[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 39: Hắc ám




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Cam
Tiếng kêu bíp bíp của đồng hồ làm tôi thức giấc, trong vài giây mở mắt ra tôi còn tưởng rằng bản thân đang nằm trên giường, phảng phất nghe được âm thanh ầm ĩ dưới cửa hàng. Sau đó sàn nhà ẩm ướt đem tôi kéo về thực tại, phải rồi, tôi vẫn còn đang ở dưới đất. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Ca đang dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi. Tôi thở dài một hơi, xoa xoa mặt, đã ngủ được nửa giờ.
"Anh không ngủ sao?"
"Ừm." Tiểu Ca nhẹ giọng lên tiếng, kéo tôi trở qua. Nhân lúc Hạt Tử còn chưa tỉnh, tôi dựa đầu vào lồng ngực y, tia ấm ấp trong mộ đạo có chút xa xỉ.
"Không ngủ, anh suy nghĩ cái gì?"
Tiểu Ca tì đầu lên đầu tôi: "Đang nghĩ, cậu có thể không cần tôi nữa hay không."
"Đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, còn hỏi cái này làm gì?"
"Vừa rồi nhắm mắt lại, tôi đã mơ, cậu rời bỏ tôi mà đi. Đồng ý với tôi đừng bỏ tôi lại được không? Tôi không muốn, lại một mình cô độc sống trên đời này nữa."
"Ài." Tôi thở dài, càng thêm ôm chặt y hơn. "Tôi đồng ý với anh." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi không kiềm được ẩn ẩn đau đớn, không muốn nghĩ sâu hơn về ý nghĩa của cái từ "lại" kia.
"Đi thôi." Tôi nâng Tiểu Ca dậy.
Tiểu Ca gật gật đầu, đứng lên đi về hướng hắc kim cổ đao, tự mình mang nó lên lưng. Tôi không cùng y tranh giành, chuyển sang nhìn Hạt Tử. Hạt Tử đang dựa vào tường ngủ, vẻ mặt mang nét an tường khác thường làm người ta bất an.
Lại đi thêm một đoạn nửa bên trong thông đạo, trước mặt liền xuất hiện một cái cửa đá, cửa đá in hằng nét cổ xưa phiếm màu đỏ sậm. Trên mặt đất trước cửa đá có khắc mấy chữ đơn giản. "Hư thực khăng khít, quay đầu mạc vọng"
"Hạt Tử, đã đến tâm cách." Tiểu Ca cõng đao đứng trước cửa đá nói.
Hạt Tử ngẩng đầu vươn tay sờ sờ cửa đá, trên gương mặt bình tĩnh của hắn lộ vẻ chờ mong.
"Hạt Tử, rời khỏi đấu thì đến Hàng Châu ở cùng chúng tôi đi." Tiểu Ca cũng không hỏi tôi, tự quyết định nói.
Hạt Tử lắc đầu, nói: "Chuyện sau khi ra ngoài, vẫn là tùy duyên thôi."
Tiểu Ca cúi thấp đầu, đôi tay vịnh lấy cửa lớn hơi dùng lực, cửa mở ra, bên trong không có lấy một tia ánh đèn. Không khí ẩm ướt giống như nước chảy thi nhau tràn ra.
"Ngô Tà, nơi này là cung đầu tiên của tâm cung, cũng gọi là cung Vô Gian*. Cung này không có lưu lý gì khác, chỉ cần nhớ kỹ, một khi bước vào thì không được ngừng lại, phải đi về phía trước, dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng không được quay đầu. Nếu quay đầu, cậu sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây." Tiểu Ca quay đầu nghiêm túc nhìn tôi nói: "Nhớ kỹ, không được bỏ lại tôi."
*Gian trong trung gian, ở giữa. Vô gian tức không có khoảng cách, không gián đoạn, khăng khít. Nó giống như câu "Hư thực khăng khít" ở bên trên nhưng để cung "khăng khít" thì nó lại kì nên mình để Vô Gian nha 😅
Tôi gật đầu đỡ Hạt Tử đi theo y, ba người cùng nhau bước qua ngưỡng cửa của tâm cung.
Không gian phía sau cửa yên tĩnh dị thường, thứ duy nhất nghe được là âm thanh bước chân giẫm lên phiến đá của ba người chúng tôi.
"Không thể nhìn lại." Tôi không ngừng mặc niệm trong lòng, ngay cả xoay đầu trái phải cũng không dám. Phía trước rất xa loáng thoáng có ánh nến, tôi đem tầm mắt dán chặt vào nó, không dám dời ra một phân.
"Tiểu Ca, cung này rốt cuộc là có chuyện gì, có thể giải thích một chút cho tôi được không?" Tôi rốt cuộc không chịu đường bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ này, hướng về phía Tiểu Ca hỏi.
Tiểu Ca đi ở phía trước, không quay đầu nói: "Như đã nói, nơi này gọi là cung Vô Gian. Nghe nói từ thời thượng cổ, âm dương hai giới không có đường phân rõ ràng, có một nhóm người có thể đem linh hồn người chết vây ở trong khu vực âm dương mơ hồ. Về sau, người Trương gia căn cứ theo phương pháp đó thiết lặp cung này. Một số người cho rằng cũng có thể đem ý niệm người chết phong ở chỗ này, người tới sẽ có cơ hội gặp thoáng qua. Bây giờ, nhiều năm trôi qua phong thủy mộ này quát sinh biến hóa, còn cái gì dị biến, tôi cũng không thể xác định. Nhưng nhớ rõ, nơi này tất cả đều là hư vô."
"Nắm lấy tay tôi." Tiểu Ca đưa tay về phía bên cạnh, tôi tiến lên đem tay y nắm chặt. "Đừng buông ra, nếu không, cho dù tôi là chân thật hay là giả dối cậu cũng không phán đoán ra."
Giọng nói của Tiểu Ca nhỏ xuống, ánh sáng mỏng manh trên mặt đất phía trước bỗng nhiên lòe sáng, lung lay bay lên, bất tri bất giác tầm mắt của tôi bị hấp dẫn theo. Đột nhiên ánh sáng kia bay tới, rõ ràng là đom đóm trong đám cỏ.
"Ngô Tà!" Tiếng gọi của Tiểu Ca làm tôi bừng tỉnh. Con đom đóm phát sáng bay đến cọ qua tai tôi. Tôi bị dọa mở to hai mắt, kinh hồn chưa định, nếu vừa rồi không phải Tiểu Ca gọi tôi, tầm mắt của tôi rất có thể đã theo bản năng mà đuổi theo.
"Ngô Tà, nhìn phía trước." Tôi mở to hai mắt, mọi thứ trước mắt dần biến hóa, chút ánh sáng trên mặt đất chẫm rãi khuếch đại ra, trái phải hai bên treo lên những ngọn đèn sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ không gian. Tôi ngây dại, khung cảnh này, đúng là cảnh sắc Tây Hồ.
Dưới chân là đất bờ Tây Hồ, không xa phía trước về phía bên trái là Tây Linh Ấn Xã quen thuộc, còn bên phải là mặt nước Tây Hồ lung linh dưới ánh trăng. Giữa đêm mùa hạ bên Tây Hồ, làn gió vừa ẩm ướt vừa ấm áp lướt qua.
"Tiểu Ca, đây là..." Tôi há to miệng.
"Là Tây Hồ sao?" Hạt Tử đang dựa đầu vào vai tôi bỗng dưng nói chuyện khiến tôi cả giật mình.
"Hạt Tử, anh thấy được?" Tôi không dám quay đầu, nhìn thẳng về phía trước hỏi.
"Ừ, là ảo giác, đêm Tây Hồ thật đẹp." Hạt Tử buông bả vai tôi ra, đứng thẳng dậy: "Tôi có thể nhìn thấy."
Giống như trong mơ, ba người chúng tôi chậm rãi sánh bước đi qua viễn cảnh đêm Tây Hồ này. Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi bóng cây, gạch dưới chân phảng phất lộ ra màu vàng kim óng ánh, trên mặt hồ thuyền bè như nước, những âm thanh từ cuộc trò truyện của du khách không ngừng vang lên.
Đột nhiên, từ phía trước một bóng dáng đứa trẻ chạy đến, kèm theo tiếng cười giòn tan là một bé trai tầm ba năm tuổi tươi cười chạy đến. Khuôn mặt trắng nõn và cặp mắt kính màu đen mỏng manh, gương mặt non nớt đứa trẻ dường như là được hoà trộn giữa tôi và Tiểu Ca. Đứa trẻ chạy lướt qua người chúng tôi, mang theo tiếng cười chạy xa về sau.
"Tiểu Ca..."
Tiểu Ca nhẹ giọng cười một tiếng: "Nếu hai chúng ta có một đứa con, thì nó sẽ trông giống như vậy này sao?"
Trong một khắc kia, tôi cơ hồ đã muốn quay đầu lại tìm kiếm đứa trẻ kia nhưng được Tiểu Ca giữ lại. Tôi thở hắt ra, gương mặt không thuộc về thế giới này hằng in trong tâm trí tôi.
Bông nhiên, thân thể Hạt Tử bên cạnh tôi, rõ ràng đã run lên một chút. Và rồi tôi nhìn thấy ở phía trước, một bóng dáng cao gầy bước đến. Ánh đèn chiếu ra mái tóc màu bạc của thiếu niên, đôi mắt to to và gương mặt thon gầy. Trừ bỏ mái đầu bạc và đôi mắt màu xám thì cơ hồ giống y đúc Tiểu Hoa.
Hạt Tử sửng sờ tại chỗ, miệng lẩm bẩm gọi: "Lộc Minh."
Quả nhiên là cậu ta, tôi nhắm mắt thở dài. Hạt Tử cuối đầu, đôi tay ôm mặt rõ ràng đang run rẩy.
Thiếu niên kia nhìn Hạt Tử, đôi mắt màu xám nhạt như đón lấy toàn bộ sóng nước Tây Hồ.
Tôi thật sự không biết cảm giác đó là thế nào, cảm giác cùng người yêu cách nhau hai đời. Hạt Tử vươn một bàn tay, đầu ngón tay run rẩy vén tóc Lộc Minh, Lộc Minh khép hờ hai mắt, đưa gương mặt đến dán vào tay Hạt Tử.
Tôi nhắm mắt lại, nếu Hạt Tử vẫn còn hai mắt, hắn nhất định là đang khóc. Hạt Tử bước lên một bước, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể Lộc Minh.
"Hạt Tử!" Tôi kinh hoảng kéo lấy góc áo của hắn, lại bị Tiểu Ca cản lại.
"Đừng dừng lại, đi theo tôi." Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Ca trước sau như một, tôi được y kéo tay nên cũng không thể quay đầu đi về phía trước. Mà phía sau, Hạt Tử và Lộc Minh đang ôm nhau.
"Tiểu Ca, Hạt Tử hắn?"
"Buông hắn ra thôi." Tiểu Ca nói làm tôi lắp bắp kinh hãi, lại nghe y nói: "Ở cung này, cậu không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Trên đường đi, cậu đã buông tay hắn ra đúng không?"
Tôi mơ hồ nhớ lại, vừa rồi, Hạt Tử thả bả vai tôi rời đi.
"Đã buông ra, đúng không? Như vậy, không ai có thể đảm bảo rằng Hạt Tử bên người kia, có thật sự là Hạt Tử chân thật hay không." Mắt Tiểu Ca nhìn về phía trước, nắm chặt tay tôi: "Hơn nửa, cho dù Hạt Tử này có là người thật, thì cũng buông hắn ra thôi. Cùng người hằng đêm mong nhớ gặp thoáng qua, cho dù là ảo giác, cả đời dừng lại chỗ này thì cũng có gì là quan trong. Chỉ cần hắn không quay đầu, hắn vẫn có thể theo kịp chúng ta, đi thôi."
Tôi kéo lấy bàn tay hơi lạnh của Tiểu Ca, trong lòng không kiềm được thầm hỏi, vậy còn anh? Nếu là Ngọc Cẩn, anh có phải sẽ buông tay bỏ tôi ở lại đây, bỏ qua tất cả sinh tử mà bước đến ôm lấy ảo tưởng đã mong ngóng nửa đời kia.
Bươca qua khỏi mặt hồ yên ả im bóng trăng, phía trước xuất hiện một đoạn cầu. Ở cách đó không xa có thể nhìn được bờ kè màu trắng. Đèn trên bờ Tây Hồ giống như những ngọn lửa được bật sáng, chiếu vào trong nước, cả trời và đất đều như sáng rõ.
"Tiểu Ca, qua khỏi cầu, có phải sẽ đến không."
"Ừ."
"Sẽ đơn giản như vậy sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi. Bỗng nhiên tôi cảm nhận được đầu ngón tay của Tiểu Ca trở nên rét căm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một cái bóng nho nhỏ đang đứng trên đoạn cầu, áo trắng váy xanh, tóc ngắn tròn tròn, một gương mặt bình thường và đôi kính đen to trên gương mặt tươi cười đầy ngoan ngoãn. Nên đến vẫn là đến.
"Tiểu Ca, là cô ấy sao?" Tôi không nhìn thấy biểu tình của Tiểu Ca, nhưng lại có thể cảm nhân được cơn run rẩy của y. "Anh cũng muốn xem kỹ cô ấy, tôi sẽ ở lại cùng anh."
Tiểu Ca bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao tôi muốn lưu lại? Đó chỉ là một ảo giác? Cậu không phải luôn ở bênh cạnh tôi sao?"
Vết thương cũ trong lòng tôi phảng phất vỡ nát, lời không nên nói cũng buột miệng nói ra: "Tiểu Ca, anh có từng nghĩ đến, tôi không phải là Ngọc Cẩn. Tôi chính là tôi, nữ nhân kia cùng tôi không hề giống nhau!"
Tiểu Ca nghe xong thì hơi mở to hai mắt: "Ngô Tà, cậu đừng nói như vậy."
Không biết tại sao trong lòng tôi dâng lên một cỗ bực bội, những suy nghĩ vẫn luôn làm tôi phiền não rốt cuộc kìm không được: "Vì sao không thể nói, tôi là Ngô Ta, không có một chút quan hệ với người nào cả, tôi không phải thế thân của cô ta, anh có thể ngừng suy nghĩ về cô ta nữa không?"
Tiểu Ca không nói, đôi mày nhíu chặt, tựa như bị tổn thương. Y quay mặt đi nhìn bóng dáng trên đoạn cầu: "Ngô Tà, cậu biết không? Tính cách của cậu, giọng nói ngữ điệu của cậu, tất cả đều giống hệt Ngọc Cẩn. Cho nên khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi liền biết cậu nhất định là cô ấy, có thể cậu không biết nhưng tôi biết. Thời điểm rời xa Ngọc Cẩn, tôi đã đáp ứng nàng, chẳng sợ mấy mươi năm hay mấy trăm năm, tôi đều sẽ ở trên đời này chờ nàng. Nếu không phải như vậy, tôi sống cô đơn mấy trăm năm lại có ý nghĩa gì?"
Tôi sửng sờ đứng đó, Tiểu Ca trước mắt tựa như một người tôi không hề quen biết. Đột nhiên, khi tôi quay đi thì không biết đã từ khi nào mà Ngọc Cẩn đã đến trước mặt Tiểu Ca và tôi. Tôi giật mình ngã ngồi xuống mặt đất, Tiểu Ca cũng lắp bắp, rút ra đoản đao che ở giữa tôi và Ngọc Cẩn.
Ngọc Cẩn cũng hoảng sợ, lùi về sau một bước, trên gương mặt sạch sẽ lộ ra biểu tình kinh hoảng: "Trương Khởi Linh, em không phải ảo giác."
Tiểu Ca không nói một lời toàn thân cảnh giác đứng ở nơi đó, Ngọc Cẩn giơ tay đặt trên lưỡi đao: "Anh biết ảo giác nơi này là có thật, nhưng em không phải, anh chạm một chút thì biết." Nói rồi Ngọc Cẩn ấn tay về phía con dao, lưỡi dao mỏng manh lướt qua bàn tay của cô ấy mà không để lại nửa điểm vết tích.
Tiểu Ca chậm rãi buông dao xuống, tôi ngồi dưới đất không biết làm sao nhìn bọn họ.
"Trương Khởi Linh, anh đã quên rồi sao? Là anh nói, em có thể ở lại nơi này, phiêu đãng bên bờ Tây Hồ sống một cuộc sống an nhàn ở đây, không màng thế gian hỗn loạn, như vậy mới đúng. Anh nói, một khi có thể tìm được nơi chứa chấp hai chúng ta liền đưa em chuyển thế, anh đã quên rồi sao? Những lời này là lúc an táng em, anh đã nói ở bên tai em mà? Hiện tại, cậu ta là ai?" Ngọc Cẩn chỉ về phía tôi.
Nghe đến đây, Tiểu Ca giống như bị sét đánh trúng, thân thể sựng tại chỗ lung lay như sắp đổ, đao trong tay cũng không ngừng run lên.
"Tiểu Ca..." Tôi kéo góc áo của y, "Anh làm sao vậy, cô ta là ảo giác, không nên tin tưởng cô ta." Đao trong tay Tiểu Ca leng keng một tiếng rơi xuống đất.
"Trương Khởi Linh, anh có người mới rồi phải không? Cho nên anh đã quên em rồi?" Ngọc Cẩn cúi đầu, dùng đôi mắt sạch sẽ nhìn tôi. "Anh ấy đối với cậu tốt không? Cậu ở bên anh ấy, cũng rất vui vẻ phải không?" Tiểu Ca cúi đầu không liếc mắt. Hai người đứng ở đó, đối mặt nhìn nhau rất lâu.
Cuối cùng Ngọc Cẩn cúi đầu xuống, từ bên người Tiểu Ca đi qua: "Được rồi, em đã biết, em phải đi. Gặp được anh như vậy, biết được anh vẫn sống tốt, vậy là đủ rồi. Em cũng rất tốt, anh không cần nhớ mong." Cô chuyển ánh mắt về phía tôi: "Cậu phải luôn ở bên anh ấy, đừng bỏ anh ấy lại, đừng để anh ấy ra ngoài đánh nhau nửa. Nơi này rất nguy hiểm không nên ở lại lâu, đi nhanh đi." Nói xong Ngọc Cẩn bước từng bước nhỏ đi về phía sau chúng tôi.
Bóng dáng Tiểu Ca trở nên suy sút, cúi đầu nói: "Ngọc Cẩn, có thể chờ một lát? Tôi có mấy lời muốn nói với em."
Phía sau Ngọc Cẩn cũng không dừng lại: "Không được, nói, hai chúng ta đều sẽ thương tâm. Nhìn thấy anh em đã có thể yên tâm đi rồi. Các anh đi nhanh đi, mộ này mấy ngàn năm, rất nhiều sự vật trở nên quái dị, đừng dừng lại. Mau đi đi."
"Ngọc Cẩn, em chờ một chút. Nơi này không thể tùy tiện ra ngoài, đi theo tôi!" Tiểu Ca hô to một tiếng, đồng thời trên mặt đất nhảy lên tuyến hỏa, dọc theo đường đi của Ngọc Cẩn bốc cháy dữ dội. "Ngọc Cẩn! Mau trở về! Trận rối loạn!" Tiểu Ca không màng tất cả xoay người đuổi theo Ngọc Cẩn.
"Tiểu Ca! Anh điên rồi!" Tôi nhảy dựng lên ôm lấy Tiểu Ca nhưng đã quá muộn, nháy mắt khi Tiểu Ca quay đầu lại, cơ thể giống như hòa tan, rách thành từng mảnh vụn ánh sáng, biến mất trong cái ôm của tôi. "Tiểu Ca!" Tôi khóc lớn, tê liệt ngã ngồi xuống đất.
Phía sau âm thanh của Ngọc Cẩn vang lên: "Thật xin lỗi, Trương Khởi Linh không thể tiếp tục đi cùng cậu nữa."
"Cô câm miệng cho tôi! Phiền chết đi được!" Nhất thời trong lòng tôi nổi trận lôi đình. "Chuyện này không phải là thật, là ảo giác, đùng có giỡn!" Tôi chống chế: "Tiểu Ca đã cùng tôi kết huyết thống, nếu y chết tôi không khả năng còn sống. Mặc kệ làm vợ cả hay làm vợ nhỏ, đời này Tiểu Ca nhất định phải đi cùng tôi, tôi sẽ không bỏ y ở lại. Nếu lại đến làm phiền tôi, tôi mặc kệ cô là vợ trước Tiểu Ca hay là Trương gia phu nhân, tôi nhất định cho nổ banh mộ cô, xương cốt của cô. Cái gì tôi cũng mặc kệ!"
Tôi bò dậy cầm lấy hắc kim cổ đao rơi trên đất vác lên vai, tôi bò dậy chạy về phía đoạn cầu, khoảng không phía sau nháy mắt tan rã, theo sau âm thanh nứt toát bay lên bầu trời. Một khâc khi tôi bước qua khỏi đoạn cầu, tôi chao đảo rồi gục trên mặt đất.
"Ngô Tà?" Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, tôi ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn thấy Tiểu Ca cùng Hạt Tử đứng ở trước mặt tôi với một trản trường minh đangq đang cháy. Bốn phía xung quanh vẫn là những bức tường đá quen thuộc. Tiểu Ca cầm ngọn nến, dòng sáp nóng chảy nhỏ xuống cổ tay tôi, một trận đau đớn nháy mắt làm đầu óc tôi thanh tỉnh. Phía trươca cơ quan lách cách mở ra.
"Qua." Tiểu Ca như trút được ganh nặng nói.
Tôi đứng lên nhìn gương mặt bình tĩnh của Tiểu Ca, bỗng nhiên trong lòng cực giận dữ, tôi bật dậy đấm thật mạnh vào mặt Tiểu Ca. Tiểu Ca không phòng bị nháy mắt bị cú đấm của tôi làm cho lùi mấy bước va vào vách đá.
Tiểu Ca trượt xuống ngồi trên mặt đất, bụm mặt nói với tôi: "Ngô Tà, cậu đánh tôi."
Lòng tôi nói, chính là đánh anh đấy. "Trương Khởi Linh, anh nghe cho rõ. Ngô Tà tôi là một nam nhân, đời này đường đường chính chính kết làm vợ chồng với anh. Không phải vợ nhỏ cũng không phải ất ơ nào đó*, càng không phải Ngọc Cẩn chuyển thế! Nếu anh muốn tiếp tục chúng ta sẽ đi cùng nhau, nếu chướng mắt thì cứ phân tán! Không được phép ở trước mặt tôi nhắc đến nữ nhân này nữa! Nếu nói lần nữa, tôi..." Lời còn chưa dứt tôi đã bị Hạt Tử bụm miệng che lại.
*Gốc là 不是妾也不是小 (không phải vợ lẽ cũng không phải tiểu) chả biết "tiểu" ở đây là chỉ gì nên mình chém _(:"3 ∠)_
Tiểu Ca giống như đứa trẻ bị thương ngồi dưới đất nhìn tôi. Hạt Tử chuyển hướng nói với Tiểu Ca: "Câm điếc, tôi nói không sai đi."
Tiểu Ca vươn đầu lưỡi, bôi tơ máu trong miệng lên mu bàn tay rồi nhìn nó, y đứng lên đi đến trước mặt tôi, yên tĩnh một lát, lớn tiếng nói với tôi: "Ngô Tà! Cậu biết để tôi tiếp thu cậu là một nam nhân, dùng thời gian bao lâu hay không?"
Tôi sửng sốt, thời gian dài như vậy, tôi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ca phát hỏa.
Hạt Tử buông bàn tay đang che miệng tôi ra, cười ha ha vỗ bả vai tôi: "Cậu biết không? Lúc tôi và Lộc Minh quyết định ở bên nhau, gia hỏa này liền nữa năm không cùng tôi nói chuyện. Hắn vì cậu có thể cùng một người đàn ông lên giường, cậu còn không yên tâm cái gì? Có phải Ngọc Cẩn hay không? Sau khi gặp cậu, có lẽ họ gì cũng quên mất rồi."
"Vớ vẩn." Nghe Hạt Tử nói tôi đã có chút dao động nhưng vẫn mạnh miệng. "Vừa rồi nhìn thấy Ngọc Cẩn, y nói cùng làm..."
Hạt Tử sờ đầu tôi: "Em gái à, vừa rồi từ lúc bắt đầu bước vào bên trong, đi cạnh cậu đã không còn là Câm điếc thật sự. Cậu còn chưa nhìn thấy, người bị tổn thương trái tim mới là hắn kìa."
"Tiểu Ca..." Tôi há to miệng không biết phải làm sao, "Không phải anh vâbx luôn kéo lấy tôi sao?"
"Kéo cậu không phải tôi." Tiểu Ca dời tầm mắt, "Vừa vào cửa, cậu vẫn luôn đi ở phía sau tôi."
"Anh không nhìn thấy Tây Hồ?" Đầu óc tôi có hơi mụ.
"Không có, tôi không nhìn thấy cái gì cả, nhưng tôi nghe được cậu ở phía sau nói chuyện với không khí, tôi nghe thấy hết thảy. Tôi muốn ngăn cậu lại nhưng cậu vẫn luôn không nghe thấy tiếng của tôi." Tiểu Ca quay đầu nâng đôi mắt nhìn tôi: "Thật xin lỗi, chuyện của Ngọc Cẩn tôi không biết cậu vẫn luôn để ý như vậy, đều là tôi không tốt."
Tôi cúi đầu đứng đối diện với Tiểu Ca, Tiểu Ca hướng tôi xin lỗi, ngược lại càng làm tôi không biết phải làm sao.
"Đi thôi, nơi này không thích hợp ve vãn nhau đâu." Hạt Tử vỗ vỗ bả vai tôi.
Tiểu Ca bước tới đón lấy thanh đao trên vai tôi tự mình mang lên trên lưng. Tôi nữa ôm Hạt Tử, lại một lần nửa bước về phía trước. Trong bóng tối Tiểu Ca nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi. "Nếu là thật, tôi sẽ không buông tay."
Tôi gật gật đầu, gánh nặng trong lòng tựa hồ đã biến mất.
"Hạt Tử, vừa rồi trong cung tôi nghe thấy anh nói, anh nhìn thấy Tây Hồ."
"Ha hả." Hạt Tử không tỏ rõ ý kiến, sắc mặt của hắn làm tôi hoảng loạn.
"Anh đoán tôi vừa rồi còn nhìn thấy ai?" Cường ngạnh tìm đề tài, nói rồi lại làm tôi cảm thấy hối hận.
"Lộc Minh phải không?" Hạt Tử bình tĩnh trả lời. "Tôi là thật sự ở bên cạnh cậu, cho nên tôi cũng nhìn thấy cậu ấy."
"A? Này.... Sao lại như vậy?" Trong lòng tôi ê ẩm, Hạt Tử dựa bên vai tôi, hết sức lạnh lẽo.
"Cậu thấy, không thấy được, đều là lúc sau đến."
Trong im lặng, đường đi phía trước xuất hiện một tấm màn che màu đỏ sậm, vải thổ cẩm* cũ kỉ rũ từ trần nhà xuống mặt đất, kết cấu nặng nề khiến cho phía trước hệt như một vách đá dỏ sẫm.
*

Tiểu Ca dừng bước chân lại: "Hạt Tử..."
"Đến rồi phải không?" Hạt Tử dò tay, sờ đến bên ngoài mặt vải thô ráp. Tiểu Ca nghĩ nghĩ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Hạt Tử bắt lấy cánh tay của hắn, ôm chặt Hạt Tử một cái.
"Đừng quên đến tìm tôi." Đầu Tiểu Ca dựa trên vai Hạt Tử, chỉ nói một câu.
Hạt Tử lắc đầu.
"Anh đáp ứng tôi, tôi mới có thể để anh đi vào."
Hạt Tử mỉm cười: "Trương Khởi Linh, cuối cùng cậu cũng có chút mùi vị con người rồi. Nếu... tôi có thể ra ngoài, tôi sẽ tới tìm cậu." Hạt Tử đẩy Tiểu Ca ra và đưa một bàn tay cho tôi: "Tiểu Tam gia, dẫn đường giúp Hạt Tử nào."
Tôi dẫn hắn đi đến trước tấm màn cũ.
"Tiểu Tam gia, nhớ rõ, có một số việc đừng nói cho Giải Ngữ Hoa. Đi tiếp một đời bình đạm chính là phúc khí của cậu ấy." Tôi nghe nhưng lại không biết nên trả lời thế nào. Hạt Tử chạm vào mặt tôi và nói: "Có thể cùng các cậu đi đến chỗ này, thật sự là quá tốt. Cảm ơn." Nói xong Hạt Tử buông tay, lui về phía sau một bước. Tấm lưng đơn bạc dựa trên bức màn cũ kỉ. Tấm màn cũ đỏ sậm kia, giống như mặt nước run động.
"Nhất định phải ra ngoài." Tiểu Ca nhìn theo Hạt Tử, dặn dò lần cuối cùng.
"Ừ." Hạt Tử cười ứng tiếng, tấm màn cũ phía sau giống như sóng biển dâng lên, khóa chặt cơ thể Hạt Tử. "Đúng rồi."
Như nhớ đến cái gì đó, Hạt Tử bắt đầu tìm kiếm ở tay áo. "Cái này trả cho cậu ấy." Trong nháy mắt đó, màn cũ đỏ sậm như thủy triều cuộn lên, thân thể bị màn che bao lấy của Hạt Tử ngã về phía sau. Tính cả hắn và tấm màn cũ, tất cả đều biến mất không còn tâm hơi.
Lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất, chính là chuỗi tràng hạt bằng bạch ngọc.
Tác giả có lời muốn nói: Cung Hạt Tử thủ, là ảo giác. Tất cả linh tinh vụn vặt trong cuộc đời, sẽ trải qua trước mắt Hạt Tử một lần nửa, hoặc là bàng quan, hoặc là thể nghiệm
Tất cả những đau đớn thất bại
Hạt Tử biết kết cục của mỗi sự kiện, biết mỗi cái quyết định của chính mình lúc trước
Có thể Hạt Tử sẽ hy vọng rằng, ở mỗi sự kiện lúc trước hân thay đổi quyết định, cuộc đời hắn liền không còn khổ sở như vậy
Có lẽ cả nhà hắn còn đó, có lẽ hắn cùng Lộc Minh lớn lên bên nhau, có lẽ giữa hắn và Giải Ngữ Hoa sẽ có một cái kết đẹp hơn cho cả hai
Một khi Hạt Tử quyết định, lựa chọn một cái quyết định khác với lúc trước, Hạt Tử có thể ở trong ảo giác trải qua một cuộc đời hoàn mỹ
Cuối cùng có nên quay lại đối mặt với với hiện thực không hoàn mỹ này hay không, là những rối rắm Hạt Tử phải không ngừng ở trong ảo giâc suy nghĩ
Có lẽ đến khi kết thúc chuyến đi, Hạt Tử lựa chọn ở lại bên trong ảo giác kia
Có lẽ hắn sẽ ra ngoài
Đây là những điều Ngô Tà và Tiểu Ca không thể biết, ít nhất không phải là hiện tại
Sau khi viết xong chủ tuyến, có thể sẽ viết một cái phiên ngoại thật dài cho Hắc Hoa, đem án văn chuyện xưa của Hắc Hoa phơi bày trước ánh sáng, bắt đầu từ chuyện của Hạt Tử và Lộc Minh, viết cho đến cuối.
Trước cứ như vậy đi, câu chuyện của Ngô Tà và Tiểu Ca còn xa chưa có kết thúc.
🍊: Làm chương này mà đủ loại cảm xúc. Lúc đầu thì khá là bực bội và thật sự đã nảy lên ý muốn drop. Xong sau khi giải quyết vấn đề rồi thì chỉ thấy quê giùm Tiểu Tam gia thôi =)))))
Mọi người ơi, mọi người có còn cảm thấy hứng thú với cái hố này không?
Mình thì cảm thấy nó đi khá xa so với suy nghĩ ban đầu của mình. Càng trở lại sau mình càng ngày càng thấy chán nản và đi tiếp một cách rất miễn cưỡng.
Nếu mọi người vẫn còn muốn tiếp tục thì mình sẽ edit tiếp (có lẽ hơi lâu mới kết thúc)
Nếu mọi người không muốn đọc nữa thì mình sẽ xóa truyện và kết thúc nó tại đây. Chờ mọi người ở một hố khác ạ.
08/09/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.