“Đạo gia, không sao đâu, thả ta xuống.” Thương Thục Thanh nằm sấp trên lưng Ngưu Hữu Đạo nói.
Ngưu Hữu Đạo thả nàng xuống, không lâu sau một đám hán tử cầm vũ khí cũng vọt lên núi, không ít người cầm theo cung nỏ tự chế.
Thương Thục Thanh lấy ra lệnh bài một mặt, kêu lên với một hán tử râu quai nón trong đám đông: “La thúc, ta là Thanh nhi, còn nhận ra ta chứ?”
Suốt quãng đường đi dưới lòng đất, nàng không đeo khăn che mặt, hán tử râu quai nón nhìn thấy lệnh bài, lại nhìn gương mặt xấu xí của Thương Thục Thanh, lập tức kích động nói: “Quận chúa!” Lão vội vàng giơ tay lên với hai bên: “Đặt xuống! Đặt xuống! Không được vô lễ, là quận chúa tới, mau đặt xuống!”
Trảm mã đao trên tay lão cắm trên mặt đất, chạy lao tới, quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay nói: “Ti chức La An tham kiến quận chúa! Vương gia ngài ấy... ngài ấy...”Lão lắc đầu, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, lã chã rơi lệ.
Thương Thục Thanh biết lão đang nói đến Ninh vương lâm nạn, khập nghiễng tiến tới, hai tay đỡ lão: “La thúc, đều đã qua rồi!”
La An dùng tay áo lau nước mắt, vừa đau lòng vừa vui mừng nói: “Những người trẻ tuổi này chưa từng gặp quận chúa, có chỗ nào mạo phạm, mong quận chúa thứ tội!” Quay đầu nhìn về phía đám người trẻ tuổi quát: “Còn không mau bái kiến quận chúa!”
Một đám người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, phát hiện vị quận chúa này xấu quá, có điều vẫn lần lượt quỳ một chân trên mặt đất: “Tham kiến quận chúa!”
Thương Thục Thanh mau tới trước ra hiệu bình thân, La An chú ý tới chân của nàng, kinh ngạc hỏi: “Quận chúa, chân người như thế nào?”
Lúc này Thương Thục Thanh mới thành thật nói: “Trên đường khó đi, chắc chân đã bị phồng, không sao.”
La An liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, mật đạo bên dưới lão đã đi qua, nam nhân bình thường hành tẩu còn khó khăn, huống hồ là nữ nhân như quận chúa.
Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, một đám nam nhân không tiện dìu, lão vội vàng phân phó cho người đi gọi hai nữ nhân trong thôn tới chiếu cố.
Thương Thục Thanh chân không tiện, La An cũng không vội xuống núi, tiếp tục hàn huyên: “Từ biệt bảy tám năm không gặp, quận chúa đã trưởng thành, suýt chút nữa ti chức không nhận ra rồi.”
Thương Thục Thanh trêu ghẹo nói: “Vết bớt trên mặt ta hẳn rất dễ nhận ra mới đúng.”
Đây là nỗi buồn của quận chúa, La An vội khoát tay, không đề cập tới việc này.
Ngưu Hữu Đạo phía sau ngẩng đầu lên nhìn mặt trời rực rỡ trên trời, lại quay đầu nhìn về phía cửa hang, tiến lên hỏi La An: “Gần đây trong thôn có chuyện gì kỳ quái không?”
Lúc này La An mới chú ý đến ba người Ngưu Hữu Đạo, bèn hỏi Thương Thục Thanh: “Quận chúa, ba vị này là?”
“Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương, trụ trì Viên Phương, đều là người nhà.” Sau khi Thương Thục Thanh giới thiệu xong ba người lại cố ý giới thiệu Ngưu Hữu Đạo: “Vị này là pháp sư tùy tùng của quận vương.” Rồi lại giới thiệu La An với mấy người: “La thúc chính là tướng lĩnh dưới trướng phụ thân ta, nguyên là một trong những tướng quân thống lĩnh Anh Dương Vũ Liệt vệ.”
“Pháp sư tùy tùng?” La An nhíu mày, đánh giá Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới, cảm thấy hơi trẻ quá.
Thương Thục Thanh nhắc nhở: “Đạo gia là đệ tử quan môn của Đông Quách tiên sinh!”
Sau khi nghe xong là đệ tử của Đông Quách tiên sinh, trong lòng La An dâng lên sự tôn kính, không còn dám khinh thường nữa. Lão biết giao tình giữa Đông Quách Hạo Nhiên và Ninh vương, tranh thủ chắp tay nói: “Bái kiến pháp sư.”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay, lặp lại câu nói kia: “La tướng quân, gần đây trong thôn có chuyện gì kỳ lạ không?”
“Chuyện kỳ lạ?” La An ngạc nhiên: “Chuyện lạ gì? Vẫn rất tốt, không gặp chuyện lạ gì cả, trong thôn mấy đứa bé đánh nhau có được tính không?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Trong thôn có pháp sư không?”
La An lắc đầu: “Không, nơi này rất an toàn, người ngoài rất khó tìm đến.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người trong thôn đã bao lâu không vào mật đạo rồi?”
Vẻ mặt La An hơi nặng nề: “Sau khi lão vương gia gặp nạn, chúng tôi nhận được tin của Lam tiên sinh, sau khi một vài người từ sơn trang huyện Thương Lư rút tới rồi thì liền cắt đứt liên hệ với ngoại giới, người trong thôn không được cho phép thì không thể vào mật đạo, cửa luôn có người trông coi, đã năm năm nay không ai tiến vào đó. Pháp sư hỏi cái này chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“Không có gì, vì an toàn nên tiện miệng hỏi thôi.” Ngưu Hữu Đạo cười cười rồi không quấy rầy họ nữa, quay người trao đổi ánh mắt với Viên Cương.
Viên Cương ngầm hiểu, biết rõ ý hắn. Dọc trên đường luôn gặp phiền phức, sau đó lại rất thuận lợi, không còn thấy quỷ mị lộ mặt, ít nhiều cũng khiến người ta thấy kỳ quái.
Từ tình hình điểm trữ đuốc bị hủy, nửa đường thì dừng lại, lúc ấy bọn họ từng có đánh giá, hoặc là đối phương thấy họ có thủ đoạn phá giải, có hủy hoại tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa; hoặc là chưa quen thuộc đoạn đường phía sau nên trong lúc nhất thời không tìm được nơi trữ đuốc để phá hoại; hoặc là cả hai khả năng.
Giờ hỏi tình hình trong thôn, thử hỏi quỷ mị kia ngay cả tu sĩ cũng dám xuống tay thì trong thôn trang không có tu sĩ này sao lại chưa từng bị tập kích quấy rối, vậy chứng tỏ quỷ mị vẫn chưa mò được đến đây.
Mặc kệ tình huống như thế nào, có một điểm có thể xác nhận, quỷ mị kia hủy hoại nhiều điểm trữ đuốc như vậy, đoạn đường lại không hề ngắn, chắc chắn là có ý đồ mưu hại. Đối phương phí hết tâm tư như vậy, hai bên còn chưa từng giao thủ, căn bản không hề biết thực lực lẫn nhau mà cứ tùy tiện buông tha như vậy là đạo lý gì chứ?
Cách giải thích duy nhất chính là không phải chúng tùy tiện buông tay, mà là quỷ mị kia vô cùng cẩn thận, trong tình huống chưa nắm chắc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặt khác cũng đã chứng minh suy đoán của Ngưu Hữu Đạo, đó là thực lực quỷ mị kia có hạn.
Dưới núi mau chóng có hai phụ nhân tới, cùng đi còn có một cái kiệu khiêng đơn giản, trên hai khúc cây còn kê một chiếc ghế.
Bên này vừa giúp Thương Thục Thanh lên kiệu, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lên tiếng nói: “Hầu tử, ngươi cùng quận chúa xuống núi trước.” Lại quẳng một ánh mắt cho hắn ta.
Viên Cương biết hắn muốn mình xuống trước để thăm dò tình hình trong thôn.
Bọn Thương Thục Thanh nghe vậy thì quay đầu sang nhìn, La An hỏi: “Pháp sư không xuống núi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có chút việc. La tướng quân, có thể mượn đài quan sát này một chút được không?” Hắn đưa tay chỉ về phía cái đình kia.
La An kỳ quái nói: “Không biết pháp sư có chuyện gì?”
Thương Thục Thanh biết thói quen của Ngưu Hữu Đạo, hắn thích chừa lại đường lui, chuyện không muốn nói có hỏi cũng vô ích, liền lên tiếng nói: “La thúc, nghe theo an bài của pháp sư di.”
Nàng đã mở miệng, La An đành phải nói với một người: “Sơn Hổ, có nghe không?”
Người trẻ tuổi gõ chuông trước đó gật đầu: “Nghe thấy rồi.”
Sau đó một đám người vây quanh, nâng Thương Thục Thanh xuống núi. Viên Cương thu dọn mấy tay nải cùng vác lên lưng, cũng xuống núi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đưa mắt nhìn, xuất thân khác nhau chính là khác nhau, chạy đến vùng sơn dã vắng vẻ này vẫn có đãi ngộ không tầm thường, dù gia môn có lụi bại vẫn hơn người bình thường gấp trăm lần, có nỗi khổ nào cũng có thể kể hết ra. Đây chính là nội tình đấy!
“Đạo gia, người muốn thu thập con quỷ lén lút kia sao?” Viên Phương bu lại, thấp giọng hỏi, dĩ nhiên hắn ta cũng nhìn ra được chút mánh khóe.
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Ta đến đây là muốn bế quan, không thể bị quấy rầy. Quỷ mị này chưa bị trừ, lòng ta khó yên!”
“A!” Viên Phương hiểu ra, khẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại thấp giọng nói: “Ta đoán chừng quỷ mị kia sẽ không tùy tiện dừng tay, làm chưa được sẽ bám theo tới cùng, muốn tìm cơ hội ra tay. Giờ mặt trời chói chang, âm dương tương cách sẽ không dám lộ diện ở đây, sắc trời tối đi rất có thể sẽ ra ngoài tìm kiếm. Bây giờ ngươi quay trở vào trong đi, tìm một chỗ ẩn nấp, một khi hắn lộ diện lập tức chặt đường lui của hắn. Ta canh giữ bên ngoài, sẽ tiếp ứng ngươi."