal này giống như một ‘vết nhơ quá khứ’ của nhân vật phản diện. Và nhiều năm sau, nó chỉ cần tóm gọn lại rằng: cô ta từng tới mấy nơi dơ bẩn còn bị bắt gặp qua lại với đàn ông, bị thiên hạ chửi cho không ngóc đầu lên được mà vẫn còn mặt dày sống tới ngày hôm nay… Đại loại vậy.
Sau khi tắm xong, cô nằm lên giường. Hôm nay diễn ra khá nhiều việc đâm ra cô nằm xuống nhưng không chợp mắt ngay được. Não bộ cứ tự nhiên mà lặp lại những sự kiện, những con người, những câu nói của ngày hôm nay.
Nghĩ tới Nam Thái Gia cùng với mối quan hệ của hai người đã tiến triển sớm hơn trong Nữ Nữ Thương Lan, cô hơi lo lắng. Vắt óc phân tích xem tại sao anh ta lại như vậy thì đột nhiên trong đầu cô nhớ tới ‘San có gu’ mà anh ta đã đặt cho mình, cùng với ‘tiêu chí chọn đồ cho sự kiện ô tô tại Ý’…
Thiều Vân San đột nhiên bật dậy.
Chết tôi rồi…
Hic.
Chẳng phải trong tiểu thuyết cô từng nhắc tới việc Nam Thái Gia cần đi dự sự kiện ra mắt ô tô của ferrari và anh ta đã cùng Nữ Nữ tới chọn đồ hay sao? Anh ta là người như vậy, đã ưng Thanh Hàn Nữ, cho nên nhất định phải là Nữ Nữ chọn đồ cho anh ta.
Bữa tối lãng mạn của nữ chính và nam phụ phản diện khiến nam chính Hàng Thương Lan ghen đỏ mắt. Sau đấy hai đứa con ruột của cô hiểu lầm nhau và giận dỗi một thời gian liền… Độc giả than rằng sự kiện này là mở đầu cho những giọt nước mặt của họ, khá đau khổ.
Và… nếu không có sự kiện này, chắc có lẽ hai đứa con ruột sẽ giảm bớt một chút đau thương nhỉ?
Giờ đây khi cô thế vào vị trí của Thanh Hàn Nữ, trở thành tầm ngắm của Nam Thái Gia khiến cô thực sự hoang mang.
Đang trằn trọc không yên thì điện thoại rung lên, một lời mời kết bạn đã được gửi tới. Thiều Vân San nhìn qua thấy là Hàng Trình Vũ thì có chút nghi hoặc, xong nhớ tới Thiều Phong Vân đã có thể đoán ra.
Cô cân nhắc một chút mới chấp nhận lời mời, khoảng hai phút sau tin nhắn nhảy lên:
[Chị đổi tài khoản mà không nói, tôi còn tưởng chị không thích tôi nên mới không trả lời tin nhắn.]
Nhớ tới gương mặt đẹp trai đầy ‘sầu bi’ của chàng thanh niên, cô cân nhắc trả lời lại:
[Không đâu, chị sao có thể không thích cậu?]
Hàng Trình Vũ mãi sau mới nhắn lại một tin, nửa đùa nửa thật:
[Vậy là chị thích tôi?]
Kèm một mặt cười khó tin.
Cô thả cảm xúc ‘haha’ vào tin nhắn đó, chưa biết phải trả lời thế nào thì số điện thoại đã nhận được một tin nhắn lạ. Cô mở ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn nên đoán là Vương Lục.
[Cô vẫn ổn chứ?]
Vì không chắc chắn lắm, Thiều Vân San đã chủ động gọi qua cho anh ta, cũng quên mất vụ tin nhắn của Hàng Trình Vũ khiến cho cậu thanh niên đó hụt hẫng một phen.
Ngữ khí Vương Lục ở đầu bên kia không nghe ra tâm trạng, anh ta cũng rất bất ngờ vì cô gọi ngay cho mình.
“Sao rồi?”
Nghe chất giọng bình tĩnh của Thiều Vân San, Vương Lục ngạc nhiên:
“Tôi mới là người cần hỏi cô, cô thế nào?”
Cô tùy ý đáp:
“Tôi vẫn rất tốt, đâu phải người nổi tiếng như anh mà sợ? Vả lại, tôi cũng chẳng quan tâm bọn họ nói gì trên mạng, tôi khóa tài khoản rồi.”
Vương Lục khẽ gật đầu, hơi trầm ngâm.
Cô hỏi:
“Nghe ba tôi nói Vương Thị nhà anh bắt đầu can thiệp vào rồi, liệu có ảnh hưởng đến việc đóng phim không?”
Có vẻ anh ta đã yên tâm hơn:
“Trước nay hình tượng của tôi đã ngỗ nghịch như vậy, sợ gì dăm ba scandal này chứ?”
Nghĩ tới tối ngày hôm đó, Vương Lục rất tò mò:
“Hóa ra hôm đó hai người bọn cô vừa từ nơi đấy về à? Cô là con gái mà cũng táo bạo gớm nhỉ? Giờ trên mạng người ta nói đủ thứ, tôi cũng không ngờ trong miệng họ cô bị bôi nhọ đến mức thậm tệ như thế.”
Chần chừ một lúc, anh ta lại hỏi xác nhận:
“Cô thật sự thích mấy cái đó sao?”
Thiều Vân San cân nhắc một chút, dù sao Vương Lục và cô tạm thời ở trên một chiến tuyến cho nên không ngần ngại thừa nhận:
“Trước kia là vậy, giờ thì không còn nữa. Trong suy nghĩ của tôi, ai cũng có một khoảng trời riêng khác nhau, đối với tôi chỉ cần nó không vi phạm pháp luật thì tôi có quyền.”
Vương Lục lần đầu nhận định lại suy nghĩ của mình về cô gái ‘hồ ly tinh’ này:
“Nhưng sẽ mất đi thuần phong mỹ tục. Thiều Vân San, dù cô không có ý xấu, nhưng đất nước chúng ta không ủng hộ những thứ như vậy, cô hãy bỏ đi.”
“Ừm.”
Cô không hề cố chấp.
Vương Lục thiệt hại hơn nhiều mà còn động viên cô mấy câu, cô cũng dặn anh ta hãy cố gắng đừng làm ảnh hưởng tới bộ phim.
Anh ta liền hỏi:
“Tại sao cô lại quan tâm tới tôi như vậy? Cô là fan của tôi thật đấy à?”
Nghĩ tới người đàn ông có mái tóc bạch kim ấy… Cô không kiềm chế được mà bông đùa:
“Tại sao lại nghĩ là fan, tôi đang tán tỉnh anh mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.