Đào Hoa Trầm Vương

Chương 23:




CHƯƠNG 23
Ngày mười chín tháng ba, sơ tình (chuyện mở đầu).
Mưa phùn mới vừa ngừng, đẩy cửa sổ ra, phả vào mặt chính là lá cây tươi mát cùng mùi hương đồng cỏ, khiến người vui vẻ thoải mái. Thái dương còn chưa xuất hiện, bên ngoài ở ngã tư đường đã có rất nhiều người, thanh âm bát nháo ồn ào rõ ràng mà vui thú.
Trầm Lãng không khỏi khẽ cười lên, cảm thấy được tâm tình tốt lắm, thân thể cũng phi thường thoải mái. Hắn thích nghe tiếng người ồn ào ở ngã tư đường, cũng luôn thích loại cảm giác làm cho mình bị dòng người trong lòng đường bao phủ này, giống như ngâm trong nước ấm áp thả lỏng mà thoải mái. Chính là thành thị xa lạ mà thú vị——chính là người xa lạ mà thú vị —— còn có cái gì có thể so sánh với việc khiến cho một người yêu mạo hiểm, yêu tự do càng thêm mê mẫn đây?
Một người thời điểm vui vẻ, chung quy hy vọng người khác cùng y vui vẻ. Chính là Trầm Lãng không lâu sau, liền gặp được một người thật sự không vui.
Nếu không phải thực có chuyện buồn bực. Như thế nào sẽ có người khi sáng sớm là ở chỗ này uống rượu?
Hơn nữa còn là nữ nhân phi thường xinh đẹp. Không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn phong tình, chẳng qua Trầm Lãng vừa nhìn thấy nàng đã nghĩ trốn đi.
Tần Tứ Nương.
Trầm Lãng đương nhiên không biết Tứ Nương đem Minh Hư cùng Thạch Tĩnh Viễn đưa tới phía sau Lan Châu ngoại ô, liền ngược trở lại một con đường núi nhỏ khác, không ngờ gặp phải sơn thể đổ nát, chỉ phải lại trở về Lan Châu. Y có thể nói Tần Tứ Nương so với bọn hắn cũng vừa mới đến Lan Châu.
Tần Tứ Nương trong lòng lại phi thường ảo não. Không chỉ bởi vì nghe xong lời của tiểu tử đó rõ ràng bây giờ gặp phải phiền toái, mà là —— hôm nay buổi sáng đúng là thời điểm vào thành, nàng xa xa nhìn thấy một thân ảnh, cực kỳ giống hắn, mới vừa định vẫy gọi, người nọ nhìn lại, liền trốn giống như thấy quỷ.
Hắn mang đến cho nàng phiền toái nhiều như vậy, nhìn thấy nàng lại giả vờ không biết. Sao có thể không khiến nàng nghiến răng nghiến lợi?
Nghĩa thúc nói: “Tiểu thư, nàng hẳn là nhìn lầm rồi, có lẽ chính là người rất giống tiểu thiếu gia.”
Tần Tứ Nương lập tức liền oán hận nói: “Ta từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, đốt thành tro ta cũng nhận được.”
Vì duyên cớ như vậy, Tứ Nương tâm tình chính là hết sức tồi tệ.
Nàng quyết định sau khi uống xong chén rượu này, trở về phòng buồn bực nhức đầu ngủ một phen, quên hết chuyện không như ý trong mấy ngày qua.
Trầm Lãng ở bên cạnh không nhanh không chậm ăn điểm tâm sáng, lúc vừa nghĩ đến Vương Liên Hoa sao còn chưa xuống, từ cửa một người tiến vào.
Đại hán diện mạo uy vũ trẻ tuổi, một thân cải trang võ sư, giống như bất quá là nhất giới nhân gian, toàn thân trên dưới không có một điểm khiến người chú ý. Chính là Trầm Lãng chung quy cảm thấy được hắn ở đâu đó có chút không đúng, thẳng đến khi nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn kỹ người đó, mãnh liệt hoảng sợ.
Đại hán diện mạo phóng khoáng, nhưng đôi con ngươi lại quá mức minh (sáng) tựa như thu thủy, trong nháy mắt còn đang trộm hướng về hắn.
Trầm Lãng thiếu chút nữa không khỏi kêu lên.
Vương Liên Hoa?
Tần Tứ Nương cũng không có chú ý tới Trầm Lãng, càng không nhận ra Vương Liên Hoa.
Nàng chính là cảm thấy phi thường mệt. Uống xong rượu, trở về phòng đi hướng trên giường nằm một lúc, không bao lâu liền ngủ.
Còn mơ một giấc mộng.
Mơ thấy nàng thời thiếu nữ, ở trong sa mạc lần đầu tiên gặp được hài tử kia.
Khi đó hắn thực gầy, rất nhỏ, da thịt cùng môi đều khô nứt, hiển nhiên là một hài tử đã kiềm chế cơn đói đến cực hạn. Nếu muộn hơn một chút nữa mới gặp được nàng, có lẽ cũng đã là một khối thi thể nho nhỏ.
Nàng cũng thật sự chứng kiến thi thể của hắn, cũng không phải thời điểm hài đồng (trẻ con), mà là một lần trước khi gặp bộ dáng đó. Thanh niên cao lớn tuấn tú, cũng đã không còn hô hấp.
Tứ Nương không khỏi la hoảng lên, đem mình theo trong mộng tỉnh dậy.
Về sau tỉnh lại liền nghe được tiếng đập cửa.
Chính là tiếng đập cửa phi thường dồn dập.
Mở cửa, vừa thấy Nghĩa thúc, liền hỏi nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghĩa thúc khẩn cấp hoảng sợ nói: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia ở trong phòng ta để lại tờ giấy, bảo chúng ta hôm nay mau một chút rời Lan Châu đi, nhất thiết không được lưu lại.”
Tần Tứ Nương nghĩ tới mấy ngày trước đây trằn trọc vất vả, không khỏi cười lạnh nói: “Hắn có nói vì sao không?”
Nghĩa thúc nói: “Không có, đoán là chuyện nguy cấp. Chúng ta hay là nghe tiểu thiếu gia, nhanh chóng đi.”
Tứ Nương trong lòng quá giận. Đưa tờ giấy tới nếu là tên khốn kia, sáng nay gặp tất nhiên cũng chính là hắn. Lại không biết hắn lén lút ngay cả nàng cũng không nhận thức, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Mới vừa rồi nàng mơ thấy hắn gặp chuyện không may, chẳng lẽ hắn thật sự ở trong lúc nguy hiểm? Khả hắn vì cái gì không nói cho nàng biết? Nàng là tỷ tỷ của hắn, thậm chí có thể nói là gần như mẫu thân. Có cái gì là bọn họ không thể cùng nhau đối mặt đâu?
Có lẽ hắn chê ta vướng bận. Tứ nương ảm đạm nói: “Nghĩa thúc, ngươi lui xuống chuẩn bị, chúng ta nhất định khởi hành.”
Nghĩa thúc đáp ứng , liền tức khắc rời đi.
Tứ Nương một người si ngốc ngồi ở bên cạnh bàn, tựa hồ ngay cả rửa mặt chải đầu sửa sang lại cũng đã quên.
Khó khăn phục hồi tinh thần lại, mới vừa đứng lên, Nghĩa thúc cũng sắp bước đi tới, nói: “Tiểu thư, không tốt!”
Tứ Nương nói: “Lại làm sao vậy?”
“Ngựa có thể là có người hạ dược, chỉ ở bên kia lạp hi (tiêu chảy), một bước cũng đi không được!”
Tứ Nương cau mày nói: “Xem ra quả nhiên có cổ quái, chúng ta phải đi đến thị tập (chợ) mua mấy con, mặc kệ ngựa nào, liền sớm rời đi .”
Nghĩa thúc nói: “Ta đã muốn kêu tiểu Hồ đi, chúng ta lập tức thu dọn xuất phát, chỉ sợ một khắc cũng không thể ở lại.”
“Tứ nương! Nghĩa thúc!” Lúc này xông tới chính là tiểu nhị tiểu Hồ, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Nghĩa thúc nói: “Mua được ngựa chưa?”
Tiểu Hồ nói: “Toàn bộ… Toàn bộ người bán ngựa của Lan Châu thành hôm nay đều không có! Nói là người bề trên phân phó xuống dưới, nay công khai hai ngày ngừng buôn bán.”
Nghĩa thúc cả giận nói: “Ngươi chẳng lẽ không liền đi tìm Bành Nhị, mã thị (hàng bán ngựa) không bán, ngựa của hắn liền ở trong chuồng nhà của hắn.”
Tiểu Hồ sắc mặt càng bạch, nói: “Tiểu nhân đi tìm qua, ngựa của Bành Nhị gia, cũng… Đã lạp hi… Không biết ngựa này đã trúng vào bệnh gì.”
Nghĩa thúc lúc này sắc mặt so với tiểu Hồ còn khó coi hơn, lúng ta lúng túng nói: “Đến tột cùng là ai ở đùa giỡn chúng ta? Từ sau khi ở Tần Châu gặp được hai người thanh niên kia, liền không có sự tình gì tốt…”
Tứ Nương lại thập phần trấn định, nói: “Đã như thế, cũng không có biện pháp. Tiểu Hồ, ngươi đi kêu thú y đến. Chúng ta cũng tất không còn muốn biện pháp đi mua ngựa, trước mắt trông coi mấy con ngựa này, khá hơn sẽ lên đường.”
Nghĩa thúc nói: “Tiểu thư, thật sự không được, chúng ta cũng không trông coi hàng hóa này vậy, người đi trước đã.”
Tứ nương lạnh lùng thốt: “Không có ngựa mang nước cùng lương thực, làm sao mà tiến vào sa mạc? Tiểu tử kia đã ở Lan Châu, lại không đến gặp ta, tất nhiên tạm thời khó có thể thoát thân. Vào sa mạc, cũng chưa chắc sẽ đến tiếp ứng. Chúng ta vẫn là nghỉ tạm được rồi, chuẩn bị đầy đủ cho bản thân đã.”
Nghĩa thúc bất đắc dĩ nói: Vâng, tiểu thư.” Mặc dù cảm giác có chút bất an, chính là hiện nay còn có thể có biện pháp nào tốt nữa đâu.
Trầm Lãng nói: “Niên bộ dáng ăn mặc kì quái sáng sớm ra đi làm cái gì?”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ta đi tìm nữ nhân.”
Trầm Lãng biết hắn đang nói chuyện mờ ám, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.
Vương Liên Hoa lại thật chính là đi tìm nữ nhân. Tuy rằng nữ nhân này niên kỉ cũng đã đủ muốn làm bà ngoại hắn.
Lão bản của Lan Châu mã thị gọi là Tạ Lưu, là một hiếu tử nổi danh. Mẹ của hắn là Tạ lão thái, là thức mã danh gia (nổi danh am hiểu về ngựa), thường ở trước mã thị đi lại.
Vương Liên Hoa đi trước tìm Tạ lão thái, sau đó “Thỉnh” dẫn lão đi gặp con trai.
Hắn bế Tạ lão thái này có lẽ là nữ nhân già nhất mà hắn bình sinh (từ trước đến nay) bế qua, đi đến trong thư phòng của Tạ Lưu. Trên thực tế, Tạ Lưu căn bản không biết rõ hắn như thế nào trong chớp mắt đi ra trước mặt của lão, đương nhiên càng nghĩ không ra vì cái gì nhóm thủ vệ của Tạ gia cũng giống như người chết, đến bây giờ còn không có phát hiện người này xông vào?
Vương Liên Hoa ngữ khí rất lễ phép nói: “Tạ lão bản, phiền ngươi công khai hai ngày không cần mở mã thị, tốt nhất cũng đừng cho thủ hạ dưỡng mã hộ của ngươi bán ra một con ngựa.”
Sau đó liền nói một câu chỉ có ác bá mới nói ra: “Nếu không, Tạ lão phu nhân sẽ bị toàn thân lõa thể đến trước mã thị. Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần.”
Tạ Lưu đương nhiên không thể không tin tưởng.
Vì thế ngựa của toàn thành đành phải cùng nhau lạc hi.

Vương Liên Hoa nhìn Trầm Lãng khuôn mặt trong sáng, khẽ cười đứng lên: “Nếu thuận lợi, chúng ta liền có thể lên xe hương mỹ nhân tiến đến sa mạc. Nói không chừng ngay cả vua sa mạc cũng phải chạy tới nghênh đón.”
Trầm Lãng cười khổ một chút, cúi đầu nhìn đường phố trải dài ngoài cửa sổ.
Trên đường người đến người đi, tiếng động lớn náo nhiệt rầm rĩ như thường ngày.
Chính là trong đám người rộn ràng nhốn nháo, chỉ sợ cũng có không ít cao thủ đến từ các nơi.
Ngày mai, ngày mai đó là ngày quần hùng tụ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.