Đào Hoa Trầm Vương

Chương 53:




CHƯƠNG 53
Miệng vết thương đương nhiên sớm khép lại.

Dấu vết mặc dù đã thực nhật, nhưng vẫn là ở đó.
Chính như người kia đã đi xa, tưởng niệm còn như thế.
Vết thương sáp nhập vào tưởng niệm không thể rút ra, có lẽ không phải truyền thuyết.
Vết cào, dấu cắn, vết móng tay cấu thật sâu xuất huyết, một đạo ấn (đường dấu vết) chính là một đao cắt trong lòng nàng.
Một đao lại một đao.


Nhớ rõ bọn họ lúc lần đầu hoan ái, nàng vừa khẩn trương vừa kích động, vừa đau đớn vừa hân hoan, ở trên người y hết cào lại cắn, sáng ngày thứ hai tỉnh lại, bị sốc nặng khi nhìn thấy trên lưng y nằm sấp. Y quay đầu hướng nàng mỉm cười, nàng liền nhớ tới đêm qua điên cuồng, cũng không nguyện yếu thế, mặt đỏ kêu lên: “Cười cái gì cười, trên người của ngươi có dấu này, muốn đi cùng nữ nhân đẹp khác cũng không thể.”

Khi đó Trầm Lãng nghiêng đầu lười biếng cười nói: “Ngươi sao biết không thể?”
Nói lời này bất quá là nghĩ muốn đùa nàng, mà nàng cũng không phụ y oán trách giơ tay lên làm bộ muốn đánh y, chẳng qua bàn tay này hạ xuống trên gương mặt y đột nhiên mềm nhũn, nhuyễn tựa xuân phong, nhẹ nhàng mơn trớn cái trán rộng của y, bờ môi kiên định.
Sau đó đó là một tiếng than nhẹ.
“Ta cảm thấy… Ta hiện tại giống như trong mộng.”
Về sau hoan ái, tự nhiên dần dần trở nên hài hòa, không hề cảm thấy đau đớn, cũng không ở trên người hắn cào cào cắn cắn lưu lại dấu vết kỳ quái.này. Nhưng ấn ký lần đầu, cũng là qua thật lâu mới mất. Thất Thất có chút kinh ngạc vì sao vết thương nhẹ như vậy lại hồi lâu không mất, Trầm Lãng liền cười nói: “Không tốt sao? Như vậy ta không phải không thể cùng nữ nhân đẹp khác sao.”
Không hảo, một chút cũng không hảo.
Nếu có thể, nàng tình nguyện nàng vĩnh viễn cũng không từng nhìn thấy.
Dấu vết đã lâu
Nếu như dấu vết nàng lần đầu lưu lại ở trên người y, cũng là của nàng.
Thất Thất vươn tay cào dấu vết đó, cào đến mức cực hung ác, trên dấu vết kia liền vẽ ra từng đường huyết. Nàng muốn cắn y, nghĩ muốn ở trên mấy dấu vết của người khác lưu lại vết thương của nàng, lại lúc gắn bó tiếp xúc đến da thịt của y nhịn không được nôn ra một trận.
“Ngươi hảo bẩn.”
Trầm Lãng đương nhiên không thể tự mình không cẩn thận cào ra, không quỳ xuống khóc rống cầu nàng tha thứ, đương nhiên càng không phỉ báng là người nữ nhân hư hỏng nào câu dẫn y mà y là bất đắc dĩ.
Bởi vì y là Trầm Lãng.
Y chỉ thân thủ đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng mà ôm nàng.
“Thực xin lỗi.”
Là ai?”
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, nhưng không có hận, chỉ có thê lương vô hạn.
Thời điểm Hùng Miêu Nhi bị kích động lôi kéo Xuân Hương xông vào hậu đường, cũng không nghĩ nhiều lắm.
Hắn vốn chính là loại người trong đầu không thể đồng thời chứa quá nhiều sự.
Vừa xông tới liền quáy: “Trầm Lãng, ta tìm được manh mối nữ đạo sĩ này!”
Quát xong rồi mới phát hiện tình cảnh trong phòng có bao nhiêu bất thường.
Trầm Lãng nhãn minh thủ khoái (nhanh tay lẹ mắt) cởi áo choàng che thân thể Thất Thất bên cạnh quần áo nới lỏng, ôm nàng vào trong lòng.
Thất Thất rốt cục nằm ở trên người của y khóc ra.
Hoàn toàn gào khóc, khóc lóc đến mức thân thể đều phải trượt xuống, lại được y thân thủ nhẹ nhàng mà ổn định ôm. Trong cái ôm ấp như thế này, hết thảy kiên trì đều giống như không chịu nổi một kích.
Sắc mặt Hùng Miêu Nhi xấu hổ đứng ở cửa không thể tiến lui.
Xuân Hương giật nhẹ cổ tay áo hắn, muốn kéo hắn đi ra cửa.
Thất Thất lúc này cự tuyệt trong lòng Trầm Lãng đứng lên.
“Ta muốn quay về nhân nghĩa trang.”
Trầm Lãng cũng vội vàng đứng lên: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
Thất Thất cười lạnh nói: “Ngươi chẳng lẽ không muốn đi trông nom chuyện nữ đạo sĩ này sao?”
Trầm Lãng im lặng nói: “Đi về trước nói sau.”
Thất Thất nhìn y, nhìn xem Hùng Miêu Nhi, đột nhiên cười ha hả.
Cười xong, mới nói: “Ta tới nhân nghĩa trang rồi, cũng lập tức rời đi.”
Trầm Lãng vội la lên: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thất Thất cười hơi hơi nhìn y: “Ngươi cũng không phải đã đáp ứng ta, sau khi trở về, dẫn theo Tinh nhi, chúng ta ba người sẽ ngồi thuyền rời bến, bỏ lại nhân nghĩa trang này, bỏ lại giang hồ này, đến nơi chưa bao giờ đến, không bao giờ muốn tham dự võ lâm phân tranh nữa sao?” Sau đó quay đầu hướng Hùng Miêu Nhi cười nói: “Đại ca, ngươi ngày đó cũng từng nói muốn cùng nhau, không biết hiện tại có thể nguyện cùng đi?”
Hùng Miêu Nhi không ra lời.
Thất Thất tự cố tự cười nói: “Dù sao chủ ý quyết định của ta, các ngươi muốn tới thì tới, không tới, cũng thế.” Than nhẹ một tiếng, khoác ngoại bào tiến vào nội thất.
Hùng Miêu Nhi sững sờ nhìn bóng dáng Thất Thất, cũng thở dài một hơi.
“Nếu thương thế hiện tại của ngươi còn chưa lành, ta thật muốn đánh ngươi một trận, đánh ngươi đến nửa chết nửa sống, sau đó ném đến trên thuyền của Thất Thất.”
Trầm Lãng cười khổ.
“Nếu đánh mà hữu dụng, hiện tại đánh ta cũng không sao.”
Hùng Miêu Nhi cũng nhịn không được muốn bắt chước y cười khổ.
“Kỳ thật ta muốn hỏi ngươi, nếu biết hiện tại cũng bị ta đánh, ngươi còn có thể hay không đi làm chuyện kia?”
Trầm Lãng nhìn hắn, chần chờ một lát.
Rốt cục nói một chữ.
“Sẽ.”
Hùng Miêu Nhi bắt lấy bờ vai của y.
Một bên bị thương kia.
“Vì cái gì?”
Trầm Lãng nhịn xuống rên rỉ thiếu chút nữa lao ra yết hầu.
“Bởi vì ta sợ chết.”
Hùng Miêu Nhi nghe được sửng sốt, biểu tình trên mặt thực cổ quái.
“Chẳng lẽ ngươi không… , hắn sẽ giết ngươi?”
Trầm Lãng cúi đầu xem ngón tay của mình.
“Chỉ như thế, ta mới có thể bình tĩnh chờ chết.”
Y cười khổ ngẩng đầu.
“Kỳ thật ta một chút cũng không nắm chắc còn sống rời khỏi nơi đó. Lúc thời điểm đó, ta hoàn hoàn toàn toàn chuẩn bị đi tìm cái chết.”
Hùng Miêu Nhi nghe không hiểu lời của y.
Nhưng hắn vẫn buông bờ vai của y ra.
“Ngươi đối Thất Thất bàn giao như thế nào?”
Trầm Lãng cũng đứng dậy.
“Cùng nàng quay về nhân nghĩa trang, sau đó rời bến.”
“Ngươi không phải muốn biết hành tung các nữ chân này sao? Những người đã chết làm sao bây giờ? Nếu còn có càng nhiều người bởi vậy mà chết thì sao?” Hùng Miêu Nhi kêu lên.
Trầm Lãng thân thể cứng đờ, lại ngồi xuống lần nữa.
Hùng Miêu Nhi cảm thấy đã muốn bắt đầu có điểm thông cảm y.
“Bởi vì ngươi là Trầm Lãng, cho nên ngươi không thể nói đi là đi.” Hắn thở dài một hơi: “Ta cũng biết việc này ngươi cũng không phải không thể không làm. Chính là trừ ngươi ra, không còn người nào khác có thể. Cho nên chỉ phải ngươi tới làm.”
Tình báo của Xuân Hương, kỳ thật phi thường có hạn.
Theo như nàng nói, ban đầu đám người kia đến mua rượu, khi đó trước một tháng quần hùng tụ hội cũng tới quá, là đệ tử Thanh Thành phái. Nhưng khi đó còn nhiều những người này, lúc này chưởng môn nhân của Thanh Thành phái cùng vài đệ tử vẫn chưa xuất hiện, mà vài người đến này, uống quá chén quát lên điên cuồng, tiêu tiền như nước. Sau lại gặp gỡ đám nữ đạo sĩ kia, kẻ dẫn đầu Thanh Thành phái liền đi đùa giỡn một người mặc áo trắng trong đó, người đó giống như cũng là thủ lĩnh nữ đạo sĩ. Hai phe lúc sau trở mặt, mang máng nghe thấy người nọ Thanh Thành phái cười lạnh nói: “Trong ngươi bộ dáng trong trắng, còn không phải chưa bị lão đạo sĩ ngủ qua. Chớ không phải là ngại lão đạo sĩ không còn dùng được, bị Tiểu Nạch Kiểm Nhi làm thịt hắn chứ?” Nữ đạo sĩ kia liền chửi: “Ngươi chớ không phải là vì để cho chưởng môn hảo tùy tiện đùa giỡn tiểu nữ nhi, cho nên xuống tay giết cả sư phụ sao?” Lúc sau đó người hai bên đều rút kiếm bắt đầu chém giết, khách nhân trong tửu lâu đều chạy trối chết, Xuân Hương cùng một đám tiểu nhị cũng vội vàng trốn vào bên trong, nào dám hé răng, chỉ còn chờ bên ngoài bình tĩnh trở lại mới đi báo quan.
Hùng Miêu Nhi vội la lên: “Ngươi lúc này nói, cùng ngươi mới vừa rồi ngươi nói với ta, có cái gì đó bất đồng? Ngươi ngẫm lại kĩ xem hơn nữa có việc gì quái dị không.”
Xuân Hương liếc ngang hắn một cái nói: “Ta chỉ biết nhiu đó, đương nhiên nói cho ngươi cũng nhiêu đó, nói cho vị tướng công này cũng nhiêu đó.”
Trầm Lãng lại trầm ngâm nói: “Chết hình như đều là chưởng môn nhân các phái, rõ ràng có thể giết toàn bộ, nhưng mỗi một phái đều lưu lại mấy người như vậy làm gì?” Trong đầu y trở về lời nói ban đầu của Xuân Hương một lần, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện trong đó.
“Tiểu Bạch Kiểm Nhi” là ai?
Y đương nhiên không muốn muốn đây là… hắn.
Nhưng hắn cũng không phải làm không được loại sự tình này.
Xuân Hương cười nói: “Ta đem sự tình từ đầu chí cuối đều nói, cũng phải đi về, lại không biết lúc ta không ở trong tửu lâu chậm trễ làm ăn tính như thế nào?”
Hùng Miêu Nhi kêu lên: “Ngươi không ở tửu lâu lại không đóng cửa, chậm trễ làm ăn cái gì?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Miêu Nhi, cho nàng đi.”
Hùng Miêu Nhi từ trong lòng lấy ra hơn mười hai ngân phiếu, nói: “Trên người chỉ có nhiêu đây. Ngươi lấy đi, ta trả cho ngươi tiền rượu ba ngày lúc trước.”
Ngân phiếu kia mới vừa để tới trên tay Xuân Hương, Trầm Lãng lại hét to một tiếng: “Từ từ!” Bước nhanh lại đè tấm ngân phiếu kia xuống.
Xuân Hương âm thầm cắn răng, thầm nghĩ tướng công anh tuấn như vậy, ở trong căn nhà hảo như vậy, so với Miêu Nhi còn tính toán hơn.
Trầm Lãng cũng không để ý nàng, cầm tấm ngân phiếu kia lên vừa thấy, sắc mặt có chút biến hóa.
Sau đó liền từ trong túi xuất ra trang giấy kia, hướng bên cạnh ngân phiếu so sánh.
Chất giấy cùng độ dày đúng là giống nhau như đúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.