Cao Túc Thông, Liêu Sâm và Vũ Tiên Hạo sa sầm mặt. Đuổi đến đây, mấy người đều đoán Ngưu Hữu Đạo đã có thể trốn vào đây đương nhiên phải được Độ Vân Sơn bao che, bằng không, nơi này bầy yêu tụ tập, há có thể tự ý xông vào? Muốn tìm người ở đây cũng không có khả năng lắm.
Nhưng bọn họ vẫn phải nhắm mắt xông vào, không cố gắng hết sức, không thể báo cáo lại với sư môn.
Ba người cũng biết hiện giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu Ngưu Hữu Đạo cấu kết với Độ Vân Sơn thật có lẽ đã nghe phong thanh rồi. Không nói đến chuyện có chạy mất hay không, Độ Vân Sơn cũng sẽ không để cho bọn họ tìm được cái cớ vững vàng thu nhận trọng phạm nước Yến.
Nhưng bọn họ vẫn phải báo cáo. Truy tìm suốt một đường, chim Tầm hương khi thì nhận ra được Hương nhị, khi thì không, bọn họ liền biết mình bị chơi rồi.
Giờ thì hay rồi, báo cáo thì được, không phải bọn họ không cố gắng, mà là bị Độ Vân Sơn ép nên mới hỏng việc. Bọn họ thế đơn lực bạc, không phải đối thủ của Độ Vân Sơn.
Cao Túc Thông cắn răng đáp: “Được, món nợ này chúng ta đã nhớ!”
Vân Hoan khinh thường nói: “Đừng có dùng bài này với lão tử. Chính các ngươi cũng không chắc chắn. Chính mình cũng không dám chắc người có ở Độ Vân Sơn không, còn dám hù dọa ta?”
“Chúng ta đi!” Cao Túc Thông hít một hơi, xoay người dẫn đoàn người phi vút đi.
Bên này cũng không cản họ, chỉ phái người theo dõi giám thị.
Vân Hoan chậm rãi quay lại nhìn quanh mọi người một vòng, gằn giọng dặn dò: “Nhớ kỹ cả cho ta, cái gì không nên nói, không thể để lộ ra một chữ. Bằng không, ta giết ngay!”
Người biết chuyện đều gật đầu, hiểu gã đang nói đến chuyện kết bái với Ngưu Hữu Đạo.
Mặt trời lặn, nhóm người Ngưu Hữu Đạo xuất hiện trên một đoạn đường dốc, rong ruổi suốt một đường, thoat được khu vực sơn mạch nguy hiểm, địa thế trước mắt trương đối bằng phẳng, còn có một dòng sông cắt qua.
Hắc Mẫu Đơn chỉ cây cầu bắt qua sông: “Đạo gia, chúng ta lội qua hay qua cầu?”
“Qua cầu!” Ngưu Hữu Đạo đáp.
Nhóm người tới cầu, vội vàng đổi hưởng vọt qua cầu đá, tiếp tục tung vó phi ngựa để lại bụi mù đằng sau.
Trong ngã ba núi, một nam tử áo đen từ trên tán cây tuột xuống, một con kim sí từ trong rừng bay vút lên.
Một bên khác của Độ Vân Sơn, Hầu Kình Thiên dẫn theo hơn hai mươi người xuyên qua sơn mạch đi tắt thẳng tắp đến vị trí người trung gian chỉ định.
Trong núi rừng, Hầu Kình Thiên bắt tay đi tới đi lui, một đám người ngồi dưới đất bực bội buồn chán chờ đợi.
Một lúc sau, một người đứng dậy đi tới hỏi: “Động chủ, thế này là sao? Còn muốn chúng ta chờ đến khi nào?”
“Chờ đi. Không có tin gì không thể trách chúng ta. Chúng ta đang giữ tiền đặt cọc rồi đó.”
Gã vừa dứt lời, một con kim sí từ trên trời giáng xuống. Một người đưa tay bắt lấy con chim, lấy mật thư ra, giao cho Hầu Kình Thiên.
Hầu Kình Thiên xem qua nội dung trong đó, chỉ chỉ: “Mục tiêu sẽ đi qua tam đạo loan, chúng ta có thể chạy đến chặn bọn họ trước giờ hợi. Đi!”
Đoàn người cấp tốc rời khỏi sơn lâm, lao qua một khoảng bình nguyên, lại tới một nơi núi núi sông sông. Người nào người nấy bay vèo vèo, cắt ngang vọt dọc, nhắm thẳng nơi cần đến.
Ước chừng một canh giờ, một nhóm hạ xuống đỉnh núi, nhìn quanh. Dưới ánh trang, quan đạo uốn lượn. Là tam đạo loan.
Hầu Kình Thiên phất tay phái mật thám đi tới trước núi quan sát kỹ, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ chờ đợi.
Không tới nửa canh giờ sau, mật thám đi tước khẩn cấp bay về báo cáo: “Động chủ, có người đến rồi. Rất có thể là mục tiêu!”
“Chuẩn bị!” Hầu Kình Thiên quát lên.
Một đám người cấp tốc trùng trùng lao xuống núi, mai phục ở hai bên sơn đạo lẳng lặng chờ.
Dần dần, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, càng ngày càng gần nơi này.
Trên gò núi, sau một cây đại thụ, Hầu Kình Thiên nghiêng người nhòm ngó.
Người đến càng ngày càng gần, dưới ánh trăng, tuy không nhận rõ mặt nhưng cũng đếm được số lượng, mười hai con ngựa, sáu người, khớp với tin báo, mục tiêu là người trẻ nhất nhóm.
Hầu Kình Thiên nhảy xuống núi, dẫn hai người chạy thẳng ra đường cầm đao kiếm chờ sẵn, chặn đường đi của mục tiêu.
Đoàn người đang chạy đến chính là bọn Ngưu Hữu Đạo. Không ai hay biết trước mặt có mai phục.
Vừa qua đoạn rẽ, thấy có người chặn đường, đao kiếm dưới ánh trăng sáng loáng, mấy người vội ghìm cương ngựa.
Bóng người nhảy lên vùn vụt tứ phía xung quanh, bao vây nhóm người lại.
“Cầu chút tiền, bó tay chịu trói miễn chết!” Hầu Kình Thiên nhàn nhạt thông báo. Lời này là lừa người.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn kinh hãi cấp tốc rút kiếm đề phòng.
Viên Phương cầm sẵn đao trên tay, sắc mặt lộ vẻ nanh sắc. Xưa nay chỉ có y đi cướp của người khác, chưa bao giờ nghĩ hôm nay sẽ bị cướp.
Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đối diện, lạnh mắt quan sát xung quanh, thấy khuôn mặt người đằng trước hơi quen thuộc. Đối phương vừa lên tiếng, hắn híp mắt, trầm giọng quát lên: “Hầu Kình Thiên, ngươi muốn làm gì?”
Hắn chậm chậm xoa chuôi kiếm, ánh mắt dần phủ sát cơ.
Hắn hỏi vậy khiến đám người Viên Phương ngơ ngác, không biết hắn đang nói cái gì.
Hắc Mẫu Đơn dán mắt vào người chắn đường.
Yêu tu bốn phía vây quanh đều ngạc nhiên, người ta nói một câu đã gọi đúng tên đông chủ, chẳng lẽ đối phương biết động chủ?
Hầu Kình Thiên cũng sửng sốt, cấp tốc thả nguyệt điệp bay tới cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Nguyệt điệp tới gần, chiếu rõ khuôn mặt Ngưu Hữu Đạo đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Hầu Kình Thiên không thể nói được gì.
Gã điều khiển nguyệt điệp bay quanh đám người kia. Không sai, mười hai con ngựa, sáu người, Hiên Viên Đạo chính là người trẻ nhất.
Mục tiêu ám sát là vị này sao? Chuyện này…. Hầu Kình Thiên dở khóc dở cười. Người ta vung tay một cái là hai mươi vạn làm lễ ra mắt, vì mấy vạn mà giết vị này, đúng là lỗ vốn. Lại nói, đương gia không lên tiếng, gã cũng không muốn động vào vị này, vội vàng phất tay khiển trách mọi người: “Thả xuống thả xuống, hồng thủy xông tới miếu Long Vương. Là người mình!”
Bản thân gã cũng cất bảo kiếm, bước nhanh tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, chắp tay chào: “Đạo gia!”
Người mình? Tình huống gì đây? Bầy yêu tu chậm rãi buông vũ khí xuống, nhìn nhau khó hiểu. Chưa bao giờ họ thấy Ngưu Hữu Đạo, không biết tự nhiên nhảy ra đâu một Đạo gia.
Một yêu tu tra đao vào vỏ, tự cho là thông minh, đi tới bên cạnh thấp giọng thì thầm: “Đúng không? Ta đã nói chuyến làm ăn này kỳ lạ mà. Phỏng chừng có người muốn bẫy chúng ta!”
Bên này, ngoài Hắc Mẫu Đơn, mấy người Viên Phương cũng không hiểu nổi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Ngưu Hữu Đạo vẫn không buông tay khỏi chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hầu Kình Thiên: “Chẳng lẽ là huynh trưởng ta phái ngươi đến giết ta?”
Hầu Kình Thiên vội vã xua tay: “Sao cso thể có chuyện đó? Ngài và đương gia đã kết nghĩa huynh đệ, đương gia có giết ai cũng không thể giết ngài!”
Chuyện gì thế này? Bầy yêu càng kinh hoàng hơn. Vị này là huynh đệ đã kết bái sống chết có nhau với đương gia?
Mấy người Viên Phương ngốc luôn rồi. Họ không hiểu được, đương gia Độ Vân Sơn hẳn là Vân Hoan chứ? Đạo gia và Vân Hoan kết bái làm huynh đệ sống chết có nhau sao?
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Vậy nửa đường ngươi chặn giết ta làm gì?”
Hầu Kình Thiên cười khan: “Đạo gia, hiểu lầm hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm. Ta dẫn các huynh đệ đi kiếm tài lộ, mai phục ở đây chờ cướp đường, ai ngờ đụng độ với Đạo gia ngài. Tội lỗi tội lỗi, thực sự có lỗi.”
“Các ngươi nhanh thật đấy, ta xuất phát trước ngươi, vậy mà chúng ta có thể gặp nhau ở đây, sợ là đã đi lối tắt ở Độ Vân Sơn đến thẳng đây, vừa vặn chặn đường ta đi. Đúng là khéo quá. Ngươi muốn cướp đường, cực kỳ cầu kỳ chạy đến tận nơi này, thực sự không dễ dàng!”
Hầu Kình Thiên cười khổ, hắn nói vậy cũng phải, gã chẳng biết nói sao, chỉ đành chắp tay giải thích: “Không dối gạt Đạo gia, vừa vặn trên núi có một mối làm ăn, có người chi tiền thuê chúng ta tới đây chặn giết, thực không ngờ mục tiêu lại chính là Đạo gia ngài. Nếu biết trước, làm sao chúng ta có thể chạy đến đây mạo phạm!”
Lời này Ngưu Hữu Đạo tin, nếu không đối phương đã ra tay rồi, cần gì phải nhiều lời như vậy.
Bị theo dõi rồi! Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Hắn trầm giọng nói: “Nhờ ngươi tìm khắp núi rừng quanh đây một vòng xem có kẻ nào khả nghi không?"