CHƯƠNG 13
Người thích giết người, luôn sợ chết hơn so với những người bình thường.
Thích nhìn thấy người khác thống khổ, chính mình lại không thể chịu được thống khổ.
Nếu đổi lại là Hùng Miêu Nhi bị thương như vậy, chắc chắn kiên cường cắn chặt răng không kêu một tiếng, nhất định sẽ dùng lời nói cáu giận để mắng chửi trút xuống người khác.
Mà Vương Liên Hoa đời này cũng chưa làm qua anh hùng hảo hán, cho nên cũng không thể hi vọng hắn sẽ biểu hiện như Quan Vũ róc xương để giải độc mà vẫn có thể khí khái trò chuyện vui vẻ. Vừa rồi thấy hắn dùng đao loại bỏ đi phần thịt bị thối rữa, hạ đao tuy vừa nhanh lại vừa dứt khoát, nhưng thần sắc tái nhợt như sắp chết, thần thái lưu đầy mồ hôi lạnh , nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Lúc hắn đem vật gì đó sáng sáng bên trong thịt hắn đào ra, nhìn hắn như vừa qua cơn hôn mê, đem thứ kia ném ra mặt đất, sau đó liền nằm ngửa mặt lên trời, từng ngụm từng ngụm cố thở.
Trầm Lãng thấy hắn như vậy, mặc dù cảm thấy hắn lúc này thiếu chút khí khái của nam nhi, nhưng trong lòng cũng thập phần không đành lòng, hỏi:” Ngươi đã đở chưa?”
Vương Liên Hoa oán hận hỏi lại:” Ngươi xem bộ dạng của ta có đỡ không?” Thoáng ngẩng đầu thấy, chỗ vết thương máu chảy ra từ đen đã chuyển sang đỏ tươi, vội vàng liền lấy ra từ trong lòng một lọ thuốc bột, hướng chỗ vết thương mà rắc rắc, lập tức liền nhìn Trầm Lãng nói:” Ngươi giúp ta băng bó.” Sau khi bị thương, mà vẫn cố tỏ ra cao ngạo, ngữ khí lại như tiểu hài tử đang giận dỗi, Trầm Lãng không khỏi cười khổ nói:” Vương Đại công tử, cầu xin người khác thì phải khách khí một chút.”
Tuy nói như thế, nhưng Trầm Lãng đã đứng dậy xé một mảnh tay áo sạch sẽ lót bên trong ra, băng bó cho hắn, khi chạm vào chỗ vết thương, liền nghe hắn khẽ rên rỉ, rồi lại cắn răng trợn mắt lên nói:” Trầm đại hiệp, nhẹ tay một chút.”
Trầm Lãng cảm thấy khẩu khí kia có phần đáng thương, liền thở dài:” Vương công tử, ngươi mỗi lần bị thương đều là như vậy sao?”
Vương Liên Hoa nói:” Ta lâu rồi không có bị thương, cũng chẳng thể nhớ lần cuối bị thương là từ lúc nào.”
Trầm Lãng cũng không nói nữa, động tác tay chính là có phần nhu thuận hơn trước. Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác đụng chạm da thịt mềm mại trên đùi, không ngờ lại mang đến cảm giác thực yên tâm.
Có y ở đây, hắn vì bị thương mà khóc lóc quát mắng, thì cũng lắm cũng không có gì. Hắn từ trước đến nay cũng biết mình không phải là hảo hán, nhiều lắm cũng chỉ là cười khổ nhìn hắn. Nhưng ánh mắt của y luôn ôn nhu mà kiên định.
Một nam tử như vậy, khó trách Chu Thất Thất phải lòng y mà không cần đến hắn.
Chính là nữ nhân rất muốn, bao giờ cũng kiên cường đáng tin cậy như thế, khiến cho người ta có thể hoàn toàn yên tâm nương tựa nam tử này.
Đáy lòng vẫn là có chút không chịu thua, làu bàu nói:” Trầm Lãng, ngươi nhất định là một phụ thân tốt.”
Trầm Lãng đột nhiên nhớ tới chuyện cũ năm đó Vương Vân Mộng ép hôn, không khỏi cười nói:” Đáng tiếc năm đó ta không trở thành phụ thân của ngươi, nếu không nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, trong lòng lạnh lùng, liền không nói lời nào. Trầm Lãng biết mình lỡ lời, gợi lên chuyện thương tâm của hắn, trong lòng có chút áy náy. Vương Liên Hoa sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiêu điều, trên cánh tay cùng quần áo đều nhuộm đầy vết máu, mà bộ dáng gầy gò cô tịch, khiến cho người ta từ đáy lòng sinh ra chút thương tiếc. Không khỏi thở dài một tiếng nói:” Có rất nhiều chuyện, nên buông, nên dừng đứng lúc.”
Lời này giống như nói cho Vương Liên Hoa nghe, cũng giống như nói cho chính mình nghe.
Vương Liên Hoa lộ vẻ sầu thảm cười, đem thứ lúc nãy vứt trên mặt đất kia nhìn nhìn, thở dài:” Hiện tại nói cái gì nên dừng lại, đã sớm không còn kịp rồi, Trầm đại hiệp.”
Vương Liên Hoa bị thương bởi ám khí kia, chẳng qua là mấy cây ngân châm cực nhỏ. Nhưng ngân châm này lại có tẩm kịch độc, sâu kín mang chút lam ảnh. Cũng chính vì ám khí nhỏ như vậy, mới có thể hoàn toàn không thể cảm giác được lúc nó phát ra, thẳng đến mục tiêu.
Nhưng ám khí này rõ ràng là cũng có khuyết điểm.
Trầm Lãng trầm ngâm nói:” Nếu phải phát ra ám khí nhỏ như vậy mà lại không mất đi độ chính xác, nếu không phải ở cự ly gần thì thật sự không thể.”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói:” Như vậy, hung thủ chính là một trong đám đạo sĩ kia.”
Trầm Lãng nói:” Nếu chỉ vì hãm hại chúng ta, ngay cả Minh Huyền cùng Khổng Cầm cũng hại, không phải là quá lãng phí nhân lực sao. Nhất định còn có mục đích khác. Chẳng lẽ Hành Sơn phái bổn môn thanh cao cũng có ân oán sao? ” Tiếng nói đột nhiên bị kiềm hãm, cả người thẳng nhảy dựng lên:” Ta rốt cuộc nghĩ như thế nào cũng không đúng!”
Vương Liên Hoa nhíu mày, không thể không thừa nhận ngay cả chính mình cũng nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào.
” Những thi thể ở trong miếu, tuy rằng mỗi người đều cầm vũ khí, trên mặt đất cũng tràn đầy máu tươi, nhưng bên trong miếu thờ, lại ít có dấu vết như đã trải qua trận giao chiến!”
Chính xác là, với võ công của đại đệ tử Hành Sơn phái – Khổng Cầm, lại thêm hai người đệ tử khác, nếu thật sự bên trong cái miếu nhỏ này có xảy ra giao chiến, bên trong miếu tuyệt đối sẽ không giống như bọn họ chứng kiến, thấy gọn gàng như vậy.
Vương Liên Hoa nói:” Nói không chừng bọn họ cũng bị trúng loại độc giống như hai con ngựa của chúng ta, độc dược không lập tức phát tác.”
Không để lại dấu vết, không lập tức phát tác độc dược, giống như hai con ngựa kia.
Kết luận chỉ có thể là một người,cái vẻ hàm hậu kia, bên trong lại tâm kế thâm độc – Thạch Tĩnh Viễn.
Vương Liên Hoa như nhớ tới cái gì đó, thì thào lẩm bẩm:” Nếu là hắn, thì mọi giả thuyết đều thông.”
Trầm Lãng nói:” Nhưng lúc các ngươi đánh nhau hắn ta không hề ở đó, hình như là ở trong miếu thu dọn mấy thi thể.”
Vương Liên Hoa cũng không để ý đến y, trừng mắt tự cố suy nghĩ nửa ngày, sau đó sắc mặt thay đổi một chút, cười nói:” Chúng ta chạy trối chết cũng không kịp. Người ta bên trong đã xong trước.”
Trầm Lãng biết trong lòng hắn lại tính kế, cũng không hỏi đến, chính là nói:” Trời gần tối rồi, chúng ta phải nhanh lên tìm cái thị trấn nào đó, để còn nghỉ ngơi hồi phục một chút.”
Vương Liên Hoa thương thế không phải là nhẹ. Vết thương lại còn ở trên đùi, đi đường cũng có chút không tiện. Lúc hắn định cỡi ngựa, răng lại cắn chặt , đang định nén đau nhảy lên ngựa, Trầm Lãng nhẹ nhàng đưa tay chặn ngang ôm lấy hắn, đặt hắn vững vàng ngồi lên yên ngựa. Vương Liên Hoa đỏ mặt, cả giận nói:” Ta không phải nữ nhân.”
Chỉ có nữ nhân mới cần bế lên ngựa.
Trầm Lãng nhảy lên ngựa ngồi ở phía sau hắn, cười nói:” Nam nhân mà lại để ý đến những chuyện nhỏ như vậy à.”
Nói rồi giục ngựa chạy như bay, bị trúng châm độc lại thêm tâm tình nổi giận, tất nhiên là không nghĩ đến tư thế hai người lúc này có bao nhiêu mờ ám. Lúc này lại rõ ràng cảm nhận được hơi thở cùng nhịp đập trái tim trong ***g ngực ấm áp của y, càng lúc thấy càng bối rối. Những sợi tóc của y bị gió thổi tới giáp lên mặt hắn, một trận ngứa ngáy mê dại.
Mười bảy năm trước từ sau khi phụ thân cùng mẫu thân qua đời, hắn sớm đã quên cảm giác khi được ôm.
Phụ thân đến chết cũng không nhận ra hắn, mẫu thân đắm chìm trong mối thù của phụ thân, cả ngày lẫn đêm bày tính như thế nào đem xương của phụ thân nghiền thành tro, thậm chí chưa từng dùng ánh mắt ôn nhu liếc nhìn hắn một cái.
Có đôi khi nằm mơ, vẫn là mơ về cuộc sống lúc trước ở Vân Mộng sơn trang.
Khi đó phụ thân cười lớn ôm lấy hắn nâng lên chống đẩy, mẫu thân nhẹ nhàng từ đằng sau ôm lấy bờ vai hắn, dán sát vào mặt hắn, hơi thở mẫu thân truyền tới từ phía sau cổ hắn, hương thơm ấm áp khiến cho lòng người tan chảy.
Về sau trưởng thành, hắn lần đầu tiên ôm nữ nhân.
Nữ nhân giống như động vật vui hoan khi được ôm, các nàng thỏa mãn rúc vào trong ***g ngực hắn, bộ dạng giống như con mèo ăn no ngủ trưa. Nữ nhân đầu tiên của hắn trong thời khắc đêm vui đó nhịn không được gắt gao ôm hắn, ở trên lưng hắn còn lưu lại dấu vết cào cấu. Đó là cái ôm đầu tiên hắn có được kể từ sau khi phụ mẫu mất , thân thể nữ nhân ấm áp đầy hương thơm, làm cho hắn không khỏi hoài niệm về lúc được mẫu thân ôm, cũng giống như khoảnh khắc lúc đó.
Lời nói ôn nhu theo miệng kia phát ra, loạn tình ý mê man rên rỉ. Thân thể cuồng loạn vặn vẹo, trong không khí tràn ngập nồng hậu hơi thở *** mĩ.
Khuôn mặt nữ nhân lại giống như biến thành khuôn mặt của mẫu thân, ở trước mặt hắn mà uốn éo.
Mẫu thân không phải là người ái dục như vậy, là người từ bỏ bản thân cùng hết thảy tình mẫu tử, chỉ vì báo thù mà sống.
Sau khi xong xuôi thì việc hắn làm đầu tiên, chính là đi đến bên giường nôn mửa, thẳng phun hết hôn thiên ám địa.
Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ … để nữ tử ôm hắn, thậm chí là cả việc mây mưa. Vốn cũng không quá vì thỏa mãn dục niệm của thân thể, làm như thế còn gây tổn hại đến nội tâm.
Sau đó liền dần dần quên đi cảm giác ôm.
Mà lúc này, ngồi ở trước người Trầm Lãng, cánh tay y từ phía sau thân hắn giữ chặt dây cương phía trước, không phải là giống như đưa hắn ôm vào trong ngực sao? Cái ôm của y giống như con người của y ôn nhu mà vô tư, khiến cho người ta cảm thấy vừa an tâm mà cũng vừa yếu đuối. Đọc t𝗋uyện chuẩn không quảng cáo ~ T𝖱uMT𝖱 U𝖸eN.vn ~
Nhưng đối với hắn mà nói, yếu đuối là một thứ không thể tha thứ được.
Vương Liên Hoa có chút tức giận, nhưng tình trạng lúc này không cho phép hắn làm khác.
Thân là nam nhân, quả thật cảm thấy có chút ngạc nhiên. Vương Liên Hoa tự giễu nghĩ thầm chính như lời nói của Trầm Lãng, chuyện nhỏ này cũng để ý sao?
Hơn nữa mới vừa rồi lại phải cố nôn ra máu độc, vì mất máu quá nhiều nên cơ thể có chút suy yếu. Vì thế liền tùy ý để sự ấm áp này bao bọc hắn. Người ta nói ‘xuân phong đắc ý mã đề tật’ (gió xuân thích chí ngựa chạy nhanh) , con ngựa non kia hoang dã kia nhẹ nhàng chạy trốn sự yên tĩnh hoàn toàn trong xuân sắc của nơi hoang dã , như hướng về không gian vô ngần (bất tận), nếu vĩnh viễn đừng chạy đến cuối, thì có lẽ sẽ tốt biết bao.