CHƯƠNG 8
Thoát khỏi nguy hiểm, mà mảy may lại không tổn hại gì, thực khiến người ta đắc ý.
Vương Liên Hoa giục ngựa chạy như bay, ầm ĩ cười to, không thèm để ý đến vạt áo lộn xộn, vài sợi tóc rối bay bay. Rõ ràng là dung mạo một thiếu nữ nhu mì, nhưng cách cười kia lại tỏ rõ là một nam nhân phóng túng, cuồng ngạo. Trầm Lãng nhìn cũng bất giác nở nụ cười, lại không biết rằng trong mắt Vương Liên Hoa, nét cười của y trên khuôn mặt giả trang tên sát thủ lang trung trông vô cùng quỷ dị.
Hai người đều cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng liền hướng đối phương nhìn, khi ánh mắt giao nhau, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác dường như gió xuân đang thoảng qua, làm cho cảnh sắc xung quanh bỗng dưng trở nên xanh tươi, trong đáy mắt, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.
Hiểu rõ bên cạnh tiếng cười, sau khi vui vẻ qua đi, vẫn phải âm thầm tính kế đề phòng nhau, nhưng giờ khắc này vẫn kiềm không được mà vui sướng vì tâm ý tương thông.
Nhân sinh vốn là rất tịch mịch, vậy nên xin đừng hỏi nguyên do.
Đoạn đường từ Trường An tới Lan Châu, càng ngày càng thấy sơn dã hoang vắng, người ở rất thưa thớt. Năm đó mặc dù cũng đi qua đoạn đường này, khi ấy y lên núi Hưng Long dụ Khoái Hoạt Vương, mang vẻ hào hoa phong nhã, cướp đi biết bao nhiêu trái tim mỹ nhân. Mà hiện giờ hai người vội vội vàng vàng ra khỏi Ô Hà trấn, một mình một ngựa, bụng đói kêu vang, thập phần mệt mỏi. Nhưng tại đây vùng cảnh vật hoang vu, đừng nói đến cái gì khách ***, ngay cả thôn xá của người nhà nông cũng không thấy.
Trầm Lãng lúc thiếu niên, một mình bước chân vào giang hồ, màn trời chiếu đất cũng là sự thường, cũng không cảm thấy có gì to tát. Vương Liên Hoa từ nhỏ chính là làm thiếu gia, mặc kệ tới nơi nào, cũng biết có một xấp ngân phiếu thì muốn có gì tất được nấy. Nhưng trong tình cảnh này dù có ngân phiếu cũng chẳng tìm được nơi nào, người như hắn chưa từng trải qua chuyện này, nghĩ đến tối nay có lẽ sẽ phải ăn ngủ nơi hoang dã, tránh không được cảm thấy buồn bực, Trầm Lãng nhìn bộ dáng này của hắn, càng cảm thấy thú vị, liền cố ý hỏi:” Vương công tử, sắc trời đã tối, nên tìm chỗ để nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai hẳn tiếp tục đi?”
Vương Liên Hoa chính là phiền não việc này, vừa nghe y nói như thế, liền nhăn mi lại nói:” Nơi này chung quanh không thấy người ở, ngay cả cái miếu sơn thần thổ địa cũng không có, làm thế nào mà nghỉ tạm được?”
Trầm Lãng cười nói:” Xem ra tối nay, khó tránh khỏi là muốn ‘lấy trời làm nhà, lấy đất làm chiếu’ rồi.”
Vương Liên Hoa nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu. Trầm Lãng thấy bộ dáng của hắn như vậy liền không trêu nữa, chỉ nói: “Đi thêm chút nữa xem thế nào.”
Lại tiếp tục đi khoảng nửa canh giờ, qua một cửa đạo sơn, lại nhìn thấy có mấy thôn xá. Trầm Lãng nói:” “Có lẽ là chỗ ở của tiều phu trên núi, đêm nay chúng ta tá túc ở đây được không?”
Sắc mặt Vương Liên Hoa dịu lại, gật gật đầu nói:” Cũng tốt.” Hai người nhảy xuống ngựa, đi đến gõ cánh cửa một căn nhà, một lão phụ nhân khuôn mặt nhân từ mở cửa, Trầm Lãng liền thi lễ nói:” Đại nương, chúng ta lữ khách muốn đến Lan Châu, có thể thương tình cho tá túc một đêm được không?”
Lão phụ nhân kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy cách ăn mặc của bọn họ đều là người thôn quê, liền cười nói:” Trông các ngươi cũng không có vẻ là người xấu, hôm nay con của ta đi lên trấn trên bán chút củi lửa, sẽ không trở về, các ngươi nếu không chê, có thể ngủ ở phòng của con ta.”
Hai người tạ ơn lão phụ nhân, theo lão vào trong phòng. Vương Liên Hoa lúc này là bộ dáng nữ tử, liền cũng bắt chước nói giọng nữ:” Không biết nên xưng hô đại nương như thế nào đây”
Lão phụ nhân nói:” Ta họ Lý, gọi ta là Lý đại nương cũng được rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Vương Liên Hoa nũng nịu nói:” Lý đại nương, tướng công nhà ta cũng họ Lý. Hôm nay gặp nhau, đúng là tìm được họ hàng mà.” Nói xong liền hướng Trầm Lãng liếc mắt một cái, ám chỉ tên giả của Trầm Lãng, Trầm Lãng chỉ biết cười khổ.
Lý đại nương nghe xong lại thập phần cao hứng, gặp Vương Liên Hoa dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngôn ngữ khả ái, Trầm Lãng ăn mặt giống như lang trung, tuổi cũng không còn trẻ, thầm nghĩ tới con mình còn chưa cưới vợ, người ta đã có một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, không thèm để ý đến Trầm Lãng, thẳng hướng Vương Liên Hoa nói:” Các ngươi bôn ba một ngày, chắc cũng đã đói bụng, ta đi làm vài thứ cho các ngươi ăn.” ( tội nghiệp lão Trầm bị dìm hàng =]] )
Hai người vội vàng cảm ơn. Không bao lâu Lý đại nương liền bưng ra hai bát mì to nóng hầm hập đi lên, cười nói:” Cũng không có ngon, chỉ để ý ăn no là được.” Ngồi bên cạnh nương nhờ ngọn đèn để thêu hài, mất nửa ngày vẫn không xâu kim được, đành phải mở lời với Vương Liên Hoa: “Cô nương, giúp lão xâu kim được không?”
Vương Liên Hoa giúp bà xâu kim, Lí đại nương liền thở dài:” Tuổi ta đã lớn, mắt càng ngày càng yếu. Lửa đèn mỗi ngày lên núi đốn củi, hài rất mau hư, lão mới làm một đôi, chưa gì đã rách mất.” Lại nhìn Vương Liên Hoa cười nói,” Cô nương nhất định là rất đảm đan phải không?”
Trầm Lãng trong lòng cười thầm, đã thấy Vương Liên Hoa bộ dáng thẹn thùng, suýt chút nữa phun cả một miệng mì lên mặt hắn. Lý đại nương đối với Vương Liên Hoa rất là yêu thích, nói với hắn rất nhiều chuyện quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chồng bà mất sớm, một thân một mình nuôi con lớn lên, cũng may từ nhỏ con đã hiểu lòng mẫu thân, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa cưới được vợ. Thái độ Vương Liên Hoa cũng thật khác thường, nghe Lý đại nương nói gì cũng gật đầu lắng nghe.
Trầm Lãng trong lòng âm thầm kinh ngạc, chờ đến khi chúc ngủ ngon Lý đại nương xong, quay về phòng rồi mới cười nói với Vương Liên Hoa: “Thật không biết ngươi là người kính lão như vậy.”
Vương Liên Hoa cũng không đáp lại y, chỉ cởi giày rồi leo lên giường, đem cả tấm chăn bông quấn chặt vào mình. Thật đúng là hẹp hòi, chăn bông và giường cũng chỉ có duy nhất một cái, bị hắn chiếm toàn bộ. Trầm Lãng vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy đẩy hắn nói:” Chia cho ta chút chăn bông.” Hắn cũng không để ý. Trầm Lãng không thể làm gì, chỉ biết cười khổ nói:” Vương Đại công tử, xin thương xót, tại hạ cũng muốn ngủ, để ngày mai còn có sức mà lên đường.”
Ngủ thẳng đến nửa đêm, cảm thấy có gì đó khó chịu, đột nhiên tỉnh lại, nhất thời bất giác không rõ ở đâu, chỉ cảm thấy trước ngực nóng bỏng. Hóa ra là Vương Liên Hoa ngủ say, mặt chôn trong lòng y, chăn bị đá sang một bên, trong lòng không khỏi cám thán khen tặng dáng ngủ của người này. Đang định đẩy hắn ra, lại nghe thấy tiếng nấc rất nhỏ từ trong ***g ngực y phát ra.
Trầm Lãng sống trên đời này, đã từng gặp qua cảnh nữ nhân khóc cũng như cảnh nam nhân khóc, chẳng qua đối y nữ nhân khóc là để làm nũng, nam nhân khóc là để cầu xin y tha mạng. Nhưng y không thể tin được– Vương Liên Hoa cũng khóc! Mà lại còn khóc ở trong ngực y!
Phản ứng đầu tiên là nghĩ người này đang đùa giỡn mình, liền nhẹ giọng kêu:” Vương Liên Hoa? Ngươi sao thế?” Vương Liên Hoa cũng không đáp lại y, chỉ phát ra tiếng nấc khẽ, hé ra gương mặt tuy là bộ dáng cải trang nữ tử, nhưng tâm trạng thống khổ kia, cũng không thể nào che lấp được. Hai mắt nhắm nghiền, chắc hẳn là gặp ác mộng.
Trầm Lãng liền đẩy đẩy hắn, kêu lên:” Vương Liên Hoa, tỉnh lại đi!”
Vương Liên Hoa lại đột nhiên kêu lên một tiếng, dọa y như muốn nhảy dựng.
Thanh âm trầm thấp mà thống khổ, nghe thấy lòng y chợt thắt lại.
Từ hắn gọi, rõ ràng là:” Mẫu thân”.
Tiếp theo là một trận nức nở như trẻ con.
Nếu không phải chính tai nghe thấy, Trầm Lãng nằm mơ cũng không nghĩ rằng ác ma xinh đẹp tàn khóc kia lúc này đây lại giống như đứa nhỏ bất lực gọi mẫu thân.
Ác ma sở dĩ trở thành ác ma, có lẽ chính bởi vì hắn trưởng thành trong địa ngục.
Không khỏi thở dài một hơi, mặc cho hắn cuộn mình trong lòng y, ôm đầu hắn vùi trong ngực y, dịu dàng như đang ôm ấp một đứa nhỏ lạc đường.
Sau một lúc lâu, Vương Liên Hoa động đậy, đột nhiên đưa hắn đẩy ra, phút chốc ngồi dậy.
Vương Liên Hoa đưa tay lên sờ mặt, thấy ướt át, không khỏi cả kinh, liền hướng qua Trầm Lãng. Trầm Lãng thầm nghĩ đến cá tính của Vương Liên Hoa, chính là không muốn cho người ta biết được chính mình mới vừa rồi trong bộ dáng kia, vì thế y giả vờ như còn đang ngủ. Vương Liên Hoa thấy y ngủ say như vậy, mới yên lòng nằm xuống.
Hai người đều có tâm sự, nên đều giả bộ ngủ, nhất thời trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
Đúng là loại yên tĩnh này, khiến cho tiếng bước chân như có như không kia lại càng trở nên rõ ràng.
Ước chừng có bốn năm người, đều là những khinh công không hề tầm thường, cách không xa, lại có tiếng vang nhỏ gần đây.
Hai người đồng thời bừng dậy, liếc nhìn nhau, thu lại hơi thở, vận sức chờ tấn công.
Tiếng đập cửa chợt vang lên, giống như một thanh đao xé toạt màn đêm yên lặng.