Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 42: Anh đây cũng hẹn hò!




Nam Thái Gia nghĩ cô cười hớn hở như vậy là có ý gì? Cô nghĩ anh vui chắc?
Tự dưng thấy ghét cô thế không biết, cứ nghĩ cô sẽ khác Thanh Hàn Nữ, cô sẽ không khiến anh có những cảm xúc khó chịu… Không ngờ, cô còn làm anh khó chịu bực bội hơn.
Anh không vui, trực tiếp tắt bụp điện thoại.
Đầu bên kia, Thiều Vân San nhìn màn hình ‘tút tút’. Cô không hiểu chuyện gì. Chỉ là đang vội trang điểm nên cô cũng không quan tâm nữa, ăn mặc chải chuốt xong xuôi, cô cùng với Hàng Trình Vũ đi ăn tối rồi còn tới một nơi đặc biệt nữa.
Vốn dĩ Nam Thái Gia đang thoải mái chuẩn bị tập, tự nhiên nghe xong cuộc điện thoại với Thiều Vân San, anh nhìn máy chạy bộ, máy nâng tạ hay nhìn bất cứ cái gì khác cũng thấy rất ngứa mắt. Nhân tiện có quả bóng tập gym ngay gần đó, anh lập tức không suy nghĩ mà đá mạnh vào nó trút giận.
Kết quả, quả bóng đập mạnh vào thành máy nâng tạ rồi đập ngược lại, va mạnh vào chân anh khiến anh loạng choạng. Nam Thái Gia không ngã nhưng nhăn mặt vì đau.
“Fuck, San đáng ghét!!!”
Anh ôm chân ngồi xuống phịch xuống đất nghỉ tại chỗ, lại chẳng có hứng thú muốn tập nữa.
Nhìn vào màn hình điện thoại, hai người con gái được đặt tên khác biệt so với phần còn lại đều lặng thinh. Anh cứ load đi load lại mãi trang tin nhắn, muốn cho nó có cái gì mới mẻ đi chứ thấy chán quá.
Ting.
Đúng như ý anh, tin nhắn mới đến:
[Anh Thái Gia, hôm nay khu ngoại ô thành phố mới khai trương trung tâm Lễ hội Ánh sáng, anh có muốn cùng em đi tới đó tham quan một chút không?]
Mặt Nam Thái Gia hiện rõ vẻ hụt hẫng.
Phía trên đoạn chat Lạc Liên Chi vẫn luôn gửi tin nhắn quan tâm cho Nam Thái Gia nhưng anh chỉ cảm thấy phiền phức. Thậm chí đến tên danh bạ cũng không thèm đặt cho cô ta.
Đột nhiên có cảm giác, anh đối với Thanh Hàn Nữ hay Thiều Vân San, khéo hai người họ cũng thấy anh đáng ghét như khi anh thấy Lạc Liên Chi làm phiền mình. Cảm giác thất bại đó khiến một người đàn ông như anh, hoặc bất cứ ai cũng đều không cam tâm.
Một lúc lâu sau, anh quyết định đứng lên rời khỏi phòng tập.
Hẹn hò à?
Anh đây cũng hẹn hò được nhé!
Dù nghĩ như vậy, nhưng lòng Nam Thái Gia vẫn không vui nổi. Chỉ đơn giản, cảm xúc không dành cho đúng người, dĩ nhiên là khó chịu rồi.

Một doanh nghiệp bên Úc liên kết hợp tác với công ty con của Hàng Thị, cải tạo khu đất trống chảy dọc bên sông Ba Lai biến nơi đây thành một trung tâm Lễ hội Ánh sáng, vừa thúc đẩy quan hệ hợp tác hai nước, vừa giúp phát triển nền du lịch nước nhà. Mấy hôm nay trên mạng xã hội rầm rộ tin tức khai trương trung tâm Lễ hội Ánh sáng ‘Ba Lai River Night’ khiến cho cư dân mạng rất phấn khích.
Có người nói sự kiện Ba Lai River Night này đã cứu cánh cho Vương Lục. Giúp đánh lạc hướng cư dân mạng, để họ không còn chú ý tới scandal của anh ta cùng cô tiểu thư trong giới thượng lưu kia nữa.
Thiều Vân San nào có để ý tin tức trên mạng, cô biết tới Lễ hội Ánh sáng Ba Lai River Night này cũng là vì cô viết ra nó. Trong Nữ Nữ Thương Lan, có nam nữ chính, nam nữ phụ tuyến một và nhân vật phụ tuyến n đều có mặt tại sự kiện này. Bề ngoài là sự kiện ánh sáng, thực tế tóm gọn lại không khác gì một ổ drama bởi các tuyến nhân vật chính phụ sẽ mâu thuẫn chồng chéo lên nhau.
Đáng lý, cô nên ở nhà lánh nạn vì kiếp phận nhân vật có giá trị xấu cao sẽ dễ thu hút thị phi.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới những hình ảnh lung linh của bầu trời ánh sáng là cô không cầm lòng nổi. Mà hiện tại, bên cạnh cô có người có ‘giá trị tốt’ bù lại, cô nghĩ chắc mình không đen đủi tới mức đó chứ?
Ăn tối ở một nhà hàng gần trung tâm nơi diễn ra Lễ hội Ánh sáng, sức mạnh của tiệc tùng vui chơi khiến cho những nhà hàng quanh đây đều đông kín khách. Cũng may có nhị thiếu gia Hàng Trình Vũ bên cạnh nên mọi thứ tuyệt nhiên dễ như ăn kẹo.
Hai người ngồi ăn bên cạnh ban công, vị trí đắc địa có thể thu hết khung cảnh xinh đẹp phía xa xa. Bầu trời với những chiếc đèn rọi trời skylight di chuyển liên tục báo hiệu một sự kiện có sân khấu thật hoành tráng. Một vùng không gian lớn bên dưới sát ngay dòng sông với đủ các loại ánh sáng đa sắc màu tạo nên không khí nhộn nhịp vô cùng.
Thiều Vân San ăn thì ít mà nghe nhạc và thưởng thức không khí thì nhiều.
Hàng Trình Vũ ở bên cạnh rất muốn nói chuyện với cô, nhưng cô lại chỉ muốn yên lặng cảm thụ loại cảm giác lâng lâng này. Dù giờ khi xuyên vào thế giới này, cô đã từ bỏ việc viết tiểu thuyết tuy nhiên trái tim của cô vẫn là một người yêu nghệ thuật mơ mộng, một con người yêu thích sáng tạo tự do. Cho nên, trước bất kỳ một khung cảnh khiến cô rung động, trái tim cô sẽ lắng lại, cảm nhận nhịp đập của nó hòa cùng thế giới chỉ đẹp trong một khoảnh khắc ấy.
Mà chàng trai trẻ có khi không nhìn ra, ở bên cạnh cô cứ nói chuyện liên hồi. Đôi lúc hỏi cô thì bị sự mất tập trung của cô làm cho mất hứng, kinh nghiệm yêu đương không có cho nên khiến cậu không biết phải làm sao.
“Anh Lan hôm trước đã nói chuyện với em, nói rằng tuổi tác chúng ta chênh lệch, em ít tuổi hơn chị sẽ khiến chúng ta có nhiều bất đồng quan điểm. Em lại không cảm thấy thế, em thấy em đã lớn, em có thể theo kịp suy nghĩ của chị…”
Vì yêu nhau cho nên Hàng Trình Vũ nói chuyện tình cảm hơn. Lúc này thấy cô chỉ chăm chú mắt nhìn về phía bầu trời phía xa xa, cậu một lần nữa đánh thức suy nghĩ miên man của cô:
“Chị! Chị có đang nghe em nói không?”
“Hả?”
Thiều Vân San giật mình, bối rối:
“Chị vẫn đang nghe.”
Hàng Trình Vũ nhìn cô chăm chăm:
“Vậy chị cảm thấy thế nào, chúng ta có bất đồng quan điểm không?”
Cô nghĩ nghĩ, trong lòng xoẹt qua một tia bất thường nhưng cũng chỉ khẽ lắc đầu:
“Hiện tại thì ổn, nhưng biết đâu yêu lâu sẽ có thì sao?”
Hàng Trình Vũ nghe cô nói tới việc ‘yêu lâu’, lòng chàng trai trẻ đã có thể tự vui vẻ rồi. Cậu cho rằng ít nhất Thiều Vân San cũng đã nghĩ tới việc lâu dài.
Cậu còn định nói gì đó, Thiều Vân San đã lên tiếng:
“Ở đằng kia vui quá, chị muốn qua đó xem luôn.”
Hàng Trình Vũ nhìn cô chưa ăn được bao nhiêu nhưng cô đã nói vậy thì cậu chỉ đành chiều theo ý của cô. Đằng nào qua đó cũng có bán đồ ăn vặt, không lo Thiều Vân San cảm thấy đói.
Hai người đi thanh toán, xong cùng nhau tới bữa tiệc ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.