Đào Hoa Bất Tận

Chương 1: Không may gặp phải nàng




Thế nào là đúng? Thế nào là sai?
Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai?
Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận.
Có mấy ai làm được?
Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. 
Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng.
Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. 
Không còn vị thần thượng cổ nào tồn tại nữa.
Tiên giới có một vị tiên tử tên Tố Khê. Một mình nàng sống ở Châu Ly Điện, nằm phía đông tiên giới, là một tòa nhà đơn giản, vắng vẻ quanh năm. Tố Khê cũng không kết thân với vị tiên nhân nào, chỉ một mình độc lai độc vãng.
Kiến Tu Vương là cháu ngoại của Thiên Đế, có lần trong lễ hội Bách Hoa nhìn thấy dung mạo của Tố Khê tiên tử, liền động tâm, mang theo rất nhiều quà cáp đến Châu Ly Điện, chỉ muốn cùng nàng kết giao, vừa bước vào cửa đã bị đàn ong giữ cửa đuổi đánh túi bụi. Ở trước Châu Ly Điện đề chữ “Không tiếp khách”.
Bạch Thược tiên quân cũng có lần muốn nhìn thấy mỹ nhân, một lần đến, đánh đuổi được bầy ong, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì bị con sói trắng nhào đến, vây cắn. Sau đó các tiên nhân thấy Bạch Thược một thân quần áo tả tơi chạy về.
***
Tử Linh ra ngoài chợ mua một ít rau cải. Cuối phố có một đám đông người tụ tập, cô cố chen vào xem có chuyện gì, chỉ thấy một người đàn ông vẩy vẩy cái cây roi dài, phía sau lưng có đến hơn mười người ngồi rúc lại, ai ai cũng đầu tóc rối bời, mặt mày lem luốc, quần áo tả tơi. 
Tên cầm roi lượn vài vòng, giọng trầm trầm “Mua đi, chỉ có năm lượng bạc, mua về muốn làm gì thì làm…aizzz, tiểu cô nương, có muốn mua không? Mấy tên này nhìn vậy chứ được việc lắm nha”. 
Thì ra là bán người.
Tên cầm roi đứng trước mặt Tử Linh cười nham nhở.
Tử Linh dời lực chú ý vào một người ngồi ở cuối hàng, hắn hơi cúi đầu, mái tóc lòa xòa trước mặt, một bộ dạng vô cùng bình thản “Người kia…ta mua hắn, bao nhiêu?”.
Tên cầm roi nhìn theo hướng ngón tay cô, hắn cười “Hắc hắc, được chứ, năm lượng, hắn là của cô a”.
Tử Linh móc trong túi áo, năm lượng, số tiền cuối cùng của mình, đưa cho tên cầm roi. Hắn đi tới, nắm sợi dây trói hai tay người kia, đưa cho nàng.
Người kia chỉ chập chững bước theo, mái tóc lòa xòa trước mặt, không hề mở miệng.
Tử Linh nhíu mày, cởi dây trói cho hắn, sau đó mặc kệ bàn tay đầy bùn đất của hắn, nắm tay hắn đi về hướng nhà mình.
Vô Hoa nhìn bàn tay trắng nõn bị mình làm bẩn, hắn khẽ mím môi.
Nhà của Tử Linh nằm phía đông của thành, nhà nhỏ đơn sơ, bên trong có một chiếc giường tre, một cái ghế dài, nàng thường nằm ngủ trưa trên ghế. Một cái bàn ăn. Kế bên còn có một gian bếp nhỏ, vô cùng sạch sẽ.
Tử Linh kéo tay hắn ra chỗ giếng nước, đưa cho hắn cái khăn, nói “ngươi tắm rửa cho sạch sẽ đi, nhớ gội đầu luôn đấy, ta làm cơm”.
Vô Hoa nhận cái khăn, lướt nhìn xung quanh, không có một tấm che nào, bốn bề trống trơn, khóe môi hắn giật giật. 
Tử Linh vốn muốn đưa cho hắn bộ quần áo mới, đi ra ngoài giếng, không thấy hắn ở đó, nàng liền chạy đi tìm xung quanh, cũng không có. Cuối cùng, đi lướt qua nhà tắm, thấy người kia nhàn nhã, nằm trong bồn tắm của nàng.
Tử Linh xông lại phía trước, chỉ vào mặt hắn “Ngươi…làm cái gì?”.
Vô Hoa mở mắt, tay huơ huơ nước.
“Ngươi ra mau, đây là bồn tắm của ta…ra mau”.
Vô Hoa đứng dậy. Chỉ thấy Tử Linh vội quay đầu. Bàn tay chìa ra bộ quần áo.
Đợi hắn cầm lấy, nàng liền chạy ra ngoài.
Vô Hoa mặc bộ y phục vải thô, người hắn hơi gầy, tắm xong mới thấy làn da trắng xanh xao, hắn cao hơn nàng một cái đầu. Cả người lại có khí chất giống một vị công tử thanh tao nào đó.
Tử Linh gắp thức ăn cho hắn, cười nói “Ngươi ăn đi, đừng chê, ta không có nhiều tiền, từ nay về sau, cũng chỉ có thể ăn đạm bạc thế này thôi”.
Vô Hoa muốn mở miệng, chỉ ú ớ được hai tiếng, cuối cùng cười bất đắc dĩ, cuối đầu ăn cơm. 
“Ngươi…không nói được sao?”
Gật đầu.
“Ngươi tên gì?”.
Vô Hoa ngừng ăn, hắn rót chén nước, sau đó thấm ướt ngón tay, viết trên bàn hai chữ.
“Vô Hoa? Tên đẹp đấy”.
Hắn nhoẻn miệng cười nhạt.
Bỗng hắn ngây người, bàn tay Tử Linh vuốt mái tóc hắn, khẽ chạm vào vết sẹo dài trên mặt hắn, nàng thở dài “Làm sao lại bị thương thế này”.
Nàng đang xót cho hắn sao? Vô Hoa đưa đôi mắt cảm động nhìn nàng, Tử Linh mặt buồn rười rượi nói “Cái tên buôn người lại không nói, ta tốn cả gia tài lại mua về người vừa bị câm, vừa bị hủy dung, lỗ nặng rồi”.
Mí mắt hắn giật giật, khóe miệng cười cứng ngắc. Nàng đang xót tiền sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.