Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 52:




Trần Ngọc lo lắng cho phụ thân, xin được lặn cùng, còn Mã Văn Thanh muốn trợ giúp Trần Ngọc tìm kiếm Trần Sâm, cũng muốn xem thử thuyền đắm, chết sống đòi đi theo, cộng thêm năm đội viên của Sở nghiên cứu khảo cổ, ba gã chiến sĩ, mười người mặc áo lặn xong, đeo bình dưỡng khí nhảy xuống nước.
Càng lặn xuống, sức ép càng lớn, động tác cũng khó khăn, Trần Ngọc cẩn thận khống chế hô hấp của mình, tránh tình huống vì bình dưỡng khí không đủ mà phải ngoi lên trước.
Bốn phía tĩnh lặng tối đen, Trần Ngọc theo sát phương hướng của chiếc đèn thăm dò duy nhất dưới nước, đó là đèn trong tay Đỗ Cương. Dần dần, chung quanh bắt đầu có rải rác lượng lớn đá san hô, hư hư ảo ảo, giống như thành lũy, động tác của mọi người càng thêm cẩn thận.
Lúc này, ánh đèn phía trước ngừng lại, Đỗ Cương xoay người ra hiệu bằng tay. Mọi người bấy giờ mới phát hiện đã đến nơi có chiếc thuyền đắm. Thêm hai người bật đèn chiếu sáng lên, Trần Ngọc lôi dao lính dù ra, đã có người mất tích, như vậy nơi này chưa chắc đã an toàn. Đoàn người ngẩng đầu nhìn kỹ, mặc dù ở trong nước không thể nói chuyện, bọn họ vẫn thật kinh hãi. Cái bòng ngăm đen mà khổng lồ, tựa như quái thú đang ngủ đông, ẩn núp sau bầy san hô. Mười mấy con người so với con thuyền chìm trong bóng tối kia, thực sự quá bé nhỏ.
Đây chính là con thuyền đắm từ hai ngàn năm trước! Ở chỗ này đã nhiều năm như vậy, nhất định là kỳ tích.
Trần Ngọc bơi đến quan sát chung quanh, thuyền vừa lúc chìm xuống trên tầng nham thạch tương đối bằng phẳng dưới đáy biển, hơn nữa từ hướng nhìn của bọn họ, con thuyền tựa hồ không bị tổn hại nghiêm trọng.
Mọi người vòng vo một hồi quanh thuyền, mới nhận ra trên thân thuyền có cửa động rộng bằng ba người, hoàn cảnh chung quanh cũng có phần quen thuộc, nơi đây hẳn là nơi những đội viên khảo cổ kia tiến vào thuyền đắm trong đoạn video.
Sáu đội viên khảo cổ cùng nhau tiến tới, khoa tay múa chân gì đó, đại khái thương lượng có nên lập tức đi vào hay không.
Trần Ngọc từ từ đến gần thuyền đắm, dưới ánh đèn pin không thấm mước, thân thuyền màu đen bị nước biển ăn mòn thành tầng tầng lớp lớp, ở giữa các khe nứt đầy hải cấu xám trắng. Nhìn thật kỹ, sẽ thấy không ít rong rêu hoặc các vi sinh vật phù du bám ở bên trên, trở thành một phần của con thuyền.
Nguyên liệu làm nên con thuyền này nhất định rất tốt, đã nhiều năm trôi qua, vẫn còn có thể duy trì hình dáng cơ bản. Trần Ngọc cảm khái, nhìn lại sau lưng, đám người Đỗ Cương đang ở bên ngoài tra xét thân thuyền và chụp hình.
Có gì đó không đúng, người ít đi. Trần Ngọc vội vàng liếc một vòng, phát hiện không thấy bóng dáng Mã Văn Thanh đâu cả. Trong lòng cậu nóng vội, sau đó nghĩ đến tính tình tùy tiện của Mã Văn Thanh, xoay người bơi về phía cửa động nơi thuyền đắm, quả nhiên thấy một người mặc áo lặn đang tiến vào trong. Trần Ngọc ra hiệu với Đỗ Cương xa xa đằng kia, sau đó cùng bơi vào trong khoang thuyền.
Nếu như không phải ở trong nước, Đỗ Cương không thể không mắng chửi người, lá gan bọn họ sao lại lớn như vậy. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành ra hiệu cho đội viên khảo cổ cùng ba gã chiến sĩ rồi cũng từ cửa động theo vào.
Bên trong tương đối rộng, so với bên ngoài, bóng tối càng dày đặc bao quanh hết thảy. Lúc ấy, bên trong cũng không trống trải, những nơi đèn pin chiếu đến, đều là rương hòm vuống vắn dài nửa thước, tổng cộng có mấy tầng, cơ hồ chạm đến đỉnh khoang.
Một số rương bên ngoài bị tổn hại, lộ ra đồ vật bên trong, Trần Ngọc tiến lại gần quan sát, là bình gốm , tạo hình tương đối tinh mỹ, tai bình là hai con thú bốn chân nằm phủ phục. Đèn pin từ khe hở của rương chiếu vào, bên trong đại khái đều là bình, bát, chén, và nhiều vật dụng khác phía trên đều được chạm trổ hoa văn gợn sóng, cánh sen, .v..v..
Đang lúc cậu mê muội ngắm nhìn những chiếc bình tạo hình tinh xảo này, có người giật giật cánh tay của cậu, ngẩng đầu lên nhìn, chính là Mã Văn Thanh tiến vào trước đó. Mã Văn Thanh ý bảo Trần Ngọc đi cùng hắn, Trần Ngọc bước vài bước về phía trong, thấy hai chiếc rương khác, một rương rõ ràng chứa đầy đồ bằng vàng, phần lớn là dụng cụ uống rượu, cũng có vòng trang sức dài mảnh, dễ nhận thấy đội viên tổ khảo cổ trước đây cũng phát hiện ra chiếc rương chứa đầy vật phẩm quý giá này, chỗ bị tổn hại dùng giá đỡ cùng cọc gỗ cố định; ngoài mấy thứ bằng vàng bên trong cái rương toàn là mấy thứ đen thui thui, chỉ đơn giản vây quanh một vòng bên ngoài phòng ngừa cái rương hoàn toàn tán ra.
Mã Văn Thanh cũng không nhìn lâu, nhưng Trần Ngọc lại híp mắt như có điều suy nghĩ quan sát một lúc, phát hiện mấy thứ đen tuyền kia hình dáng giống như đồ trang sức, hoặc như động vật, hoặc tựa hình người bé nhỏ đang quỳ, to nhỏ đều là màu đen. Trần Ngọc nhìn nhìn, chợt kéo tay Mã Văn Thanh, ở trong lòng bàn tay hắn viết một chữ: Ngọc.
Mã Văn Thanh ban đầu không hiểu gì, sau đó mới phản ứng lại lập tức bỏ qua đám rương đưng kim khí, tiến đến xem xét nhưng thứ đen thui nọ, hoàng kim có giá ngọc vô giá, nếu đây thật sự là ngọc khí, vậy giá trị của nó không thể đo lường được. Mã Văn Thanh đeo bao tay, nhẹ nhàng ôm một món nho nhỏ ra ngoài, từ trong túi quần móc khăn da hươu nhè nhẹ lau sạch, sau khi xóa hết màu đen, một màu trắng sữa gần như trong suốt đập vào mắt. Mã Văn Thanh hai mắt phát sáng, tức thì ngồi xổm trước rương ngọc khí mà tiếc rẻ.
Mặc dù đã biết trước trong thuyền đắm đại khái tất cả đều là văn vật thời kỳ Tần Hán, nhưng mấy vị đội viên khảo cổ vẫn bị đống khí vật tinh mỹ kỳ xảo trước mắt chinh phục, ở giữa đám rương đi loang quanh chụp hình. Ba gã chiến sĩ đi theo sau lưng đội viên khảo cổ, không ngừng quan sát khắp nơi, tìm kiếm dấu vết đội khảo cổ mất tích, đáng tiếc đang ở trong nước, đội viên khảo cổ lại cực kỳ coi trọng không phá hư hiện trường văn vật, trừ dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, căn bản không phát hiện ra điều gì khác.
Trần Ngọc nhận thấy khoang thuyền này cực kì lớn, ánh sáng đèn thăm dò căn bản không quá vài mét, phía trước và hai bên đều tối thui. Cậu quay đầu lại nhìn mọi người đang mải mê chụp hình, sau đó xoay người đi vào sâu bên trong, Trần Ngọc thực sự rất lo lắng cho an nguy của phụ thân.
Ở hai bên vẫn là vô số rương hòm, đáy biển an tĩnh mà quỷ dị, phảng phất như đang bước đi trong một thế giới khác.
Dấu chân trên đất đã biến mất, đèn pin trong tay Trần Ngọc chuyển lên trên, phát hiện cậu đã đứng trước cánh cửa dẫn đến một khoang thuyền khác. Nhìn hai giây, Trần Ngọc chợt giơ tay với tới trên cửa. Sau một tiếng kẽo kẹt, cửa cũng không hề mở, bất quá trong tay cậu có thêm một thứ.
Cư nhiên lại là điện thoại di động dùng túi nhựa bao lấy, Trần Ngọc nhướng mày, nhét di động vào balô của mình. Thủ pháp giấu đồ ở trên cửa như vậy, là đặc trưng của Trần gia. Nếu như mở cánh cửa này không phải là người Trần gia, căn bản sẽ không phát hiện ra điện thoại di động.
Đúng lúc ấy, có người hung hăng kéo tay Trần Ngọc lại.
Cậu vội quay đầu, thấy Đỗ Cương đứng ở đằng sau, nếu không phải khuôn mặt của hắn ở bên trong mũ sắt, Trần Ngọc tin chắc mình nhất định có thể thấy bản mặt hết xanh lại đen của hắn. Có lẽ Đỗ Cương hiểu nhầm cậu định mở cửa, Trần Ngọc vội dùng tay ra hiệu xin lỗi.
Đỗ Cương dùng sức lôi Trần Ngọc bơi trở lại, hội họp với mọi người, dùng ngón tay chỉ lên phía trên, ý bảo trước nên đi về. Một nhóm mười mấy người ra khỏi cửa động, bơi lên mặt nước, nhất thời trông thấy bầu trời đầy sao.
Trở lại trên thuyền cởi bỏ áo lặn, đội viên khảo cổ tâm tình còn rất kích động bèn tìm An giáo sư báo cáo tình hình, Trần Ngọc ở đằng sau nghe một chút, phần lớn là miêu tả tình huống dưới đáy biển cùng một phần ảnh chụp và video, căn cứ vào những thứ này bước đầu phán đoán, đồ vật trong khoang thuyền có thể có đồ đồng, đồ sắt, vàng bạc, ngọc, sơn mài, đồ gốm… Trần Ngọc thấy không có phát hiện về những người mất tích, bèn lôi kéo Mã Văn Thanh về phòng, lấy điện thoại di động bọc túi nhựa giấu trong balô ra.
“Sao vậy, ở trên biển mà ngươi còn dùng thứ này? Chức năng của di động không tệ a.” Mã Văn Thanh nhìn Trần Ngọc cẩn thận mở túi ra, cầm điện thoại lên, không khỏi trêu chọc nói.
Trần Ngọc liếc Mã Văn Thanh một cái, nói: “Đây không phải là điện thoại di động của ta, ta tìm được nó trên thuyền đắm.” Sau đó, Trần Ngọc lại nói về lai lịch của chiếc di động này, cuối cùng lên tiếng: “Cho nên, di động này có thể là để lại cho ta, nếu không sẽ chẳng trùng hợp như vậy.”
Mã Văn Thanh liên tục gật đầu, để Trần Ngọc kiểm tra số của di động thì có thể chứng minh thân phận của chủ nhân vật này.
Kết quả, sau khi nhìn thấy số điện thoại, hai người đều cảm thấy xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.
“Dãy số này ta nhất định đã từng thấy.” Mã Văn Thanh chắn chắn nói.
“Đợi đã, ta nhớ ra rồi.” Trần Ngọc bối rối, vội vàng lôi di động của mình ra, ấn vào biểu thị cuộc gọi, đây rõ ràng chính là số điện thoại nửa đêm cậu nhận được khi còn ở nhà Kiều Dật.
“Thật sự ở chỗ này chờ ta…” Trần Ngọc cau mày nhìn chiếc di động màu bạc, điện thoại này kiểu dáng rất bình thường, nhưng còn khá mới, thậm chí trong danh bạ cũng chỉ có số của Trần Ngọc.
“Ta kháo, cái người này yêu thầm người à, cả cái danh bạ cũng chỉ có một mình ngươi. Hửm? Ở đây có đoạn ghi âm.” Mã Văn Thanh cầm di động xoay qua xoay lại, chợt nói, sau đó, ấn một nút, trong khoang thuyền tĩnh lặng, đột ngột vang lên một đoạn mã Morse.
Mã Văn Thanh từng ghi âm lại mã điện báo mà di động của Trần Ngọc nhận được, giờ bật lên so sánh, hai đoạn mã thế nhưng rõ ràng không giống nhau.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt Mã Văn Thanh cũng dần ngưng trọng, nói: “Chuyện này rất quái lạ, di động tựa hồ tính trước mà ở chỗ này chờ ngươi, cứ như chắc chắn ngươi sẽ đến, hơn nữa sẽ tới bên cánh cửa đó. Mà mã điện báo giống như cho ngươi một gợi ý, đáng tiếc chúng ta không ai hiểu được, không còn cách nào khác lại phải nhờ Kiều đại đội trưởng phiên dịch hộ chúng ta thôi.”
Trần Ngọc cũng đồng ý, điều đầu tiên phải biết trong điện thoại để lại tin nhắn gì. Có điều, liên lạc với Kiều Dật? Trần Ngọc chớp mắt do dự, nói với Mã Văn Thanh: “Điện thoại của chúng ta hiện tại cũng không có tín hiệu, nếu như muốn liên lạc với hắn, chỉ có thể dùng hệ thống truyền tin GPS trên thuyền, ngươi đi đi.”
Mã Văn Thanh khó hiểu nhìn nhìn Trần Ngọc, liên lạc với Kiều Dật cho tới bây giờ đều là Trần Ngọc, bất quá thấy bộ dáng có phần mệt mỏi của Trần Ngọc, Mã Văn Thanh vẫn cầm lấy di động, nói, “Cũng được, vậy tối nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn phải lặn lần nữa, có tin gì ta sẽ báo lại.”
Trần Ngọc nhìn Mã Văn Thanh rời đi, mới ngã xuống giường, cậu nâng tay mình lên, có phần không khống chế được mà run rẩy, nếu như Đỗ Cương không tới đúng lúc, chỉ sợ cậu thật sự sẽ mở cửa khoang kia ra. Ở trong đó nói không chừng cất giấu bí mật mọi người bị mất tích.
Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Trần Ngọc nhìn về phía cửa, quả nhiên là Đỗ Cương vẻ mặt trầm trầm. Trần Ngọc khóe miệng loan loan, vẫn như cũ lười biếng nằm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Đỗ phụ tá có chuyện gì sao?”
Đỗ Cương nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Trần Ngọc, nửa ngày mới cất tiếng: “Ngày mai hai người các ngươi không cần phải xuống đó nữa.”
“Tại sao?” Trần Ngọc nhướn mi.
“Các ngươi không giúp được việc gì, chỉ biết gây họa! Còn muốn chúng ta để ý chiếu cố các ngươi, ta muốn nói rõ với ngươi, khảo cổ là một công việc nghiêm túc, không phải tầm bảo tìm kiếm cái lạ! Cái tên bằng hữu tay chân vụng về kia của ngươi, ta nhất định phải khai trừ vì ngu xuẩn, miễn cho hắn có khả năng phá hư văn vật Tần triều.” Đỗ Cương thần sắc nghiêm nghị nói hết, dừng một chút, tiếp tục: “Nếu như ngươi muốn nhìn, ta sẽ chụp hình lại, cứ quyết định như vậy đi.”
“Sợ rằng không được.” Trần Ngọc nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta có phần lỗ mãng, ta xin lỗi, hai chúng ta về sau nhất định hành động chung với các ngươi. Ngươi yên tâm, hai chúng ta có thể tự vệ; Văn Thanh hắn dù phá hư cái gì cũng sẽ không động tới văn vật.” Đôi mắt ôn nhuận của Trần Ngọc nhìn chằm chằm Đỗ Cương, chợt cười nói: “Còn nữa, ta nhớ trong đống ảnh các ngươi chụp mang về, có hình ly nạm vàng khảm đá tùng xanh Chu Tước ngậm vòng(*), có thể thấy, thuyền đắm này là thời Tây Hán mà không phải là Tần triều.”
(*: có lẽ gần giống với cái này )
Mặt Đỗ Cương hết trắng lại đỏ, hắn biết thuyền hẳn là sau thời Tần, có khả năng nhất đúng là Hán triều. Vì muốn nâng tầm quan trọng của những văn vật ấy, hù dọa Trần Ngọc một chút, nên mới nói nói là của Tần triều, không ngờ tiểu tử này lại thành thạo như vậy. Đỗ Cương tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, quan sát từ trong ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Các ngươi buôn lậu văn vật?”
Trần Ngọc ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu cười, “Ngươi yên tâm, ta cùng Văn Thanh tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên những văn vật kia, chúng ta tới đây, là bởi vì một chuyện khác.” Bất quá, nếu như biết được thân phận thật của ta cùng Mã Văn Thanh, còn kinh khủng hơn so với bọn buôn lậu văn vật, sắc mặt của Đỗ Cương chắc sẽ càng xấu xí hơn trước.
“Chuyện gì?” Đỗ Cương tiếp tục truy vấn.
Trần Ngọc mím môi nhìn Đỗ Cương, thấy hắn vô cùng kiên trì đứng ở bên giường, nếu mình không trả lời, e rằng nhất thời nửa khắc không thể nghỉ ngơi, bèn đáp: “Có để ý thấy trên nhật ký công việc có ghi chép về một vị chuyên gia ngoài ngành họ Trần, chính là người không cho tổ khảo cổ trước đó mở cửa khoang thuyền, đó chình là phụ thân ta, ta đến tìm ông.”
Đỗ Cương kinh ngạc nhìn Trần Ngọc một lúc, trong tưởng tượng của hắn, Trần Ngọc và Mã Văn Thanh không thoát khỏi hình tượng bỉ ổi có mục đích xấu xa, không ngờ thực tế lại quá mức đơn giản cùng bình thường.
Trầm mặc chốc lát, trong đôi mắt thanh cao của Đỗ Cương sự khinh thị nhàn nhạt đã biến mất, nói: “Ngươi mau sớm nghỉ ngơi.” Sau đó ra cửa.
Trần Ngọc nhìn lên phía trên, thở dài, mặc dù không lừa gạt Đỗ Cương, nhưng thân phận của mình nếu bại lộ, thật đúng là xấu hổ. Lát nữa Mã Văn Thanh trở lại cần phải dặn dò hắn, không nên đụng đến những thứ trên thuyền.
Vào rạng sáng ngày thứ hai, giáo sư An chuẩn bị thật tốt cho tất cả mọi người, cùng nhau xuống nước. Hôm qua bọn họ đã nghiên cứu ảnh chụp và video đội viên khảo cổ mang về, đối với cấu trúc và tính huống bên trong con thuyền khổng lồ đại khái đã bước đầu hiểu rõ, quyết định hôm nay chính thức lặn xuống tìm người.
Lưu lại một chiến sĩ cùng một đội viên khảo cổ phụ trách tiếp ứng, đội viên khảo cổ còn có thể thông qua GPS tùy thời bắt liên lạc với người dưới nước hoặc sở nghiên cứu ở Bắc Kinh. Những người còn lại thay toàn bộ thiết bị lặn, xuống nước.
Bởi vì hôm qua đã tới một lần, lúc này rất nhanh đã tìm được thuyền đắm, rương gỗ tán loạn được cố định đơn giản. Vì mục tiêu chính là tìm người, không mất nhiều thời gian, mọi người đều đi tới trước cửa khoang ở sau.
Đội viên phía trước quay đầu nhìn về phía giáo sư An, giáo sư An lấy tay ra hiệu, ý bảo hắn mở cửa khoang ra, mọi người cầm chắc vũ khí phòng thân, nhất là mấy người chiến sĩ kia, vác súng dàn thành đội hình ngắm bắn. Người nọ loay hoay một hồi bên ngoài, cửa vẫn không mở.
Cửa khoang hai bên được bọc bởi đồng xanh, hơn nữa bên trong thuyền đắm không thể tùy ý phá hoại, đối với cửa khoang đóng chặt, mọi người đều vô kế khả thi. Mã Văn Thanh đẩy Trần Ngọc một cái, Trần Ngọc tiến lên khoa tay múa chân với giáo sư An.
Giáo sư An cùng đội viên khảo cổ đều thật bất ngờ, kể từ khi hai người Trần Ngọc và Mã Văn Thanh tới đây, mặc dù theo chân bọn họ nói nói cười cười, nhưng ý nghĩ trong bụng mọi người lại không khác mấy với Đỗ Cương, không ngờ còn có thể nhờ cậy vào họ.
Giáo sư An vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, ra hiệu cho người nọ tránh ra, Trần Ngọc nhớ đến chiếc điện thoại kia, cửa này nếu do người Trần gia khóa lại, mà dưới nước vốn cơ quan bố trí không nhiều, hẳn là không có gì nguy hiểm. Trần Ngọc tiện tay di chuyển mấy then cài, cửa từ từ mở ra.
Sau đó Trần Ngọc cảm thấy trước mặt hàn quang chợt lóe, muốn né tránh thì cũng đã muộn. Cũng may Mã Văn Thanh mỗi lần đều đi theo hộ tống, hắn tinh mắt, phát hiện ra ám khí còn sớm hơn cả Trần Ngọc, lập tức lấy một tấm gõ che phía trước Trần Ngọc, cũng kéo Trần Ngọc lui về sau.
“Phốc!” Sau khi ba tiếng động vang lên, mọi người mới phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Trần Ngọc chật vật từ trên người Mã Văn Thanh đứng lên, cầm lấy tấm gỗ nhìn nhìn, là ba mũi tên bằng đồng xanh, cậu nhanh chóng đeo bao tay đi tới cạnh cửa, lấy ra một cái nỏ đồng xanh tạo hình khéo léo, từ hình dáng của nó có thể thấy, đây là vũ khí được coi là cao cấp nhất thời chiến quốc, là thứ bên trong thuyền.
Thế nhưng, chẳng lẽ người Trần gia mở cửa khoang này lại không lấy nỏ đi? Để lại di động cho Trần Ngọc đích thực là Trần Sâm?
Trần Ngọc sửng sốt, đem nỏ giao cho giáo sư An, sau đó nhìn vào trong cửa, rốt cuộc có cái gì mà khiến cả một đội người hối hận khi mở nó ra.
Phía sau cửa, khả năng vẫn là rộng lớn mà trống trải, một mảnh tối thui. Dưới ánh sáng của đèn pin, có thể trông thấy tình hình bốn năm thước xung quanh, sau đó tất cả mọi người ở cạnh cửa đều sững sờ.
Bên trong, một tầng thật dầy, tất cả đều là xương trắng. Dưới bối cảnh như vậy, khoang thuyền phía sau nhất thời âm khí dày đặc, Trần Ngọc cau mày tiến về trước một bước, ngồi xổm xuống. Quan sát kỹ đống xương sọ, xương đùi… phát hiện đám xương này rõ ràng không phải của người trưởng thành, nhiều lắm là nhi đông mười mấy tuổi mà thôi. Tại sau sau khoang thuyền toàn là hài cốt?
Rất rõ ràng, từ kết cấu thân thuyền cùng cấu tạo, con thuyền này cũng không thuộc loại thuyền dùng cho lễ hải táng. Nếu bảo rằng là người trên thuyền khi ấy, chẳng lẽ trên thuyền tất cả đều là trẻ con?
Lúc này không ít người cũng cùng bước vào, tra xét phía trong. Kích cỡ khoang thuyền phía sau phỏng chừng không khác mấy so với khoang phía trước, hài cốt trên đất nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng, nhưng cơ hồ tất cả đều là bộ xương của người chưa trưởng thành. Dẫm đạp lên một núi xương như vậy, trong lòng mọi người hiện tại có phần không dễ chịu, nhưng sau khoang thuyền căn bản không còn chỗ để đặt chân, vì tìm người, bọn họ buộc lòng phải tiến về phía trước.
Mọi người ôm tâm tình nặng nề sải bước vào trong, vì để có thể lục soát cẩn thận hơn, toàn bộ đèn pin đều bật lên, mấy chiến sĩ cũng nắm thật chặt súng trong tay, dường như sợ từ trong làn nước tối thẫm sẽ xuất hiện thứ gì đó nguy hiểm.
Trong tầm mắt Trần Ngọc tựa hồ có cái gì đó vụt thoáng qua, nó không cao, hình như là một đứa trẻ… mặt Trần Ngọc trắng nhợt, vội vàng xoay người đi xem, lại phát hiện nơi đó hoàn toàn tối đen, căn bản không có gì cả.
Đúng lúc ấy, có người túm lấy cánh tay cậu, Trần Ngọc sợ hết hồn, quay đầu lại, nhận ra là Mã Văn Thanh. Mã Văn Thanh kéo cậu ngồi xuống, dùng tay ra dấu trên đất. Nơi này vẫn còn hài cốt, nhưng có đám xương không phải là xám trắng, mà hơi thẫm màu.
Trần Ngọc cầm lên vừa nhìn, cũng ngây ngẩn cả người, đây là máu.
Không ít người phát hiện ra vết máu, đều khẩn trương lại bất an, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm ra đầu mối lưu lại của đội người mất tích, nhưng nhiều máu như vậy, có thể có thương vong hay không?
Ngay khi đó thì ở đằng sau, trong khoang thuyền tĩnh mịch chợt có thanh âm.
Đó là tiếng trẻ con khóc, mơ mơ hồ hồ, trong bóng đêm. Mọi người tức thì nổi da gà. Nhất là mấy nữ đội viên, cơ hồ bị dọa sợ đến tay chân đều nhũn.
Mặc dù đang ở trong nước, tiếng khóc kia lại thật rõ ràng, từ trong bóng tối di chuyển về phía cửa khoang, sau đó dần dần tiến đến trước khoang thuyền.
Trần Ngọc nhớ lại cái bóng của đứa trẻ khi nãy, bắt đầu lạnh cả người. Mặc dù đã trải qua hai lần ở trong cổ mộ, nhưng vẫn không nhịn được mà căng thẳng.
-END 52-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.