Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 92: Quan sát kỹ




Người nọ lên tiếng hỏi. So với cô, chất giọng của đối phương cũng nhẹ nhàng trầm ấm. Thiều Vân San được hỏi thì đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Trong đầu đủ các thể loại câu từ, tình huống hay dùng để viết tiểu thuyết đều bị lôi lên một lượt. Mắt chợt nhìn tới ly rượu trên tay mình, cô đã nghĩ ra rồi.
Cánh môi nâng lên nụ cười xã giao, cô chủ động nói:
“Tôi có thể mời anh một ly và làm quen với anh được không?”
Cố Mặc nhìn cô rồi lại nhìn về phía sau cô ở hướng lan can lửng tầng hai:
“Cô Thiều bỗng dưng tới chào hỏi tôi, không biết là có mục đích gì?”
Thiều Vân San nhất thời ngơ ngác… Chẳng lẽ vớ phải người quen?
Trong đầu cô không biết mình đã đụng vào ai là người quen trước đó, đau đớn kêu gào Viện Viện… Viện Viện đâu rồi… huhu?
Cô ngại ngùng hỏi:
“Anh biết tôi sao?”
Cố Mặc không vội đáp, anh cúi người lấy ly rượu trên bàn của mình, lịch thiệp cụm ly với cô:
“Tôi đương nhiên là biết. Bác Khước và Cố Thị nhà tôi cũng coi như là chỗ làm ăn thân thiết. Cô Thiều tiếng tăm lẫy lừng, tôi biết cô là điều đương nhiên, về phía tôi… cô không biết cũng là chuyện dễ hiểu.”
Sau khi ở thế giới này một thời gian, Thiều Vân San tự nhiên cảm thấy hơi ác cảm với câu ‘tiếng tăm lẫy lừng’, ‘nổi tiếng như vậy’ hay đại loại thế. Bởi cô biết, những câu từ đó là dùng để mỉa mai cô, mỉa mai người nổi tiếng thị phi như Thiều Vân San.
“Thật ngại quá!”
Cô cười đáp:
“Tiếng tăm của tôi để anh cười chê rồi!”
Ngay lúc cô đang muốn từ bỏ, không muốn đấu với Nam Thái Gia nữa mà chuồn đi thì Cố Mặc đã giải thích với cô:
“Không phải như cô nghĩ đâu… Chẳng là tôi không ngờ cô Thiều cũng hay tới nơi này, nhiều lần bắt gặp tôi đã muốn qua hỏi thăm nhưng tiếc là chưa có cơ hội.”
Cố Mặc trông đặc biệt tử tế, phong thái chững chạc, gương mặt toát rõ sự hiền lành bao dung, không giống như Nam Thái Gia đanh đá kia. Khi anh ta nói chuyện, cô không biết lời đằng sau có ám chỉ gì không nhưng ngữ điệu khiến cho cô cảm thấy được tôn trọng.
“Ồ… Vậy không biết quý danh của anh là gì…?”
“Tôi là Cố Mặc.”
Không quen, không quen.
Thiều Vân San khẳng định tên người này không có trong Nữ Nữ Thương Lan. Tuy nhiên vì sự thoải mái của Cố Mặc, cô đã quyết định thử dò hỏi:
“Anh thích thể loại nhạc như vậy, còn thường xuyên tới đây thì chắc sẽ biết một vài điệu nhảy đặc trưng chứ?”
Cố Mặc gật đầu.
Thiều Vân San đề nghị:
“Có thể dạy tôi một vài điệu nhảy được không? Tôi cũng mới bắt đầu tìm hiểu về nét đẹp truyền thống này nên nhiều cái còn chưa biết.”
Cố Mặc không vội đồng ý hay từ chối ngay, anh đầy hàm ý nói:
“Không phải bên cạnh cô Thiều có người chuyên về những thứ này hơn tôi à? Tại sao lại đi hỏi tôi?”
Thiều Vân San chưa trả lời, Cố Mặc hỏi thêm:
“Có phải cô và Nam gia đã chơi trò thử thách gì đúng không?”
Lại còn biết cả cái này cơ à?
Người này đến vì thưởng thức nhạc nhưng sao lại quan sát kỹ như thế?
Cô cười cười, xấu hổ đáp:
“Anh biết nhiều thật đấy!”
Cố Mặc thành thật nói:
“Tôi chỉ vô tình quan sát thấy thôi, cô đừng hiểu nhầm. Hầu như lần nào tôi đến, tôi cũng bắt gặp hai người đi với nhau… Nay Nam gia còn đứng trên đó nhìn tôi như kẻ thù, tôi đoán thử không ngờ là đúng thật… hai người đang chơi trò chơi với nhau.”
Ra là vậy.
Vì đối phương đã biết cho nên cô ngả bài luôn:
“Vậy anh giúp tôi chọc tức anh ấy một chút nhé!”
Cố Mặc suy nghĩ như thể sắp phải lựa chọn giữa người tình và công ty gia đình. Sau cùng, anh đã cười và gật đầu giúp cô.
Nam Thái Gia ở bên trên không nghe được đôi nam nữ này nói gì, chỉ thấy hai người cười cười nói nói, giây sau còn nắm tay nhau cùng nhảy. Anh nóng máu, thật muốn phi xuống tạt axit vào mặt tên họ Cố kia.
Đừng có ỷ là khách thân thiết của Proud nên muốn làm gì thì làm nhé!
Anh nhịn đủ rồi, còn không mau buông tay ra, tên khốn!
Bên trên một người đang cay cú, bên dưới một đôi trai gái vui vẻ cười đùa.
“Vừa nãy thấy cô với ông Lâm bên kia có vẻ không được vui, các người nói gì vậy?”
Cố Mặc tự nhiên hỏi.
Thiều Vân San cẩn trọng che giấu, cô khẽ đáp:
“Không có gì.”
Cố Mặc biết cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm. Nhưng nghĩ tới điều gì khác, anh lại chủ động nhắc tới:
“Đợt trước nghe báo chí đưa tin cô hay tới mấy câu lạc bộ thoát y, sau đó, tôi lại thấy cô cũng thường xuyên lui tới đây… Cho tôi tò mò một chút… là bởi vì Nam gia ép cô hay sở thích của cô vốn dĩ lẫn lộn như thế?”
Trong mắt những vị khách của Proud, Nam Thái Gia dường như là một người đàn ông thiên về chiều hướng cổ điển, truyền thống. Mở ra nơi này cho cánh đam mê thì chắc chắn anh cũng là một người yêu thích, say mê với những thứ này.
Thiều Vân San lại là người khiến cho người ta có cảm giác cô ăn chơi phá phách, không thích hợp với nơi như thế này. Cho nên khi cô xuất hiện ở đây, những người thực sự mang suy nghĩ khách quan như Cố Mặc dĩ nhiên rất tò mò không biết là vì sao?
Cố Mặc muốn hỏi từ lâu, vì thấy Thiều Vân San rất hay tới Proud là một, mà biểu hiện cô mê âm nhạc ở đây cũng là cái khó có thể làm giả. Nay đây có cơ hội, anh dường như thay những người như mình tìm câu trả lời.
Thiều Vân San suy nghĩ thật kỹ, cô mới trả lời:
“Tôi là người yêu nghệ thuật, chỉ cần là nghệ thuật, tôi sẽ nghiêm túc thưởng thức. Tuy nhiên, sau khi nhận ra có một số thứ không phù hợp với thuần phong mỹ tục của đất nước ta… tôi đã từ bỏ rồi.”
Cô không muốn giải thích với những người không hiểu, nhưng đối với Cố Mặc, anh ta cho cô cảm giác thực sự muốn biết vì tò mò chứ không phải loại suy nghĩ xem thường nên cô mới lựa chọn nói cho anh ta hiểu.
“À… tôi đã hiểu. Cảm ơn cô… Nhưng tôi nghĩ… cô nên tìm thầy dạy nhảy khác rồi…”
Cố Mặc dứt lời, Thiều Vân San chưa kịp thắc mắc, bàn tay đang nắm lấy tay Cố Mặc bị một bàn tay khác nắm lấy giật phăng lại. Cả người cô bị kéo đứng ra phía sau lưng người đàn ông.
Thiều Vân San gấp gáp lên tiếng:
“Anh làm cái gì đấy?”. Truyện Đoản Văn
Nam Thái Gia không thèm quan tâm cô, anh nhìn chằm chằm Cố Mặc:
“Tùy tiện nắm tay con gái nhà người ta, tin tức hay hình ảnh này truyền ra ngoài, chú không muốn lấy vợ nữa à?”
“Cô Thiều nhờ em dạy nhảy chút thôi, Nam gia đừng căng thẳng.”
Cố Mặc cười cười, nụ cười trông hiền chết đi được, Thiều Vân San không nỡ nhìn người hiền như vậy bị Nam Thái Gia bắt nạt, vậy là cô kéo tay áo của anh đáp:
“Anh ấy nói đúng đấy!”
Nam Thái Gia quay lại liếc cô, thấp giọng nạt nộ:
“Lặng yên đi người phụ nữ lăng nhăng.”
Lăng nhăng cái đầu anh đấy!
Nam Thái Gia còn muốn phát điên gì đó, nhưng Cố Mặc không phải là người thích gây gổ cãi nhau. Anh ấy đã nói ngay:
“Nam gia đã đến rồi thì hãy dạy cô ấy nhảy đi nhé! Em cũng không rõ lắm đâu, hai người tự giải quyết đi!”
Dứt lời, Cố Mặc lập tức quay về bàn của mình như hành động bỏ trốn.
Nam Thái Gia muốn nói không được thì tức.
Chỉ còn lại hai người, Thiều Vân San cảm thấy khó hiểu khi anh ghen:
“Thế mà lúc nãy anh trơ mắt nhìn tôi đi, anh tưởng tôi muốn xuống đây đi làm quen với thiên hạ lắm hả? Tôi bảo tôi chỉ ví dụ một chút thôi mà anh không chịu tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.