“Được!” Chưởng quỹ hơi cong tay nhìn sang bức tranh trong tay Hắc Mẫu Đơn: “Theo quy định, khách sạn Yêu Nguyệt không được quấy rầy khách. Nhưng mà, quả thực bức vẽ của Hiên Viên tiên sinh quá lạ lẫm, nên mới muốn nhờ tiên sinh vẽ thêm một bức, không biết ý tiên sinh thế nào?”
Hắc Mẫu Đơn đang ngắm bức tranh trong tay kích động ngẩng phắt đầu lên hai mắt lấp lóe nhìn chằm chằm chưởng quỹ.
Ngưu Hữu Đạo do dự một chút rồi lắc đầu: “Chỉ sợ sẽ khiến chưởng quỹ thất vọng thôi, ta không quen vẽ cho người lạ.”
Nghe vậy, sắc mặt Hắc Mẫu Đơn có vẻ nóng ruột, cuốn bức tranh lại, chậm rãi đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo trừng mắt nhìn hắn nhắc nhở.
“À…” Chưởng quỹ lặng ra mất một lúc mới cười nói: “Không để tiên sinh phải vẽ không công đâu, có thù lao.”
Cứ như thể không thấy Hắc Mẫu Đơn đang liều mạng nhắc mình, Ngưu Hữu Đạo lại khéo léo từ chối: “Chưởng quỹ, nếu không có việc gì khác, ta không tiễn nữa, ta đang bận chút.”
Hắc Mẫu Đơn không nhịn được mà lên tiếng: “Đạo gia, chưởng quỹ đã tự mình tới đây, là có thành ý, ngài có thể ngoại lệ một lần chứ?”
Chưởng quỹ nhìn sang Hắc Mẫu Đơn, như nhận ra điều gì, cười ha ha nói: “Là người hiểu chuyện, tiên sinh không ngại cân nhắc ý kiến của Hắc Mẫu Đơn một chút.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không cần. Tiễn khách!”
Viên Phương lập tức đưa tay mời: “Xin mời!”
Hắc Mẫu Đơn gấp muốn giậm chân, chưởng quỹ đã xác nhận suy đoán của nàng, cơ hội tốt thế này làm sao bỏ qua được. Nàng muốn khuyên bảo thêm nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Ngưu Hữu Đạo ngăn lại.
Chưởng quỹ không vội đi ngay mà hỏi ngược lại: “Lẽ nào Hiên Viên tiên sinh không muốn biết là vẽ tranh cho ai sao?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt đáp: “Chưởng quỹ, vẽ tranh cho ai không quan trọng. Khách sạn Yêu Nguyệt có quy định của khách sạn Yêu Nguyệt. Ta cũng có quy tắc của ta. Vẫn là mời ông đi cho!”
Lần này đến lượt chưởng quỹ không bình tĩnh được nữa, bên trên đã giao việc xuống, làm không xong, sẽ mệt lắm. Ông ta chắp tay nói: “Hiên Viên tiên sinh, bỉ nhân thành ý mời, tiên sinh có điều kiện gì cứ việc nói, tất cả đều có thể thương lượng.”
Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ bực mình vì bị dây dưa quá lâu: “Bảo ta vẽ cũng được, nhưng mười vạn kim tệ một bức đấy. Ngươi tự cân nhắc đi!”
Viên Phương chớp chớp mắt, cùng Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau.
“…” Chưởng quỹ không nói gì, một bức tranh thôi, mười vạn kim tệ?
“Làm sao? Đắt quá hả?” Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay ra: “Vậy không còn cách nào nữa rồi, cũng còn hơn khách sạn của các ngươi đó, ở một ngày hết mười kim tệ, không có cửa mặc cả.”
Chưa từng thấy ai chém cổ người ta như thế! Chưởng quỹ bừng bừng lửa giận, nhưng vì đang có việc cầu người, không thể đắc tội, chỉ đành cười khan: “Nếu vậy cho phép ta về hỏi một chút.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời, chưởng quỹ chắp tay cáo từ.
Chưởng quỹ đi rồi, Hắc Mẫu Đơn vội nói: “Đạo gia, có thể để chưởng quỹ tự mình chạy tới cầu một bức tranh, chắc chắn là nhân vật có máu mặt sau lưng khách sạn rồi!”
Ngưu Hữu Đạo chỉ “À” một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ có thể là Thành chủ Trích Tinh thành Toa Huyễn Lệ sao?”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu liên tục: “Đạo gia, cực kỳ có thể đấy, mà dù có không phải, dù cho các nhân viên quản sự khác trong thành có được thứ đẹp thế này cũng sẽ không giấu riêng mà nhất định Toa Huyễn Lệ sẽ biết. Đạo gia thử ngẫm lại xem, nếu có thể vì vẽ một bức tranh mà kết được giao tình với Toa Huyễn Lệ, sau này, thiên hạ này có mấy ai dám không nể mặt ngài vài phần?”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng, nhận ra, nhân vật tầng lớp thấp chỉ nghĩ được con đường của nhân vật tầng lớp thấp thôi, có rất nhiều chuyện họ nghĩ rằng nó dễ dàng đến mức đương nhiên, cũng quá mức ngây thơ. Người vừa quyền vừa quý như Toa Huyễn Lệ, gọi họa sĩ gọi cái là đến thì đáng cái rắm gì? Nàng thực sự cho rằng chỉ vẽ một bức tranh là có thể leo lên kết bạn với người ta sao?
Lùi mười ngàn bước mà nói, nếu người ta miễn cưỡng muốn ép ngươi vẽ, ngươi dám không vẽ sao?
Hắn hỏi thử Hắc Mẫu Đơn, người như Toa Huyễn Lệ chẳng lẽ không quen một vài cao thủ cầm kỳ thư họa sao? Phỏng chừng nàng ta gặp rất nhiều cao nhân đủ các lĩnh vực rồi, những người này có thể có quan hệ gì với Toa Huyễn Lệ sao?
Có thể có! Nhưng tuyệt đối không phải chỉ một bức tranh là kết được. Nguyên nhân có thể kết được quan hệ tuyệt đối là thứ nằm ngoài bức tranh, hoặc là vì thân phận địa vị, hoặc là vì thân cận với người ta, tuyệt đối không phải chỉ vì một bức tranh.
Ai dám cho rằng vẽ cho Toa Huyễn Lệ một bức tranh là có thể mượn danh Toa Huyễn Lệ thì là tự đi kiếm phiền phức cho mình rồi. Chuyện liên quan đến Toa Huyễn Lệ sẽ lập tức có người đến thử nông sâu, thử xem ngươi có quan hệ thế nào với Toa Huyễn Lệ.
Mặt mũi có hai loại, một loại mặt mũi có thể xử lý phiền phức, một loại khác có thể được người ta ước ao khen tặng rồi nhờ đó mà kiếm chút lợi ích. Người trước là mặt mũi thật, có thực lực và khả năng chống đỡ, người sau là hư, chỉ là tự mình lừa mình, sẽ không kéo dài được bao lâu, gặp chuyện lập tức sẽ lộ nguyên hình.
Người trong thiên hạ sẽ không sợ ngươi vì ngươi đã vẽ một bức họa cho Toa Huyễn Lệ đâu.
Hắc Mẫu Đơn còn chưa nhìn được xa như thế, hiện giờ giải thích chuyện này với nàng quá phí công. Ngưu Hữu Đạo cũng lười nói gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu đúng là Toa Huyễn Lệ, kiếm ít tiền gặp một lần là được rồi, cái khác tạm thời không nên nghĩ nhiều hơn.”
Hắc Mẫu Đơn đau lòng không biết nói gì hơn! Toa Huyễn Lệ đó! Là cháu ngoại của La Thu một trong chín đại chí tôn trong thiên hạ đó! Cơ hội tốt như vậy, bao nhiêu người muốn trèo cũng không lên nổi, sao ngươi lai không coi là chuyện gì to tát?
Nàng không tin chỗ dựa của vị Đạo gia này có thể cao bằng La Thu!
Chưởng quỹ đi qua cổng vòm ra đằng sau khách sạn, bước nhanh lên từng bậc thang tới một hoa viên rực rỡ như gấm.
Một ông lão áo xanh đang cầm kéo sửa một bồn hoa cỡ lớn, thi thoảng lùi lại vài bước xa xa ngắm nhìn tổng thể, phát hiện có chỗ không thích hợp lại cắt thêm vài nhát.
Người này chính là chủ quan phủ Thành chủ Trích Tinh thành, Hướng Minh.
Chưởng quỹ tiến tới cung kính hành lễ: “Tồng quản!”
Hướng Minh không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm bồn hoa đánh giá, đáp: “Ngươi đưa người đến gặp tiểu thư đi.”
Chưởng quỹ toát mồ hôi đáp: “Tổng quản, người kia không chịu đến.”
Hướng Minh quay lại hỏi: “Vì sao không đến?”
Chưởng quỹ cười khổ: “Hắn nói không vẽ cho người lạ. Tiểu nhân vai mời mãi hắn mới nói ra điều kiện, một bức họa giá mười vạn kim tệ.”
“A! Há miệng to thật đấy!” Hướng Minh người cười nhưng trong không cười nhận xét vậy, phất phất tay: “Tiểu thư thích mà, đành chịu thôi, mười vạn thì mười vạn đi. Chuyện tiền nong không nên để cho tiểu thư biết. Mời tới đi!”
“Vâng!” Chưởng quỹ đáp lại, thầm chắt lưỡi.
Ông ta đang định xoay người ra về, Hướng Minh lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Ngươi nhất định phải theo dõi chặt nhất cử nhất động của người này, chịu khó tới báo lại chút.”
Chưởng quỹ sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ tổng quản cảm thấy hắn có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì không thì ta không biết, tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn luôn có vài kẻ điếc không sợ súng muốn tìm đủ cách tiếp cận tiểu thư. Vẽ một bức họa cũng vừa vặn có thể gặp mặt.” Hướng Minh nhàn nhạt trả lời, không hề có cảm xúc gì, kéo lại động xoành xoạch.
“Vâng. Tiểu nhân đã rõ!” Chưởng quỹ đăm chiêu khom người bước nhanh đi.
Không bao lâu sau, ông ta đi tới ngoài cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, lại gõ cửa lần thứ hai.
“Ha ha, Hiên Viên tiên sinh, người muốn vẽ đã đồng ý mức thù lao mười vạn kim tệ rồi!” Chưởng quỹ đi vào chắp tay báo tin vui, hớn hở chúc mừng phát tài.
Hắc Mẫu Đơn mừng rỡ vội nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, hy vọng hắn đừng có làm gì nữa.
Viên Phương phấn chấn, mười vạn kim tệ. Ngoan quá!
Ngưu Hữu Đạo quan sát phản ứng của đối phương, nghĩ một lát, buông tiếng thở dài: “Ta thực không có lý do gì để từ chối nữa!”
“Xin mời!” Chưởng quỹ đưa tay mời, đồng thời cũng nói với Hắc Mẫu Đơn: “Ngươi cũng đi cùng đi, thuận tiện đem cả bức họa tới, để người muốn vẽ xem thử có giống không.”